Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 80: Nhóc con không an phận




Đoan Mộc Ngưng hôn mê hai ngày khiến cả điện loạn thành một đoàn, đến ngày thứ ba rốt cục cũng tỉnh lại.
Mặt nhăn mày nhíu, vật nhỏ đưa nắm tay nhỏ xíu của mình dụi dụi mắt.
“Đau….” Mới vừa khẽ động, vết thương đằng sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn, Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt.
Hiện tại y mới nhớ ra mình hình như bị thương, sau đó…. Sau đó xảy ra chuyện gì?
Ký ức cuối cùng y còn nhớ chính là tuấn nhan lo lắng của Phong Vô Uyên.
Đúng rồi, Vô Uyên……
“Vật nhỏ, miệng vết thương của ngươi còn chưa có khép hoàn toàn, như thế nào mới tỉnh lại liền lộn xộn như vậy.” Vừa mới đứng dậy chuẩn bị thay quần áo liền cảm giác người bên cạnh có động tĩnh, sau đó lại nghe thấy thanh âm kêu rên nho nhỏ.
Nghe được giọng nói của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng mới từ trạng thái mơ ngủ tỉnh lại, chậm rãi ngẩng mặt lên, liền chống lại đôi mắt mang đầy vẻ sủng nịch.
“Vô Uyên…..” Chớp mắt mấy cái, vô tội nhìn hắn.
“Sớm a, vật nhỏ của ta.” Cúi đầu, hôn lên đôi môi nộn nộn của Đoan Mộc Ngưng.
Môi truyền đến xúc cảm quen thuộc khiến Đoan Mộc Ngưng đỏ mặt, chẳng qua ngay lúc ngửi được hơi thở của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng liền lập tức nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy biểu cảm của bé con, Phong Vô Uyên liền xoay người rót một ly trà: “Ngủ suốt ba ngày cũng khát nước rồi, đến uống nước đi.”
Ghé người lên đùi Phong Vô Uyên, nhóc có há miệng uống trà, uống xong, đôi mắt đen long lanh lại trợn tròn nhìn Phong Vô Uyên.
“Làm sao vậy?” Lấy khăn lau nước trên miệng Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng cứ đăm chiêu nhìn mình, ôn nhu hỏi.
“Vô Uyên…..” Đưa tay ôm lấy Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng như con sâu nhỏ xê xê dịch dịch, rúc vào lòng hắn.
Nào biết mới vừa ôm nhóc con vào lòng, nhóc con liền như con chó nhỏ ngửi tới ngửi lui.
“Nhóc con, sao vậy?” Nhìn bộ dáng đứa nhỏ đáng yêu khiến Đoan Mộc Ngưng thực muốn bật cười.
Thật sự rất đáng yêu .
“Vô Uyên….. Ngươi….. Trên người ngươi có mùi máu tươi.” Mùi vị kia tuy không nồng, nhưng Đoan Mộc Ngưng vẫn ngửi thấy được.
Đoan Mộc Ngưng không thích mùi máu tươi, cũng biết mùi máu kia đại biểu cho cái gì, hơi thở của Phong Vô Uyên luôn luôn trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như băng, cho nên rất dễ bị cỗ mùi vị khác ám vào.
“Cung trưởng lão đã chết.” Phong Vô Uyên nhẹ nhàng nói.
Phong Vô Uyên vừa nói xong, Đoan Mộc Ngưng đã mạnh mẽ ngẩng mặt nhìn nam nhân tuấn mỹ kia.
“Đã chết……”
“Ta giết.” Đặt cằm lên đầu Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng nói.
“Vô Uyên” Đoan Mộc Ngưng kinh ngạc nhìn người nam nhân mình đang ôm.
Bời vì cho dù có thể nào y cũng không thể tưởng tượng được Phong Vô Uyên lạnh lùng không màn thế sự lại làm ra chuyện như vậy.
Phong Vô Uyên tuy lạnh lùng, nhưng Đoan Mộc Ngưng biết người nam nhân này tuyệt đối không phải là kẻ tâm ngoan thủ lạt.
