Băng Hỏa Ma Trù

Chương 157: Băng Hỏa đồng nguyên tiến hóa (Hạ)




Băng nguyên tố càng ổn định càng có lợi cho điều khiển, thích hợp công cũng như thủ. Hơn nữa nó còn có thể chuyển hóa thành thủy, đồng thời có được sinh mệnh khí tức của thủy, sinh mệnh khí tức cũng là đặc tính chung của thủy cùng băng, tựa như quang nguyên tố có được thần thánh khí tức.
Và hỏa nguyên tố càng hoạt động mạnh bởi vì đặc điểm cuồng bạo của nó càng lợi cho công kích, ở trong các loại ma pháp nguyên tố là một loại rất không ổn định, năng lượng ba động cũng là cực mạnh, hàn khí của băng cùng sự nóng bỏng của hỏa bởi vì đặc tính tương phản của nó, một khi gặp nhau liền sẽ bài xích lẫn nhau hoặc triệt tiêu lẫn nhau, nếu nói chúng nó có đặc tính chung gì, thì phải là ngọn nguồn. Không chỉ băng và hỏa, nền tảng của bất luận ma pháp nguyên tố gì đều ở hai chữ nguyên tố. Bất luận là băng nguyên tố nguyên tố hay là hỏa nguyên tố, ở trong não Niệm Băng đều là một điểm, một quang điểm cực kỳ là nhỏ bé. Chỉ có thể bằng vào tinh thần lực mới có thể cảm thụ được, bọn chúng mặc dù thuộc tính đều không giống nhau, nhưng năng lượng phân tích ra lớn nhỏ lại là hoàn toàn tương đồng, ma pháp nguyên tố khác cũng là giống thế. Nghĩ tới đây, Niệm Băng đột nhiên trên một mức độ nhất định, lý giải đối với ma pháp càng thêm sâu sắc.
Năng lượng cơ bản của ma pháp nguyên tố nào lớn nhỏ đều là tương đồng, nhưng là bởi vì đặc tính của riêng mỗi bảy thứ ma pháp nguyên tố nền tảng đặc tính bất đồng. Tại thời điểm sử dụng ma pháp, tùy theo số lượng ma pháp nguyên tố thực sự lấy được, đặc tính của các loại ma pháp liền sẽ càng rõ ràng thể hiện ra. Hơn nữa bảy hệ ma pháp tương sinh tương khắc lẫn nhau, mới có thể diễn hóa ra nhiều dạng ma pháp phong phú. Như vậy uy lực của ma pháp cùng độ tinh khiết của ma pháp và số lượng có quan hệ.
Cái gọi là thuần độ, chính là ở dưới thể tích nhất định ma pháp nguyên tố ngưng kết càng nhiều, độ tinh khiết của ma pháp cũng lại càng cao, mà số lượng ma pháp sẽ là thể hiện của ma pháp lực nhiều hay ít. Đơn giản mà nói, môt hỏa cầu ma pháp nguyên tố, thể tích càng nhỏ, uy lực càng lớn, đúng là cường độ ma pháp tăng cường, mà tinh thần lực tựu là thứ tối trọng yếu ảnh hưởng đến thuần độ ma pháp.
Ma pháp cấp càng cao, bởi vì sự to lớn của ma pháp, sự khác biệt cũng càng lớn trong các hệ ma pháp, mà bây giờ ở tinh thần lạc ấn ở trong mi tâm Niệm Băng lại chỉ có băng, hỏa mỗi một cái ma pháp nguyên tố, lúc này, chênh lệch của chúng nó đã là tối thiểu.
Nếu như khiến cho băng nguyên tố trở nên hoạt động mạnh một chút, hỏa nguyên tố trở nên ổn định một chút. Hai loại nguyên tố đạt tới một cân bằng xảo diệu, giữa bọn chúng có thể sẽ không bài xích như vậy, mà cân bằng này, đúng là hiện giờ mình muốn theo đuổi.
