Đúng vậy, chính là Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn, một trong thất hệ đại xan trứ danh sau này khi Niệm Băng thành danh.
Nhìn Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn mờ ảo trước mặt, tất cả những người có mặt ở đây đều có vẻ chẳng thể ngậm miệng, dù sao, thứ này không thể dùng món ăn mà hình dung nữa, rõ ràng nó chính là một sản phẩm nghệ thuật! Sản phẩm nghệ thuật trân quý, Niệm Băng tổng cộng dùng một khắc thời gian, mới điêu trác xong toàn bộ món ăn này, nhìn băng vụ đang bay lượn, nhìn chín con thanh long sống động, cũng không hề có hành động gì khác.
Niệm Băng ánh mắt hướng về phía Lạc Nhu, " Trí nữ tiểu thư, ta nghĩ, hiện tại ngươi hẳn đã biết ta làm gì rồi. Không sai, chức nghiệp chân chính của ta kỳ thật là một trù sư. Tuyết Tĩnh tiểu thư, lúc đầu ta sở dĩ muốn lựa chọn hoặc là Đại Thành Hiên hoặc là Thanh Phong Trai để tiến nhập, mục đích là để có thể tham khảo trù nghệ của chủ trù, không có mục đích gì khác, ta nghĩ, hiểu lầm lúc đó của chúng ta cũng có thể giải trừ rồi. Một món ăn, đã có thể chứng minh rất nhiều, có lẽ các ngươi sẽ nghi hoặc, ta thân là ma pháp sư, sao lại học tập nấu ăn? Ta có thể minh xác nói cho các ngươi, trong lòng ta, trù sư tuyệt đối là một chức nghiệp cao quý không hề kém ma pháp sư, bằng vào trù nghệ của ta, có thể thỏa mãn khẩu phúc chi dục của vô số người, trù nghệ vốn chính là một môn nghệ thuật, đem nó phát dương quang đại là mục tiêu của ta, mà ma pháp, chỉ là một loại kỹ năng phụ trợ cho trù nghệ mà thôi. Sau khi ta ly khai sư phụ không lâu, đối với ta mà nói, con đường truy cầu trù nghệ còn rất dài, được rồi, nói như vậy thôi, các vị từ từ phẩm thường, nếu băng vụ bay mất, món ăn này cũng sẽ mất đi vị đạo vốn có của nó. Những thứ cần giải thích thì ta đã giải thích rõ ràng, các vị tái kiến, Linh nhi, ngươi ở lại, ta về trước ". Thu thập những thứ của mình xong, đem túi vải cất trong lồng ngực, Niệm Băng hướng về phía mọi người khẽ gật đầu, rồi xoay người đi. Không ai ngăn hắn lại, tâm thần mọi người vẫn còn đặt trên món ăn trước mặt, thanh âm của Niệm Băng không ngừng lẩn quẩn trong đầu bọn họ.
Cuối cùng thì trù sư Minh Nguyên là người đầu tiên phản ứng lại, từ bên cạnh cầm mấy đôi đũa, đưa cho Tuyết Cực cùng tam nữ, hắn là người thứ nhất động, đưa đũa chạm vào một mảnh dưa chuột, chiếc đũa mới vừa tiếp xúc dưa chuột, mảnh dưa chuột lập tức tách ra khỏi " thanh long ", không hề có cảm giác bị dính với nhau, có thể thấy được toàn thân " thanh long " kết dính với nhau xảo diệu đến thế nào.
Thấy Minh Nguyên động, những người khác trước sau cũng động thủ, đưa vài miếng dưa chuột vào miệng, dưa chuột vừa mới vào miệng liền tan, tan thành một chất lỏng thơm mát trôi xuống cổ, đó là một loại cảm xúc vị giác không thể hình dung được, toàn thân ba nghìn sáu trăm vạn lỗ chân lông trong lúc này phảng phất như hoàn toàn mở ra, khí tức mát lạnh cùng thiên địa tương tiếp, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái khiến người lâng lâng như tiên, chẳng những cảm giác nóng nực trên thân thể biến mất, mà ngay cả tâm thần cũng khôi phục, tỉnh táo trở lại.
