Băng Tâm Ngự Thần

Chương 1:




- "Hôm nay là ngày đặc biệt của mình".

Nhìn nên trời Dương Như thì thào nói, từng rọt nước mắt rơi xuống, nàng luôn nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới, bởi vì nàng có một gia đình rất hạnh phúc, ba mẹ rất yêu thường nàng.

Nhưng không ngờ ngày Sinh Nhật 15 tuổi của mình cũng là ngày gia đình tan vỡ, mọi năm đến ngày sinh nhật của mình nàng lại uống rượu, cũng như mọi năm, năm nay nàng cũng uống rượu, nàng cũng không ngờ vì uống rượu say mà nàng bị xe tông.

Cũng vì thế mà cuộc sống của nàng sang trang mới.

* * *

Dương Như tỉnh lại bên tai không ngừng có tiếng khóc hình như rất thảm đi, còn rất ồn ào nữa.

"Cái gì mà Công Chúa đừng chết, cái gì mà Lãng Vô Tình hại chết, cái gì mà báo thù, chẳng lẽ trong bệnh viện đang chữa bệnh cho người điên, kệ họ."

Nhưng thật sự ồn quá đi, nàng tức giận quát:

- Các người có để cho người khác ngủ không hả, ồn chết đi được!

Mọi người xung quanh đều không thể tin nhìn nàng, một người mĩ nhân bước lại gần giường ôm lấy nàng nghẹn ngào:

- Yên nhi, con vẫn còn sống phải không đừng làm nương sợ!

Mĩ nhân trung niên ôm nàng làm cho nàng cảm thấy rất ấp áp, cảm giác giống nhự mẹ của nàng về với nàng vậy.

- Ta, ta không sao!

Không biết vì sao vị mĩ nhân này lại gọi nàng như vậy, rõ ràng nàng đã bị xe tông nương ở đâu ra, chẳng lẽ nàng mượn xác sống lại, nhìn vị mĩ nhân phu nhân khóc không hiểu sao nàng lại rất đau, nước mắt không kìm được chảy xuống.

- Yên nhi, sao vậy, sao con lại khóc!

Tội nghiệp Yên nhi của nàng, nàng nhất định không cho Yên nhi gặp lại tên tiểu tử nhà họ Lãng kia mới được, mĩ nhân trung niên vừa vuốt an ủi Mộng Yên vừa nghĩ thầm.

Cảm giác ấm áp làm Dương Như ích kỷ nghĩ nếu thời gian dừng lại thật tốt.

Nàng không biết đây là chỗ nào, cũng không biết vì sao mĩ nhân phu nhân này gọi mình là Yên nhi. Đầu của nàng giờ đây rất đau, một trí nhớ xa lạ ùa về não của nàng bắt nàng phải thừa nhận, nàng rất mệt muốn được nghỉ ngơi, yên tĩnh một mình để tiếp thu tất cả. Thấy nàng mệt mỏi mĩ phu nhân buông nàng ra, tự tránh mình nói:

- Thấy Yên nhi tỉnh mẫu thân vui quá quên thân thể của con còn rất yếu, con nghỉ ngơi mẫu thân sai người làm đồ ăn cho con!

Nói rồi mĩ phu nhân sửa chăn cho nàng, thấy nàng nhắm mắt, liền nhẹ nhàng đi ra ngoài, những người ồn ào lúc nàng hôn mê cũng nhẹ nhàng lui ra ngoài, căn phòng giờ yên ắng rất nhiều, có lẽ do mệt mỏi nàng nhắm mắt không bao lâu đã ngủ.

* * *

Ở một nơi khác.

- Nàng chưa chết?

Một nữ nhân xinh đẹp nàng mặc pháp y màu trắng dung nhan động lòng người lúc này tức giận mà có vẻ làm phá hoại hình tượng thánh khiết của nàng.

- Theo thám tử hồi báo quả.. quả thật nữ nhân Ngự Mộng Yên chưa chết!

"Choang!" Nữ nhân xinh đẹp giận giữ hất đổ đồ trên bàn xuống.

- Tiện nhân Ngự Mộng Yên chưa chết?

Nữ nhân xinh đẹp nguy hiểm hỏi lại.

- Dạ!

Hắc y nhân run run trả lời.

- Phế vật, một đám phế vật nhiều cao thủ như vậy, lấy mạng một người cũng không song, các ngươi còn sống để làm gì nữa.

- Cổ tiểu thư tha mạng!

Hắc y nhân quỳ xuống cầu xin.

- Lôi ra ngoài giết hết cho ta!

Dứt lời một đám người mặc đồ tử sĩ lôi hắc y nhân ra ngoài.

- Hai za, tiểu thư đừng vì đám lâu la phế vật này mà giận tổn hại sức khỏe, mặc dù không giết được tiện nhân Ngự Mộng Yên nhưng ít ra thì Lãng công tử cũng đã từ hôn, chỉ có tiêu thư mới xứng với lãnh công tử.

Nghe Hoan nhi nói Cổ Lưu Nguyệt nguôi giận bình tĩnh lại.

"Đúng chỉ có nàng mới xứng với Vô Tình ca ca, Ngự Mộng Yên kia vốn không xứng với Vô Tình ca ca, ả vừa ngu lại còn sấu làm sao xứng với Vô Tình ca ca của nàng được, nếu không bởi vì gia thế làm sao có thể trở thành vị hôn thê của Vô Tình ca ca, nói đến gia thế, nàng cũng đâu có thua kém gì ả, tại sao lãnh gia chọn ả không chọn nàng."

Càng nghĩ Cổ Lưu Nguyệt càng tức giận, thấy tiểu thư lại sắp bốc hỏa Hoan nhi liền nói:

- Tiểu thư, tiện nhân Ngự Mộng Yên chưa chết nhưng ít nhất ả cũng phải hai, ba tháng để chữa thương dù sao cũng là nội thương, một tháng nữa là Ngự thần tông chiêu sinh, đến lúc đó người chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết ả!

- Hoan nhi ngươi nói đúng, mà cho dù ả không bị thương cũng không phải đối thủ của ta,

Cổ Lưu Nguyệt cười lạnh khí tức bộc phát.

- Chúc mừng tiểu thư đột phá Ngự khí bát tầng.

Hoan nhi vui vẻ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.