Nghĩ tới đây, Niệm Băng tinh thần đại chấn, bởi vì, hắn liên tưởng đến băng hỏa đồng nguyên của chính mình trong lúc xoay tròn có thể yên ổn vô sự với nhau, chính là bởi vì tại trong quá trình xoay chuyển, hỏa nguyên tố sục sôi và cuồng bạo được ngăn lại, mà băng nguyên tố bởi vì xoay chuyển mà trở nên hoạt động mạnh. Vì thế mới có thể không xâm phạm lẫn nhau, yên ả giữ nguyên một chỗ. Xoay tròn có thể đạt tới thăng bằng như vậy, vật tinh thần lực của con người khống chế có thể khiến cho chúng nó đã đạt tới loại tình huống này hay không? Nếu có thể, như vậy, sau này chính mình sẽ không có cái gì phải lo lắng nữa. Nghĩ thông suốt điểm này. Băng hỏa đồng nguyên của Niệm Băng đang bất tri bất giác tiến vào giai đoạn thứ hai, mặc dù khoảng cách để hai loại ma pháp tương phản nhau có thể chuyển hóa lẫn nhau hoàn toàn đồng nguyên (đồng nguyên: như một nguyên bản) còn có cự ly nhất định. Nhưng nghĩ thông suốt điểm này, mối nguy Băng Hỏa đồng nguyên cũng theo đó biến mất. Kế tiếp, hắn muốn đúng là thử nghiệm, dùng hai ma pháp nguyên tố này đơn để thử nghiêm nên một chút cân bằng kia. Đã có khống chế của tinh thần lực, kiềm chế ma pháp nguyên tố hoạt động mạnh cùng với khiến ma pháp nguyên tố ổn định trở nên hoạt động mạnh cũng không phải chuyện khó khăn gì. Lúc này, Niệm Băng không khỏi cảm kích đệ nhất vị sư phó Tra Cực của mình, nếu không có Tra Cực đốc thúc khiến cho chính mình trong quá trình tu luyện trù nghệ cực kỳ đề tăng tinh thần lực, khiến cho tinh thần lực của mình vượt lên trên rất xa đồng cấp ma pháp sư,làm sao có thể khống chế hoàn hảo băng hỏa đồng nguyên thế này?
Đêm khuya, Thiên Đãng sơn mạch hiện ra vẻ yên tĩnh rất nhiều, các điểu thú ban ngày hoạt động cũng đã trở về sào huyệt của mình. Trung tâm Thiên Đãng Sơn Mạch sở dĩ có thể bốn mùa như xuân, tự nhiên là bị ảnh hưởng của Gia Lạp Mạn Địch Tư hỏa long vương này. Đại sơn mà hắn cư trú hàng ngàn hàng vạn năm sớm đã bị hỏa nguyên tố của hắn nhiễm lây, trở thành hỏa nguyên tố chi sơn chân chính. Một canh giờ, đường Niệm Băng đi được cũng không xa, ở địa phương này nghỉ ngơi, chung quanh nhiệt độ vừa phải, cùng với gió đêm thổi đến, mang đến khí ẩm ướt của Thần Lộ. Mặc dù Gia Lạp Mạn Địch Tư bây giờ là nhân hình, nhưng mà, long khí như ẩn như hiện trên người hắn khiến cho sinh vật nào cũng không dám gần, hắn bây giờ rất buồn bực, hơn nửa ngày trôi qua, trạng thái của Niệm Băng như trước không có gì biến hóa, hắn không nghĩ buông tha cho Niệm Băng, suy nghĩ rất lâu, hay là quyết định thử thử chút toàn chuyển (xoay tròn). Bất quá, cái này lại phải cần tinh thần lực của Niệm Băng phối hợp, nếu không, cho dù Băng, Hỏa lưỡng chủng ma pháp nguyên tố xoay tròn được, không có sự tiếp nhận của Niệm Băng thì cũng uổng phí mà thôi. Nhưng Niệm Băng bây giờ đã giống như đang ngủ, tinh thần lực hoàn toàn tập trung ở não bộ, không có chút để ý nào với bên ngoài. Điều này làm cho Gia Lạp Mạn Địch Tư càng ngày càng bực bội, hận không được ra sức đánh Niệm Băng một hồi để trút giận.
