Băng Tâm Ngự Thần

Chương 12: Vẫn còn một phút




Vì vết thương Mộng Yên quá nặng, Linh Nhi đã phải đưa Mộng Yên vào không không gian để chữa thương, Linh Nhi lo chủ nhân mà ở bên ngoài chữa thương phải mất hai, ba tháng, sẽ lỡ mất tam quốc tái lần này.

Linh Nhi biết vị thánh bút sư này rất giàu, trong không gian (nhà của vị thánh bút sử ở trong không gian, vì lúc ông chết nhà ông ở tiểu đại lục do ông tạo ra, cho nên ông đã đưa cả tiểu đại lục của mình vào phù bút cũng như tất cả tài sản của ông).

Cho nên nhà của ông có rất nhiều đan dược, Mộng Yên tuy hôn mê nhưng nàng vẫn cảm nhận được xung quanh, Linh Nhi chăm sóc cho nàng mấy ngày qua nàng đều cảm nhận, thấy được, tuy nàng và Linh Nhi hai người là quan hệ chủ tớ, nhưng mấy ngày qua, quan hệ của nàng và Linh Nhi sẽ thay đổi.

Đã bẩy ngày trôi qua, ngày vào bí cảnh đã hết, các trưởng lão, Quốc gia, Gia tộc đều ngóng trông ở cửa bí cảnh trờ các đệ tử con em mình trở ra.

Cuối cùng cũng có đệ tử từ cửa bí cảnh trở ra, đi đầu là đội trưởng Lãnh Vô Ưu nàng là muội muội Lãnh Vô Tình, nàng mặc xiêm y màu hồng da trắng, khuôn mặt xinh đẹp khả ái, khiến người gặp một lần khó quên, nàng tươi cười dẫn đội của gia tộc mình bước ra đầu tiên, còn không quên chào các bậc tiền bối, trủ trì tam Quốc.

Mọi người ở đây, khiến mọi người đối với Lãnh Vô Ưu hảo cảm nhiều hơn.

Nhưng người mà khiến Lãnh Vô Ưu chú ý từ lúc ra khỏi bí cảnh tới giờ lại chưa từng chú ý tới nàng, Vô Ưu nhìn nam nhân áo tím không khỏi có chút thương tâm, nàng thích Hách Tiêu Nghiên, lần đầu tiên nhìn thấy chàng nàng đã bị dáng vẻ của nam nhân này hút hồn, khiến nàng ngày nhớ đêm mong, đây cũng là lý do khiến nàng đi thăm ca ca nhiều, mỗi lần thăm ca ca thì nàng sẽ được thấy Hách Tiêu Nghiên, nhưng mỗi lần nhìn thấy chàng, chàng lại chưa từng để ý đến nàng mặc cho nàng tìm đủ mọi cách để tiếp cận chàng, Vô ưu nhìn Hách Tiêu Nghiên, chàng vẫn như vậy, chàng chưa bao giờ chú ý đến nữ nhân nào cả, trong lòng Lãnh Vô Ưu cũng có một chút cân bằng, nàng nhất định sẽ khiến Hách Tiêu Nghiên chú ý đến nàng.

Theo sau Lãng Gia là đệ tử Thần Minh Quốc, Thiên Giác Quốc, Tô gia, Ngự Thần Quốc, Mộc gia, cuối cùng là Cổ gia.

Các gia tộc, Quốc gia đều bị thiếu ba, bốn đệ tử, trong đó Ngự Thần Quốc là mất nhiều đệ tử nhất còn mất luôn cả đội trưởng, vào thì hai mươi đệ tử, mà ra ngoài chỉ còn mười bốn đệ tử.

Trong khi các đội khác chỉ mất một, nhiều nhất là hai nhân, khiến mọi người kinh ngạc là Cổ gia lại không không mất một đệ tử nào, với lại Cổ gia cũng là nhóm ra ngoài cuối cùng.

Lúc trủ trì tuyên bố học viện Quốc gia, Gia tộc còn nhiều nhân nhất là thắng, vậy có nghĩa là Cổ gia thắng rồi còn gì, Cổ Lưu Nguyệt nhìn về phía Cổ gia trưởng lão mỉm cười, ông ta nhìn Cổ Lưu Nguyệt hài lòng gật đầu.

Cổ Lưu Nguyệt nhìn về phía đệ tử ngự thần quốc cười lạnh, Ngự Mộng yên ơi Ngự Mộng Yên người đừng trách ta vì sao tàn nhẫn, có trách thì trách vì sao người sinh ra trên đời này mà thôi.

