Băng Hỏa Ma Trù

Chương 77: - Hào đổ Quang Minh Thánh Diệu thạch (Hạ)




Mặc dù xét về trình độ thì khối bảo thạch này cùng Phong Ngâm thạch là cùng một đẳng cấp, thế nhưng, bởi vì quang hệ ma pháp sư rất hiếm, cho nên, hạt châu về mặt thực dụng thì có phần kém so với Phong Ngâm thạch, rất ít người có thể đem ma pháp nguyên tố trong bảo thạch này hoàn toàn phát huy. Đương nhiên, đó không phải nói là sự trân quý của nó còn kém, quang minh khí tức chẳng những có thể giúp người ổn định tâm thần, đồng thời, cũng có thể khu trừ hết thảy tà ác khí tức, nếu người thường đeo nó trên người, cũng có thể có tăng cường kháng lực, bình hòa tâm tính.
"Hạt châu này là ta mua được từ tay một thương nhân lạc phách, châu tên Thánh Diệu, là tiên thiên quang tịch bảo thạch, ta từng tìm người thử nghiệm, hạt châu này không phải do quáng thạch kết thành, mà hoàn toàn do quang nguyên tố ngưng kết, có thể nói từ giờ về sau, sợ rằng toàn đại lục cũng rất khó tìm được viên thứ hai. Vốn ta muốn đem nó dâng lên quốc vương bệ hạ, bất quá, nếu Tuyết huynh nói rằng Đại Thành Hiên của ta kém Thanh Phong Trai, ta đây sẽ đem nó ra, chẳng biết Tuyết huynh thấy sao, khối Thánh Diệu châu này của ta dùng để đổ với ngươi được không?"
Tuyết Cực nhìn về phía Niệm Băng, lúc này hắn cũng không khỏi có chút do dự, dù sao, Thanh Phong Trai là nửa đời tâm huyết của hắn, nếu thua, sau này sao có thể sinh sống ở Băng Tuyết thành được nữa?
Niệm Băng lúc này trong đầu đang nghĩ tới việc dùng quang hệ ma pháp làm cơ sở cho siêu cấp ma pháp trận, quang hệ ma pháp là thứ trung gian không thể thiếu trong các ma pháp trận phức tạp và cường đại, mà mình lại không có quang hệ năng lực ma pháp, nếu có thể có được khối Thánh Diệu Châu này, đối với việc nghiên cứu ma pháp trận cực kỳ có lợi, thậm chí, có thể với dùng khí tức của hạt châu này để chế tác các món ăn có quang minh khí tức. Thấy ánh mắt của Tuyết Cực, hắn bước tới trước khu bình ủy, trước tiên thì đánh mắt tự tin cho Tuyết Cực, sau đó đem chiếc hộp có chứa Ngạo Thiên đao lên bàn.
"Kim lão bản, Thánh Diệu Châu này của người quả thực trân quý, nhưng nếu dùng để đổ với Thanh Phong Trai, thì sẽ tổn thương hòa khí của hai nhà. Không bằng ta cùng ngươi đổ, dùng vật trong hộp này đổ với Thánh Diệu châu của ngươi."
Kim Hạo hừ lạnh một tiếng. Hắn sớm đã chú ý tới kẻ lạ là Niệm Băng này, khí chất trên người Niệm Băng lúc trước từng khiến hắn kinh ngạc không ít. Thế nhưng, với thân phận hoàng thân quốc thích của hắn tự nhiên sẽ không thèm để Niệm Băng trong mắt, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi là ai, có tư cách gì cùng ta đổ? Chiếc hộp của ngươi chẳng lẽ có thứ gì có thể so sánh được với Thánh Diệu châu sao?"
Niệm Băng cũng không vì Kim Hạo miệt thị mà tức giận, khẽ cười, đáp: "Có đáng giá để đổ hay không, mời Kim lão bản xem qua đồ sẽ biết, về phần ta, ta là một phần tử của Thanh Phong Trai."