Khi Gia Lạp Mạn Địch Tư muốn mạo hiểm để dẫn động tinh thần lực của Niệm Băng, tinh thần lực của hắn rốt cục có phản ứng, hơn nữa phản ứng phi thường ổn định. Tinh thần lực chia làm hai phần, theo ý nghĩ mà xuất ra, phân biệt tiến vào chiếm giữ trạng thái bất động của băng, hỏa lưỡng chủng ma pháp nguyên tố, tựa hồ định đem hai phần ma pháp nguyên tố này tách ra một chút. Gia Lạp Mạn Địch Tư cảm nhận được lòng tham của Niệm Băng, sự phối hợp vô ý thức từ hắn phóng thích ra một ít băng, hỏa ma pháp nguyên tố. Một màn kỳ dị đã xảy ra, hai loại ma pháp nguyên tố cũng không có giống như trong tưởng tượng của Gia Lạp Mạn Địch Tư là bắt đầu xoay tròn kéo theo ma pháp nguyên tố khác của hắn, mà là ở dưới sự khống chế của Niệm Băng hướng tới ngực hắn để tụ lại, bạch sắc quang mang nhu hòa từ ngực Niệm Băng tỏa ra, đó là khí tức của Thiên Hoa bài, lựa chọn ở ngực để hoàn thành dung hợp băng hỏa đồng nguyên đệ nhị giai đoạn, chính là bởi vì có Thiên Hoa bài để ổn định xao động của ma pháp. Hai dòng tinh thần lực dưới khống chế xảo diệu của Niệm Băng làm thành sự tình khác nhau, hỏa đã trở nên yên tĩnh rất nhiều, mà băng lại hoạt động mạnh lên, làm chúng nó đạt tới một điểm thăng bằng hòan mĩ, hai loại ma pháp nguyên tố dung nạp lẫn nhau, hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, trạng thái ổn định khiến Gia Lạp Mạn Địch Tư chấn động, vừa xoay tròn, dần dần đã hiện ra, chỉ là tốc độ xoay tròn lại cực kỳ chậm chạp, Băng và Hỏa lưỡng chủng ma pháp nguyên tố chậm chạp trao đổi vị trí cho nhau, lưu chuyển tự nhiên, phảng phất tựa như một đôi huynh đệ quan hệ thân thiết, hai bên thân thiết khăng khít, không có một tia bài xích xuất hiện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Niệm Băng bằng tinh thần lực của chính mình từng chút từng chút điều động nguyên bản thuộc băng, hỏa lưỡng chủng ma pháp nguyên tố của mình tiến hành quá trình dung hợp, theo số lượng dung hợp càng ngày càng nhiều, hiệu quả của hung hợp càng ngày càng hoàn thiện, Gia Lạ Mạn Địch Tư rốt cục hiểu được, nhân loại trước mặt mình này tựa hồ nhược tiểu, đang trở nên lớn mạnh trưởng thành. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như vậy, Niệm Băng lại có thể tạo ra đột phá lớn như thế, trong lòng không khỏi âm thầm tự nhủ, phối hợp với tu luyện không ngừng của hắn làm ma pháp nguyên tố của chính mình khống chế phát ra. Hắn đương nhiên không thể biết, dung hợp của ngày hôm nay, là thành quả của Niệm Băng nhiều năm nay nỗ lực nghiên cứu, cũng chỉ có băng hỏa thể chất bẩm sinh của hắn như vậy, hơn nữa hiểu rõ đối với băng, hỏa hai loại ma pháp nguyên tố mới có thể hoàn thành dung hợp giai đoạn thứ hai này.
Lúc Niệm Băng trở lại trạng thái tỉnh táo, đã là sáng sớm của ngày hôm sau. Trên người từng lớp trang phục lẫn với mồ hôi. Tản ra mùi vị khó ngửi, nhưng trong một sát na đó hai con mắt hắn lóe lên khát vọng cực độ. Cả thế giới phảng phất đều thay đổi, hết thảy đều là rõ ràng. Hắn thậm chí có thể nhận rõ hoa văn của lá cây ở xa, có thể thấy sự thay đổi của những con chim nhỏ đang vùi đầu trong lông vũ trên mình. Hết thảy đều là tuyệt vời như vậy, chỉ cần tận lực chú ý, trong không khí nhiều ít các loại ma pháp nguyên tố sẽ rõ ràng hiện ra trước mặt. Trong lồng ngực của mình, một quả cầu năng lượng ôn hòa cầu chậm rãi xoay tròn. Đó là thể lỏng hoàn toàn, hồng cùng lam đều có vẻ yên bình, không có xâm phạm lẫn nhau, không có bài xích lẫn nhau, sự dễ chịu như thế đúng là hòan toàn vô pháp thiên không (thư sướng như bầu trời rộng lớn, không gì trói buộc). Cảm thụ số lượng của ma pháp lực, Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, một đêm qua đi, ma pháp lực của mình thế nhưng có tiến bộ dài, khoảng cách tiến nhập cảnh giới Ma Đạo Sĩ chỉ có một chút khoảng cách này, mà tính chất đặc biệt của băng và hỏa sâu đậm in ở trong đầu óc mình, đúng là rõ ràng như thế.