Đệ tử học viện Ngự Thần Quốc ít người cũng là do nàng hại vì thế mới còn ít người như vậy.

Cổ Lưu Nguyệt nhìn Lãnh Vô Tình, chỉ có nàng mới xứng với chàng.

Đại gia đều đã đầy đủ vì còn thời gian trủ trì tuyên bố, sẽ đợi đệ tử còn trong bí cảnh xem có ai ra ngoài được không, có để tử ở ngoài bị loại là do bóp sinh phù nên bị loại, cho nên mọi người đều trờ cho hết thời gian, xem đệ tử của quốc gia, gia tộc mình có người ra kịp không, dù sao cũng còn hy vọng.

Trưởng lão ngự thần quốc nhìn đệ tử học viện của mình có chút thất vọng, vì ngày hôm nay mà Ngự Thần Quốc đã bỏ ra cả vốn để bồi dưỡng bọn họ vậy mà mới vòng loại mà đã mất cả sáu nhân, nếu để Thần Đế, Tông chủ biết không biết hại bọn họ sẽ tức giận ra sao, cả Công chúa cũng mất tích bây giờ còn chưa từ trong bí cảnh ra ngoài, mong rằng đại công chúa không sao nếu mà sảy ra chuyện gì chỉ sợ Thần đế sẽ cho cả học viện chôn cùng, càng nghĩ ông càng sợ, mồ hội chảy ròng ròng, mọi người ai cũng nghĩ Đại công chúa cũng chỉ là vị công chúa được Thần đế sủng với tính tình của công chúa sẽ bị ngài chán ghét nhưng sự thật không phải như thế, vì mẫu thân (hoàng hậu) của Mộng Yên là con gái của Thành chủ Ám Thiên Thành, dĩ nhiên công chúa là cháu gái của Thành Chủ, Ám Thiên Thành rất lợi hại, sức mạnh đến Tông Môn cũng phải nể mặt ông, đó cũng là lí do vì sao Mộng Yên có thể đi ngang, dù cho nàng có phạm lỗi tày trời cũng là chuyện nhỏ.

"Viện Trưởng lão nghĩ đến đây ông càng muốn một phát đánh chết cháu của mình ông đã dặn nó nếu công chúa gặp nguy hiểm cho dù thế nào cũng phải lấy thân làm lá chắn cho công chúa vậy mà giờ nó ra ngoài rồi, còn Công chúa Mộng Yên lại chưa thấy đâu, nếu công chúa thật sự có chuyện gì chỉ sợ ông chưa bị Môn chủ giết chết, mà về đến nơi đã bị mấy vị trưởng lão khác đánh chết từ ngoài cửa rồi."

Ông nhìn cửa bí cảnh không ngừng cầu nguyện.

"Đại công chúa à tính mạng của lão nhờ ngài cả đấy, ngài nhất định phải an toàn trở ra."

Nằm trên giường một nữ nhân có làn da như ngọc thạch, đôi chân trần hở ra ngoài, xương quai xanh tinh tế, khuôn mặt tinh xảo không tì vết, đôi mắt chớp động như xắp tỉnh dậy, đôi lông mày cong vút như cánh bướm, nữ nhân trên giường mở mắt ra, đôi con ngươi xinh đẹp mở ra làm cho nàng càng trở nên khuynh quốc khuynh thành, Mộng yên nhìn về phía Linh nhi đang chảy máu mũi nhíu mày nói:

- Linh nhi em bị sao vậy, sao lại chảy máu mũi!

Vừa nói Mộng Yên vừa hất chăn chuẩn bị xuống giường xem Linh nhi có bị làm sao không.

- Á chủ nhân, người mặc đồ trước đã!

Vừa nói Linh nhi vừa quay mặt đi, sấu hổ nhìn Mộng Yên, vừa cảm thán.

"Chủ nhân của nàng của thật là yêu nghiệt."

Nàng là nữ còn không chịu nổi, nếu là nam nhân không biết sẽ nào.

Nghe Linh nhi nói Mộng Yên nhìn thấy cơ thể không mặc y phục, lại nhìn Linh nhi đang che mặt đằng kia giờ nàng đã hiểu tại sao Linh nhi lại chảy máu mũi, nàng không nhịn được cười ha ha.

