Niệm Băng hơi nghi hoặc nhìn Tạp Lạc, nói: "Trên phương diện giá cả, ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng."
Tạp Lạc tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, mỉm cười nói: "Điểm này ngài có thể yên tâm, ta nói câu này hơi tự đại. Mặc dù Dong Binh công hội của chúng ta chỉ là đê tầng công hội, lại không có trợ giúp từ quốc gia, nhưng nếu nói đến tiền, có lẽ quý công hội và Võ Sĩ công hội cộng lại cũng kém Dong Binh công hội của chúng ta. Mặc dù chúng ta lấy tiền thuê cũng không nhiều, nhưng bây giờ Băng Nguyệt đế quốc số lượng dong binh đã vượt qua ba vạn, dù là mỗi ngày mỗi người chỉ nộp một đồng tệ thủ tục phí, đối với chúng ta mà nói cũng là khoản thu không nhỏ."
Niệm Băng trong lòng chấn động, lúc này mới hiểu được mình nghĩ sai rồi. Đúng vậy! Dong Binh công hộ mặc dù không được mọi người xem trọng, nhưng bọn họ cũng là một trong những công hội lớn nhất. Có thể nói lính đánh thuê trải rộng khắp cả đế quốc, bất luận là các loại tin tức hay tư nguyên, quả thật là không thể coi thường. Có lẽ sau này bản thân muốn nghe ngóng cái gì còn phải nhờ bọn họ. Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt hắn càng trở nên thân mật. "Tạp Lạc hội trưởng, ngài không nên hiểu lầm, ta không có ý khác. Chỉ là ta nói với ngài ý là ta tới không phải vì tiền, đúng hơn là không hoàn toàn vì tiền."
Tạp Lạc cười nhẹ, nói: "Ma pháp sư tiên sinh có yêu cầu gì xin cứ đưa ra, chỉ cần có thể ta nhất định đem hết sức lực thỏa mãn yêu cầu của ngài."
Niệm Băng biết lúc này nên nói chuyện sanh ý. "Trong tay ta bây giờ có các loại ma pháp quyển trục, trong đó, tứ giai ma pháp quyển trục bốn, ngũ giai quyển trục ba, lục giai quyển trục hai, còn một chút đặc thù quyển trục. Ta muốn dùng quyển trục này đổi lấy bạch quyển trục loại tốt nhất."
Tạp Lạc vừa nghe Niệm Băng nói muốn dùng bạch quyển trục để hoán đổi, lập tức nở nụ cười. "Chuyện này rất đơn giản, bằng mọi người trong công hội chúng ta, ta nhất định có thể thỏa mãn yêu cầu của ngài. Loại ma pháp vật phẩm bình thường trong Băng Lan Thành lưu thông rất tốt. Bất quá, ta muốn nghe ngài chuẩn bị dùng tỉ lệ thế nào để hoán đổi? Như vậy đi, ngài bán nhiều như vậy, ta có thể mua với giá cao hơn hai mươi phần trăm. Sao? Mấy quyển trục này ta muốn mua."
Niệm Băng nói: "Ta muốn nghe giá cả cụ thể của ngài." Hắn cũng không nóng lòng cùng đối phương giao dịch, dù sao hắn mặc dù cũng biết giá cả của quyển trục nhưng không dám khẳng định. Lúc này bình tĩnh ứng đối mới có thể đạt được tiền lời nhiều nhất.
Tạp Lạc cũng không vội nêu giá, đứng dậy lấy cho Niệm Băng một chén nước. "Ma pháp sư tiên sinh, mời ngài uống nước. Theo giá cả thị trường, một tứ giai quyển trục, do ma pháp bất đồng, giá cả từ năm tử kim tệ đến mười lăm tử kim tệ. Mà ngũ giai quyển trục thì giá từ hai mươi đến năm mươi tử kim tệ. Lục giai quyển trục giá cả đại khái từ hai trăm tử kim tệ đến năm trăm tử kim tệ. Ngài yên tâm, chỉ cần nói cho ta công dụng của quyển trục, ta sẽ đưa ra giá cả tuyệt đối công bằng. Bình thường công kích ma pháp quyển trục giá cả tương đối cao, cái này ngài hẳn hiểu rõ."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Tốt lắm, ta sẽ đọc giá cho ngài: Tứ giai ma pháp quyển trục hai trăm tử kim tệ một cuốn. ngũ giai ma pháp quyển trục năm mươi tử kim tệ một cuốn. Lục giai ma pháp quyển trục bốn trăm tử kim tệ một cuốn. Ta nghĩ giá cả như vậy là hoàn toàn công bằng."