"Xú tiểu tử, ngươi nói đi, như thế nào bồi thường tổn thất tinh thần của ta?" Gia Lạp Mạn Địch Tư thanh âm có chút quái lạ (thanh âm kỳ quái) vang lên, Niệm Băng nhìn trở lại, chỉ thấy hắn ở ngay trên tảng nham thạch bên cạnh nhìn mình.
Xấu hổ cười, Niệm Băng nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ta cũng không nghĩ tới một hơi đã nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, ngươi sẽ không bởi vì một chút việc nhỏ này đến trách ta chứ?"
Gi Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc, nói: "Một chút việc nhỏ ư? Ta không cho như vậy, sống vài vạn năm, nhân loại có dũng khí lợi dụng ta cho đến nay là lần đầu tiên gặp, ngươi không cần nói cho ta biết, ngày hôm qua ngươi chút hành vi này không phải cố ý. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?" Hắn dù sao là cự long đã tồn tại vài vạn năm, sau khi khiến Băng Hỏa đồng nguyên của Niệm Băng hoàn toàn tiến nhập đệ nhị giai đoạn, hắn nhất thời hiểu được chính mình đã bị lừa.
Niệm Băng mỉm cười, sự xấu hổ trên mặt biến mất, nói một cách đương nhiên: "Cái này cũng không thể trách ta! Ngươi nghĩ đi, từ nay về sau trên đại lục hành tẩu ta và ngươi cùng một chỗ, nếu trình độ ma pháp của ta quá kém, không phải khiến ngươi mất mặt ư? Huống chi, ngươi đã nói, chỉ cần đầu của ta không nổ tung mất, thì như thế nào cũng chết không được. Ta cũng muốn sớm nắm kỹ năng mô phỏng, như vậy, không phải có thể làm cho ngươi càng nhiều mỹ thực."
Hắn những lời này xem như đã nói đúng tâm lý Gia Lạp Mạn Địch Tư, Gia Lạp Mạn Địch Tư trời sanh tính tình cao ngạo, Niệm Băng vừa vô hình tâng bốc, lại thêm hấp dẫn của mỹ thực, nhất thời khiến cho tức giận trong lòng hắn đã giảm bớt đi rất nhiều, tiện tay cầm lên nhánh rễ ngày hôm qua, chỉ về phía Thánh Diệu đao trên mặt đất, nói: "Vác lấy nó, tiếp tục lên đường. Ngày hôm qua ngươi còn có tinh thần để lợi dụng ta, rõ ràng là chưa đủ mệt, hôm nay phải đi hai canh giờ mới có thể nghỉ ngơi một lát. Mỗi lần nghỉ ngơi không thể nhiều hơn một canh giờ, còn dám lợi dụng ta, ta liền trực tiếp dẫn bạo (làm nổ) ma pháp lực trong cơ thể ngươi." Nói xong, trực tiếp hướng phía xa đi.
Ngấm ngầm thở phào, Niệm Băng biết Gia Lạp Mạn Địch Tư đã chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, hai canh giờ thì hai canh giờ vậy, hắn hiên tại tâm tình rất tốt, Băng Hỏa đồng nguyên đã có nhảy vọt về chất, cho dù là ma pháp lực không có tăng trưởng hoàn toàn, Băng Hỏa đồng nguyên ma pháp của hắn cũng đã không còn là trình độ như trước kia. Hai tay kéo Thánh Diệu đao vác lên trên bả vai của mình, đi nhanh theo Gia Lạp Mạn Địch Tư hướng ngoài sơn mạch đi đến.
