[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 4: Thuấn di thuật lừa đảo




Trời xanh mây trắng, lại có thêm một đàn quạ đen thui, nhiều chuyện kêu “ quác quác” bay ngang qua đầu, giống như đang cười nhạo tình trạng quẫn bách của Bạch Ngọc Khuyết lúc này.
Một cọng lông xấu xí, đen thui thủi rung rinh rơi xuống đầu của Bạch Ngọc Khuyết.
Tâm trạng nàng chua xót, hai hàng lệ tuôn rơi như hai cọng mì chảy xuống gò má, hận không thể ngửa mặt lên trời thở dài: “Không có thiên lý a không có thiên lý, tại sao nằm vùng cũng trúng đạn là sao!”
Không để ý đến Bạch Ngọc Khuyết đang chìm trong bi quan, Văn Trọng nhàn nhạt nhìn những nấm mồ xung quanh họ, trầm thấp nói: “Nơi này mai táng đều là thi hài của Ân Thương tướng sĩ.”
wow? Cái tên xấu xa kia đang nói chuyện với mình? Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc trợn tròn hai mắt, Văn Trọng không có nhìn nàng, chỉ chắp tay đứng, nhìn chăm chú phía trước nấm mồ, nói tiếp:
”Những người ở đây, mỗi một người quanh năm đóng tại biên cảnh lạnh lẽo, không sợ sinh tử, mỗi người đều là anh hùng chân chính của Ân Thương, sau mỗi trận chiến, ta liệm di hài của bọn họ, mang về mai táng ở đây- núi Bắc Mang, cho bọn họ dù đã chết rồi nhưng vẫn có thể ngày đêm nhìn thấy Ân Thương phồn hoa thịnh cảnh.”
Bạch Ngọc Khuyết im lặng nửa ngày, thấy nam tử lạnh lùng trước mắt dường như có tâm trạng, nàng quay đầu lại nhìn ngó đầy khắp núi đồi nấm mồ, lòng bất chợt lặng im, một lúc lâu, nhìn phía xa một mảng nấm mồ mới, trầm thấp nói rằng: “Mỗi người đều có thứ họ muốn dốc lòng bảo vệ, nếu họ có thể vì nó mà chết, họ cũng thỏa mãn, những người này hoàn toàn không cần người khác vì bọn họ mà đau lòng.”
Văn Trọng nghe xong thì cực kỳ kinh ngạc, đôi mắt lạnh lẽo mang theo vài phần suy nghĩ sâu sắc yên lặng nhìn Bạch Ngọc Khuyết một lúc lâu, Bạch Ngọc Khuyết không hiểu sao lại bị mỹ nam nhìn chằm chằm, thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi nhìn cái gì, chưa từng thấy mỹ nữ sao?” khóe miệng Văn Trọng co giật, mang theo một nụ cười hiếm thấy, nói: “Ừ, là chưa từng thấy qua con yêu quái nào mặt dày như vậy.”
Thấy hắn chế nhạo mình, Bạch Ngọc Khuyết nghẹn nửa ngày, cuối cùng phản kích, nói: “Ta là yêu quái thì sao? Thế gian còn có người tốt với người xấu, yêu quái đương nhiên cũng có yêu tốt và yêu xấu, Văn công tử, phiền ngươi nghĩ thoáng một chút, không thể lúc nào thấy yêu quái liền đòi chém đòi giết được không!”
Văn Trọng trầm mặt nói: “Nếu ta như những gì ngươi nói, ngươi nghĩ ngươi còn có thể yên lành đứng ở chỗ này nhiều chuyện sao.” Bạch Ngọc Khuyết rụt cổ một cái, bao nhiêu hung hăng kiêu ngạo nhất thời bay sạch sành sanh.
Aiz da, Văn đại soái ca thật là lãnh khốc nha, không đắc tội được đại boss nha. Bạch Ngọc Khuyết dùng bộ dáng chân chó, cười nịnh nọt nói: “Ha ha, ta biết ngài là nam tử phong hoa tuyệt đại trí dũng song toàn, đương nhiên là sẽ không giống mấy tên phàm phu tục tử không biết phân biệt tốt xấu, khà khà...”
Văn Trọng run rẩy khóe môi nhưng không nói gì, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Bạch Ngọc Khuyết lại tiếp tục nói: “Ai nha, hôm nay trời đẹp quá, không bằng ta hát cho ngài nghe nhé?” Nói xong tha thiết nhìn Văn Trọng.
Bạch Ngọc Khuyết từng được bằng hữu xưng là “Mạch bá”, đối với sự nghiệp ca hát trung trinh nhất quán, không từ bất cứ cơ hội nào để mình được thể hiện tài năng trên sân khấu. Nhưng nàng lại không biết “thánh âm” của nàng có thể làm cho dân tình hận không thể đập đầu mổ bụng.
Bạch Ngọc Khuyết vốn tưởng rằng, với cá tính Văn Trọng, không lên tiếng chính là ngầm thừa nhận, vừa vặn có thể khoe giọng hát, kaka~ dù sao cũng hát miễn phí mà, hắn không lý do từ chối sự nhiệt tình của nàng nha.
