Vầng sáng màu lam dần dần mờ đi. Băng Tuyết nữ thần tế tự, khuôn mặt nàng hoàn mỹ không một chút tì vết, trắng noãn giống như những bông tuyết kia đang rơi trên mặt đất. Thân người nhẹ nhàng đáp xuống, nàng không khỏi có chút lay động, không biết từ khi nào đã dùng ma pháp trượng xuất hiện trong lòng bàn tay, mới miễn cưỡng duy trì thân thể mình không ngã xuống.
Bằng vào tiên thiên chi khí phát động cấm chú Băng Tuyết nữ thần chi long để tranh thủ tời gian, ngay sau đó lại không hề ngưng nghĩ, chẵng thèm lưu lại chút khí lực nào mà lập tức xuất ra Thần Hàng Thuật, cho dù nàng có một nền tảng ma pháp lực cường đại đi chăng nữa cũng rất khó mà chi trì cho nổi.
Trong lòng nàng không khỏi có chút cảm thấy may mắn, mặc dù bị tổn thương nguyên khí, nhưng thương thế không đến nổi trầm trọng, chỉ là ma pháp lực bị tiêu hao quá lớn. Nàng rất rõ ràng, nếu không phải bản thân mình trong lần bế quan này đã mở ra Hoàng Cực huyệt, thì trận chiến vừa rồi mặc dù cũng có thể đồng dạng giành chiến thắng, nhưng sẽ phải chịu cái giá đắt hơn rất nhiều. Hoàng Cực huyệt quả nhiên không hổ là huyệt có lực công kích mạnh nhất trong bảy đại huyệt.
Nhắm mắt lại, trong hoàn cảnh Băng thiên tuyết địa ở nơi này, Băng Tuyết nữ thần tế tự lẳng lặng khôi phục lại ma pháp lực của bản thân, chung quang tràn ngập khí tức của Băng nguyên tố. Phấn tuyết lưu lại ở bên dưới là do Băng nguyên tố ngưng kết mà thành vì thế rất nhanh chóng làm cho ma pháp lực trong cơ thể nàng khôi phục được ba thành, thương thế bên trong đã giảm bớt đi rất nhiều.
Đang lúc này, phía sau cách nơi Băng Tuyết nữ thần tế tự đang đứng không xa, một mảng tuyết chợt động đậy, một người từ trong đống tuyết đó chui ra. Đúng là vị sứ giả đi cùng nàng lúc trước, hắn trên mặt đã tê tái, bởi vì rét lạnh mà chuyển sang màu tím, toàn thân không ngừng run cầm cập, nếu không phải từ nhỏ đã tu luyện đấu khí hộ thân bảo vệ cho nội phủ, chỉ sợ bây giờ hắn cũng đã bị biến thành một khối băng được điêu khắc thành hình người rồi.
Thần Hàng Thuật, cho dù là được tinh thần lực cường đại của Băng Tuyết nữ thần tế tự khống chế, cũng chỉ có thể xác định phương hướng công kích mà thôi.
Vị sứ giả này do đứng ở phương hướng phía xa đằng sau lưng Thần Hàng Thuật nên mới có thể còn mạng để sống. Lúc trước, khi mà Băng Tuyết nữ thần tế tự cùng đám người kia giao đấu, hắn cũng đã chứng kiến được tất cả. Hắn có thể hết sức rõ ràng thực lực của từng người trong đám địch nhân đó, nhưng với Thần Hàng Thuật ở trước mặt, dù có hơn năm nghìn người, vậy mà cứ như không, biến mất vô tung vô ảnh.
