Băng Hỏa Ma Trù

Chương 235: Nhị thập tam thứ xí sở (Hạ)




Phượng Nữ vuốt cằm nói:" Tốt, chàng suy ngẫm đi, để thiếp canh chừng cho ".
Một lúc lâu sau, Phượng Nữ đột nhiên phát hiện sắc mặt Niệm Băng tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn theo trán chảy xuống. Nàng vô cùng hoảng sợ, vội vàng đi đến bên cạnh Niệm Băng, lấy tay ấn trên bờ vai, cẩn thận đem đấu khí truyền vào trong cơ thể tìm kiếm trạng huống, lo sợ hắn bị tẩu hỏa nhập ma.
Phượng Nữ rất nhanh phát hiện ra kinh mạch khí huyết của Niệm Băng đang chảy loạn hướng; tại gần đan điền, khí huyết di chuyển rất nhanh, có dấu hiệu loạn. Nàng đuổi đấu khí ngưng tụ đi, giúp Niệm Băng điều hòa hơi thở.
Sắc mặt Niệm Băng dần trở nên tươi tỉnh hơn, mở to mắt nói:" Phượng Nữ, ta không sao, ta cần đi toilet."
Sáng sớm, lúc ánh dương chiếu vào phòng cũng là lúc Niệm Băng bò ra khỏi WC, toàn thân có cảm giác bủn rủn không dễ chịu gì. Lúc này hắn hoa mắt, nhìn một thành hai, bất quá lúc này hắn cảm giác mình rốt cục đã hoàn toàn được giải tỏa.
Phượng Nữ chờ bên ngoài WC, vội bước lên trước đỡ lấy hắn: "Thế nào? Có đỡ nhiều không?". Niệm Băng miễn cưỡng gật đầu, nói thều thào:" Đây là lần bao nhiều rồi?"
Phượng Nữ cười khổ:" Lần thứ hai mươi ba, sao có thể như thế nhỉ? Có phải ngày hôm qua chàng trúng độc sau khi trở về?Trận đấu hôm nay chàng đừng đi nhé!".
Niệm Băng miễn cưỡng cười:" Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu, ta vừa ngủ một chút, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, giữa trưa nàng để ta đi một chút nhé!"
Phượng Nữ gật đầu đáp ứng, giúp Niệm Băng nằm lên giường. Cảm giác suy yếu quay trở lại, trong tâm Niệm Băng rất bình tĩnh. Hắn nhắm mắt lại, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phượng Nữ, trong lòng đầy cảm giác ấm áp. Mặc dù phải vào WC nhiều như vậy, nhưng hắn không một chút oán trách Phượng Nữ, dù cho hắn có lại phải ăn đồ ăn sống tiếp. Thần trí dần trở nên mơ hồ, Niệm Băng một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Không biết đã bao nhiêu lâu, tiếng đập cửa dồn dập làm Niệm Băng bừng tỉnh cơn mơ, mở to mắt phát hiện ra Phượng Nữ đang nhìn hắn ngủ. Sau khi ngủ xong, thể trạng hắn đã tốt hơn nhiều.
"Nàng đi mở cửa đi, chắc là ca ca của ta đến đấy".
Phượng Nữ ừ một tiếng, lúc này mới buông tay vẫn nắm chặt Niệm Băng từ nãy, bước nhanh ra mở cửa phòng. Quả nhiên ngoài phòng là Y Nặc và Dung Băng đang đứng, Dung Băng vừa thấy Phượng Nữ vội hỏi:" Phượng Nữ, đệ đệ ta đâu? Tại sao hôm nay hắn không vào hoàng cung?"
Phượng Nữ dẫn hai người vào phòng, cười khổ nói:" Các người vào xem đi, hắn hôm qua bị bệnh. Ta vốn muốn mời đại phu tới, nhưng hắn không đồng ý, bây giờ đã khá hơn nhiều, chỉ là còn yếu một chút."