Vừa nghe Niệm Băng báo giá xong, Tạp Lạc lập tức nhíu mày: "Ma pháp sư tiên sinh, ngũ giai và lục giai ma pháp quyển trục giá cả còn có thể được, nhưng tứ giai ma pháp quyển trục sao lại có giá cao như thế?"
Niệm Băng thản nhiên cười nói: "Rất đơn giản, bởi tứ giai ma pháp quyển trục này ngươi tuyệt đối không thể mua ở nơi khác. Đây là xúc phát ma pháp quyển trục do sư phụ Long Trí của ta nghiên cứu ra, trước mắt cũng chỉ thí nghiệm thành công trên tứ giai quyển trục." Câu nói cuối cùng là thật, bởi xúc mát ma pháp quyển trục chế tạo khó khăn, trước mắt Niệm Băng tốt nhất cũng chỉ có thể đem tứ giai ma pháp quyển trục làm thành xúc phát, hơn nữa còn phải dụng bạch quyển trục trân quý giá mười tử kim tệ mới được.
Tạp Lạc trong lòng chấn động: "Xúc phát ma pháp quyển trục, ma pháp sư tiên sinh, ngài có thể giải thích một chút không."
Niệm Băng nói: "Cái này cũng đơn giản thôi, bất luận là ai chỉ cần mang theo quyển trục này trên người, một khi gặp phải công kích, quyển trục sẽ tự động phát động trước khi công kích đến nơi. Bốn xúc phát quyển trục đều là Hỏa Tường Thuật. Tứ giai hỏa tường thuật có lẽ không tính là rất mạnh, nhưng dùng để cứu mạng là đủ rồi. Người sử dụng có thể là bất cứ ai bất luận là ma pháp sư hay không."
"Cái gì?" Tạp Lạc thất thanh kinh hô, bản thân hắn kiến thức rộng rãi, theo trí nhớ, loại xúc phát ma pháp quyển trục này tựa hồ đã sớm thất truyền mới đúng. Nếu thất sự có thể cứu mạng thì hai trăm tử kim tệ quả thật không đắt. Để xác định suy nghĩ trong long, hắn dò hỏi: "Ma pháp sư tiên sinh, theo như lời ngài nói, đây chính là xúc phát ma pháp quyển trục được xưng là khắc tinh của sát thủ?"
Niệm Băng gật đầu nói: "Sự thật sẽ thắng hùng biện, chỉ cần ngài đồng ý xuất ra hai trăm tử kim tệ để thí nghiệm một chút, lập tức sẽ biết đáp án. Chỉ là ta không hy vọng ngài đưa ra giá khác nữa. Ta xuất ra mấy quyển trục này giá trị tổng cộng là một ngàn bảy trăm năm mươi tử kim tệ, xin mời ngài hoán đổi một trăm năm mươi bạch quyển trục cho ta. Còn thừa xin đổi thành hai trăm năm mươi quyển trục bình thường giá một tử kim tệ."
Tạp Lạc bình tĩnh lại nói: "Nếu quyển trục của ngài thực sự có công hiệu thần kỳ như vậy, mọi yêu cầu ta đều đáp ứng. Nhưng để bảo đảm, ta hy vọng ngài có thể dùng một tứ giai quyển trục thí nghiệm. Chúng ta thay đổi địa phương đi."
Niệm Băng thầm nghĩ: "Dong Binh công hội này đúng là giàu nứt vách, hai trăm tử kim tệ để làm thí nghiệm …"
Hai người vào trong viện, Niệm Băng lấy từ trong không gian giới chỉ một quyển trục đưa cho Tạp Lạc. Tạp Lạc nhận ra ma pháp quyển trục này được chế tạo bằng cực phẩm bạch quyển trục, cũng tin tưởng thêm vài phần. Dù sao, một tứ giai ma pháp quyển trục bình thường giá trị còn không bằng một cực phẩm bạch quyển trục. Dùng nó để làm tứ giai ma pháp quyển trục có thể thấy được giá trị của quyển trục này.
Niệm Băng nói: "Ngài có thể đem ma pháp quyển trục cất trong người, ta sẽ dùng một ma pháp công kích vào ngài, ngài không cần làm gì cả. Hỏa nguyên tố nhiệt tình a. Thỉnh các ngươi xuất ra ngọn lửa nóng rực, ngưng tụ thành hủy diệt chi cầu, bạo phát chi viêm, tiêu diệt hết thảy trước mắt. – Bạo Viêm Thuật." Theo chú ngữ, hỏa nguyên tố rất nhanh ngưng tụ trong tay Niệm Băng, trong chốc lát, tam giai Bạo Viêm Thuật xuất hiện trong tay hắn. Ý niệm vừa động, Bạo Viêm Thuật như một cơn sóng đỏ oanh kích Tạp Lạc. Sóng nhiệt cuồn cuộn chuyển động trong không khí sinh ra một chút bóp méo.