Nhìn thấy ở phía trước mắt, tầm ngoài trăm trượng là bóng lưng yểu điệu của Băng Tuyết nữ thần tế tự, thân thể hắn không khỏi thêm phần rung rẩy kịch liệt. Nàng ta chính là Thần, nàng là Thần chứ không phải là người nữa!!Lúc này, trong lòng vị sứ giả chỉ có mỗi ý niệm đó mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
" Sư phó"
Hơn mười đạo thân ảnh cưỡi trên phong tuyết bay nhanh về phía Băng Tuyết nữ thần tế tự, dẫn đầu đoàn người tiến đến chính là Băng Vân đang ngự trên Bạo Phong Tuyết
Băng Tuyết nữ thần tế tự chậm rãi mở hai mắt ra, mặc dù nàng bây giờ vẫn còn suy yếu, nguyên khí còn rất xa mới có thể hổi phục lại trạng thái tốt nhất, nhưng việc nàng khôi phục lại được ba thành pháp lực cũng đủ để cùng một gã ma đạo sư giao đấu mà dễ dàng giành phần thắng rồi.
Thấy vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt Băng Vân, Băng Tuyết nữ thần tế tự trên mặt toát ra một nụ cười hiếm hoi khó mà có được, Băng Vân rất nhanh bay đến rồi đáp xuống phía trước Băng Tuyết nữ thần tế tự. Tiến vài bước tới trước mặt sư phó, " Phạch" một tiếng, quì rạp xuống đất, nức nở nói:
" Sư phó, Băng Vân đến muộn, Người.. Người vẫn tốt chứ??"
Băng Tuyết nữ thần tế tự đem Băng Vân đang quì trên mặt đất nâng dậy, lạnh nhạt nói:
" Con nghĩ rằng trên phiến đại lục này còn có người có thể gây thương tổn cho ta được sao?"
Mặc dù nàng ta quả thực đã bị thương, nhưng sự cao ngạo trong lòng lại khiến nàng không muốn thừa nhận sự thật này.
Băng Vân rõ ràng thở nhẹ một hơi, thoáng chốc đã quay lại vị trí của mình ở trong đội ngũ các thành viên Băng Thần tháp. Lúc này, đám ma pháp sư của Băng Thần tháp đều đang quỳ ở trên mặt đất, cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ Băng Tuyết nữ thần tế tự đổ lửa giận trên người lên đầu bọn họ:
" Sư phó, chúng con vốn đứng ở Bắc môn của Băng Nguyệt thành nghênh đón người đến, nhưng chúng con đột nhiên phát hiện cảnh tượng trời đất biến hóa, vừa lại có cảm giác được khí tức của người, mới cảm thấy có phần không ổn. Rốt cuộc là kẻ nào lại khiến cho người phải dụng xuất Thần Hàng Thuật vậy???"
Băng Tuyết nữ thần tế tự sắc mặt phát lạnh, thanh âm lãnh đạm:
" Còn có thể là ai nữa!! Chính là đám thủ hạ của mấy vị Hoàng tử Băng Nguyệt đế quốc kia chứ không thể sai. Ta thật không nghĩ ra vị hoàng tử nào lại có thể có được thế lực lớn đến như vậy, nghiễm nhiên mời tới được ba gã ma pháp sư, một gã ma vũ thánh cùng bảy tên vũ thánh khác, nếu không phải có một lúc nhiều cao thủ như vậy liên thủ lại, ta liệu cần phải sử dụng đến Thần Hàng Thuật sao? Băng Vân, tình hình của Băng Nguyệt thành như thế nào rồi?"
Băng Vân khẽ lặng người đi một chút, lắc lắc đầu nói:
" Con không biết phải thưa lại thế nào đây, người không phải dạy bảo đệ tử là không cần nhúng tay vào chuyện Băng Nguyệt đế quốc đó sao."
" Ta biết!!! Nhất định là người của Đại hoàng tử."
Dưới tác dụng của đấu khí, vị sứ giả đã khôi phục lại một ít, vội vàng đuổi tới sau lưng của Băng Tuyết nữ thần tế tự, cung kính nói.
Băng Tuyết nữ thần tế tự trong mắt lãnh quang chợt lóe.
" Tốt lắm!!! Tốt cho của một tên Đại hoàng tử, âm mưu như vậy lại có thể trút lên đầu ta ư. Chúng ta đi nào!!! Quay về lại Băng Nguyệt thành, ta muốn nhìn xem, vị Đại hoàng tử kia còn có thể gây cho ta chuyện kinh ngạc gì nữa đây."
