Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 41: Phong lân




Tay dắt theo một đứa bé không có tinh thần, Điện Vũ hoàn toàn không hề chú ý tới phía trước có người đi đến, ngay lập tức đã bị người ta đánh ngã xuống đất.
“A…… Ngươi, ngươi không sao chứ?” Người đánh ngã Điện Vũ hô nhỏ một tiếng, vội vàng nâng Điện Vũ dậy, sau đó mới liên tục nói xin lỗi:“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý ……”
“Không sao.” Điện Vũ nhẹ nhàng cười, không hề tức giận.
“Cái kia phiền toái một chút….” Người đánh ngã Điện Vũ đột nhiên kích động, kéo Điện Vũ đứng chắn trước mặt.
Đoan Mộc Ngưng lúc bị Điện Vũ nắm tay dẫn đi vẫn đang trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, nhưng bị nháo đến như vậy, thật ra đã thanh tỉnh được đôi chút.
Đối với hành động kỳ quái của cái người xa lạ này, hai người liếc nhau một cái, hoàn toàn nghĩ không ra nổi một cái lý do biện hộ.
Đây là chơi cái trò gì a?
Ngay lúc trong đầu cả hai cùng bốc ra một câu hỏi y chang nhau, người đang núp ở phía sau bọn khẽ thở hắt ra một hơi.
“Hộc…. Rốt cục cũng thoát.” Lúc này, người kia mới từ phía sau bọn họ đi ra, cười khổ: “Thực xin lỗi, ta đường đột quá.”
“Nhà ngươi có phải là đánh bạc thua tiền, bị người ta đòi nợ hay không vậy?” Đoan Mộc Ngưng hiện tại mới chú ý tới dung mạo của người này.
Trước mắt là một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, mái tóc thâm lam mềm mại dùng vải sa tanh xanh nhạt buộc chặt, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt trong suốt chứa đầy sao dẫn nhân chú mục, môi hồng răng trắng, nhìn ngang nhìn dọc đều là gương mặt của mỹ nhân.
“Ách….. Không phải, oa, đứa nhỏ tóc đen mắt đen, ngươi thật xinh đẹp.” Lúc nãy kinh hoảng khiến thiếu niên không chú ý tới Đoan Mộc Ngưng nho nhỏ ở bên cạnh, hiện tại thanh âm hài đồng non nớt của y đã hấp dẫn được lực chú ý của hắn rồi.
Thiếu niên hai mắt sáng ngời, thân mình mảnh khảnh ngồi xổm xuống đối mặt với Đoan Mộc Ngưng, hai mắt chớp chớp.
Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy có người tóc đen mà mắt cũng màu đen luôn nha.
“……”
Hành động của thiếu niên này quái đến mức làm cho Điện Vũ và Đoan Mộc Ngưng hai người không nói được lời nào.
Người này kỳ lạ quá.
“Các ngươi khỏe, ta tên là Phong Lân, bởi vì trốn nhà đi chơi, bị gia phó phát hiện, nên…. Nên mới làm ra cái hành động đường đột như vậy.” Phong Lân cười khẽ xin lỗi.
“Ngươi khỏe.” Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu.
Người này xác thực rất kỳ quái, bất quá khí tức trên người kia rất bình thản, xem ra hắn không phải là người xấu.
“Phong công tử ngươi khỏe, ta là Tiểu Vũ, đây là tiểu công tử của nhà ta.” Điện Vũ nhìn thiếu niên không hề cảnh giác mà bảo đầy đủ tính danh của bản thân, khẽ giật mình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh mỉm cười chào hỏi lại.
Họ Phong ở Phong Duyên Thành chỉ có một gia tộc có, nhưng lại là gia tộc cao nhất ở đây, là họ của thành chủ Phong Duyên Thành, thành chủ Phong Duyên Thành tên gọi Phong Kỳ, như vậy người này xem ra, chính là đệ đệ của thành chủ.
