Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 82: Chụp ảnh




Đoan Mộc Ngưng điều chỉnh góc độ của máy ảnh trong tay, nhắm thẳng thủ vệ đang đỏ bừng mặt, chụp.
Ba sát!!
Một trận sáng chói mắt lóe lên, màn hình máy ảnh liền hiện lên gương mặt thủ vệ ngượng đỏ tới mang tai.
Điện Vũ đứng ở bên cạnh bị ánh sáng chói mắt thình lình xuất hiện dọa cho nhảy dựng, thủ vệ đỏ mặt cũng nhất thời đề phòng lên.
“Tiểu công tử…… Ngài….. Ngài đang…..”
“Không có việc gì không có việc gì, chỉ chụp ảnh thôi mà.” Đoan Mộc Ngưng nhìn thấy Điện Vũ như thế, liền biết hắn đã bị dọa sợ, đưa máy ánh hướng về phía hắn, sau đó lại “ba sát” chụp thêm một tấm nữa: “Điện Vũ nhìn xem, Điện Vũ nhìn xem.”
Sau đó, Đoan Mộc Ngưng dâng hai tay giống như hiến bảo vật đưa đến trước mặt Điện Vũ.
Điện Vũ nhìn vào, liền sợ tới mức hồn phi phách tán.
“A—- tiểu công tử….. Ngài làm sao lại đem thuộc hạ nhét vào trong thứ kỳ quái này a!!!”
Tiểu công tử thiên kỳ bách quái, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn cả, nhưng cái hộp nhỏ này cư nhiên lại có thể bắt hắn bỏ vào bên trong, kia cũng quá đáng sợ đi.
“Đây là máy chụp ảnh, có cái gì lạ đâu?” Nhìn thủ vệ lại nhìn Điện Vũ đều có cùng bộ mặt kinh hách, Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt nhăn mày.
Thực hiển nhiên đứa nhỏ đơn thuần còn chưa kịp phản ứng với sự ngạc nhiên của hai người kia.
Chưa đầy một lát, nhóc con nghịch ngợm khoái gây sự liền phục hồi tinh thần, đôi môi hồng nộn nộn gợi lên tia cười khẽ nghịch ngợm.
“Hì hì….. Vậy thì thu vào, thu thêm mấy lần nữa đi!!” Nói xong liền ấn mạnh nút chụp, “ba sát ba sát” không ngừng vang lên.
“A — không cần……”
“Dĩ nhiên cần, ha ha ha!!” Nhóc con càn rỡ cười ra tiếng vang khắp cả đại môn.
Phong Vô Uyên và các trưởng lão vừa xử lý xong mọi việc liên quan đến Cung trưởng lão, đi dọc theo hành lang, liền nghe thấy thanh âm hoảng loạn.
“Phát sinh chuyện gì?” Mày kiếm nhẹ cau, tuy miệng hỏi, nhưng Phong Vô Uyên biết rõ nguyên nhân vụ xôn xao này là bắt nguồn từ người nào.
Có thể đem Phượng lâu vốn tĩnh lặng biến thành một đoàn lộn xộn như vậy, cũng chỉ có nhóc con bảo bối đáng yêu của hắn.
“Thủ hạ đi nhìn xem.”
Vì Điện Vũ phải đi theo Đoan Mộc Ngưng, cho nên Tử Y tạm thay vị trí của Điện Vũ, cung kính khom người hành lễ với Phong Vô Uyên xong, bóng dáng Tử Y đã biến mất vô tung.
Khóe miệng gợi lên ý cười thản nhiên, Phong Vô Uyên phất áo choàng, ngẩng đầu nhìn sân trước.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc đỏ như hỏa diễm rối tung lên, dung nhan tuấn mỹ kia hiếm khi lộ ra vẻ ấm áp thản nhiên dưới ánh mặt trời, đẹp như họa, làm cho một vài nữ quan và tiểu tư đi ngang cước bộ cũng ngập ngừng vài lần.
Phượng Quân như vậy, bọn họ hình như chưa bao giờ được nhìn thấy a?