Lỗ Đạo Phu cũng không đi cùng Băng Vân, bởi vì ảnh hưởng của Tuyết Bộc, nên nhiệt độ tại Bắc môn của Băng Nguyệt thành chợt giảm xuống, ngoại trừ mấy vị ma pháp sư băng hệ ra, dù cho có là một vũ kỹ mạnh mẽ như Lỗ Đạo Phu đã ở cấp bậc của vũ thánh, cũng thực sự cảm thấy không thoải mái chút nào, chỉ là Lỗ Đạo Phu không nghĩ tới rằng ở phía ngoài thành phát sinh cảnh tượng thiên địa biến hóa thì đồng thời vị Ngũ hoàng tử mà hắn theo lời ủy thác của Yến Thiên Nam, có trách nhiệm phải bảo vệ tính mạng cũng đã chết mà không có một dấu vết lưu lại. Tất cả đều là kế họach do Huyết Sư giáo dày công sắp đặt!!!
Băng Nguyệt Đế quốc, bên dưới mặt đất hoàng cung
Vẫn ở trong bóng đêm mà đi, Đại hoàng tử chỉ có thể dựa vào ma pháp bảo thạch mang theo người mới có thể nhìn thấy rõ ánh sáng ở phía trước mắt. Ở dưới đất âm u ẩm ướt làm hắn cảm thấy không chút thoải mái nào, nhưng cho dù có phải khó chịu gấp đôi, hắn cũng sẽ nhẫn nại mặc dù tâm tình của hắn đã phi thường khẩn trương, đồng thời với sự hỗn loạn là kèm theo vài phần hưng phấn. Hôm nay có thể không thành công cho được ư? Một khi đã thành công thì cũng chính là giấc mộng bá vương mà mình ấp ủ bấy lâu đã thành sự thật. Nói vậy thủ hạ của mình đã hướng hoàng cung phát động công kích mãnh liệt, lúc này, bên trong nội cung đã thành trống không.
Vị Khách khanh kia của Tuyết Phách Nguyên soái thật sự là một bậc kì tài, hắn nghiễm nhiên có thể nghĩ đến phương thức xâm nhâp nội cung bằng con đường bên dưới lòng đất này để tránh né tất cả các cơ quan được bố trí phía trên, nhưng lại chỉ dựa vào một tên quỉ quái thay thế bản thân để điều khiển con ma thú.
Nếu bản thân hắn mà được ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sau này nhất định sẽ phải tìm cách gia tăng việc lợi dụng kẻ này mới được.
Ở thời điểm trong đầu hắn đang có tâm sự như vậy, thì phía trước con Ám Ma Thử đang không ngừng đào bới tiến tới phía trước bỗng đột nhiên sững lại một chỗ. Ngay sau đó, thân thể to lớn của con Ám Ma Thử đổi phương hướng lao thẳng lên phía trên, luồng không khí nương theo đó cùng ánh sáng mặt trời từ phía bên trên chiếu thẳng xuống, nhất thời khiến cho sự bực mình của Đại hoàng tử giảm đi rất nhiều.
A!! Rốt cục cũng đã tới!!! Trong lòng hắn tại thời khắc này sự khẩn trương dường như lại giảm thấp đi rất nhiều, mà sự hưng phấn lại theo diện rộng mà tăng cường cực độ
" Theo ta tiến lên nào!!! Chỉ cần hôm nay có thể thành công, tất cả các thành viên tham dự hành động hôm nay đều được thưởng một trăm kim tệ."
Vừa nói xong, hắn đã dẫn đầu mười mấy tên cao thủ tử trong lòng địa đạo xông ra bên ngoài. Phía sau lưng bọn chúng là Đường chủ Ngân Nãng của Băng Nguyệt Đường Huyết Sư Giáo cầm đầu năm trăm huyết vệ.
Ngân Nãng cũng không hề sốt ruột hướng về đám huyết vệ đã thủ thế đằng sau. Tất cả huyết vệ đều chỉnh tề đứng nghiêm, không phát ra bất kì âm thanh nào.