Lạc Nhu, Long Linh, Tuyết Tĩnh tam nữ trong mắt liên tục lóe lên những tia sáng kỳ dị, loại khẩu vị tuyệt vời này, là thứ nữ hài tử yêu thích nhất, không hề dừng lại, đũa phi như bay trong băng vụ, một lát sau, cửu thanh thần long trong băng vụ đã biến mất, đã hoàn toàn tiến vào bụng của năm người. Mát mẻ, ngọt ngào, dễ chịu, lâng lâng, cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng tuyệt vời, xảo diệu hơn chính là, Thanh Phong Trai vốn là lấy nhã làm chính, món ăn được làm từ tài liệu đơn giản này thực phù hợp với đặc sắc của Thanh Phong Trai.
Minh Nguyên đặt đũa xuống, nhắm hai mắt, thì thào nói: " Mùi thơm mát của dưa chuột hoàn toàn được phóng xuất trong cái băng lãnh, thêm cả vị ngọt ngào của mía, khoan khoái thông thấu, thực là một món ăn thần kỳ hảo hạng ".
Tuyết Cực nhìn về phía Minh Nguyên, nói: " Tiểu Minh, nếu ngươi làm món này, có thể làm ngon như vậy không? ".
Minh Nguyên mở mắt nhìn Tuyết Cực, lắc đầu, nói: " Tuyệt không thể. Mấu chốt của món này là ở hai điểm, thứ nhất chính là đao công, mà điểm còn lại, chính là ma pháp. Băng khí phát ra bởi ma pháp khiến cho dưa chuột toát ra được hết khí thơm mát, điểm này, ta tuyệt đối không thể làm được, nếu như dùng một khối băng để thay thế, vị đạo sẽ kém xa lắc, huống chi, băng phấn tạo bởi mía kia ai có thể làm được? Dùng ma pháp nhập trù, sợ rằng, cũng chỉ có sư phụ hắn mới có thể nghĩ ra được, một vị ma pháp trù sư xuất sắc! Xem ra, trù nghệ giới lại sắp sửa có sóng gió rồi. Tương lai không lâu, hắn chắc chắn sẽ trở thành một tượng đài trong trù nghệ giới. Xem ra, trù cũng không có tận cùng, thứ ta phải học tập còn nhiều lắm ".
Tuyết Tĩnh trong mắt lóe ra quang mang quái dị, thì thào nói: " Thật không nghĩ tới, hắn lại là trù sư, đến Thanh Phong Trai đúng là để luận bàn trù nghệ. Từ loại dưa chuột, một thứ rau quả tầm thường, cũng có thể trở nên mỹ vị như thế, nếu hắn bằng lòng tới giúp chúng ta, sợ là Thanh Phong Trai chúng ta sẽ giàu to rồi. Ba ba, chúng ta mời hắn về hiệp trợ Minh thúc thúc có được không? ".
Tuyết Cực vừa nghe nữ nhi nói, nhất thời trong lòng đại động, quay đầu hướng về phía Minh Nguyên nhìn lại, Minh Nguyên than nhẹ một tiếng, nói: " Đại ca, nếu hắn thật sự nguyện ý tới, ta có thể buông bỏ vị trí trù sư trưởng. Mặc dù hắn niên kỷ không lớn, nhưng dù sao đạt giả vi tiên, bất quá, lúc trước hắn nói các ngươi cũng đã nghe được, chí hướng lâu dài của hắn, tuyệt sẽ không chịu yên ổn một chỗ, sợ rằng sẽ không đáp ứng lưu lại ".