“Chủ tử, tiểu công tử y….” Nháng qua một cái, Tử Y lại xuất hiện ngay bên cạnh Phong Vô Uyên.
“Ngưng Nhi.” Nghe thấy tên Đoan Mộc Ngưng, trong mắt lại hiện lên vẻ sủng nịch: “Vật nhỏ lại làm ra cái họa gì?”
Quả nhiên cho dù bảo Điện Vũ đi theo, nhóc con nghịch ngợm vẫn không an phận khiến cho khắp nơi gà bay chó sủa.
“Tiểu công tử, y…..”
“Ha ha ha!!!”
Tử Y vừa mới chuẩn bị mở miệng báo cáo, lại bị tiếng cười càn rỡ của vật nhỏ đánh gãy.
Tiếng cười càng lúc càng gần, nhìn thấy nhóc con ngồi trên xe lắc lư lắc lư lái tới, còn có Điện Vũ đang thất kinh đi theo.
Trong tay nhóc con không biết là đang cầm cái gì, lóe sáng lóe sáng, lái tới, khiến đám nữ quan đi ngang qua thét lên tiếng.
Nhìn Đoan Mộc Ngưng náo loạn, Phong Vô Uyên nhăn mặt nhăn mày.
“Ngưng Nhi.” Không nhanh không chậm, không lớn không nhỏ gọi, vừa đủ tập trung được lực chú ý của nhóc con.
Quả nhiên, nhóc con náo loạn nghe thấy thanh âm quen thuộc hai mắt liền tỏa sáng, lập tức nhìn sang bóng dáng thon dài kia.
“Vô Uyên!!” Hai mắt chớp chớp, nhóc con hiện lại lại có bộ dáng vẫy đuôi của cún con.
Vừa hô, nhóc con vừa đạp chân ga, cái xe nguyên bản chạy chậm rì rì đột ngột tăng tốc, nhắm tới hướng Phong Vô Uyên mà bắn.
Tốc độ xe chạy quá nhanh khiến nhóm nữ quan tiểu tư bị một trận kinh hoảng, cũng khiến cho Phong Vô Uyên bất mãn nhíu mày.
“Tiểu công tử, cẩn thận a!!” Điện Vũ đạp gió mà đi nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng phi như bay, nhất thời sợ tới mức hô to.
Tiểu công tử mỗi lần nhìn thấy Phượng Quân đều như vậy…..
Nhưng mà hiện tại trong mắt chỉ có một người làm sao có thể thấy người khác đang nói cái gì, xe còn chưa đến gần đã sốt ruột đạp thắng, phản lực lập tức phát huy tác dụng, đem Đoan Mộc Ngưng đánh bay ra khỏi xe thẳng tắp bay đến người Phong Vô Uyên.
“Nhóc con, thân thể còn chưa khỏi hẳn liền xằng bậy.” Đưa tay chuẩn xác tiếp được nhóc con ôm vào lòng.
“Vô Uyên Vô Uyên.” Nhóc con ôm hắn, trên mặt lộ vẻ tươi cười như hoa.
“Vật nhỏ, ngươi làm gì mà ồn ào náo loạn vậy.” Đối với đứa bé trong lòng, Phong Vô Uyên càng lúc càng đau sủng, cho nên việc Đoan Mộc Ngưng gây náo loạn không hề đặt ở trong lòng.
Chẳng qua bởi vì trên người nhóc con có thương tích, cho nên trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
“Hì hì.” Ngọt ngào cười, Đoan Mộc Ngưng chu miệng hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ kia.
“Phượng…… Quân……”
Điện Vũ hổn hển lên tiếng, thanh âm vô cùng bi ai, thực rõ ràng là đã bị Đoan Mộc Ngưng hại không ít.
“Ngươi vất vả rồi, lui ra, để Tử Y tiếp tục đi.” Ôm Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên thản nhiên nói.
“Thuộc hạ cáo lui.”
Tử Y cúi đầu trước Phong Vô Uyên, bóng dáng biến mất, Điện Vũ được ân xá, đủ để thấy hắn đã bị Đoan Mộc Ngưng hành hạ đến mức nào, khom người hành lễ với Phong Vô Uyên xong, cũng biến mất.