Tuyết Cực trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ngạo Thiên là rất trân quý, nhưng dù sao cũng đã cho Niệm Băng rồi, huống chi, trong lòng hắn Ngạo Thiên đao còn xa mới bì được với Thanh Phong Trai. "Không sai, Niệm Băng hoàn toàn có thể đại biểu cho ta. Vật phẩm trong hộp này, giá trị tuyệt dưới Thánh Diệu châu của Kim huynh."
Niệm Băng mở hộp gấm, tình hình giống như ngày hôm qua xuất hiện, thanh quang phát ra, trong nháy mắt đã bức lui kim sắc quang mang trong đại sảnh. Kim, thanh lưỡng đạo bảo quang ở trong đại sảnh cũng không bài xích lẫn nhau, đều tự chiếm cứ một phương vị, quang mang lấp lánh không ngừng, Niệm Băng lấy tay đưa vào hộp, cầm Ngạo Thiên đao ra, đưa chuôi đao hướng về phía mấy vị bình ủy, thản nhiên: "Đao này tên là Ngạo Thiên, là vật sở hữu của Tuyết bá phụ, trên chuôi đao khảm Phong Ngâm thạch có tính chất tuyệt không dưới Thánh Diệu, thân đao lại là do thanh kim thạch tạo nên, nó hẳn là cũng đủ để so sánh cùng Thánh Diệu châu chứ."
Vẻ tham lam chợt lóe lên trong mắt Kim Hạo, hắn vừa định nói gì, một thanh âm vội vã truyền đến. "Lão Kim, ta muốn thanh đao này, thật sự là hảo đao!"
Cùng lúc với thanh âm, Liêu Phong bước đến trước khu bình ủy, ánh mắt tham lam gắn chặt vào Ngạo Thiên trong tay Niệm Băng. "Hảo, thật sự là hảo đao, lão Kim, ta nhất định phải đoạt được thanh đao này, cùng hắn đổ đi."
Kim Hạo vốn đang muốn dựa vào Thánh Diệu châu để tranh thủ thêm chút lợi ích, bị Liêu Phong cắt đứt như vậy, cũng chẳng thể gì, đóng hộp có chứa Thánh Diệu châu lại, nói: "Được, vậy thì đổ, mời hầu tước, bá tước hai vị đại nhân chứng kiến." Vừa nói, hắn đẩy chiếc hộp trong tay tới trước mặt hầu tước.
Nặc Á thân là hầu tước, trong đời gặp qua vô số bảo vật, nhưng chúng đều không thể so sánh với hai kiện bảo vật trước mặt, cố nén dục vọng trong lòng, gật đầu nói: "Được, bản tước sẽ làm chứng nhân cho đổ ước của các ngươi, cứ như vậy đi, đổ đồ vật dù sao thì cũng tốt hơn là đổ nhà cửa, cũng không tổn thương đến hòa khí. Bắt đầu thi đấu đi, quy củ như cũ, thời gian là nửa canh giờ."
Liêu Phong trong mắt tràn ngập tự tin, ánh mắt sắc bén lăng lệ nhìn về phía Minh Nguyên, trên mặt Minh Nguyên lộ ra một nụ cười quỷ dị. "Liêu Phong, tuổi trẻ lại có bản lĩnh là chuyện tốt, thế nhưng, quá mức kiêu ngạo cuối cùng cũng sẽ vấp ngã, hơn nữa sẽ ngã rất đau, ngươi không cần phải nhìn ta, hôm nay ta cũng không thi đấu, người cùng thi đấu với ngươi đang ở ngay cạnh ngươi kia kìa."
Liêu Phong cùng Kim Hạo đồng thời cả kinh, ánh mắt hai người đều chuyển về phía Niệm Băng, Liêu Phong nhìn Niệm Băng bề ngoài như một đệ tử quý tộc từ trên xuống dưới, nghi hoặc nói: "Hắn? Bộ dạng của hắn mà cũng có thể làm trù sư sao?"
Tuyết Cực mỉm cười đáp: "Tại sao không thể? Niệm Băng là trù sư trưởng ta mới mời về, cùng có chức vị giống Minh huynh đệ. Hôm nay hắn sẽ đại biểu cho Thanh Phong Trai tham thi đấu. Ta đưa ra lời khiêu chiến, không hề nói là Minh Nguyên khiêu chiến Liêu Phong, mà là Thanh Phong Trai khiêu chiến Đại Thành Hiên, Niệm Băng là một phần tử của Thanh Phong Trai chúng ta, tự nhiên có tư cách tham thi đấu."