Tuyết Cực thở dài một tiếng, nói: " Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã nhận ra hắn không giống người thường, nhưng tuyệt đối không ngờ, sự xuất sắc của hắn lại là ở trù nghệ, bất kể thế nào, ta cũng phải thử một lần, tận nhân lực vi thiên mệnh, nếu hắn thật sự không muốn lưu lại, chí ít Tuyết Cực ta cũng phải kết giao bằng hữu. A, được rồi, Minh đệ, sư phụ hắn rốt cuộc thì là ai? ".
Minh Nguyên trong mắt bộc lộ vẻ tôn kính, nói: " Đại ca, ngươi hẳn là đã nghe nói về ngũ đại trù thần trong trù nghệ giới rồi ".
Tuyết Cực gật đầu nói: " Đương nhiên nghe nói qua, trước đây ta còn từng nghiên cứu về bọn họ, đáng tiếc, ngũ đại trù thần tựa hồ đều đã quy ẩn, vô pháp mời đến để bọn họ chủ trù. Ngươi nói ngũ đại trù thần, hẳn chính là Quỷ, Mạnh, Đà, Linh, Diệu sao? ". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Minh Nguyên nói: " Không sai, chính là bọn họ. Diệu trù thần trong đó chính là gia sư, bài danh dựa theo thứ bậc, mặc dù cũng liệt vào ngũ đại trù thần, nhưng bọn họ vẫn có sự chênh lệch. Tiểu tử vừa rồi, chính là đứng đầu ngũ đại trù thần, truyền nhân của Quỷ Trù. Lúc đầu, chính là được Quỷ Trù tiền bối trợ giúp, mới khiến cho sư phụ ta có được thành tựu sau này, sư phụ luôn luôn coi Quỷ Trù là ân nhân của chính mình, đồng thời, cùng sống trong cùng một thời đại, niên kỷ của sư phụ so với Quỷ Trù tiền bối thì lớn hơn nhiều, nhưng người mỗi lần nhắc tới Quỷ Trù tiền bối, đều có thái độ cực kỳ cung kính. Đáng tiếc, sau này Quỷ Trù tiền bối vì nguyên nhân nào đó đã ly khai trù nghệ giới, từ đó về sau không còn tin tức, thật không nghĩ tới, đồ đệ của người cũng đã xuất thế rồi, còn hơn cả Quỷ Trù tiền bối, có lẽ hỏa hậu của hắn còn không cao, thế nhưng, hắn lại hơn ở ma pháp. Ta tin rằng, qua vài năm lịch lãm, hắn không khó để đạt tới thành tựu ở thời kì đỉnh phong của Quỷ Trù tiền bối, thậm chí, còn có có thể siêu việt hơn ".
Trong mắt Tuyết Cực toát ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc, " Quỷ Trù, chính là đệ tử của Quỷ Trù, ai, ta thật sự là quá hồ đồ, gặp được nhân tài như vậy lại không biết quý trọng, nếu để người khác biết đệ tử của Quỷ Trù đích lại đến Thanh Phong Trai chúng ta phách sài, chẳng biết sẽ cười ta đến thế nào đây. Tĩnh nhi, ngươi đi chuẩn bị hậu lễ, chúng ta đến ma pháp sư công hội đăng môn bồi tội ".
Thật ngạc nhiên khi Tuyết Tĩnh không hề bộc lộ bản tính nóng nảy, khẽ gật đầu, đi vào đại sảnh phía sau.
Lạc Nhu cùng Long Linh liếc nhau, hướng về phía Tuyết Cực nói: " Tuyết bá bá, chúng ta đi trước, hắn lại là một trù sư, thực là nằm ngoài dự tính của ta, ta luôn luôn tự xưng là thông tuệ, nhưng liên tiếp hai lần đều thua trong tay hắn, xem ra, danh hiệu trí nữ nên bỏ đi mới đúng, phiền toái thúc thúc nói một tiếng với Tĩnh Tĩnh, thúc thúc tái kiến ". Lạc Nhu lúc này tâm tình so với Tuyết Tĩnh còn phức tạp hơn, Niệm Băng đã dùng chính hành động để chứng tỏ với nàng mọi chuyện, nàng đã thua cuộc, nhưng Lạc Nhu không có chút nào tiếc nuối, nàng tâm phục khẩu phục mà thua, đúng là nên thực hiện ước định rồi.