“Cung trưởng lão là trưởng lão hai đời, uy vọng trong tộc rất cao, giả như chuyện ông ta thông đồng địch phản tộc bị những người khác biết, có thể….” Phong Vô Uyên hôn môi Đoan Mộc Ngưng, nhìn gương mặt đang gần gang tấc kia: “Hơn nữa, chuyện tình này, ta cũng có tư tâm.”
“Tư tâm?” Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt nhíu mày.
“Ân, kẻ nào làm Ngưng Nhi bị thương, dĩ nhiên muốn cho hắn nếm thử….” Phượng Quân lạnh lùng hiếm khi lại lộ ra một mặt bốc đồng như thế.
“Vô Uyên.” Phong Vô Uyên hiếm khi tùy hứng làm cho Đoan Mộc Ngưng bất mãn kêu lên, cái miệng nhỏ cắn lấy đôi môi kia một cái: “Ta không thích tay Phong Vô Uyên dính đầy máu tươi, cũng không thích cả người của Phong Vô Uyên có cái mùi như vậy.”
Y biết Vô Uyên sẽ làm như thế, là vì chính mình, cho dù trong lòng có cảm động, nhưng Đoan Mộc Ngưng vẫn không thích hắn làm như vậy.
“Ân, không có lần sau.” Nhìn vật nhỏ chu miệng nhăn mặt, Phong Vô Uyên yêu cực.
Chuyện trưởng lão Phượng tộc bị người “ám sát”, làm không khí trong tộc mấy ngày gần đây có vẻ đề phòng thâm nghiêm, tuần tra thủ vệ ra vào không ngớt, đồng thời lại còn phải chuẩn bị hậu sự cho Cung trưởng lão, cho nên Phượng tộc bận đến đầu tắt mặt tối.
Sau khi Đoan Mộc Ngưng tỉnh lại, lại bị Phong Vô Uyên mạnh mẽ yêu cầu nằm ở trên giường tu dưỡng, đáng tiếc nhóc con hiếu động kia lại làm không được.
Sau khi dùng hết hai chén cháo cho bữa trưa, nhóc con lại lôi cái xe ở phòng sát vách ra.
Trải qua một phen cải tạo thứ hai, so với ba năm trước, chiếc xe đã tân tiến không ít, vô lăng điều khiển gì đó đều đầy đủ cả. Đoan Mộc Ngưng năm tuổi ngồi vào xe hoàn toàn không cảm thấy chật, đủ để thấy mấy năm qua chiếc xe này cũng “tăng trưởng” không ít.
“Ngưng Nhi, thương trên người ngươi còn chưa có lành, sao lại chạy khắp nơi vậy, nhanh đem xe cất đi.” Nhìn thấy nhóc con ngồi lên xe, Phong Vô Uyên lập tức nhăn mày.
“Không cần mà không cần mà, người ta nằm ở trên giường lâu như vậy, đã nhanh biết thành đồ lười mất rồi, đi ra phơi nắng xúc tiến máu tuần hoàn là tốt lắm a, giúp miệng vết thương mau lành.” Nhóc con hai mắt lóe lóe sáng đương nhiên không có khả năng nghe lời.
Hơn nữa cho dù trên người có thương tích hay không, Đoan Mộc Ngưng cũng quyết đem xe chạy chơi.
“Đây là cái đạo lý gì a, bị thương đương nhiên phải nằm trên giường tịnh dưỡng, nếu để miệng vết thương vỡ ra sẽ rất phiền toái.” Về chuyện Đoan Mộc Ngưng bị thương, Phong Vô Uyên đương nhiên sẽ không nhượng bộ.
“Cái đạo lý này là do Lam gia gia ta nói nha, Đoan Mộc gia gia sinh bệnh, Lam gia gia của ta còn để hắn tới công viên đánh Thái Cực nữa mà.” Đoan Mộc Ngưng dẩu dẩu mỏ, tay đặt lên vô lăng: “Nếu Vô Uyên lo ta xằng bậy, vậy thì bảo Điện Vũ đi theo.”
Nhóc con thông minh lôi cả cận vệ đại nhân xuống nước, bởi vì y biết vì “hậu sự” của Cung trưởng lão, Phong Vô Uyên sẽ bề bộn nhiều việc.
“Ngươi tiểu gia hỏa này.” Phong Vô Uyên mặt nhăn mày nhíu. “Điện Vũ, đi theo y, đừng để y làm xằng làm bậy, thuận tiện đưa y tới chỗ dược sư đổi dược.”
“Vâng.” Cận vệ nãy giờ đứng bên cạnh có điểm khóc không ra nước mắt tự mặc niệm cho chính mình .
Tiểu công tử đây là cố ý a…. Rõ ràng Tử Y có ở đây, không nên điểm tên hắn a, lại bắt hắn đi theo hầu.
“Như vậy ta đi nga!” Cho Phong Vô Uyên một cái hôn gió, không quản đối phương có hiểu đó là gì hay không, Đoan Mộc Ngưng đã giẫm chân một phát, xe liền chậm rãi trườn tới trước, hướng ra sân.
Điện Vũ khom người hành lẽ với Phong Vô Uyên, liền vội vã đuổi theo Đoan Mộc Ngưng.
“Tiểu công tử, chúng ta đi tìm dược sư đổi dược trước được không.” Đi theo đằng sau Đoan Mộc Ngưng, Điện Vũ vận gió để hắn lơ lửng trên không cho nên cũng không cảm thấy cố sức lắm.
Hiện tại hắn có cảm giác, tiểu công tử chọn hắn, hoàn toàn do hắn là phong hệ thuật sư.
“Được.” Hai mắt cong cong, biểu hiện tâm tình lúc này cực kỳ tốt, xoay vô lăng, điều khiển xe rẽ vào đường khác.
Rất nhanh sau, cả hai đã tới được trước cửa dược cư của Lục Lân Phi, Đoan Mộc Ngưng ấn cái nút màu đỏ trước mặt.
Bá — bá –
Một trận kèn xe vang lên, thanh âm lớn kia thiếu chút nữa đã làm cho đám thị vệ đang tuần tra ngang qua đó nhảy dựng, mọi người đều nắm chặt lấy chuôi đao, sau đó trừng mắt nhìn cái xe kỳ quái của Đoan Mộc Ngưng.
Đoan Mộc Ngưng sống trong Phượng lâu đã năm năm, mọi người đều biết tiểu công tử này rất được Phượng Quân sủng, hơn nữa luôn làm ra những thứ có hình thù rất kỳ quái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chứng kiến cái thứ kỳ quái của tiểu công tử bọn họ phát ra âm thanh.
“Nhóc con kia, Phong Vô Uyên như thế nào lại cho ngươi rời giường, còn cho ngươi chạy khắp nơi giương oai.” Cánh cửa dược cư khép hờ bỗng mở ra, Lục Lân Phi thong thả bước ra, nhìn đứa nhỏ ngồi trong xe không ngừng tạo ra tạp âm: “Được rồi, nhóc con, ồn chết người rồi.”
“Hì hì.” Ngọt ngào cười khẽ, Đoan Mộc Ngưng vươn tay ra trước mặt Lục Lân Phi: “Dược sư ôm ôm.”
Ngụ ý y hiện tại đang bệnh hoạn, cho nên cần đặc biệt chiếu cố.
“Đồ quỷ nhỏ.” Khom người ôm lấy Đoan Mộc Ngưng, Lục Lân Phi đưa tay nắm tay Điện Vũ: “Ta có pha trà lài ngưng thần tịnh khí, vào nếm thử đi.
“Ân.” Có chút không được tự nhiên, nhưng Điện Vũ vẫn để mặc y nắm tay kéo đi.
Cởi áo Đoan Mộc Ngưng ra, lộ ra vết thương trên bả vai, Lục Lân Phi mở hộp gấm vì y thay thuốc.
“Thương thế của tiểu công tử thế nào?” Điện Vũ cầm ly trà lài thơm ngào ngạt, quan tâm hỏi.
“Miệng vết thương khép lại coi như ổn, nhưng không thể vận động quá mạnh, nhóc con vẫn là nên ngoan ngoãn tịnh dưỡng đi, cánh tay bị thương cũng không được dùng sức quá lớn.” Thuần thục bôi dược sau đó băng bó.
“Cho nên ta mới lái xe.” Ngoan ngoãn ngồi yên để Lục Lân Phi thay dược, Đoan Mộc Ngưng chu miệng: “Dược sư, cái kia….. Lúc Cung trưởng lão chết, tình huống là như thế nào?”
“Ông ta….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.