Một mặt vừa đi theo, Niệm Băng đã phát hiện hai vấn đề. Trực tiếp nhất, chính là hắn phát hiện Thánh Diệu đao tựa hồ không giống ngày hôm qua nặng nề như vậy, mặc dù vẫn đè ép mình rất khó chịu, nhưng tổng thể sức nặng lại tựa hồ đã nhẹ rất nhiều, một cái khác, hắn phát hiện chính mình vậy mà không đói bụng. Phải biết rằng, vì tu luyện ngày hôm qua, hắn nguyên một ngày đã không ăn cơm, ma pháp nguyên tố thực không thể làm cơm.
Niệm Băng là người thông minh, nghĩ đến hai điểm nghi ngờ đó, hắn rất nhanh lục tìm trong đại não của mình, rất nhanh, liền nghĩ tới Gia Lạp Mạn Địch Tư ngày hôm qua cấp cho mình ăn cái độc dược kia. Mặc dù hắn đã sớm đoán đuợc kia cũng không phải độc dược chân chánh gì, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ có hiệu quả như vậy, chẳng lẽ là bị phục dược hay sao? Niệm Băng trong lòng mừng thầm, mục quang nhìn bóng lưng Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng nhu hòa đi rất nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tâm tình của Niệm Băng thoải mái cũng không có duy trì liên tục được lâu, thân thể hắn mặc dù không hề kém so với người thường, nhưng sơn đạo gập ghềnh khó đi này lại không phải người bình thường có thể đi. Càng đừng nói hắn trên vai còn khiêng hơn một trăm cân đồ vật, có lẽ là Gia Lạp Mạn Địch Tư còn hận thù việc lợi dụng của hắn ngày hôm qua. Lúc này, Niệm Băng vài lần té ngã hắn đều không có giúp đỡ, chỉ có một lần Niệm Băng suýt nữa ngã vào khe núi thì hắn mới dùng nhánh cây mềm dẻo kia kéo Niệm Băng trở về. Ma pháp đã tiến bộ, Niệm Băng cũng muốn chuyển sang muốn bằng vào ma pháp để cầm chiếc trọng đao này, nhưng mà, hắn chỉ thử một lần liền bỏ đi ý nghĩ này, bởi vì trên người hơn mười vết đỏ bị cành cây quất vào. Cũng không tồi, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không có phản đối hắn tự mình dùng băng hệ xoay chuyển thành thủy hệ ma pháp trị liệu, bằng không, Niệm Băng hiện tại sớm đã vết thương chồng chất rồi. Hồi tưởng lại cảnh tượng thoải mái ngồi lên cán tre, trong lòng Niệm Băng liền một hồi co lại, cuộc sống tốt đẹp đã không còn nữa, hiện tại mà có thể tin tưởng, chỉ có hai chân của mình thôi.
Hai canh giờ đi, Niệm Băng mệt giống như chó chết té trên mặt đất, không đợi cành cây quất trên thân thể, hắn vội vàng ngồi dậy, trước khi hắn tiến vào trạng thái minh tưởng, giống như cũ một viên gì đó hôi tanh nhét vào trong miệng. Đã đoán được cái này là thứ tốt, thì hắn đồng ý không lại kháng cự nữa, ngoan ngoãn nuốt xuống rồi lập tức bắt đầu minh tưởng. Dưới trạng thái minh tưởng, tốc độ khôi phục thân thể cơ năng nhanh hơn rất nhiều.
Cuộc sống như vậy ngày ngày trôi qua, bắt đầu từ vài ngày, Niệm Băng ngoại trừ trạng thái minh tưởng ra, cơ bản thần trí đều là mơ hồ, sự mệt mỏi của cơ thể thường xuyên sẽ làm hắn hít thở khó khăn, phảng phất trong cảm giác mỗi lần đều dường như quanh quẩn ở bên bờ sinh tử, nhưng mà, qua năm ngày sau, Niệm Băng dần dần đã thích ứng loại cuộc sống này, theo sự thúc đẩy của thời gian, hắn càng ngày càng nhận định Gia Lạp Mạn Địch Tư cho hắn ăn cái thứ kia là thuốc bổ gì đó, bởi vì, mỗi lần sau khi nâng Thánh Diệu đao đi qua mấy thời thần, gân cốt trên người hắn đã mỏi mệt đau nhức đến cực điểm, nhưng mà, chỉ cần ăn cái thứ tanh hôi kia từ trong minh tưởng tỉnh lại ít nhất sẽ khôi phục một nửa, gân cốt cũng không còn đau như vậy, càng không có cảm giác đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.