Niệm Băng đi trên đường cái của Băng Tuyết thành, từ ly khai đào hoa lâm tới nay, đây là lần đầu tiên hắn toàn lực chế tác một món ăn, tâm tình của hắn hiện tại phi thường tốt, không riêng gì bởi đã giải quyết chuyện của Tuyết Tĩnh và Lạc Nhu, mà thêm cả việc hắn phát hiện ma pháp tri thức của mình đã được đề cao, sau này sẽ trợ giúp lớn cho trù nghệ của mình, khi chế tác Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn, sử dụng ma pháp đã có thể đạt tới cảnh giới vô hình, mặc dù chỉ là một đê cấp băng hệ ma pháp, thế nhưng, có thể làm được tới trình độ như vậy, hắn đã phi thường hài lòng, ngoại trừ hỏa hậu còn vô chưa thể so sánh với sư phụ mình ra, dung hợp được ma pháp cùng trù nghệ, là đã có một bước tiến dài rồi. Trù nghệ đạt tới cảnh giới này của hắn, đã không cần phải tăng cường rèn luyện, hắn hiện tại cần chính là kỳ ngộ.
Đang đi, tiếng bánh xe sau lưng đột nhiên vang lên, Niệm Băng đi nép sang bên cạnh, nhưng lại phát hiện, mã xa lúc trước mình đi đã đỗ lại bên cạnh, Lạc Nhu từ mã xa ló ra, thanh âm có chút quái dị nói: " Đại trù, lên xe đi. Ta đưa các ngươi trở về ".
Niệm Băng mỉm cười, cũng không hề cự tuyệt, trèo lên mã xa. Long Linh lúc này đang ngồi bên trong cùng của mã xa, cúi đầu, không có nhìn mình.
" Lại phiền toái ngươi rồi, trí nữ tiểu thư ". Niệm Băng khách khí nói.
Lạc Nhu bực bội nói: " Ngươi là cười nhạo ta sao? Ngươi yên tâm, thua chính là thua, ta sẽ thực hiện ước định, ngươi hiện tại có thể đưa ra yêu cầu rồi ".
Niệm Băng ngây ra một lúc, nói: " Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc muốn ngươi đáp ứng điều kiện gì, một câu nói đùa mà thôi, cần gì quan trọng như vậy chứ? ".
Lạc Nhu hừ một tiếng, nói: " Đánh cuộc chịu thua, ta nếu đã thua thì sẽ thực hiện lời hứa, ai nói với ngươi là nói đùa, mặc dù ta là nữ tử, nhưng cũng sẽ không thất hứa ".
Niệm Băng nở nụ cười, xua tay nói: " Không cần, ta quả thực không có yêu cầu gì với ngươi ".
Lạc Nhu trong mắt toát ra một tia quái dị, khiêu khích nói: " Ngươi lúc đầu không phải đã hỏi ta, nếu điều kiện của ngươi là muốn ta gả cho ngươi thì sao? Ngươi cũng có thể có yêu cầu như vậy ".
Niệm Băng lại càng hoảng sợ, cười nói: " Không, ta không muốn bị một đám người theo đuổi ngươi truy sát sau lưng. Huống chi, ngươi không phải đã có hôn phu sao? ".
Lạc Nhu nói: " Ngươi không dám sao? Có hôn phu thì sao, ta không gả cho hắn đâu, ngươi có thể theo đuổi ta, chỉ cần ngươi đưa ra điều kiện, ta tự nhiên sẽ cho ngươi một cơ hội ".