“Vật nhỏ vừa làm gì mà vui vẻ như vậy?” Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên dịu dàng hỏi.
Bàn tay sờ soạng thân mình nhóc con, xem xem miệng vết thương có vỡ ra hay không.
Kiểm tra xong, xác định miệng vết thương của Đoan Mộc Ngưng chưa vỡ ra, Phong Vô Uyên mới thả lỏng tâm tình.
Miệng vết thương này coi như đủ sức chịu đựng, chưa có vỡ ra.
“Vô Uyên xem.” Vô Uyên vừa hỏi, Đoan Mộc Ngưng liền lôi máy ảnh trong lòng ra đưa tới trước mặt hắn.
“Cái này không phải là ‘Trí Não’ của ngươi sao?” Đối với việc Đoan Mộc Ngưng sáng tạo ra vài thứ kỳ lạ, Phong Vô Uyên cũng không còn lạ gì, đặc biệt là Trí Não bảo bối của Đoan Mộc Ngưng.
“Đây là Trí Não, nhưng cũng là máy chụp ảnh.” Thuần thục ấn cái nút phía trên, ngay lập tức màn hình hiển thị ảnh chụp. “Vô Uyên xem.”
Đưa màn hình tới trước mặt Phong Vô Uyên, lộ ra hình ảnh của nhóm thủ vệ, nhóm nữ quan còn có nhóm tiểu tư, đều là bộ dạng thất kinh, rất buồn cười.
Mấy tấm hình này tuy khiến cho Phong Vô Uyên cảm thấy kinh ngạc, nhưng Phượng Quân đại nhân của chúng ta có năng lực tiếp thụ rất mạnh, tuy hiếm khi lộ ra vẻ tò mò, nhưng cũng không kinh hoảng giống như người khác.
“Làm sao lại có được những hình ảnh như thế?”
“Hì hì, đây là máy chụp ảnh, người, vật hay cảnh vật gì đó đều có thể chụp lưu trữ vào đây nga.” Đoan Mộc Ngưng cười ngọt ngào: “Vô Uyên ta chụp ảnh cho ngươi nha.”
“Vật nhỏ thích thì chụp đi.” Hôn nhẹ đứa nhỏ đang cười vui vẻ. “Bất quá ngươi làm sao lại dọa Điện Vũ và nhóm nữ quan thành cái bộ dáng như vậy?”
“Hì hì…. Ai bảo bọn họ ngạc nhiên làm gì, cho nên Ngưng Nhi liền dọa bọn họ chút thôi.” Nhóc con nói đến hợp tình hợp lý: “Vẫn là Vô Uyên của ta lợi hại nhất, không sợ cái gì hết.”
“Có sợ mấy cũng bị nhóc con ngươi dọa cho hết sợ rồi.” Phong Vô Uyên trừng mắt nhìn Đoan Mộc Ngưng, nhưng trong mắt vẫn hé lộ tia sủng nịch nồng đậm.
“Hì hì.” Nghịch ngợm cười khẽ, sau đó cầm máy chụp ảnh hướng về phía Phong Vô Uyên.
“Ba sát” một tiếng, liền xuất hiện tấm ánh chân dung tuấn mỹ của Phượng Quân đại nhân.
“Vô Uyên, chúp ta chụp chung nào.” Ngưng đùa nháo, Đoan Mộc Ngưng hiện tại lòng tràn đầy vui vẻ.
Cùng Phong Vô Uyên chụp ảnh, đối với nhóc con mà nói, đây là chuyện vui nhất của y.
“Ngươi thích là được.”
Mỉm cười, Phong Vô Uyên hôn lên mặt Đoan Mộc Ngưng.
Lại không hề nghĩ Đoan Mộc Ngưng đã nhanh tay đưa tay cầm máy chụp ảnh dịch ra xa, sau đó “ba sát” thêm một tiếng, tấm ảnh cực kỳ thân thiết nháy mắt đã được hình thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.