Linh nhi thấy Mộng Yên cười không khỏi tức đến dậm chân, thấy Linh nhi tức giận, Mộng Yên khó khăn lắm mới nhịn được cười, lấy y phục mặc bây giờ nàng mới phát hiện nhẫn không gian của mình bị Thánh hỏa đốt cháy thành tro mất rồi.

Thấy Mộng Yên loay hoay nãy giờ, Linh nhi mới nhớ ra nhẫn không gian của Mộng Yên bị đốt thành tro.

"A nàng nhớ hình như vị thánh bút sư này có xiêm y của nữ nhân thì phải."

Linh nhi mở tủ đồ của ông ra tìm, Mộng Yên đang không biết phải làm sao, thấy linh nhi không ngừng lục đồ của thánh bút sư, chẳng lẽ Linh nhi muốn nàng mặc đồ của ông, đối với nàng thì không sao nhưng lúc nàng vào bí cảnh là mặc đồ nữ ra ngoài lại mặc nam trang, ra ngoài không bị mọi người nghĩ lung tung thì thật khó, nếu để mọi người nghĩ nàng là nữ nhân không sạch sẽ, chắc chắn mẫu thân sẽ mất hết mặt mũi,

"Không được à."

- A, tìm được rồi!

Linh nhi vui vẻ cầm xiêm y nàng tìm được đưa cho Mộng Yên, thấy linh nhi đưa xiêm y cho mình, Mộng Yên kinh ngạc, đây là xiêm y nữ tử.

Mộng Yên cũng không hỏi nhiều mặc đồ rồi tính tiếp, thấy chủ nhân mặc đồ Linh nhi mới dám xoay người nhìn Mộng Yên, Linh nhi nhìn Mộng Yên chằm chằm, nàng nhìn chủ nhân đến ngẩn người.

"Thật đẹp, chủ nhân giống tiên nữ hạ phàm vậy, à không đẹp hơn cả tiên nữ."

Xiêm y Mộng Yên mặc màu trắng khác với xiêm y màu đỏ, màu đỏ khiến nàng xinh đẹp mị hoặc, màu trắng khiến nàng sạch sẽ, thanh thuần vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

- Chủ nhân người cần khăn che mặt không!

Linh nhi cầm khăn hảo tâm nói.

Chưa kịp để ý đến linh nhi vì sao nàng phải cần khăn che mặt, bỗng nàng nghĩ đến tam quốc tái, khuôn mặt lo nắng hỏi:

- Linh nhi hôm nay là mấy ngày rồi.

- Bẩy ngày từ hôm chúng ta vào bí cảnh!

- Thôi chết rồi!

Mộng yên vội chạy ra ngoài, nàng phải nhanh nên, hôm nay là ngày cuối cùng nếu không nhanh mình sẽ bị loại, nhìn mộng yên đi mất Linh nhi nhìn khăn buồn bực.

Còn mộng yên thì không ngừng chạy, nàng phát hiện sức mạnh của mình tăng cường đại hơn, nhưng tu vi lại không tiến triển gì.

"Sắp hết giờ rồi" Viện trưởng lão lo nắng nhìn cổng bí cảnh, trong lòng không ngừng cầu nguyện, nhìn thời gian dần trôi qua mà chưa có một nhân nào ra ngoài mọi người hết sức thất vọng.

Viu một bóng trắng bay vút qua,

"Ây ai vậy, là tiểu tử nào đụng vào bổn tôn."

Một lão già ăn mặc kì quái, nhìn bóng trắng đi xa, kinh ngạc thốt lên.

"A ha ha, tiểu tử này tu vi không tầm thường, lần này coi như xuất quan không uổng công."

Nếu không phải ông đã đến Hoàng cấp có lẽ khó nhìn rõ, nhìn mộng yên biến mất, lão giả vội đuổi theo, tiểu tử này là đồ đệ của ông rồi.

"Đến rồi."

Mộng Yên thì thầm, nhìn cửa bí cảnh không xa, lo nắng của nàng thả xuống.

Thời gian sắp hết viện Trưởng Lão tuyệt vọng "Lần này thì tiêu, tiêu thật rồi."

Phập một người bay ra ngoài bí cảnh.

- Khụ khụ!

Nữ nhân đáng chết, lúc nãy hắn đang hấp hối, một bóng lưng nữ nhân áo trắng, nhét hắn ăn một viên thuốc rồi ném hắn ra ngoài này.

"Chết tiệt, nàng không thể nhẹ tay chút sao, hắn đang bị thương đó."

- Húc Phong! Người không sao chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.