Dung Băng lao tới, vội vào đi vào phòng trong, khi nhìn thấy Niệm Băng hắn lại càng hoảng sợ. Kia là đệ đệ của mình hay sao? Mới một ngày không gặp, sắc mặt sao có thể như vậy? Mắt sâu trầm lấp, rõ ràng thân thể bị suy yếu. Hai mắt vô thần, ma pháp nồng đậm vốn chuyển động xung quanh thân thể giờ không còn.
"Niệm Băng, ngươi bị làm sao vậy? Tại sao lại ra nông nỗi này?"
Niệm Băng nói:" Ca ca, chị dâu, các người đến rồi hả? Mau ngồi đi. Ta biết hôm nay không đến hoàng cung, thế nào các người cũng sẽ đến. Thương thể của ca ca thế nào? Bình phục chưa?"
Dung Băng vội vàng nói:" Ta không việc gì, đừng hỏi ta vội, ngươi bị làm sao vậy?"
Niệm Băng cười khổ nói:"Không sao, do tràng vị có chút không thoải mái, bây giờ đã tốt hơn nhiều. Yên tâm đi, ta sẽ không bỏ lỡ trận đấu ngày mai đâu".
Phương Nữ tức giận nói:" Còn không sao hả! Từ hôm qua tới sáng nay, chàng vào WC đủ hai mươi ba lần, như thế nào mà còn có thể đi được. Xem tình trạng của chàng bây giờ, ngày mai nguyên khí còn chưa khôi phục được, tham gia như thế nào đây?"
Dung Băng nhíu mày nói:"Rốt cục là sao lại thế này? Niệm Băng, ngươi hãy nói cho ta biết, có phải là ai đã hạ độc ngươi?"
Niệm Băng lắc đầu nói:" Ca ca, ta thật sự không sao. Hôm nay ta không đi xem, tình hình trận đấu như thế nào? Ai thắng?"
Dung Băng nói:" Trận đấu hôm nay diễn ra rất nhanh, không cần phải nói, tất nhiên là Thiên Huyễn Băng Vân lại thắng. Hôm nay Mộc Vinh nghĩ thi đấu, tên quang hệ ma pháp sư kia thua Thiên Huyễn Băng Vân. Bởi vì ngươi hôm qua đã giết hai tên của Kì Lỗ đế quốc, nên trận đấu của hai tổ gộp làm một. Bên tổ kia, Dung Cực nghĩ, ma pháp sư không gian đấu với Mộc Tinh. Ta phát hiện duy nhất một điểm đáng chú ý là ở Mộc Tinh, ma pháp tự nhiên của ả rất lợi hại, nhưng so với hắn, ca ca còn lợi hại hơn một chút. Mộc Tinh tựa hồ như đã đạt tới trình độ ma đạo sĩ, trận chiến ngày mai là ngươi đấu cùng ả, nhất định phải cẩn thận. Bất quá trạng thái của ngươi bây giờ còn tham gia thi đấu được sao?"
Niệm Băng mỉm cười nói:" Yên tâm đi, thân thể ta rất khỏe, bây giờ đã không cần đi WC nữa, nằm dưỡng trên giường một hôm nên không có vấn đề gì lớn. Ca ca ngày mai cũng xuất trận, hay là ngày mai ca ca nên nghĩ thi đấu đi, như vậy cũng có thể nghỉ ngơi thêm một ngày."
Dung Băng gật đầu nói:"Ngày mai ta sẽ nghĩ thi đấu. Nhưng ta hi vọng người làm vậy là ngươi, tình trạng của ngươi bây giờ…."
Niệm Băng lắc đầu nói:" Cho dù Mộc Tinh là ma đạo sĩ, ta nhất định cũng sẽ chiến thắng."
Dung Băng than nhẹ một tiếng, nói:"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta và Y Nặc trở về trước, ngươi thật sự không cần để đại phu xem sao?"
Niệm Băng nói:"Không cần, giờ ta đã đi lại được, ma pháp lực đã lại tràn đầy, chỉ cần thân thể khôi phục lại một ít là không có vấn đề gì. Dù sao chúng ta cũng không phải là võ sĩ mà."
