Băng Hỏa Ma Trù

Chương 205: Thiên niên Minh Vu dữ thánh sư ( Hạ )




Tiếng nói vừa dứt, một màng xúc tu giống như dò thám, được hình thành từ lớp sương mù màu đen, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Niệm Băng. Niệm Băng căn bản không kịp phản ứng gì, chỉ cảm giác thấy thân thể giống như rơi xuống hầm băng. Giờ khắc này máu trong người dường như hoàn toàn đông lại, thanh Thánh Diệu đao trong tay hắn cũng đã bị xúc tua màu đen kia cuộn lấy mất. Quả như lời Minh Vu nói, kim quang của Thánh Diệu đao đối với xúc tua của hắn căn bản không có một chút lực thương tổn nào.
Minh Vu đưa đám hắc vụ (sương mù đen) mang Thánh Diệu đao về chỗ mình, hắc vụ bổng nhiên phình to ra, rồi đem Thánh Diệu đao hoàn toàn nuốt chửng vào trong ; kim quang biến mất, chung quanh lại biến thành một vùng hắc ám.
"Có thấy không? Quang minh đối với ta có tác dụng dễ chịu vô cùng. Tát Phân ta muốn làm gì, hiện tại không ai có thể ngăn cản.Mấy ngàn năm nay không có nói chuyện, bây giờ nói nhiều như vậy thật là thoải mái a! Á…" Đang trong lúc đắc ý, Minh Vu Tát Phân đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, kim quang trong đám hắc vụ kia trong nháy mắt trạm phóng, từng đạo kim quang sâu kín từ trong hắc vụ bắn ra với tốc độ kinh hồn, làm bên trong vực sâu vạn trượng này lóe sáng lên. Kim quang dần dần chuyển hóa thành bạch quang thánh khiết, tiếng gầm gừ thê lương vang lên không dứt, ảnh hưởng của bạch quang khiến đám hắc vụ kia dần dần hòa tan mất.
"Hỗn đản! lại là Thự Quang đao của tên gia hỏa Thánh Sư. Mẹ nó! ta làm sao lại xui xẻo như vậy không biết?" Thanh âm của Tát Phân dần dần yếu đi, bạch sắc quang mang càng trở nên mãnh liệt; Thánh Diệu đao bập bềnh giữa không trung, hiện lên rõ vẻ thánh khiết, quang mang trắng noãn trên đao làm cho Niệm Băng và Hi Lạp Đức thấy thoải mái vô cùng. Hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều đọc được sự vui sướng trong mắt đối phương, cái này đúng là "chết đuối vớ được cọc"! Ai có thể nghĩ đến Thánh Diệu đao lại có khả năng làm tổn thương Vu Yêu trước mặt đây?
Minh Vu Tát Phân tựa hồ còn đang cố gắng phản kháng, hắc vụ không ngừng quay cuồng nhập vào dịch thể nồng đậm kia. Lúc này Hi Lạp Đức đã bắt đồng hành động, hai mắt của lão dần dần biến thành màu trắng, cao giọng thì thầm: "Cánh cửa tinh thần! Hãy thuận theo tâm linh cuả ta mở ra, xuyên qua mọi hạn chế thời không (thời gian không gian), hãy phóng ra sự dao động vô hạn đi... Tinh thần ba động".
Mỗi chữ từ trong miệng Hi Lạp Đức đọc ra đều giống như "Thần chuông mộ cổ" *, làm trái tim Niệm Băng rúng động. Mỗi một chữ tuôn ra đều làm cho đám hắc vụ kia kịch liệt ba động không ngừng, lực ngăn cản đối với bạch quang của Thánh Diệu đao phát ra cũng suy yếu phần nào. Khoảnh khắc cuối cùng khi bốn chữ "tinh thần ba động" được nói ra là lúc Niệm Băng cảm giác rõ ràng được tinh thần lực vô cùng khổng lồ tại không trung dao động kịch liệt, giống như một thanh đao sắc bén đang chia cắt đám hắc vụ kia ra.
Trong lòng Niệm Băng thầm kêu may mắn, mặc dù bản thân mình có thể sử dụng năm loại nghĩ thái ma pháp, nhưng gặp phải tinh thần ma pháp biến thái của Hi Lạp Đức thì căn bản là không có đất dụng võ; thảo nào lúc trước lão đồng ý cho mình vẽ ma pháp trận, có tinh thần ma pháp mạnh mẽ như thế, làm sao mà lão không có tự tin đây?.