Tạp Lạc mở to hai mắt. Cái này dù sao cũng là một thí nghiệm giá trị hai trăm tử kim tệ. Mắt thấy Bạo Viêm Thuật sắp đánh tới trước ngực, cảm giác kì dị xuất hiện. Tạp Lạc rõ ràng cảm nhận được một cỗ khí lưu ấp áp bao trùm toàn thân mình, ma pháp quyển trục cất trong ngực phát ra tiếng vỡ vụn rất nhỏ, một tầng Hỏa Diễm Chi Tường khá dầy xuất hiện trước mặt hắn. Tứ giai hỏa tường thuật chống lại tam giai Bạo Viêm Thuật, tất nhiên không có vấn đề gì. Bạo viêm bị hỏa tường hoàn toàn thôn phệ. Tường lửa lớn chỉ hơi thu liễm một chút rồi lại khôi phục lại như bình thường.
Tường lửa vẫn tiếp tục thiêu đốt, ma pháp trong quyển trục đủ cho nó chống đỡ vài lần công kích. Quang ảnh chợt lóe, Tạp Lạc toàn thân bao trùm bởi lam sắc đấu khí bước khỏi hỏa tường xuất hiện trước mặt Niệm Băng, hắn cũng không tiếc hai trăm tử kim tệ. Khuôn mặt già nua tràn ngập hưng phấn. "Thần kỳ, quả thật là thần kỳ, Long Trí Ma đạo sư thật không hổ danh hội trưởng ma pháp sư công hội. Ma pháp sư tiên sinh tôn kính, bất luận quyển trục của ngài là ma pháp gì, ta nhất định sẽ mua bằng hết, tất cả đều theo yêu cầu của ngài lúc trước."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Tốt lắm, chuẩn bị bạch quyển trục xong, nhờ ngài đưa tới Lan Hinh phạn điếm tìm ta. Ta đi trước."
"Chờ một chút." Tạp Lạc gọi Niệm Băng lại. "Ma pháp sư tiên sinh tôn kính, ta có một thỉnh cầu, hy vọng ngài có thể đáp ứng."
Nhìn sắc mặt khẩn thiết của Tạp Lạc, Niệm Băng nói: "Chuyện gì? Xin ngài cứ nói."
Tạp Lạc thở dài một tiếng, nói: "Ngài hẳn cũng biết, dong binh chúng ta là nghề nghiệp dưới đáy đại lục. Nói khó khe một chút thì chỉ là bảo tiêu hoặc kẻ đánh thuê cho bọn nhà giàu. Nguyên nhân chỉ có một, là bởi thực lực của chúng ta không đủ cường đại. Cao đẳng võ sĩ xem thường nghề nghiệp này, tự nhiên sẽ không gia nhập, bọn họ vốn không tin dong binh có thể có tương lai tốt đẹp gì. Làm hội trưởng Dong Binh công hội của Băng Nguyệt đế quốc, ta tự kiến tạo một dong binh đoàn, thành viên đạt tới năm nghìn, đều là các võ sĩ đã được huấn luyện, cũng là nhất cấp dong binh đoàn duy nhất trong đế quốc chúng ta. Nếu ngài có thể gia nhập dong binh đoàn này, ta nghĩ thực lực nhất định sẽ có tăng tiến rất lớn, ta nguyện ý cho ngài thù lao rất cao."
Niệm Băng có chút buồn cười, nói: "Tạp Lạc hội trưởng, ngài quá khách khí rồi, ma pháp sư có gì tốt? Một cao cấp ma pháp sư dưới tình huống một chọi một rất khó chiến thắng một kiếm sư, cho dù ta gia nhập dong binh đoàn, cũng không thể làm thực lực dong binh đoàn tăng thêm bao nhiêu. Ngài cần gì phải làm thế."
Tạp Lạc lắc đầu nói: "Không, ngài không hiểu rồi. Ma pháp sư mặc dù chánh diện giao đấu với võ sĩ không chiếm được ưu thế, nhưng bằng sự quen thuộc ma pháp nguyên tố, có rất nhiều nhiệm vụ gian nan không có ma pháp sư tham dự không thể thực hiện được. Ma pháp thàn kỳ có thể mang tới trợ giúp rất lớn cho cả dong binh đoàn, đây không phải việc võ sĩ có thể làm được. Lấy một ví dụ đơn giản như chúng ta ở trong một huyệt động tối đen ẩm ướt chấp hành nhiệm vụ, trên người không có gí để đánh lửa, vậy nên làm gì đây? Hỏa thuộc tính đấu khí không thể tạo thành ngọn lửa chính thức."