Dung Băng và Y Nặc đi rồi, Phượng Nữ cầm một bát cháo loãng đến trước mặt Niệm Băng, đút từng muỗng nhỏ vào miệng. Cháo loãng Phượng Nữ nấu tuy không thể gọi là mỹ vị, nhưng cũng không là độc dược nữa!. Đột nhiên, mắt Phượng Nữ chợt sáng lên, dường như phảng phất nhớ tới điều gì đó, vừa múc cháo cho Niệm băng vừa nói:"Nếu không được… Thiếp đi tìm gặp ma pháp sư Mộc Tinh kia một chút."
Niệm Băng ngẩn người nói:" Nàng tìm Mộc Tinh làm gì?"
"Chỉ cần đả thương ả, ngày mai chàng không cần phải thi đấu nữa!" Phượng Nữ nói. Nàng cũng là sợ Niệm Băng gặp nguy hiểm. Dù sao Niệm Băng đã từng giết Mộc Vinh, người hầu của Mộc Tinh, nên đối phương tuyệt đối sẽ không nương tay với hắn, trong lòng nàng thật sự lo lắng.
Niệm Băng mỉm cười nói:"Không cần, hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ thắng, vừa rồi ta nói chuyện với đại ca nàng cũng đã nghe thấy. Ta là ma pháp sư mà, cùng lắm thì ta dùng vài chiêu ma pháp là được. Bất quá ma pháp của Mộc Tinh là ma pháp tự nhiên quỷ dị, nhưng đối với ta mà nói, quỷ dị cũng không có là gì, ta đã có biện pháp đối phó tương đối tốt rồi. Nàng yên tâm đi."
"Thật à? Chàng đừng gạt thiếp, chàng có điều gì tổn thương, thiếp…"
"Yên tâm đi, ta còn muốn trở về ăn đồ ăn nàng nấu mà! Ăn bát cháo loãng của nàng, ta đã thoải mái hơn. Ta muốn minh tưởng một chút, nàng đã chăm sóc ta một ngày rồi, hãy nghỉ ngơi một chút đi".
"Không cần, chàng cứ minh tưởng đi, thiếp hộ pháp cho."
Mọi ý niệm trong lòng dần biến mất, Niệm Băng dần tiến vào không linh cảnh giới minh tưởng. Sau khi tiến vào, hắn kinh ngạc phát hiện thân thể suy yếu ngược lại làm cho tinh thần lực của mình cảm thụ càng rõ ràng, tựa hồ như cảm thụ được rõ ràng hết thảy mọi sự tình. Xanh và đỏ là hai nguyên tố ma pháp dưới tác dụng của tinh thần lực không ngừng ngưng tụ, tập hợp trong cơ thể, dưới hai quang cầu vẫn di chuyển từ từ, chính như phán đoán của Niệm Băng vậy. Thân thể suy yếu cũng không ảnh hưởng gì đến cường độ ma pháp lực của hắn, ma pháp lực dần dần trở nên mạnh mẽ.
Sự mẫn cảm của tinh thần lực làm cho Niệm Băng muốn suy nghĩ nhiều hơn. Hắn trước hết nghĩ đến trong trận đấu ngày đầu tiên, Dung Cực đã sử dụng ma pháp trượng. Mặc dù ma pháp trượng đó không tệ, nhưng so với Hỏa Diễm Chi Thần thì còn kém hơn, nhưng Hỏa Diễm Chi Thần do mình sử dụng thì lại kém xa lắc. Lục Bính Ma Pháp đao của mình mặc dù có thể giúp tăng ma pháp, nhưng lại không thể hiện rõ. Đúng vậy! bên người mình có lục bính bảo khố, nếu có thể hoàn toàn mở lục bính bảo khố này ra, sẽ trợ giúp được rất nhiều. Nghĩ tới đây, Niệm Băng dùng ý thức đưa tinh thần lực vào không gian chi giới bên trong tìm kiếm.