Niệm Băng ngây ra một lúc, hắn nhìn ra, Lạc Nhu tựa hồ là nói thật, duỗi tay ra trước mặt Lạc Nhu, nói: " Ngươi bóp giúp ta một chút, xem xem ta có đang nằm mơ hay không? Trí nữ tiểu thư lại chủ động yêu cầu ta theo đuổi, thật là khiến người khó mà tin được ". Lạc Nhu bật cười, nhéo mạnh lên tay Niệm Băng, Niệm Băng bị nhéo, vội vàng rụt tay lại, cười khổ nói: " Không cần dùng lực mạnh như vậy chứ ".
Lạc Nhu hừ một tiếng, nói: " Ai cho ngươi che đậy kỹ như vậy, ngay cả ta cũng bị gạt, đó vẫn còn là nhẹ, ta hận rằng không giết được ngươi, cảm giác chiến thắng ta rất thoải mái chứ? ".
Trong lòng Niệm Băng có chút rung động, gật đầu, hắc hắc cười nói: " Không thể không thừa nhận, quả thực rất có cảm giác rất thoải mái, bất quá, ta cũng không có gì là quá vui mừng ".
Lạc Nhu trừng mắt nhìn hắn, nói: " Ngươi hiện tại có thể đưa ra điều kiện rồi, chẳng lẽ, ta đối với ngươi không có chút hấp dẫn lực nào sao? ".
Nhìn cặp mắt màu lam trong suốt của Lạc Nhu, trong phút chốc, Niệm Băng đột nhiên minh bạch nhiều chuyện, Lạc Nhu cũng không phải coi trọng chính mình, mà là muốn cùng mình tranh đấu một lần nữa, nếu mình đưa ra điều kiện theo đuổi nàng, hoặc là đưa ra điều kiện muốn lấy nàng, sợ rằng, phiền toái cũng theo đó mà đến, có được một trí nữ, quả nhiên không đơn giản. Lòng hiếu thắng của nàng còn cao hơn nam nhi, bất quá, nếu minh bạch điểm này, mình sao phải rút lui chứ? " Trí nữ tiểu thư, điều kiện ngươi nợ ta đã thực hiện rồi ".
Lạc Nhu ngẩn ngơ, nhưng nàng nhanh chóng hiểu được, trừng mắt nhìn Niệm Băng, nói: " Ngươi gian trá ". Niệm Băng lúc trước yêu cầu nàng véo tay, không phải là một điều kiện sao?
Niệm Băng làm ra bộ dáng vô tội, nói: " Ta gian trá? Ta thắng, nhưng không làm khó dễ ngươi, ngươi còn nói ta gian trá, thật sự là không có thiên lý. Ta xem, ta cũng nên xuống xe rồi ".
Lạc Nhu rốt cục đã không giữ được vẻ lãnh tỉnh, sẵng giọng: " Ngươi ngồi xuống cho ta, không được nhúc nhích. Ta khiến ngươi phải phòng bị như vậy sao? Chẳng lẽ ta là tai họa sao? ".
Niệm Băng mỉm cười không nói, vẫn ngồi yên ở chỗ đó. Lạc Nhu đối diện nam tử anh tuấn mà mềm cứng cũng không ổn kia, cho dù đầy bụng trí tuệ và mưu kế, nhưng lại như không có đất dụng võ, nhất thời không khỏi bực tức trong lòng.
Trên đường đi, ba người cũng không nói chuyện gì nữa, mã xa chầm chậm đỗ lại trước cửa ma pháp sư công hội, Niệm Băng là người đầu tiên xuống xe, rồi đỡ Long Linh ở ngay phía sau xuống, hướng về phía trí nữ trong xe nói: " Đa tạ tiểu thư đưa tiễn, chúng ta nếu có duyên thì sẽ gặp lại ".
Lạc Nhu gay gắt nói: " Niệm Băng, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ không để cho ngươi yên, một ngày nào đó, chúng ta còn có thể tái kiến. Đi ".
Mã xa lao đi, Niệm Băng bất đắc dĩ lắc đầu, " Lòng của nữ nhân, như châm dưới đáy biển, thật sự là đoán không ra! Tựa hồ ta với nàng không có cừu hận gì, làm sao cứ muốn làm khó ta vậy chứ? ".