Băng Hỏa Ma Trù

Chương 165: Tái kiến Ngọc Như Yên (Hạ)




Danh tiếng Trí nữ Lạc Nhu cũng không phải dễ dàng có được. Nếu hắn là nam tử, e rằng đã sớm được Băng Nguyệt đế quốc trọng dụng. Mà Lam Vũ công tước nếu đem Lạc Nhu dẫn tới Áo Lan đế quốc, chỉ cần có thể không vì nữ nhi mà khinh thị, thì việc cải thiện tình trạng Áo Lan đế quốc bây giờ không phải là không thể. Dù sao đối với Áo Lan đế quốc mà nói, quan trọng nhất chính là nhân tài.
"A di, chuyện này nhân tiện nhờ a di." Niệm Băng cung kính nói. Ngọc Như Yên nhẹ nhàng tự mình chải mái tóc đen dài óng ả một lúc: "Niệm Băng, ngươi từ xa đến vì bằng hữu đưa tin. Bây giờ cứ ở lại đây với chúng ta đã. Được rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, sư phụ truyền thụ ma pháp cho ngươi là ai."
Niệm Băng nói: "Sư phụ ta đúng là Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, Long Trí ma đạo sư."
Lam Vũ công tước nói: "Nguyên lai là Long Trí hả! Ta còn là biết ma pháp của hắn trình độ cực cao, đáng tiếc Băng Nguyệt đế quốc có Băng Tuyết Thần tháp, nên công hội đối với hắn cũng không phải thực coi trọng. Ngươi là đệ tử hắn, nói vậy ma pháp trình độ không kém. Tại Băng Nguyệt đế quốc, Niệm Băng ngươi còn có người nhà không?"
Niệm Băng trong lòng chấn động, sau nửa ngày mới lắc lắc đầu, nói: "Ta đã không có người nhà."
Lam Vũ công tước mỉm cười nói: "Nếu ngươi đã không có gì phải lo lắng, lại có duyên với Như Yên, chi bằng tiện đây ở lại Áo Lan thành đi, công hội chúng ta thực sự cần nhân tài. Gần đây ta đang cùng ma pháp sư công hội của đế quốc thương lượng, xem có thể tổ chức một đội rập khuôn theo Hỏa Diễm sư tử cho bọn họ gia nhập kỵ sĩ đoàn."
Niệm Băng nói: "Công tước đại nhân, điều này e rằng cũng chẳng dễ dàng. Theo ta được biết. Hỏa diễm sư tử kỵ sĩ đoàn tất cả đều là am hiểu hỏa hệ ma pháp, hơn nữa trực tiếp gia nhập kỵ sĩ đoàn, phải thời gian dài phối hợp huấn luyện, mới có thể phối hợp tốt. Nếu không sẽ dễ dàng ngộ thương và rối loạn thế trận. Ta rất tôn kính Ngọc a di, nhưng ta còn có rất nhiều sự tình phải làm nên ta không thể ở lại."
Lam Vũ công tước không để ý Niệm Băng cự tuyệt, mỉm cười nói: "Bỏ đi, bất quá ngươi từ nay về sau nếu ở bên ngoài không thuận lợi, hay Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội. Ta luôn hoan nghênh ngươi đến Áo Lan thành. Ngươi đường xa mà đến, ở lại vài ngày chúng ta cũng tốt, để cho chúng ta thể hiện hết lòng địa chủ."
Niệm Băng lắc lắc đầu, nói: "Ta còn có bằng hữu chờ, không thể ở lại Áo Lan thành chơi đùa. Công tước, Ngọc a di, ta có một thỉnh cầu hy vọng các ngươi có thể đáp ứng."
Ngọc Như Yên cười nhu hòa nói: "Có yêu cầu gì ngươi nói đi. a di đáp ứng ngươi."
Niệm Băng trong mắt tràn ngập tình cảm nhìn Ngọc Như Yên nói: "A di, trong lòng ta, từ đầu đã coi người như mẫu thân. Lúc trước, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt lẫn nhau cũng không quen biết, người đã đem thiên hoa bài trân quý đưa cho ta. Kế tiếp, ta trong quá trình tu luyện ma pháp đã dùng thiên hoa bài ôn hòa khí tức đem ta từ trong nguy cơ tẩu hỏa nhập ma trở về. Người có thể nói là ân nhân cứu mạng của ta. Ta hy vọng người có thể cho ta cơ hội báo đáp một ngày nào đó. Người cho ta một ngày chuẩn bị thời gian. Một ngày sau ta hy vọng có thể làm một bữa cơm ngon cho người?".
Lam Vũ công tước cùng Ngọc Như Yên đều ngạc nhiên. Ngọc Như Yên nghĩ đến chính mình nghe lầm rồi, "Nấu cơm? Niệm Băng, a di không rõ ý tứ của ngươi?"