Không gian chi giới của Niệm Băng có gì đó cùng hơi thở hắn tương thông, cái này cũng là vì hiện giờ khi Niệm Băng minh tưởng thì không cần đem thán tức của Băng Tuyết nữ thần cùng với gào rít của Hỏa Diễm chi thần làm cơ sở. Chỉ cần có liên lạc của tinh thần lực, Niệm Băng vẫn có thể dễ dàng liên lạc với ma pháp đao của mình; mặc dù chúng được đặt ở bên trong, nhưng lại giúp năng lực minh tưởng của hắn không bị yếu đi. Hào quang quen thuộc của lục đoàn xuất hiện phía trước tinh thần lực của Niệm Băng. Lựa chọn đầu tiên của Niệm Băng chính là Chánh Dương đao quen thuộc, dù sao hắn cũng tu luyện hỏa hệ ma pháp của ma pháp sư đầu tiên.
Chánh Dương đao tại không gian chi giới bên trong là một đám hào quang màu đỏ, hào quang lóe ra tràn ngập mênh mông khí tức hỏa chi. Niệm Băng mở tinh thần lực của mình ra, chậm rãi đem đám khí tức hỏa chi này bao vây ở bên trong, hắn cảm thụ rõ ràng từng phần biến hóa mà hắn muốn tìm kiếm. Đúng là có thể lợi dụng biến hóa này, chỉ có như vậy mới phát huy năng lực của Hỏa Diễm thần đao.
Lần đầu tiên dùng tinh thần lực dò thám được Chánh Dương đao, tinh thần lực của Niệm Băng dần tiến vào khu vực trung tâm. Hắn kinh ngạc phát hiện trước mặt mình là một hải dương của phiến hỏa (biển lửa), Chánh Dương đao phảng phất rít gào những âm thanh trầm thấp. Càng gần khu vực trung tâm, Niệm Băng phát hiện tinh thần lực của mình tiêu hao càng nhiều, dần dần xung quanh hết thảy từ đỏ chuyển thành lam, rồi từ lam chuyển sang tím, hết thảy đều trở nên giống như sương mù. Tinh thần lực của Niệm Băng bị năng lượng thiên hỏa mênh mông kia đè nén nhỏ lại, chỉ đủ để có thể tự bảo vệ bản thân, bất luận thế nào cũng không thể thâm nhập vào được.
Nhưng Niệm Băng có cảm giác tại trung tâm của Chánh Dương đao có vật gì dị thường, quen thuộc đang kêu gọi mình. Linh quang thoáng hiện ra khi tinh thần lực bị áp bức liên tục. Niệm Băng đột nhiên hiểu được, tại trung tâm của Chánh Dương đao chính là linh hồn của mình, mà linh hồn của mình là do chính máu của mình kết hợp với hơi thở của Hỏa Diễm thần chi thạch mà thành sao?. Chỉ cần tinh thần lực của mình có thể tiếp xúc với linh hồn trong đao, vậy thì Hỏa Diễm thần đao có thể bị mình khống chế, năng lượng của nó cũng có thể bị mình sử dụng; khi đó hẳn mới thật là tiếng gào rít của Hỏa Diễm chi thần a!
Nghĩ tới đây, trong lòng Niệm Băng trở nên sáng sủa, Chánh Dương đao là như thế. Nhưng tiếng đao mỗi lúc một khác là sao? Mặc dù hiểu được một chút về mấy cái này, nhưng hắn không tiếp tục đi về phía trung tâm của Chánh Dương đao nữa. Bởi vì hắn biết thực lực của mình bây giờ không thể khống chế được mấy cái cao nhất của thần đao này. Tinh thần lực là có giới hạn, ngày mai mình còn phải đối mặt với cường địch, nên giờ không phải là lúc tiêu hao quá độ. Để sau này có thời gian, mình sẽ tìm cơ hội đột phá trở ngại của năng lượng bên trong. Nghĩ tới đây, Niệm Băng cẩn thận đem tinh thần lực theo Chánh Dương đao lui ra, lẳng lặng minh tưởng.
Khi Niệm Băng hết minh tưởng tỉnh táo lại, ngoài cửa sổ đã lộ ra màu trắng bạc của sáng sớm, theo phương đông hiện dần ra. Trải qua một đêm minh tưởng, tình trạng của hắn đã khá lên nhiều.