Ở khu bình ủy, trong mắt hầu tước, bá tước đều lộ vẻ kinh ngạc, đặc biệt là hầu tước Nặc Á, hắn dù sao cũng chưa gặp qua Niệm Băng, mà bá tước Lạc Hào lại đã từng gặp Niệm Băng trong yến hội của nữ nhi mình, lúc đó hắn còn mặc một thân hỏa hệ ma pháp bào, nữ nhi của mình khiêu vũ bản đầu tiên, chính là cùng Niệm Băng này, với tướng mạo của Niệm Băng, tự nhiên đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn, bèn quay đầu về phía Long Trí hỏi: "Hội trưởng, Niệm Băng tiểu tử này không phải thuộc công hội các ngươi sao? Sao lại tới Thanh Phong Trai làm trù sư rồi?"
Long Trí cười khổ đáp: "Ta cũng không muốn để hắn tới, thế nhưng Tuyết Cực đại ca đưa ra điều kiện quá hấp dẫn! Ngạo Thiên trong tay Niệm Băng chính là phần thưởng cho hắn nếu tới đây làm trù sư."
Trong mắt Kim Hạo quang mang lóe lên, những lời khinh miệt trước đây đã bị đập tan, hắn vạn lần không ngờ, Tuyết Cực lại mời một trù sư khác đối kháng với Liêu Phong, từ ánh mắt tự tin của Tuyết Cực, hắn minh bạch, tiểu tử nhìn thì rất trẻ này tất có tạo nghệ bất phàm trong trù nghệ. "Hầu tước đại nhân, Thanh Phong Trai lâm trận đổi người, như vậy sợ rằng không ổn lắm."
Nặc Á lúc này đang kinh ngạc nhìn Niệm Băng, nghe vậy cười đáp: "Không có gì là không ổn. Tuyết huynh không phải nói rồi sao, lần này là Thanh Phong Trai cùng Đại Thành Hiên tỷ thí. Ta cũng muốn xem tiểu tử còn trẻ như vậy, trong trù nghệ có cái gì đặc biệt. Đừng tại làm chậm trễ nữa. Bắt đầu trận đấu đi."
Đúng lúc này, trước mắt mọi người đột nhiên sáng ngời. Lạc Nhu xuất hiện ở cửa trong bộ váy xanh, bộ váy nàng mặc hôm nay nhìn qua rất mộc mạc, không dùng trang sức gì, mái tóc dài màu lam được cột lại đằng sau lưng bằng một sợi dây. Nàng vừa bước vào cửa, nhất thời khiến mọi người chú ý, Liêu Phong đứng cạnh Niệm Băng, trong mắt cũng lộ ra vẻ say mê.
Lạc Nhu đi tới trước khu bình ủy, hành lễ nói: " Nặc Á thúc thúc, ba ba, Tuyết bá bá, kim bá bá, Nhu nhi đã tới chậm. Xin mọi người thứ lỗi."
Gặp trí tuệ chi nữ nổi tiếng toàn thành, bất luận là Kim Hạo hay Tuyết Cực, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn lại, Lạc Nhu bằng trí tuệ của mình đã có được sự tôn kính từ bọn họ. Ở Băng Tuyết trong thành, mặc dù nàng chỉ là một nữ nhi, niên kỷ lại không lớn, nhưng có được sự tôn kính tuyệt không kém phụ thân mình. Nặc Á ha ha cười, nói: "Ta biết là loại náo nhiệt này không thể thiếu được nha đầu ngươi, mau tới đây, ngồi cạnh ba ba ngươi, chờ xem kịch vui đi. Trận đấu hôm nay nhất định rất đặc sắc, Thanh Phong Trai cố ý mời một tân trù sư đấy."