Còn con Ám Ma thử thân thể to lớn kia chợt hóa thành năng lượng hắc ám rồi biến mất ở trong thanh Phệ Ma đao trên tay Ám Ảnh khôi lỗi, hướng về chỗ sâu nhất trong hoàng cung mà đi, hắn tựa như một làn khói đen nhàn nhạt căn bản không ai có thể truy đuổi theo tốc độ của hắn.
Ngân Nãng nghe được ở trên mặt đất một tiếng gầm vang, cùng với âm thanh va chạm của binh khí, trong mắt hàn quang chợt lóe, thấp giọng nói:
" Theo mệnh lênh hành động, tất cả các huyết vệ hướng vào bên trong nội cung công kích, phải tận lực giảm xuống thấp nhất mọi sự tổn thất. Mau đi nào!!!"
Nói xong những lời này, hắn là người thứ nhất xông ra ngoài, cùng với thành đấu khí bảo vệ cơ thể xông lên mặt đất.
Huyết vệ của Huyết Sư Đường trang phục hoàn toàn giống nhau, mỗi người đều một thân màu đỏ sẩm bó sát cơ thể. Trên ngực trái của bọn họ thêu một hình một con sư tử màu đỏ tươi ở mép ngoài dùng sợi chỉ bằng kim tuyến mà trang trí thành. Vũ khí của bọn họ cũng đều giống nhau, một thanh kiếm mỏng, giống như như một con độc xà thông thường, toàn thân kiếm hiện ra màu đen.
Thanh kiếm mỏng màu đen này không chỉ không hề phát ra tia quang mang phản chiếu nào đồng thời ở trên thân mỗi thanh kiếm mỏng này đều bôi lên chất kịch độc kiến huyết phong hầu. Chất kịch độc kia sẽ đem đến cho địch nhân hâu quả khó lường đồng thời có thể hại đến chính bản thân bọn hắn!!!.
Năm trăm huyết vệ tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành hình một mũi đao nhọn xông thẳng về phía trước, lúc này bọn cao thủ dưới tay của Đại hoàng tử đã giải quyết nhóm địch nhân đầu tiên sau khi leo lên mặt đất.
Yến Cực bất chấp mọi thứ mà bước đi, phụ trách bọn cận vệ hoàng cung được nhóm huyết vệ đảm nhận, lập tức dẫn người hướng về hoàng cung nội viện mà tiến, nơi hắn đi qua không có một tính mạng nào được lưu lại, hắn rất rõ ràng đối với bản thân mình thời gian là vấn đề mấu chốt, một khi hoàng gia thủ hộ quân đoàn một vạn người kia mà giải quyết đám quân pháo hôi của hắn ở bên ngoài nội cung rồi quay trở về hồi cứu, thì chính hắn cùng mấy trăm người còn lại này căn bản không còn cơ hội nào nữa.
Hướng về nội cung với sát khí bừng bừng nhưng không hề gặp nhiều trở ngại lắm dù hoàng gia thủ hộ quân đoàn lưu lại vài tên thị vệ cường hãn, song đối mặt với năm trăm huyết vệ được Huyết Sư đường bồi dưỡng tỉ mĩ nghiêm khắc, bọn họ bất luận về mặt số lượng hay thực lực đều không có cửa mà so bì. Huyết vệ đa phần không phải là có thực lực cực mạnh nhưng bọn họ lại ra tay vô cùng âm ngoan độc lạt, chỉ bằng lưỡi kiếm chứa kịch độc trong tay lại thêm xuất thủ với tốc độ cực nhanh, căn bản không có gì có thể ngăn chặn nổi.
Chỉ trong chớp mắt đã xông vào bên trong nội cung. Yến Cực mắt thấy huyết vệ binh thần dũng vô cùng trong lòng không khỏi mừng rỡ, hắn không nghĩ tới hết thảy đều tiến hành thuận lợi đến như thế. Hắn cũng không thể không nói rằng nhờ Lỗ Đạo Phu đã mang đại bộ phận quân tinh nhuệ của hoàng gia thủ hộ quân đoàn mà rời đi, lại có Ám Ma Thử xuất hiện tạo ra con đường đột nhập vào khu vực trung tâm nội cung mà không hao phí một khoảng thời gian nào khiến cho bọn họ có thể dễ dàng tiến vào vùng phụ cần tẩm cung của Yến Thiên Nam như lúc này.