Bởi vì thân phận của đối phương, Điện Vũ không thể khai báo đầy đủ tên họ, bởi vì mọi người ở trên đại lục này đều biết, “Điện Vũ” là cận vệ của Phượng Quân Phượng tộc, cho dù bên ngoài người có vô tâm đến cỡ nào, ít nhiều cũng biết tiếng y.
Hơn nữa tiểu công tử hiện tại đang ở bên cạnh, nếu gây ra nguy hiểm khiến y bị thương, Phượng Quân nhất định sẽ ra tay công đạo cho một trận.
“Ta là Đoan Mộc Ngưng.” Người thả lỏng tâm tình không chút gian dối hiển nhiên còn có thêm Đoan Mộc Ngưng.
Bất quá, sự tồn tại của Đoan Mộc Ngưng được người ở Phượng tộc tuyệt đối giữ kín, cho nên mọi người căn bản đều không biết y, chẳng qua lúc trước có nghe đến chuyện tình của hổ tộc thần quan, nên chỉ biết rằng bên người Phượng Quân có một đứa nhỏ.
“Các ngươi là lần đầu tiên tới Phong Duyên Thành sao, cuối ngày hôm nay Phong Duyên Thành sẽ bắt đầu tổ chức Tết hoa đăng, rất náo nhiệt nha, ta cũng là lần đầu tiên đến chơi, có muốn đi cùng không?” Tuy rằng không được phép ra ngoài nhiều, nhưng Phong Lân vẫn nhìn ra hai người Điện Vũ và Đoan Mộc Ngưng không phải là người sống ở Phong Duyên Thành.
“Này……”
“Không sao, cùng nhau đi.”
Điện Vũ vừa định lên tiếng, Đoan Mộc Ngưng ở một bên đã mở miệng chấp thuận.
“Nhưng mà tiểu công tử…..” Ngồi sát vào Đoan Mộc Ngưng, Điện Vũ nhẹ giọng gọi.
Phong Lân nhìn qua nhìn lại cũng là người vừa trốn nhà đi chơi, đang bị người đuổi bắt, nếu cùng hắn đi chung, dọc đường đi không biết sẽ phải gặp thêm bao nhiêu cái phiền toái nữa.
“Không sao, đi nhiều người thì càng vui chứ sao?” Khóe miệng Đoan Mộc Ngưng gợi lên một tia cười nhạt.
Y cần một thứ gì đó phân tán lực chú ý của y tới Phong Vô Uyên, rõ ràng là nói cùng nhau đi chơi, nhưng lại ném y cho Điện Vũ.
Nghĩ nghĩ, trong lòng vật nhỏ liền đau nhói lên.
Đồ Vô Uyên ngốc. Đồ ngốc Vô Uyên.
“Được rồi, tiểu công tử hiện tại muốn đi đâu?” Đoan Mộc Ngưng muốn cùng Phong Lân đi chung, Điện Vũ cũng hết cách cãi.
Chỉ cần công tử thích, không cần buồn bực không phấn chấn giống khi nãy là tốt rồi.
“Ta đói bụng!”
“Vậy đi tìm cái gì ăn đi, Phong Lân công tử là chủ, chắc chắn biết chỗ bán đồ ăn ngon!” Điện Vũ nắm tay Đoan Mộc Ngưng đối Phong Lân nói.
“Ta biết ta biết , ca ca ta đã từng đi tới Mính Hương Lâu (Mính: trà đó nhá. Ta không viết sai chính tả đâu), nghe nói ở đó rất được!” Phong Lân vui vẻ nói.
“Vậy chúng ta đi!!”
Ba người bắt đầu hướng “Mính Hương Lâu” mà đi.
Nhưng khi vừa mới đến cửa Mính Hương Lâu, Điện Vũ choáng váng, Đoan Mộc Ngưng sửng sốt, Phong Lân ngây người.
Đây là Mính Hương Lâu trong truyền thuyết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.