Lạc Nhu nhìn về phía Niệm Băng, trong mắt bộc lộ một tia khiêu khích, mỉm cười đáp: "Điệt nữ đã từng kiến thức trù nghệ của hắn, quả thực khiến người ta khó quên. Ta cũng muốn xem xem hắn cùng với Liêu trù sư, rốt cuộc ai là người chiến thắng." Lời của nàng rất bình thản, cũng không hề khích lệ Niệm Băng, thế nhưng, một câu đơn giản cũng đã nâng Niệm Băng lên ngang hàng với Liêu Phong.
Liêu Phong mỉm cười: "Trí nữ tiểu thư, đã lâu rồi không qua Đại Thành Hiên chúng ta, lúc nào lúc rảnh rỗi mời quang lâm, Liêu Phong nhất định tự mình xuống bếp, làm đồ ăn cho tiểu thư."
Lạc Nhu khẽ cười đáp: "Được! Bất quá, chiếm dụng Kim Trù đỉnh đỉnh đại danh, sợ rằng sẽ có rất nhiều thực khách tìm ta làm phiền." Nàng cố ý ra vẻ sợ hãi, nhất thời khiến cho chúng bình ủy thoải mái cười to. Liêu Phong cản lại nói: "Không, không, danh khí ấy của ta đâu tính là cái gì, so với trí nữ tiểu thư thì kém xa lắc, cùng lắm là hơn Thanh Phong Trai một chút mà thôi."
Niệm Băng ở một bên thờ ơ, mặc dù hắn trước kia cũng không có thấy qua trù nghệ của Liêu Phong, nhưng hắn từ vẻ kiêu hãnh của Lạc Nhu vừa thể hiện, Niệm Băng minh bạch, Liêu Phong đối với lý giải về trù nghệ còn chưa bằng Minh Nguyên, sở dĩ có thể có thành tựu hôm nay, sợ rằng chỉ là dựa vào thiên phú mà thôi. Thờ ơ liếc hắn một cái, Niệm Băng đi về phía trù án của mình.
Tuyết Tĩnh đột nhiên từ một bên chạy tới trước mặt Niệm Băng, nói: "Cúi đầu xuống, không biết cao như vậy để làm gì?"
Niệm Băng ngây ra, nhưng vẫn làm theo lời nàng, nói: "Tựa hồ ngươi cũng không thấp đâu! Ta so với ngươi chỉ là cao hơn một chút mà thôi."
Tuyết Tĩnh mỉm cười, lấy từ sau lưng một chiếc mũ chụp trắng dành cho trù sư, tự tay hất mái tóc dài màu vàng của Niệm Băng, rồi cầm mũ trù sư đội lên đầu hắn. "A, như vậy trông giống một trù sư rồi."
Thấy Tuyết Tĩnh cùng Niệm Băng thân mật như thế, Long Linh buồn bã cúi đầu, mà trong mắt Lạc Nhu lại phát ra một tia sáng kỳ dị.
Sau khi Nặc Á hầu tước đưa lệnh bắt đầu tính thời gian, Liêu Phong cũng về sau trù án của mình, thấp giọng phân phó ba gã thủ hạ, rồi bắt đầu hành động. Niệm Băng đứng sau trù án của mình, không nóng lòng động thủ, mà chỉ quan sát đối thủ. Hắn kinh ngạc phát hiện, mình thật sự đã xem thường Liêu Phong, đứng sau trù án, Liêu Phong thuần thục huy vũ thái đao sáng loáng trong tay, thần tình cực kỳ chuyên chú, các loại tài liệu ở trong tay hắn không ngừng biến hóa, có thể trong nháy mắt thu liễm tâm thần, chuyên chú ở trù án, quả thực không phải là nhân vật đơn giản.
Minh Nguyên thấp giọng nói bên tai Niệm Băng: "Chúng ta làm gì? Ta xem tài liệu ngươi bảo Tĩnh Tĩnh mang tới, đều là những thứ rất phổ thông, ngươi định dùng phương pháp nào?"
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Hôm nay, ta sẽ lấy hoa lệ phá hoa lệ, muốn ở tất cả các phương diện đều áp đảo vị Kim Trù Liêu Phong này, không vội động thủ."