Nhưng làm Yến Cực hài lòng nhất lại chính là việc đám huyết vệ này quả thực quán triệt tới nơi tới trốn mệnh lệnh của hắn, chỉ cần hắn nói một câu, thì bất kể là đám cung nữ có xinh đẹp thế nào đi nữa thì trước lưỡi kiếm của bọn chúng đều không thể có may mắn sống sót.
Trong lúc nhất thời, cả tòa hoàng cung đều tràn ngập không khí giết chóc
Ám Ảnh khôi lõi dưới sự điều khiển của tinh thần lực Niệm Băng vốn đã chuẩn bị trở lại bên cạnh Niệm Băng, nhưng khi hắn đang rất nhanh tiến nhập hoàng cung chợt thân thể đột nhiên khựng lại, nghi nhờ nhìn về phía Ma Phệ Đao đang kịch liệt run rẩy trong tay, hào quang chợt lóe, Ám Ma Thử thân thể cực lớn đang giãy dụa thoát khỏi sự khống chế của Phệ Ma đao mà xuất hiện trên mặt đất.
Ám Ảnh khôi lỗi lẳng lặng nhìn Ám Ma Thử, khi hắn chuẩn bị mạnh mẽ đem con Ám Ma Thử thu hồi lại vào trong Phệ Ma đao thì mặt đất phía trước mặt đột nhiên lồi lên, một thân thể đen thui lù lù theo đó từ dưới đất chui lên. Dĩ nhiên cùng với thân thể của Ám Ma Thử hoàn toàn giống nhau, chỉ có điều con chuột này nhỏ hơn mấy chục lần mà thôi. Quang ảnh chợt lóe lên, phía sau con chuột màu đen lại chui ra một con gián lớn, trên người con gián lớn này tản mát ra một khí tức hắc ám, một tiểu cô nương từ trong vầng quang màu đen đó bước ra.
" Điềm Điềm, Niệm Băng ca ca không có ở chỗ này, ngươi sao lại chui ra vậy?
Cô gái xuất hiện đột ngột này chính là Miêu Miêu, nàng nhìn nhìn xung quanh, cũng không hề thấy bóng dáng của Niệm Băng đâu nên không khỏi bất mãn trách cứ Điềm Điềm
Ám Ma Thử Điềm Điềm cất lên một tiếng kêu to, mạnh mẽ lao về con Ám Ma Thử thật lớn kia, Con Ám Ma Thử khổng lồ giãy dụa từ Phệ Ma đao mà ra đồng thời cũng phát ra âm thanh "chít chít" liên hồi, rồi quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dùng đầu cọ cọ lên thân thể của Điềm Điềm
Miêu Miêu sửng sốt một chút:
" Oa!!! Đây không phải là con Ám Ma Thử năm cấp tiến hóa mà Niệm Băng ca ca đã thu phục được đó sao? Chẵng lẽ ta thật sự là đã đoán đúng, nó dĩ nhiên là mụ mụ của ngươi?"
Điềm Điềm ỷ ôi liên tục bên cạnh Đại Ám Ma Thử đồng thời hướng tới Miêu Miêu liên tục gật đầu, trong mắt toát ra thần sắc cực kỳ thân mật, Ám Ma Thử đối với hơi thở vô cùng mẫn cảm, đặc biệt là đối với huyết mạch tương liên, Một lớn một nhỏ hai con Ám Ma Thử này trong loại tình huống bất ngờ tại nơi đây rốt cuộc thì mẫu tử đã được đoàn viên
Bởi vì Ám Ảnh khôi lỗi tốc độ cực nhanh, nên hắn là người đầu tiên đến được nơi đây, lúc này Ám Ma Thử thân hình cực lớn kia lập tức khiến cho đám thị vệ trong hoàng cung chú ý. Một đám lớn thị vệ đang rút lui về phía sau, Đại hoàng tử Yến Cực cùng các huyết vệ đang lao tới.
