Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử

Chương 4:




Edit: Quân
“Ngươi ngon lắm… Bỏ nhà đi mười mấy dặm cũng không thông báo một tiếng. Trên dưới cả nhà đều vì ngươi mà lo lắng, còn ngươi thì chạy tới nhà một nam nhân đẩu đâu ăn ngon ngủ kỹ. Chỉ vì mấy miếng bánh mà cả nhà cũng không muốn về hả?”
Thuận Tử biến về hình người, quỳ gối trên tấm niệm mềm, hai tay nhéo lỗ tai, gương mặt no tròn nhăn nhúm, thẳng thắng nhận sai.
“Oa oa oa… Tam ca đệ không dám… Tam ca đệ sai rồi… Oa oa… Nhưng bánh ngon lắm…” Thuận Tử đang nhận sai còn không quên biện bạch mấy tiếng.
Tam ca hung tợn trừng hắn, Thuận Tử liền tịt, nhưng vẻ mặt ấm a ấm ức. Về nhà rồi, hắn sẽ không còn bánh ngon như vậy để ăn… Có thể đóng gói mang về không? Có thể đóng gói Cao Bính tiểu ca mang về luôn không?
“Ngươi mơ đẹp hỉ? Ta không cho phép một dã nam nhân tiến vào cửa Kỳ phủ đâu hen!” Kỳ Ế như đoán được tư tưởng trong lòng Thuận Tử, quyết đoán từ chối.
Thuận Tử sắp khóc nấc, xụ cả mặt. Tuy đã một nghìn tuổi nhưng nét trẻ con trên mặt vẫn còn, gương mặt non nớt như vĩnh viễn chẳng thể trưởng thành.
Tam ca ngồi trên mép giường, chân chéo nguẩy, vẻ không vui. Quá mấy khắc, lại bỏ hai chân ra, vỗ vỗ bắp đùi mình, âm âm nói “Qua đây”. Thuận Tử lập tức hóa thành bé nắm, phóng cái vèo lên đùi tam ca, ngoan ngoãn bất động, chờ tam ca lên tiếng.
“Ngươi nặng hơn hỉ, ăn ngon quá mà ha!” Tam ca âm âm nói, nhéo nhéo cái bụng tròn của hắn. Thuận Tử không khỏi đỏ mặt, hên mà đang trong nguyên hình, hắn chỉ dùng vuốt che mặt.
“Muốn ở lại thì linh cơ chút, đừng để bị ăn hiếp.”
Thuận Tử mới nghe Tam ca mào đầu đã biết có hi vọng, bèn gật đầu lía lịa, mặc kệ Tam ca nói gì cũng phải gật đầu! Tam ca lại cho hắn một túi thuốc, dặn gì gì đấy, nhưng Thuận Tử bận vui quên trời đất nên có nghe được gì đâu, chỉ biết cầm gói thuốc và gật đầu tiếp. Tam ca vò xù cả mình lông của hắn rồi đi mất, chắc không tính chạm mặt nam nhân loài người kia.
Tam ca đáp ứng cho hắn ở lại cùng nam nhân! Thuận Tử vui vẻ lăn lộn trên giường, vui sướng hú mấy tiếng, gói thuốc kẹp trong móng bị vỡ, rất nhiều bụi phấn màu trắng bay lên khiến Thuận Tử phải nhảy mũi mấy cái liên tục.
“Ôi chao, Tam ca nói cho Cao Bính uống hay không cho Cao Bính uống dị hỉ?”
Thuận Tử nghẻo cổ nhớ lại lời Tam ca, nhưng nghĩ quài cũng không ra câu then chốt là thế nào. Nhưng thuốc bột của Tam ca quý dữ lắm, được xưng ngàn vàng khó mua trong cả lục giới, hẳn là phù sa không chảy ruộng người ngoài, vậy chắc chắn dành cho hắn rồi chứ đâu nữa! Đúng! Tam ca nói vì không để hắn bị khi dễ nên phải uống thuốc! Thuận Tử nghĩ vậy rồi cũng làm vậy thật. Hắn lè lưỡi liếm hết mớ thuốc bột thơm thơm ngọt ngọt này vào bụng. Giống y đường trắng!
Hắn là Thuận Tử hữu dụng! Hắn uống thuốc rồi sẽ thành Thuận Tử cường tráng! Thành Thuận Tử thông minh! Đúng… ờm… sau nóng nóng thế nào ấy nhỉ… mệt mệt nữa… khò khò… khò khò khò…
= = = = = o0o = = = = =
Lời người biên tập: Anh em chuẩn bị khăn giấy sẵn sàng nhen =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.