Nhưng, thế nhưng nhưng nhưng, làm cho Bạch Ngọc Khuyết nghẹn họng là, nàng bên này vừa nói xong, Văn Trọng ngay lập tức không dấu vết lui về sau một bước, gương mặt băng sơn giống như xuất hiện một tia sâu sắc vết rách, trả lời cực nhanh: “Không cần!”
Trong nháy mắt, trái tim pha lê của Bạch Ngọc Khuyết vỡ vụn, nhưng mặt không đổi sắc nói: “Ngài làm gì phản ứng ghê gớm vậy? Thú thật với ngài, giọng hát của ta, là độc nhất vô nhị, nếu ngài không nghe, tuyệt đối sẽ hối hận cả đời! Đến lúc đó ngài có năn nỉ, cũng không có cửa đâu!”
Văn Trọng giật giật khóe miệng, mặt không chút thay đổi nói: “Giọng hát của ngươi, ta đã lĩnh giáo qua, xác thực là độc nhất vô nhị. Đúng là hàng hiếm.” Dừng một chút lại nghiêm túc bổ sung: “Yên tâm, ngày đó sẽ không xảy ra.”
Bạch Ngọc Khuyết buồn tê tái, nửa ngày mới nhớ tới đến, lần trước chính mình một người hơn nửa đêm ở đây hát, không phải là cũng bị hắn bắt câm miệng sao. Ách... Người này thật không biết thưởng thức, quên đi, không thèm chấp nhất với một lão già mấy trăm tuổi, tuy rằng xuyên qua rồi, thế nhưng truyền thống kính lão đắc thọ mình vẫn phải biết nha.
Mang theo trái tim bé nhỏ bị tổn thương, Bạch Ngọc Khuyết phẫn nộ xoay người đi, đột nhiên nàng thắc mắc tại sao Văn Trọng mỗi lần đều đứng dưới cây đại thụ, nàng liền đi tới đó, ló đầu nhìn, sau đó liền bị cảnh tượng trước mắt làm sững sốt ——
Từ góc độ của núi Bắc Mang nhìn xuống, toàn bộ cảnh tượng của thành Triều Ca đều được thu vào mắt, Hoàng thành nguy nga rộng lớn, trong thành hàng ngàn ngôi nhà mọc um tùm, ngoài thành là những ngôi nhà nằm san sát nối tiếp nhau, một cách chỉnh tề mà cổ điển, đường phố rộng rãi, từng đoàn người đi qua đi lại, phảng phất có thể nhìn thấy nụ cười giản dị trên mặt họ, cả thành Triều Ca tỏa ra không khí yên lành và hài hòa.
Ngay cả người ngoài như Bạch Ngọc Khuyết, thời khắc này cũng thích mảnh đất hòa bình này, nàng tựa hồ có thể lý giải được vì sao Văn Trọng lại thích đứng đây, sau lưng chính là Ân Thương tướng sĩ vì quốc gia hy sinh, dưới chân là các tướng sĩ trung thành hết lòng bảo vệ quê hương cố thổ.
Trên thế giới này, có lẽ không có chỗ nào có thể so sánh được với nơi này, và có thể tôn vinh ý chí anh hùng của Ân Thương chiến sĩ.
Bạch Ngọc Khuyết thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Văn Trọng, nơi này đúng là chỗ tốt, ngài cũng biết chọn ghê.” Khắp nơi một mảnh vắng vẻ, những làn gió nhẹ nhàng thổi qua bên tai, làm mái tóc dài mềm mại của Bạch Ngọc Khuyết bay lên, một lúc lâu sau không nghe được tiếng trả lời, Bạch Ngọc Khuyết quay đầu lại, phía sau từ lâu đã không còn một bóng người, Văn Trọng không biết lúc nào đã vô thanh vô thức rời đi.
Bạch Ngọc Khuyết thở dài một hơi, lại quan sát Triêu Ca thành nửa ngày, lúc này mới dùng Thuấn Di quyết rời đi, trong nháy mắt đã trở về phòng mình, Bạch Ngọc Khuyết bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc nãy không sài Thuấn Di quyết được, nhất định là tại cái tên ác ma xấu xa kia!
Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật Trụ vương, Bạch Ngọc Khuyết một người ngốc ở trong phòng buồn bực ngán ngẩm, ngẫm lại cái sứt sẹo Thuấn Di thuật của mình, trong lòng bất đắc dĩ, liền gọi một tỳ nữ đến, để mang nàng đến chỗ Tô Đát Kỷ.
Xuyên qua những vườn hoa um tùm xen kẽ giữa những gian cung đài lầu các, đi khoảng gần nửa canh giờ, mới đến cung điện của Tô Đát Kỷ, những tỳ nữ giữ cửa thấy Bạch Ngọc Khuyết, liền không ngăn cản, cuối đầu hành lễ rồi để nàng đi vào, cũng đúng, mình là Ðát Kỷ nương nương nghĩa muội, trong cung này ai không biết, khà khà... Bạch Ngọc Khuyết cáo mượn oai hùm nghĩ, trong lòng đắc ý vạn phần.
Khi nàng tiến vào, Tô Đát Kỷ đang lười biếng dựa vào một cái ghế dựa sơn móng tay, Bạch Ngọc Khuyết đi tới ngồi vào bên giường, cười hì hì nói: “Khà khà... Tỷ tỷ...tỷ đang sơn móng tay hả?”
Tô Đát Kỷ “Ừ” một tiếng, cũng không ngẩng đầu, lười biếng tiếp tục nhẹ nhàng sơn móng tay, Bạch Ngọc Khuyết trong lòng thán phục không ngớt:“Cổ nhân thật là ghê gớm, thời đại này đã phát minh ra nước sơn móng tay rồi~ “
Tô Đát Kỷ rốt cục cũng dừng lại, duỗi ra hai bàn tay ngọc phía về mặt trời tỉ mỉ phơi nửa ngày, sau đó, chìa tay đến trước mặt Bạch Ngọc Khuyết, cười nói: “Tiểu Ngọc, muội nhìn xem móng tay của tỷ đẹp không?”
Bạch Ngọc Khuyết nghiêm túc đánh giá, mười ngón tay ngọc ngà, đều được chăm sóc một cách tỉ mỉ, màu sắc trơn bóng, tinh xảo, quả thực không phải vật phàm. Chà chà, Tô Đát Kỷ thật không hổ là hồ Li Tinh vạn năm, thật đúng là tuyệt mỹ giai nhân với 720 độ không góc chết nha.
Bạch Ngọc Khuyết xem thập phần tập trung, đột nhiên trán tê rần, liền thấy Tô Đát Kỷ mím môi đẹp đến yêu diễm cực kỳ, thiếu kiên nhẫn dùng ngón trỏ đâm đâm trán nàng, giơ ngón tay hỏi: “Tiểu Ngọc, muội nói gì đi nha ~ “
Bạch Ngọc Khuyết chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mấy móng tay, khà khà cười nịnh nọt, nói: “ừm ừm! Móng tay này của tỷ tỷ, dĩ nhiên là đẹp mười phân vẹn mười, nghiêng nước nghiêng thành! Ừm!” Nói xong còn gật đầu lia lịa, để chứng tỏ độ tin cậy trong lời nói.
Khóe mắt Tô Đát Kỷ giựt giựt, nửa ngày, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Ngọc, bệnh điên của muội thực sự là càng ngày càng nặng, lời nói có chút mê sảng.”
Bạch Ngọc Khuyết không để ý lắm, khà khà cười nói: “Tỷ tỷ, muội cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao mỗi lần muội niệm Thuấn Di quyết đều đến núi Bắc Mang, ách ~ tại sao lại như vậy?”
Tô Đát Kỷ vuốt trán, vô lực nói: “Tiểu Ngọc, trước khi niệm Thuấn Di quyết, muội phải nghĩ tới nơi mình muốn đến, cái này mà muội cũng quên luôn hả?” Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngác nói: “Muội có nghĩ tới nha...”
“... Nói đi... Muội đến cùng là nghĩ tới gì?”
”Huhu, người ta muốn đến không phải là núi Bắc Mang.. mà là ra ngoài cung thôi...”
Tô Đát Kỷ lườm một cái: “Vậy là đúng rồi, lần thứ nhất là muội đánh bậy đánh bạ đi tới núi Bắc Mang, lần thứ hai lại không nghĩ tới một nơi cụ thể mà muội muốn đi, phép thuật tự nhiên sẽ đưa muội tới đó.”
Bạch Ngọc Khuyết chớp chớp đôi mắt to của mình, nhìn Tô Đát Kỷ nói: “Tỷ tỷ, muội biết rồi, tỷ thật là lợi hại nha ~ khà khà...” Tô Đát Kỷ mặc kệ cái nha đầu ngu ngốc này, tự mình cầm lên một hộp son tinh sảo thưởng thức.
Bạch Ngọc Khuyết cười hắc hắc nói: “Ai nha, tỷ tỷ, Thuấn Di quyết này thực sự là hay nha, vậy nếu muội muốn đi đâu liền có thể đi tới đó sao... Khà khà”
Khi Bạch Ngọc Khuyết còn đang mơ tới những chuyến du lịch miễn phí, chảy nước miếng ròng ròng, bất thình lình Tô Đát Kỷ dội một chậu nước lạnh:“Tiểu Ngọc, trước tiên với pháp lực hiện nay của muội, nơi xa nhất muội có thể dùng Thuấn Di thuật chỉ trong phạm vi thành Triều ca này mà thôi, nhưng nếu như một ngày nào đó pháp thuật muội tăng tiến, có nhiều nơi muội vẫn không thể vào được vì có rất nhiều kết giới cao thâm, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, phấn đấu tu luyện mới là chuyện chính.”
Bạch Ngọc Khuyết hoàn toàn vỡ mộng, rầu rĩ gật gật đầu đáp lại. Trong lòng oán thầm: “Cái Thuấn Di thuật này đúng là lừa đảo mà, tưởng là ngon cơm lắm, té ra lại có nhiều khuyết điểm như vậy! Aiz...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.