Niệm Băng tự tin cười: "A di, ngày mai người sẽ hiểu được. Ta xin phép về trước, ngày mai ta sẽ tới, đến lúc đó xuất ra thiên hoa bài có thể vào không?"
Ngọc Như Yên gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể, bất quá ngươi không phải ma pháp sư sao? Làm sao mà lại thành đầu bếp."
Niệm Băng mỉm cười nói: "A di à, ta vốn là đầu bếp! Người còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ta khi đó và lão nhân cùng ta sao? Hắn đúng là sư phụ truyền thụ ta trù nghệ, đối với ta mà nói, trù nghệ cùng ma pháp đều quan trọng. Công tước đại nhân, Ngọc a di, cáo từ." Nói xong hướng hai người cung kính hành lễ sau đó xoay người mà đi.
Nhìn cảnh Niệm Băng rời đi, Lam Vũ công tước nhíu mày nói: "Như Yên ngươi đối với tiểu tử có ý kiến gì không? Ngươi xác định hắn đúng là.... đứa nhỏ ngươi gặp lúc trước sao?"
Ngọc Như Yên gật đầu nói: "Không sai đâu. Hắn chẳng những có thiên hoa bài, hơn nữa có thể nói ra chính xác lúc ta gặp nhau. Chuyện quan trọng tình cảm trong mắt hắn cùng với đứa nhỏ năm đó giống nhau, không chút biến hóa, chỉ có điều đứa nhỏ này đã trưởng thành, so với khi đó lý trí hơn nhiều. Vũ ca! Ta trước giờ vốn thấy đứa nhỏ này không giống người thường, tương lai dù sao cũng sẽ có thành tựu lớn. Chỉ là ta không rõ hắn vì cái gì mà muốn làm một đầu bếp vậy?"
Lam Vũ mỉm cười nói: "Như Yên không nên coi thường chức nghiệp, cho dù là đầu bếp cũng vậy thôi, chúng ta hãy đợi xem hắn ngày mai có thể mang cho chúng ta kinh ngạc gì? Theo như vẻ hắn mười phần tin tưởng như vậy, hiển nhiên với rất tự tin với trù nghệ của mình. Nếu hắn thật sự là một nhân tài, ta hy vọng ngươi có thể dùng cảm tình mà đối đãi, sử dụng hắn, đem hắn lưu lại, bây giờ đế quốc chúng ta thiếu nhất là nhân tài!"
Ngọc Như Yên nhíu mày nói: "Vũ ca, ngươi sao có thể lại nói ta lợi dụng Niệm Băng tình cảm chứ? Hắn nếu nguyện ý lưu lại đương nhiên tốt, nếu không muốn chúng ta đã không cần cưỡng cầu."
Lam Vũ bật cười nói: "Là ta không tốt, đã nói lỡ lời, vậy theo ý ngươi đi. Bất quá ta cũng có thể cảm giác hắn không tầm thường, nhất là ánh mắt hắn, đó là ánh mắt đầy trí tuệ!"
Ly khai công tước phủ, Niệm Băng không có về lữ điếm mà là chạy đến cửa hàng dụng cụ ma pháp gần đấy bán tất chín quyển trục chính mình làm ra. Nếu không gặp Ngọc Như Yên, có lẽ hắn chỉ bán ba bốn quyển, nhưng bây giờ lại khác, hắn lúc nào cũng hy vọng có thể làm cho Ngọc Như Yên ăn đến mỹ thực chính mình làm. Cho nên, bây giờ hắn phải có nhiều tài chính để mua sắm các loại tài liệu trân quý.
Chín ma pháp quyển trục của Niệm Băng, thí nghiệm một cái tại chỗ, còn lại tám cái lập tức lấy được hai trăm năm mươi kim tệ mỗi cái, đại giới bán ra. Dù sao loại ma pháp quyển trục hộ thân, bảo vệ tánh mạng lại không cần ma pháp, tự động phòng hộ. Bất luận kẻ nào cũng hy vọng tìm được, nhất là quý tộc, cho nên, dù chỉ là tứ cấp quyển trục, nhưng giá cả bán cao là tất nhiên.
Theo cửa hàng ma pháp dùng phẩm nơi đây nghe được nơi phồn hoa nhất trong Áo Lan thành. Niệm Băng đem bán quyển trục được hai trăm kim tệ mua đại lượng tài liệu cùng với các loại gia vị cùng dược vật dùng trong nấu ăn. Hắn sở dĩ muốn dùng một ngày thời gian chuẩn bị, gia vị là mấu chốt nhất trong trù nghệ. Gia vị không những làm cho món ăn có hương vị tốt, mà đồng thời đem mùi vị món ăn phát huy hết. Mà gia vị phải gồm nhiều loại gia vị phối hợp, là bí mật bất truyền.
Trở lại khách sạn, Niệm Băng cẩn thận đẩy cửa phòng ra, tiếng ngáy của Gia Lạp Mạn Địch Tư không có gì là yếu đi. Long chẳng những là sinh vật cực mạnh tại đại lục mà còn là sinh vật ngủ khỏe nhất. Nhẹ nhàng thở ra Niệm Băng âm thầm cầu nguyện tốt nhất Gia Lạp Mạn Địch Tư này ngủ thẳng tới ngày mai. Đợi sau khi mình nấu cho Ngọc Như Yên a di ăn xong rồi tỉnh mới tốt.
Từ không gian giới chỉ lấy ra một bao gia vị. Lại đem bình sứ mới mua lấy ra đánh dấu trên từng cái. Sau đó bắt đầu phối hợp cho thuần thục các loại gia vị. Đối với Niệm Băng mà nói chỉ có hai việc có thể làm cho hắn toàn tâm toàn ý, một là tu luyện ma pháp, một là trù nghệ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nấu ăn cho Gia Lạp Mạn Địch Tư, có thể nói là một loại tra tấn, Mặc dù không hoàn toàn với tâm trạng cam tâm tình nguyện, Niệm Băng vẫn làm ra mỹ thực, nhưng chất lượng món ăn so với lúc trước hắn làm lại kém đi. Từ khi rời Đào Hoa Lâm tới giờ Niệm Băng chưa khi nào muốn làm ra một bữa ăn hoàn mỹ như thế này. Tinh thần hắn hoàn toàn tập trung vào phối hợp gia vị. Nên hắn không phát hiện ra sau lưng, Gia Lạp Mạn Địch Tư một đằng ngáy một đằng mở to mắt nhìn hắn, khóe miệng toát ra một nụ cười quỷ dị, còn có vài giọt nước dãi chảy xuống.
Phối hợp gia vị hao phí của Niệm Băng một canh giờ. Nhìn thấy trước mặt tổng cộng gần ba mươi bình sứ dùng để chứa gia vị. Niệm Băng đem chúng bỏ vào bên trong không gian chi giới của mình. Lấy ma pháp lực điều động thử thăm dò dựa theo mục đích của mình lấy ra một cái bình sứ, nắm chắc chính xác vị trí của bình sứ bên trong không gian chi giới, cùng với các bình sứ đã đánh số trên nhãn, hắn vừa lòng gật đầu.
Hắn lấy một chậu nước trong, mua một cái khăn mặt sạch sẽ trong lữ quán, lấy bốn thanh tuyệt thế thần nhận của mình ra, lau sạch sẽ. Ngày mai sẽ nấu ăn cho Ngọc Như Yên, hắn không muốn có một chtus tỳ vết nào, chuẩn bị tốt mọi chuyện xong, Niệm Băng khoanh chân trên giường, lúc cuối cùng còn sờ vào tấm Thiên Hoa Bài ôn thuận trên ngực mình rồi mới tiến vào trạng thái minh tưởng.
Băng Hỏa Đồng Nguyên sau khi tuyến hóa đã có thể hấp thu ma pháp nguyên tố mà không cần phải cẩn thận khắc chế, bằng vào băng hỏa hài hòa, hai loại ma pháp nguyên tố được hắn hấp thu với tốc độ còn nhanh hơn trước kia, tinh thần lực hoàn toàn ngoại phóng, rất nhanh, Niệm Băng đã vứt bỏ tạp niệm, tiến vào minh tưởng ở mức độ sâu hơn, ma pháp lực của hắn đang từng bước từng bước tiến triển.
Từ buổi trưa tới sang sớm ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi gian phòng, Niệm Băng mới mở hai mắt, lúc này, cả hắn cũng không phát giác cặp mắt màu lam của mình đã có một biến thành màu đỏ nóng rực, còn một lại biến thành màu lam trong suốt như bầu trời. Ma pháp lực theo ý niệm di chuyển, trong nháy mắt lưu chuyển khắp toàn than, toàn than tràn ngập khí tức ma pháp, quả thật vô cùng dễ chịu. Duỗi thẳng người lên, ánh mắt hắn nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư, Gia Lạp Mạn Địch Tư vẫn y như trước chìm trong giấc ngủ say, mọi chuyện đều tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn.
Nhẹ nhàng rời khỏi giường, gian lữ điếm mặc dù hơi đơn sơ một chút nhưng phòng tắm vẫn có, Niệm Băng thoải mái tắm rửa một chút, khu trừ những buồn bực còn sót lại, từ trong Không Gian Chi Giới lấy ra quần áo mà Tuyết Tĩnh đã tặng.