Niệm Băng lắc đầu cười nói: "Ngài không cần nói gì nữa, ta đã là người của Ma pháp sư công hội, không thể gia nhập Dong Binh công hội nữa. Thật có lỗi, mong ngài tha thứ."
Tạp Lạc trong mắt toát ra vẻ ảm đạm. "Đúng vậy! Ma pháp sư thân phận cao quý sao lại gia nhập Dong binh công hội chúng ta!"
Niệm Băng nói: "Không, ngài nghĩ vậy là sai rồi. Trong mắt ta, không phân biệt cao đê quý tiện. Tạp Lạc hội trưởng, ta còn có nhiều chuyện phải làm cho nên không thể đáp ứng yêu cầu của ngài được. Bất quá, nếu ngài thật sự hy vọng có ma pháp sư gia nhập dong binh đoàn, ta có thể cho ngài một đề nghị."
Tạp Lạc đôi mắt sáng ngời, nói: "Đề nghị gì?"
Niệm Băng nói: "Như vậy đi, khi ngài đưa bạch quyển trục đổi với ma pháp quyển trục của ta, ta sẽ đưa ngài một phong thư, chỉ cần ngài có thành ý đem phong thư này tới Ma pháp sư công hội trong Băng Tuyết Thành, gặp sư phụ của ta, ta nghĩ người có lẽ sẽ trợ giúp ngài."
Tạp Lạc nghi hoặc nói: "Ma pháp sư công hội? Chỉ sợ sư phụ ngươi …"
Niệm Băng ngắt lời Tạp Lạc, nói: "Không thử qua sao biết chứ. Từ trước tới nay ta chưa bao giờ coi dong binh là một đám ô hợp. Đương nhiên không nên như bên ngoài vừa rồi. Ngài cứ đem theo thành ý tới Băng Tuyết Thành, ta nghĩ ngài sẽ có thu hoạch." Nói xong những lời này, Niệm Băng không hề dừng bước, ly khai Dong Binh công hội.
Trở lại phòng của mình trong khách sạn, Niệm Băng thoải mái nằm trên giường, mọi việc so với trong tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều. Có bạch quyển trục, chỉ cần tốn vài ngày mình lại có thể dùng quyển trục trang bị tốt cho bản thân. Hy vọng không gặp sinh vật như Kim Bối Địa Long thì tốt hơn, nếu không bản thân thực sự không đối đầu được a! Chỉ cần chuyện quyển trục thu xếp tốt, bản thân có thể lập tức đi tới Áo Lan đế quốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghĩ đến đây, Niệm Băng từ trong Không Gian Chi Giới lấy ra bản đồ đại lục, cẩn thận xem xét, mặc dù là một gã đầu bếp, khi du lịch cũng không cần mang nhiều, nhưng dù sao hắn cũng không phải thần, dưới tình huống không có tài liệu, cho dù trù nghệ cao hơn cũng không thể làm gì. Với kinh nghiệm của bản thân, hắn quyết định tìm một lộ tuyến thích hợp đi tới thủ đô Lan Đế Tư Thành của Áo Lan đế quốc. Tốt nhất là mỗi ngày đều tìm được chỗ nghỉ ngơi.
Xem xét bản đồ một chút, Niệm Băng vỗ nhẹ lên đầu mình, lầm bầm nói: "Thật là quá hồ đồ! Vừa rồi sao lại không hỏi Tạp Lạc hội trưởng trong Áo Lan Thành này có khách sạn hay phạn điếm nào nổi tiếng ăn ngon, chỉ lo chuyện quyển trục. Thành thị lớn như vậy, khách thương lại nhiều, chắc chắn sẽ không thiếu mỹ vị giai hào." Tưởng tượng đến ăn, tinh thần hắn lập tức tỉnh táo lại, trên đường tới Áo Lan Thành bản thân có một thân đỉnh cấp trù nghệ nhưng không có tài liệu thích hợp, mỗi ngày chỉ có thể tùy tiệm tìm vài thứ chống đói. Vị giác đã sớm có ý kiến, vất vả lắm mới tới thành thị lớn, sao lại tay không ra về?
Nghĩ tới đây, Niệm Băng cất bản đồ, rời khỏi phòng. Lan Hinh phạn điếm hắn ở chỉ là một tiểu phạn điếm ở cửa bắc Băng Lan Thành. Theo hắn phỏng đoán, nơi này cũng không có gì ăn ngon. Lúc này đã gần tối, Niệm băng đi vào phạn điếm Đại Đường, vừa muốn hỏi nhân viên phục vụ chung quanh có phạn điếm nào nổi danh không đã bị tỉnh cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.