"Không, Linh nhi ngốc, ngươi biết không? Ngày hôm qua lúc ngươi cho ta áo chẽn, lòng ta cũng đã tan nát rồi. Đó rõ ràng là lão sư đưa cho ngươi! Ngay cả mùi thơm cơ thể ngươi vẫn còn lưu lại rõ ràng, ta sao có thể sử dụng bảo vật hộ thân của ngươi để bảo vệ chính mình? Nha đầu ngốc, hiện tại để ngươi mặc đi! Nếu không, vừa rồi chúng ta chỉ sợ cũng đã thành một đôi xuyên đường hồ lô rồi." Nguyên lai, đêm qua Niệm Băng tìm Phượng Nữ, nhờ nàng mặc áo chẽn lên người Long Linh để Long Linh không thể biết được. Với năng lực của Phượng Nữ, chuyện này đương nhiên là có thể làm thần không biết quỷ không hay, dễ dàng hoàn thành. Kỳ thật, vừa rồi Niệm Băng hoàn toàn có thể để tự Long Linh ngăn trở Long Dẫn Tiễn, với độ bền của áo chẽn, Long Linh cũng chỉ chịu một chút chấn thương mà thôi, thế nhưng, là một nam nhân, sao có thể để nữ nhân vì mình mà ngăn cản một tiễn này chứ? Niệm Băng khi đó căn bản không hề do dự, nhanh chóng ôm Long Linh xoay người, Băng Tường Thuật quyển trục trở thành đạo phòng ngự cuối cùng, thế nhưng, vẫn còn bị thương nặng.
Long Linh nhìn trong mắt Niệm Băng toát ra vẻ ôn nhu, rồi lại thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, lòng của nàng run rẩy, vốn anhs mắt trống rỗng đã có vài phần thần thái, đỡ Niệm Băng ngồi xuống, mà chính thân thể mềm mại của mình thì đứng thẳng tắp, rồi đi ra phía ngoài. Lúc này, Kim Nghê đã đái lĩnh thủ hạ chậm rãi bức tới, ma pháp sư chủ yếu nhất của đối phương đã bị thương, bọn họ không còn điều gì cố kỵ nữa, kỳ thật, song phương giao thủ đến bây giờ, tổng cộng cũng chỉ là nửa nén hương thời gian mà thôi, nhưng lại xảy ra nhiều biến hóa như vậy, bắt đầu từ lúc Phượng Nữ trùng kích, bảo hộ mọi người vào động, rồi ra sức ngăn cản, Tử Thanh Kiếm cuồng hóa, Phượng Nữ xuất kích, Niệm Băng trọng thương, cơ hồ mỗi lần nháy mắt, cũng đều xuất hiện biến hóa.
Đã không còn Phượng Nữ ngăn cản, ai còn có thể cản được Kim Nghê? Chúng dong binh tụ tập cùng một chỗ, trong lòng bọn họ đấu chí đã từ từ tan rã trước áp lực khổng lồ của đối phương, bất luận người nào cũng biết. Lúc này đây, bọn họ sẽ không thể nào ngăn cản được công kích của đối phương. Đúng lúc này, Long Linh đi tới phía sau chúng dong binh, khe khẽ ngâm xướng. "Lấy sinh mệnh ta để trả giá. Trớ chú …." Vừa ngâm xướng tới đây, một bàn tay đột nhiên từ phía sau bịt chặt miệng nàng lại, cắt đứt chú ngữ. Một ma pháp chú ngữ, nếu ngâm xướng vượt qua một nửa, là không có khả năng cắt đứt, nếu không thì ma pháp sư phải chịu thương tổn rất lớn, mà vừa mới bắt đầu ngâm xướng ma pháp, chỉ cần cắt đứt ngâm xướng, ma pháp sẽ vô pháp hoàn thành.
"Linh nhi, ma pháp chú ngữ này nếu cần dùng thì cũng phải để ta, không phải là ngươi." Niệm Băng mạnh mẽ kéo Long Linh vào trong ngực, thanh âm của hắn hết sức kiên định.
Bờ ngực ấm áp của Niệm Băng khiến Long Linh cảm thấy rất an tâm, cho dù biết sắp gặp phải tai nạn hủy diệt, nàng cũng không hề sợ hãi. Ôm thân thể mềm mại của Long Linh, Niệm Băng thầm cười khổ, cái gì nên tới chung quy cũng sẽ tới, vừa định ngâm xướng chú ngữ mà Long Linh vừa ngâm xướng, một thanh âm đột nhiên đánh tan ý niệm đó trong đầu hắn.
"Mau, mọi người mau chạy vào phía trong, phía trong động rất hẹp, đủ để phòng ngự." Đây là thanh âm của Phong Vân, Niệm Băng xoay người nhìn lại, thấy Phong Vân đang từ bên trong động chạy ra. Cùng lúc đó, ai cũng không ngờ tới, Phượng Nữ đã bạo phát.
Nếu nói Phượng Nữ là một tạc đạn lớn, thì Kim Nghê làm Niệm Băng bị thương chính là hành động châm ngòi dẫn nổ. Tiếng phượng hót thê lương như kim chọc vào tai từng người, hồng sắc đấu khí chung quanh thân thể Phượng Nữ chợt thu liễm. Mái tóc màu phấn hồng lúc này đã trở thành đỏ sậm, da thịt vốn trắng nõn lộ ra màu đỏ nhàn nhạt, y phục sau lưng đột nhiên vỡ tan, một cặp cánh màu đỏ trong nháy mắt giãn ra, bên trên cánh cong cong, từng chiếc lông vũ sắp xếp dày đặc, cánh chim xòe ra dài đến hơn hai thước, thân thể mềm mại vốn thon dài của Phượng Nữ trở nên nhỏ nhắn dưới đôi cánh. Khi cánh hoàn toàn xòe ra, thân thể Phượng Nữ bay lên, cặp mắt màu xanh ngọc bích giờ khắc này đã biến thành màu vàng kim.
Kim Nghê thấy vậy, không khỏi kinh hãi thất sắc. "Cẩn thận, là vương tộc chi vũ của phượng tộc."
Hắn nhắc nhở đã không còn kịp rồi. Cũng là hồng sắc đấu khí, từ cánh chim bắn xuống, đánh lên người của từng gã hỏa long nhân chiến sĩ đang vây công Phượng Nữ, mười tám dòng tiên huyết đồng thời phun ra, mười tám thân ảnh bị đánh bay ra ngoài mười trượng.
Giữa không trung, Phượng Nữ hót dài một tiếng, Ly Thiên kiếm trong tay chém ngang trên không, một đạo hồng mang từ từ chiếu xuống, vