Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 53: Bị bắt đi rồi




Lão bản dưới tình huống cực kỳ bi thương khóc không ra nước mắt, cuối cùng cũng đã dọn lên được một bàn đồ ăn theo yêu cầu của Đoan Mộc Ngưng, nhìn mặt bàn bày một đống đồ ăn xinh đẹp tinh xảo mỹ vị thơm ngào ngạt, khuôn mặt tươi cười của Đoan Mộc Ngưng càng thêm sáng lạn.
“Không hổ là tửu lâu huy hoàng nhất lớn nhất ở Phong Duyên Thành, thức ăn bình dân cũng có thể làm tinh xảo như vậy!” Nhìn gương mặt lão bản không ngừng đổi màu, khóe miệng Phong Kỳ khẽ gợi lên chút ý cười.
Chỉ bằng lời nói trêu chọc này cũng đủ để thấy quan hệ của hai người không tầm thường tí nào, tựa hồ đã quen biết được một thời gian rồi.
Cái loại chuyện này đối với tâm tư đơn thuần như Đoan Mộc Ngưng và Phong Lân mà nói, đương nhiên là không hề phát hiện ra, bất quá đối với tâm tư kín đáo tỉ mỉ như Phong Vô Uyên mà nói, dĩ nhiên là phát hiện ra từ sớm.
Bất quá, nếu Phong Kỳ không muốn nói, thì hắn cũng không nhiều lời làm gì.
“Ngưng Nhi muốn ăn cái gì?”
“Ngưng Nhi muốn ăn mì nóng, ăn tôm!!” Đôi con mắt đen láy lóe lóe sáng nhìn chằm chằm vào tô mì hải sản, không phải, chính xác mà nói thì là đang nhìn vào hải sản nằm trong đó.
“Được.” Phong Vô Uyên làm sao không biết tâm tư của nhóc con, gắp mì vào trong chén cho y.
Tôm đầy chén.
Nhóc con tham ăn, nhìn thấy con tôm đỏ rực liền nhịn không nổi, vươn tay bốc lấy một con, cái miệng nộn nộn khẽ thổi cho nguội bớt. Đợi đến khi cảm thấy tôm đã nguội rồi, không thèm lột vỏ gì sất, mở miệng trực tiếp cắn lấy con tôm.
Khuôn mặt nhất thời nhăn thành một đoàn.
“Vô Uyên, cái vỏ cứng quá a, lột cho Ngưng Nhi đi!” Hai mắt lóe sáng tràn ngập chờ mong.
“Vật nhỏ thật nóng vội.” Phong Vô Uyên cười khẽ đầy sủng nịch, tiếp nhận lấy con tôm đã bị cắn vài cái của Đoan Mộc Ngưng, bắt đầu lột vỏ.
Thân là tộc chủ Phượng tộc, hắn chưa bao giờ hầu hạ người ta, nhưng hiện tại động tác lột vỏ tôm lại dị thường nhanh chóng.
Thuần thục, rất nhanh đã lột ra được một con tôm thật xinh đẹp, đưa đến trước miệng Đoan Mộc Ngưng.
“Có thể ăn rồi.”
“Cám ơn Vô Uyên!” Ngọt ngào cười, Đoan Mộc Ngưng há mồm cắn lấy con tôm đã bóc vỏ: “Vô Uyên cũng ăn.”
“Ừ.” Không để ý đến con tôm đã bị Đoan Mộc Ngưng cắn mất một nửa, Phong Vô Uyên đem phần còn lại bỏ vào trong miệng mình.
Một lớn một nhỏ không coi ai ra gì thân thân mật mật tiêu diệt hết một con tôm, tình cảnh này thật khiến cho người đứng xem đều phải trợn mắt há mồm.
Này có thật là Phượng Quân Phượng tộc nổi tiếng lạnh lùng không đây?
Phong Kỳ không thể tin vào mắt mình được nữa, tuy biết sư đệ y đối với đứa nhỏ này có tình cảm khác lạ, nhưng không thể tưởng tượng nổi bọn họ lại cư nhiên….. Thật sự rất không thể khiến người khác ngờ tới.
Người ta kinh ngạc nhìn, Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng cũng không thèm quan tâm, vẫn cứ như trước ngươi một miếng ta một miếng đem cả chén hải sản đầy tiêu diệt sạch sẽ.
Ngay tại lúc tâm tình mọi người thả lỏng hết mực, tiếng xé gió do lợi khí gây ra vang lên, hai đạo ngân quang từ ngoài cửa sổ phi thẳng vào trong nhã tòa, Phong Vô Uyên đang ôm Đoan Mộc Ngưng híp mắt, chiếc đũa cầm trong tay nháy mắt đã bay vụt ra ngoài.
Xoảng—
Đi liền với tiếng vang thanh thúy kia chính là hai đạo ngân quang bắn qua cửa sổ chạm trổ hoa văn trong phòng.
Một chiếc đũa phóng về phía ngân quang, đem hai cây kim bạc cắm thẳng vào tường, lóe ra ánh sáng lạnh như băng.
“Ca….” Phong Lân nhìn thấy, khinh hô lên một tiếng.
“Đừng lo.” Phong Kỳ đưa tay ôm lấy đệ đệ đang bối rối bên cạnh, sau đó phóng đến bên cạnh Phong Vô Uyên.
Ba ba –
Cửa sổ bị đánh nát, vài tên mặc quần áo võ giả tiến vào, những người này chính là vũ giả vừa nãy nhảy múa ở đại sảnh.
Những người này hiển nhiên đã có mưu tính từ trước, cổ tay đeo vòng bạc hướng về phía đám người Phong Vô Uyên, phẩy mạnh.
“Vô Uyên, hai người Phong ca, mau tránh đi, đó là ám khí!!” Đoan Mộc Ngưng vừa nhìn thấy cổ tay vũ giả phẩy một cái liền vội la lên.
Hưu hưu –
Ánh sáng bàng bạc bắn ra, Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng, Phong Kỳ ôm lấy Phong Lân xoay người né tránh ngân quang tật ảnh (bóng sáng màu bạc) trí mạng kia.
Nhưng mà, để bình bình an an tránh được toàn bộ ám khí, dĩ nhiên sẽ không thể nào chú ý được những việc khác nữa.
Phong Vô Uyên vừa mới ổn định đáp xuống đất, lại có một cái bóng đen ngay dưới chân hắn xoáy lên, nhanh như chớp đã đem cả người hắn trói lại.
Trói thân thuật?
Ngay lúc hắn chuẩn bị dụng lực phá bỏ thuật pháp, trong lòng đột nhiên hẫng một cái, thiên hạ trong ngực nháy mắt đã bay ra ngoài.
“A…… Vô Uyên……”
“Ngưng Nhi……”
“Tiểu Ngưng Nhi!”
Phong Vô Uyên và Phong Kỳ đưa tay muốn giữ chặt đứa bé lại, đám vũ giả kia ngay lập tức bắn ra thêm một đợt ngân châm.
Cũng bởi vì trở ngại này, Đoan Mộc Ngưng đã rơi vào tay đám vũ giả đứng bên cửa sổ.
Đám vũ giả ôm lấy Đoan Mộc Ngưng trực tiếp phá cửa sổ đào thoát, những vũ giả khác đồng loạt giơ tay đeo vòng bạc lên.
Đinh linh linh –
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng chuông ngân quỷ dị……
“Vô Uyên — ô ô……”
Ngư Ngư: Tiểu Ngưng Nhi đáng thương, bị bắt đi rồi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.