"Chàng tỉnh dậy rồi à, hãy ăn một chút cháo loãng nữa đi". Tiếng Phượng Nữ nhẹ nhàng vang lên. Nàng mang bát cháo tỏa khói nghi ngút trước mặt Niệm Băng. Nhìn thấy sự ân cần trong mắt Phượng Nữ, Niệm Băng mỉm cười nói: "Ta đã không sao rồi."
Đặt bát cháo vào tay Niệm Băng, Phượng Nữ có chút lo lắng như trước, nói:" Chàng thật sự không sao chứ? Trận đấu hôm nay…"
Niệm Băng đỡ bát cháo, ăn thật nhanh, rồi từ trên giường nhảy xuống, cơ thể có chút cứng nhắc. "Thật sự không thành vấn đề, chẳng lẽ ta lại còn lừa nàng sao?"
Niệm Băng vươn tay nhẹ nhàng ôm Phượng Nữ vào lòng, cảm giác được sự hòa hợp giữa hai người, thỏa mãn cảm giác du nhiên nhi sanh (toại nguyện), bất giác hắn khẽ hôn lên gáy ngọc thon dài của nàng.
Phượng Nữ co rụt cổ lại, cười nói: "Đừng có vậy chứ, nhột quá! Xem bộ dạng của chàng quả thật là tốt rồi. Trận đấu hôm nay hãy cẩn thận một chút, thiếp ở nhà chuẩn bị đồ ăn ngon chờ chàng".
Niệm Băng nâng mặt Phượng Nữ lên, hắn hôn nhẹ nhàng lên đôi môi đỏ mọng làm rung động lòng người kia, " Ta sẽ nhanh trở lại, để ta ôm nàng một chút đi". Hắn thích nhất cảm giác ôm Phượng Nữ, hai trái tim gần kề nhau, như thế thật là tuyệt vời. Chỉ có lúc ôm Phượng Nữ, cừu hận trong lòng mới có thể tạm thời nguôi ngoai. Lúc này, Niệm Băng không khỏi nhớ tới lời Dung Băng nói. Hắn thầm than một tiếng, có lẽ chính mình đã bị cừu hận che mắt! Hắn nắm thật chặt cánh tay, thân thể của Phượng Nữ thật ấm áp, sưởi ấm thân thể của hắn, sưởi ấm cả trái tim hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thật lâu sau, bên ngoài ánh nắng đã chiếu vào phòng, rọi trên cả thân thể của hai người. Phượng Nữ tựa hồ như đang ngủ, đầu ngả lên vai Niệm Băng. Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, cảm nhận những đường cong uyển chuyển trên thân thể mềm mại của nàng, trong lòng hắn dễ chịu không nói nên lời.
"Phượng Nữ, nàng có nghĩ rằng ta không nên báo thù không?"
Phượng Nữ nhắm hai mắt như trước, từ từ nói:"Thù thì nhất định phải trả, kẻ thù giết cha mẹ thì không đội trời chung, chàng thân làm con, sao có thể không báo thù cho bọn họ được? Nhưng mà Niệm Băng, chàng nhớ kĩ rằng cừu nhân của chàng chỉ là Băng Tuyết Nữ thần tư tế, chứ không phải những người khác. Chàng không cần vì cừu hận mà mất đi hảo cảm với thế giới này. Thiếp biết ngày bé của chàng chịu rất nhiều đau khổ, những năm gần đây mới bắt đầu nổi danh. Nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều nơi ấm áp, chàng còn có người thân, còn có thiếp. Thiếp hiểu được nội tâm của chàng vì cừu hận mà đóng kín, bởi vì cừu hận mà lạnh giá thì thật không hay. Thiếp hi vọng có thể gặp lại vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời của chàng, gặp lại nụ cười rực rỡ của chàng. Chàng là con người thiện lương, chỉ vì cừu hận mà trở nên lạnh lùng, chàng có hiểu được ý thiếp không?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.