Trường bào màu trắng trên thêu đồ án hình rồng bằng bạc, thêu cũng không nhiều, nhưng có tác dụng họa long điểm tinh khiến cho cả bộ quần áo trở nên đẹp đẽ quý giá hơn nhưng lại không làm mất vẻ điển nhã. Thắt lưng cũng rất đơn giản, đồng dạng là màu trắng, hai bên có hai dải ngân tuyến. Ở chính giữa đai lưng là một viên ngọc thạch màu nhũ trắng. Vỗ nhẹ lên bộ quần áo màu trắng này, Niệm Băng trong long không khỏi nhớ tới Tuyết Tĩnh bị mình đuổi đi, Tĩnh Nhi, ngươi bây giờ có khỏe không? Hy vọng ngươi không trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ thôi, tính tình của ngươi mặc dù có hơi xấu nhưng ngươi vẫn là một cô nương tốt, hy vọng ngươi có thể tìm được một nửa của mình, có được cuộc sống hạnh phúc.
Thay bộ áo trắng thêu rồng này, diện mạo Niệm Băng lại càng thêm anh tuấn, khí chất cao trung càng rõ ràng. Mái tóc vàng, bộ quần áo trắng, lại them thân thể cân xứng, một đôi mắt lam thâm thúy như biển sâu ẩn hiện quang mang. Hít một hơi thật sâu, Niệm Băng nhanh chóng rời khỏi lữ điếm.
Niệm Băng vừa mới ra khỏi lữ điếm, Gia Lạp Mạn Địch Tư vốn đang ngủ từ trên giường ngồi dậy. "Hảo tiểu tử, vậy mà đi làm cho người khác ăn, không buồn gọi cho ta. Hừ, không gọi ta cũng cứ đi. Niệm Băng ơi Niệm Băng, ngươi ko nghĩ tới trên người ngươi có tin thần lạc ấn của ta, có thể biết vị trí của ngươi sao? Hắc hắc…"
Đi trên đường cái, Niệm Băng càng lúc càng cảm thấy mất tự nhiên, bởi vì người trên đường đều quay lại nhìn hắn, nhất là những cô gái tuổi còn trẻ, ánh mắt này làm hắn quả thật không yên long. Thủ đô Áo Lan đế quốc lại như vậy sao? Xem ra mình nên mặc áo vải thô thì tốt hơn! Gặp tình huống này còn có thể làm sao, hắn chỉ đành tăng nhanh cước bộ, dung tốc độ nhanh nhất tới phủ Lam Vũ công tước.
Xuất ra Thiên HOa Bài, Ngân Vũ kỵ sĩ ở cửa nhanh chóng cho hắn vào phủ, được một người hầu dẫn đường, hắn đi vào trong thư phòng của Lam Vũ công tước. Ngày thường, Lam Vũ công tước không vào triều, đều sẽ ở trong thư phòng xử lý mọi chuyện.
Cửa vào thư phòng mở, chỉ nghe trong phòng truyền ra âm thanh đối thoại rất rõ rang.
"Công tước đại nhân, đây là tin tức gần nửa năm quả tỷ muội chúng ta thu thập được. Ngài còn chỉ thị gì không?"
Lam Vũ công tước nói: "Ân, lâu nay các ngươi đã khổ cực rồi. Lần này trở về các ngươi không cần tiếp tục nữa, ta có nhiệm vụ khác cho các ngươi, trước tiên cứ ở trong phủ nghỉ ngơi đi."
Nghe xong hai câu, người hầu mang Niệm Băng vào phủ đã tiến lên bẩm báo, đứng ngoài cửa cao giọng nói: "Công tước đại nhân, Niệm Băng công tử tới."
"Được, cho hắn vào đi."
Nghe thấy thanh âm nói chuyện, Niệm Băng đã cảm thấy giọng nữ kia rất quen thuộc, dường như đã từng nghe thấy ở đâu rồi, nhưng cũng không phải thanh âm Ngọc Như Yên, trong long còn đang nghi hoặc, người hầu đã thủ thế xin mời, hắn bèn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lam Vũ vẫn như ngày hôm trước, ngồi sau bàn đọc sách, Ngọc Như Yên vẫn đứng bên cạnh, vẻ mặt mỉm cười nhìn mình. Trong trước bàn đọc sách còn có hai nữ tử khong người đứng đó, lúc này nghe thấy hắn tiến vào mới quay người nhìn lại.
Niệm Băng giật mình trợn tròn hai mắt nhìn. "Hả! Sao lại là các ngươi?"
Tiếng kinh hô đồng thời vang lên. "Sao lại là ngươi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.