Tinh thần ma pháp đáng sợ nhất ở chỗ chính là không chịu sự quấy nhiễu của mọi loại năng lượng khác, trừ phi đối thủ có tinh thần lực mạnh hơn, bằng không rất khó mà trụ vững liên tiếp được. Cái này chính là nguyên nhân vì sao Hi Lạp Đức lại chiếm được tiện nghi khi đối mặt với Hồ Quang, một gã Long Triệu hoán sư cường đại, lại có ma pháp cường đại khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải e ngại vài phần. Hi Lạp Đức quả thật cường đại tuy nhiên so với Thần Hàng sư Băng Tuyết nữ thần tế tự thì vẫn còn kém hơn; nhưng có lẽ ngoại trừ bà ta ra, trên đại lục cũng không có mấy ai có thể chống lại Hi Lạp Đức.
Dưới sự công kích của tinh thần ma pháp, sức chống cự của Minh Vu Tát Phân ngay lập tức suy yếu đi rất nhiều, tiếng kêu thảm thiết kia đã trở nên hết sức suy nhược. Cả Niệm Băng cũng không nghĩ tới thanh thần đao đã được Thánh Sư sử dụng qua này lại có uy lực to lớn đến thế, kỳ thật lúc trước đi cùng Gia Lạp Mạn Địch Tư chỉ nói qua loa đại khái về tình hình của Thánh Sư cho hắn biết mà thôi. Năm đó sau khi Thánh Sư nổi danh tại ngưỡng quang đại lục, bằng vào một thanh Thự Quang đao quản lý hết mọi việc bất bình trong thiên hạ. Đao quả là đao tốt, người lại càng là người tốt hơn, khí tức chính nghĩa của Thánh Sư đã dễ dàng được đao hấp thu một cách vô tri vô giác ; cái này không đơn thuần là quang minh khí tức, mà chính là thánh khí của Thánh Sư.
Minh Vu vốn là tu luyện giả chí tà trên thế gian, trong lúc sơ ý mang thánh đao cuốn vào trong cơ thể để muốn phá nát hoàn toàn, nhưng lại kích thích triệt để thánh khí nằm trong chuôi thánh đao. Các loại khí tức hoàn toàn bộc phát ra ngoài, đừng nói là Tát Phân mà ngay cả Vu yêu giả cường đại nếu đem chuôi đao này thôn phệ, kết quả cũng tuyệt đối không tốt đẹp gì hơn.
Sự chống cự của Tát Phân ngày càng yếu đi, khí lưu màu đen phân tán ra khắp bốn phía, rốt cuộc lúc tiếng kêu thảm thiết kia chấm dứt cũng là lúc tất cả đều quay về tĩnh lặng. Thánh đao vẫn không suy yếu, dưới tác dụng của trọng lực nhẹ nhàng hạ xuống đưới mặt đất. Khí tức tà ác bên trong vực sâu đã bị thánh khí của Thánh Diệu đao quét bay hết tám phần ra ngoà, chỉ tồn tại lờ mờ ở phương xa một ít khí tức tà ác nhàn nhạt ; nhưng như thế nào cũng không dám hướng đến cận kề Thánh Diệu đao. Quang mang trắng tinh trên Thánh Diệu đao không có biến mất, ngược lại càng trở nên thánh khiết, mang cả màu trắng phủ khắp thân đao trông giống y như ngọc.
Niệm Băng thở phào nhẹ nhỏm, vừa định tới thu hồi lại bảo bối đao đã cứu minh và Hi Lạp Đức, thì lại lần nữa xảy ra chuyện. Một tầng bạch khí thánh khiết từ chỗ Thánh Diệu thạch của chuôi Thánh Diệu đao tản ra, rồi ngưng kết thành một đám tại không trung, rồi dần dần hình thành nên một hình người mờ nhạt. Niệm Băng càng thêm hoảng sợ, vừa nhấc chân lên không kìm được lại hạ xuống; Hi Lạp Đức cũng đồng thời kinh ngạc, trong tiềm thức đã ngầm chuẩn bị tinh thần ma pháp để công kích.