Kẻ tin tưởng Niệm Băng nhất không phải Tuyết Cực, mà là Minh Nguyên, đều là trù sư, hắn biết rõ, mình cùng Niệm Băng căn bản là không cùng một cảnh giới, chỉ nói đến việc Niệm Băng làm ra Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn cũng đủ để thấy được, hơn nữa Niệm Băng mới có được Ngạo Thiên Đao, màn tỷ thí này căn bản không có gì lo lắng.
Niệm Băng cúi đầu nhìn Ngạo Thiên đao trong tay, trên thân đao thanh quang lưu chuyển, cảm thụ luồng phong nguyên tố cuồn cuộn quanh tay, Niệm Băng đột nhiên cảm giác được, băng hỏa đồng nguyên pháp lực trong cơ thể tựa hồ đang kêu gọi Ngạo Thiên, vốn là vô pháp sử dụng phong nguyên tố, được băng hỏa đồng nguyên triệu hoán, lại phát sinh cảm giác thân mật với mình, đó là một loại cảm giác tuyệt vời thư thái, tâm thần của Niệm Băng hoàn toàn dung hợp với đao thành một thể, hắn rất mê luyến loại trạng thái này, tựa hồ đã quên mất thời gian.
Trong khu bình ủy, Nặc Á hầu tước hướng về phía Tuyết Cực bên cạnh hỏi: "Tuyết huynh, vị trù sư ngươi mới mời sao chỉ đứng đó xem đao, lại không hề động thủ? Ngươi xem, Liêu Phong bên kia khí thế ngất trời, nửa canh giờ cũng không dài, nếu do động thủ chậm mà không hoàn thành trận đấu, ta đành phán Thanh Phong Trai các ngươi thua mà thôi."
Tuyết Cực nhíu mày, hắn cũng đang lo lắng chuyện này, nếu Niệm Băng ngay cả trận đấu cũng không thể hoàn thành, vậy thì, ai cũng không thể giúp được Thanh Phong Trai. Chính đang muốn đi nhắc nhở Niệm Băng, trí nữ Lạc Nhu ở bên cạnh Lạc Hào lại nói: "Không cần phải can thiệp tới hắn, hắn thường xuyên làm ra những quái sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn nếu còn chưa động thủ, tự nhiên là có nguyên do. Cứ để nhìn hắn đi."
Liêu Phong bên kia, lúc này, hắn đã bắt đầu nấu món ăn thứ nhất, hỏa quang bay tận trời, Liêu Phong thần thái tiêu sái tự nhiên, các loại trù cụ ở trong tay hắn cao thấp tung bay, hương khí thơm lừng, thức ăn trong suốt chuyển động không ngừng trong nồi, động tác của hắn rất lạ lùng, nhưng hết lần này tới lần khác đều phi thường hợp lý, mỗi một động tác đều ẩn chứa huyền cơ, ba gã phụ bếp không ngừng cung cấp nguyên liệu cho hắn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Một nửa thời gian của trận đấu đã trôi qua, Liêu Phong đã bắt đầu nấu nướng món cuối cùng, mà Niệm Băng vẫn đứng đó nhìn đao của mình, hắn không hề động, Minh Nguyên bên cạnh hắn cũng đứng thế, lúc này, tâm tình của hắn phi thường kích động, hắn đang đợi, đợi xem vị truyền nhân này của Quỷ Trù thi triển tuyệt nghệ của mình. Bọn họ không vội, Tuyết Cực lại cấp bách không chịu được, thời gian trận đấu đã trải qua một nửa, mà Niệm Băng vẫn còn chưa một lần động thủ, màn tỉ thí này quan hệ đến danh dự của Thanh Phong Trai, cũng quan hệ đến quyền sở hữu Ngạo Thiên đao đấy! Kim Hạo bên cạnh lúc này trong lòng lại thầm cười lạnh, hắn mong cho Niệm Băng vẫn bảo trì trạng thái như vậy đích cho đến khi kết thúc, lần này chỉ cần thắng Thanh Phong Trai, chẳng những có thể đoạt được thanh bảo đao này, đồng thời, Thanh Phong Trai sẽ vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên trước Đại Thành Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.