Miêu Miêu từ lúc sinh ra cho đến nay đây là lần đầu tiên chứng kiến một màn máu me khủng bố như thế. Từng vũng máu lớn vấy đỏ khắp mọi ngõ ngách trên mặt đất, một mạng người cũng tiện thể ở trước mặt nàng đổ gục xuống
Miêu Miêu vẻ mặt trở nên ngốc trệ. Ngay sau đó nàng phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa rồi nhất thời ngất lịm.
Ám Ảnh khôi lỗi lại càng hoảng sợ, bộ dạng hắn không khác chi một thực thể, thân thể đột nhiên giật giật, trong miệng lại phát ra thanh âm trầm thấp:
" Chỉ có thế mà cũng bị hôn mê!!! Xem ra, ta chỉ còn cách đưa nàng ta quay trở về."
Thanh âm của hắn thập phần trầm thấp, trầm thấp nhưng cũng ẩn chứa tràn ngập khí tức tử vong. Trong mắt hào quang chợt lóe, nhìn về phía Điềm Điềm cùng con gián Cường Cường:
" Các ngươi hai đứa đã có thể mang nàng ta đến thì nhân tiện cũng có thể mang nàng trở về.Mau tiến về phía trước dẫn đường!!!"
Điềm Điềm cùng Cường Cường thân thể nổi lên một trận run rẩy, nhưng không ai trong chúng nó dám kháng lại mệnh lệnh của Ám Ảnh khôi lỗi. Con gián một lần nữa đem Miêu Miêu đặt lên chính thân thể mình, Điềm Điềm có chút không muốn rời xa mẫu thân chỉ vừa mới gặp mặt trong chốc lát, lúc này mới bắt đầu chui vào trong lòng đất. Ám Ảnh khôi lỗi thân hình nhẹ nhàng ngồi trên lưng con Đại Ám Ma Thử cùng theo sát sau lưng Điềm Điềm và Cường Cường chui xuống mặt đất.
Bên trong hoàng cung Niệm Băng thân thể đột nhiên chấn động, hắn kinh ngạc phát hiện bản thân mình một lần nữa mất đi liên lạc với Ám Ảnh khôi lỗi, nhưng hắn đồng thời cũng đã cảm giác được bọn người Đại hoàng tử đã đi tới trong nội cung, trong lòng hắn không khỏi có chút nghi ngờ, không biết cái tên Ám Ảnh khôi lỗi kia rốt cục là như thế nào đây?
Nếu hắn biết rằng Ám Ảnh khôi lỗi ngoài khả năng hấp thu năng lượng còn có thể biết nói chuyện nữa thì không biết cái bộ dạng hắn còn ngạc nhiên đến cỡ nào!!!.
Yến Thiên Nam bình tĩnh nằm trên giường, nằm ở trên giường, nhưng sắc mặt lão lại phi thường khó coi, mặc dù đang được Niệm Băng dùng tiên thiên chi khí duy trì tạm thời ổn định thương thế ở trong người lão, nhưng lúc trước, khi nghe được tin tức ngoại cung đã bị công kích thì không khỏi là lão cấp nộ công tâm. Lão đương nhiên hiểu được mấy loại hành động thế này chắc chắn là do đứa con lớn nhất của mình làm ra. Yến Cực quả thật lớn mật khiến cho trong lòng lão rất thất vọng. Yến Phong lại tựa như mọi chuyện đang xảy ra bên ngoài kia đều không hề nghe thấy gì, chỉ thấp giọng an ủi cho người cha già của mình.
Yến Thiên Nam đã tin tưởng rằng, mặc dù ba nghìn tinh binh của Hoàng Gia thủ hộ quân đoàn đã rời đi, nhưng bằng vào hơn bảy nghìn quân còn thừa lại ở đây, cho dù năm vạn đại quân trấn thủ Băng Nguyệt thành có công đến, cũng không có khả năng đột phá phòng tuyến của Hoàng cung, mà thêm nữa Băng Nguyệt nữ thần tế tự cũng sắp đến, chỉ cần nàng có mặt tại đây thì mọi nguy cơ trước mắt tất cả để dễ dàng bị hóa giải