Một thanh âm trầm thấp mà hư vô, lúc ẩn lúc hiện chậm rãi vang lên: " Không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới tinh thần lạc ấn (dấu ấn, dấu vết) ta lưu lại trong đao vậy mà lại bị khơi ra. Nhân loại dũng cảm, đối diện với dạng địch nhân như Minh Vu mà vẫn không lùi bước, xem ra nhân loại bây giờ so với trước kia đã mạnh hơn nhiều rồi." Hình người mờ nhạt kia mặc dù không thấy rõ hình dạng, nhưng dáng người cao lớn như ngọn núi kia cũng đủ gây cho Niệm Băng và Hi Lạp Đức áp lực cực lớn.
Niệm Băng và Hi Lạp Đức liếc nhìn nhau, rồi cất tiếng dò hỏi:" Ngài vốn là thánh sư sao? Ngài như thế nào lại…?"
Bạch quan bổng gợn lăn tăn như sóng, nói:" Không sai, ta chính là Thánh Sư giống như lời nói của tên Minh Vu kia. Chuôi Thự Quang đao này đã từng theo ta nhiều năm, trảm vô số kẻ đại gian đại ác, tiểu tử bây giờ ngươi là chủ nhân của nó rồi? Ngươi quả thật xứng đáng với chuôi đao này.Lúc trước, thời điểm mà máu của ngươi ngấm vào trong thanh đao, ở phương xa ta đã cảm nhận được, mặc dù khí tức của ngươi hòa lẫn rất nhiều tạp chất nhưng tấm lòng của ngươi lại thiện lương.Tuy rằng ngươi và ta đi trên con đường không giống nhau, nhưng mà có một ngày ngươi cũng sẽ trở thành giống ta thôi.Bất quá vào lúc này, ngươi nhất định phải giữ vững tư tưởng của bản thân, không nên bị cừu hận che lấp đôi mắt. Ta có thể cảm nhận được thân thể của ngươi, kết cấu thân thể của ngươi so với con người bình thường khác biệt nhau rất lớn. Có thể nói ngươi không phải là con người bình thường, tiềm lực mà ngươi có được cả ta cũng phải kinh ngạc phi thường, hãy khai thác tiềm lực bản thân cho thật tốt đi.
Được rồi, sau khi tinh thần lạc ấn này của ta bị gọi ra, thì chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn, sau này ta sẽ không xuất hiện nữa. Chuôi Thánh Diệu đao này cũng sẽ hoàn toàn trở thành vũ khí của ngươi ; hãy sử dụng nó cho thật tốt, không được để cho ánh sáng của nó bị nhơ bẩn. Hy vọng có một ngày ngươi đạt tới lĩnh vực như ta, thì chúng ta còn có thể gặp lại nhau. Các ngươi đi theo ta, nơi này có một vật mà ngươi cần. Nhân dịp khí tức còn chưa hoàn toàn bay đi, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi thu phục nó ; có nó, sẽ mang lại sự tăng cường rất lớn đối với thực lực của ngươi ".
Vừa nói xong, quang ảnh màu trắng đã hiện lên một cánh tay được hình thành từ quang mang, mang Thánh Diệu đao lên, chậm rãi hướng chỗ sâu thẳm trong vực sâu vạn trượng bập bềnh trôi đi. Niệm Băng cùng Hi Lạp Đức vội vàng đuổi theo, bạch quang trôi đi cũng không nhanh lắm, bọn họ bước nhanh một chút là có thể đuổi kịp.
Vừa đi Niệm Băng nhịn không được liền hỏi:" Thánh Sư, ngài biết tên Minh Vu vừa rồi sao? Hắn nói đã bị phong ấn mấy ngày năm nay, khi trước có tám hắc ám cường giả giống như hắn tồn tại".
Thánh Sư lạnh nhạt nói:" Không sai, tên Minh Vu Tát Phân này vốn là nhân vật cùng thời đại với ta. Khi đó bọn họ tổng cộng có tám người, trong đó có bốn người lựa chọn tu luyện thành Vu Yêu,chỉ có điều lại không có một ai thành công cả. Bốn người khác đều là hắc võ sĩ, lấy sự bá đạo của hắc ám đấu khí làm điều hung ác. Tám người bọn họ đã từng mang đến cho con người tai họa thật thê thảm, nơi bọn họ đi qua cây cỏ cũng không thể sống. Thời điểm bọn họ hoành hành chính là lúc ta mới xuất đạo, khi đó ta còn chưa phải là đối thủ của bọn chúng. Nhưng mà khí thế độc ác của bọn họ thật sự là quá hung hăn càn quấy, bọn thủ hạ tàn sát hằng hà sa số sinh mệnh. Có một lần ta gặp bọn họ, liền liều chết một trận ; khi mắt thấy sắp bị bọn họ giết chết là lúc quang mang của thần đã bao phủ khắp mặt đất.Tám người này trong chí tà giới đã tiếp cận lực lượng của thần rồi, vì để tiêu diệt bọn họ, một vị thần kiệt quệ đã tự bạo pháp sinh mạng của mình để tạo ra cấm chế cường đại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cuối cùng, chỉ có Tát Phân và Hắc Vũ Hoàng còn sống, tám người này là cường giả mạnh nhất trong vài thời đại. Tát Phân chờ bốn gã hắc ám ma đạo sư đến, cuối cùng cũng không thể tiến vào đẳng cấp Vu Yêu nên mới lựa chọn chuyển sang tu Vu, lấy năng lực hắc ám cường đại của bọn họ chuyển hóa thành Minh Vu có tỷ lệ thành công rất lớn. Nhưng cho dù như thế thì cũng chỉ có một mình Tát Phân còn sống. Sau này, uy lực của thần cấm yếu đi đã không đủ tiêu diệt Tát Phân cùng gã hắc ám võ sĩ kia. Vì vậy mới phong ấn bọn họ tại vùng ngoại ô này, không được cung cấp tinh huyết, Minh Vu sẽ chết dần chết mòn. Nhưng thật không nghĩ tới Tát Phân lại lợi dụng khí tức tà ác từ cái chết của đồng bọn cùng với một kiện bảo bối hắc ám để cưỡng chế không cho khí tức hắc ám của bản thân phân tán ra, cho nên mới chống cự cho tới hôm nay. Hắc Võ Hoàng rốt cuộc vẫn là nhân loại, sớm đã chết.
Trải qua trăm năm đầu, Tát Phân đã không còn chống đỡ được nổi nữa, không có máu huyết cung cấp thì Minh Vu không thể sinh tồn. Nhưng không ngờ lại bị ngươi giải khai phong ấn, may mắn là trên người ngươi có thanh đao của ta, mà tên Minh Vu Tát Phân kia lại sơ ý hút vào trong thân thể, lúc này mới "Âm soa dương thác"** đưa hắn đến con đường hủy diệt.Hài tử, ngươi biết không? Ngươi suýt nữa tạo nên một trận kiếp nạn cho loài người rồi đó! Chờ ta lấy thứ kia cho ngươi rồi đem khí tức tà ác nơi này rút hết hoàn toàn, để tránh gây hại cho nhân gian."
Mồ hôi sau lưng Niệm Băng ứa ra liên tục, gật đầu như bổ củi:" Lần này đều là sơ sẩy của ta, thật không nghĩ tới cái ma pháp trận này lại dẫn ra lực ba động lớn như thế!."
Thánh Sư thở dài:" Cả chúng ta đều không nghĩ đến cái chìa khóa mở pháp trận lúc trước lại có thể được ghi chép lại trên ngưỡng quang đại lục. Niệm Băng, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được cái ma pháp trận kia không có đặc thù gì sao? Chẳng những vẽ ra cực kỳ phức tạp, mà còn phải hao phí một lượng tinh thần lực thật lớn, nhưng hiệu quả lại không hề tốt, còn có thể cắn trả lại bản thân nữa."
Niệm Băng cười khổ nói: "Lúc trước ta nghiên cứu ma pháp trận này cũng bởi vì kết cấu kỳ lạ mà phức tạp của nó, lại còn mất đi bộ phận khởi động trọng yếu nhất, nhất thời cao hứng mới đi sâu vào nghiên cứu, sau này ta lại phát hiện Băng Hỏa Đồng Nguyên có thể khởi động ma pháp trận này. Hôm nay thời điểm mà ta đối mặt với Hi Lạp Đức tiền bối, ma pháp trận này quả thật pháp huy công hiệu thật lớn, thật không nghĩ tới nơi này lại phong ấn một Minh Vu."
Thánh Sư lạnh nhạt nói:" Quá khứ cũng đều đã trôi qua, sau này làm chuyện gì cũng phải cân nhắc rõ ràng để khỏi hối hận, ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời nói của ta, không được để cừu hận che lấp đôi mắt của ngươi".
Thân thể Niệm Băng run lên, liền cãi lại:" Nhưng mà cừu hận của ta sao có thể không báo cho được? Cha mẹ của ta không thể chết vô lý như vậy! ".
Thánh Sư lại thở dài một tiếng, nói:" Chuyện của ngưỡng quang đại lục ta không nên tham dự tới, ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Lần này, tinh thần lạc ấn bị mở ra, ta phát hiện ngưỡng quang đại lục đã bước vào thời kì khó có được hòa bình rồi, miễn là không tiếp tục có tai họa xảy ra, thì cũng là quá tốt.". Hai người một "đao" từng bước tiến vào chỗ sâu hắc ám.
Chỗ Niệm Băng và Hi Lạp Đức từng ở lại một lần nữa trở nên hiu quạnh. Một chút hắc khí nhàn nhạt ngưng kết dậy, hình thành một đám sương mù màu đen nhỏ, thanh âm trầm thấp của Minh Vu Tát Phân tràn ngập sự phẫn nộ: " Hỗn đản, tên hỗn đản thánh sư nhà ngươi, đã hủy đi tu vi của ta nhiều như thế, may mắn là nhiều năm nay ta đã luyện thành năng lực "Ám minh tha phân thân", nếu không thật sự bị ngươi giết chết rồi. Ngươi hãy đợi đấy, chờ sau khi ta khôi phục ma lực, ta nhất định cho các ngươi đẹp mặt ".
Tát Phân không chết, nhưng năng lực của hắn lúc này đã không còn được một phần trăm khi hắn cường thịnh, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần có đủ tinh huyết cung cấp, trong thời gian không xa, hắn có thể tu luyện trở lại như cũ. Dù sao, ngọn nguồn Minh Vu trong hắn vẫn còn tồn tại. Cảm nhận được khí tức tà ác xung quanh đã phai nhạt hết tám phần rồi, Tát Phân biết mình cần phải chạy nhanh khỏi địa phương này, khôi phục năng lực trước mới là trọng yếu nhất.
Khi Tát Phân chuẩn bị trôi đi cũng là lúc một thân ảnh thật lớn từ trên không trung bay xuống, một tiếng kinh ngạc vang lên, một đôi cánh thật lớn thu vào, rồi một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn nhảy lên mặt đất: "Cuối cùng cũng đến nơi rồi, bay xa như vậy thật mệt mỏi quá ôi! Bình Triều ca ca, lưng của ngươi thật cứng quá, lần sau phải chuẩn bị một cái đệm mới được ".
Vừa thấy lại có người đến, Tát Phân lập tức nằm sát trên mặt đất không dám hó hé, bây giờ hắn đã không còn cường đại như lúc trước nữa, gã hấp huyết quỷ này khí tức không tệ, bây giờ không thể đối phó hắn được.
Trong lòng Bình Triều cười khổ một trận, bản thân mình bay xa mấy trăm dặm như vậy, còn U U thoải mái ngồi ở trên lưng mình, mà lại còn hô mệt nữa chứ, thật sự là không còn thiên lý nữa rồi. Bất quá U U dù sao cũng là tiểu chủ nhân của hắn, hắn đành phải ngậm tăm thôi!
Hắn quan sát xung quanh, rồi nghi hoặc nói:" Hắc ám khí tức nơi này làm sao lại yếu ớt nhanh như vậy? Tại Tháp Lỗ thành ta cảm nhận được mạnh hơn nhiều so với bây giờ. Không đúng, nơi này nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, lấy linh hồn của ta kêu gọi ngươi, mở ra đi, hắc ám chi nhãn của ta ".
Vừa nghe đến chú ngữ của Bình Triều, Tát Phân không khỏi thầm hô không ổn, nhưng mà hắn bây giờ cực kỳ suy yếu, thật vất vả lắm hắn mới tích góp được một chút năng lượng nho nhỏ, không đủ để giúp cho hắn ẩn thân hoặc chạy trốn. Lục quang nhàn nhạt quét ra khắp nơi, thứ đầu tiên Bình Triều cảm giác được chính là sự tồn tại của Minh Vu Tát Phân.
-----------------------------
* Thần chung mộ cổ: giống như là quy củ của nhà Phật: tụng kinh, sám hối, làm cho con người giác ngộ.
Xuất xứ: Trong bài "Sơn trung" của Lí Hàm Dụng thời nhà Đường có câu:"Triều chung mộ cổ bất đáo nhĩ, minh nguyệt cô vân trường quải tình."
** Âm soa dương thác: thành ngữ, chỉ những yếu tố ngẫu nhiên gây ra tai họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.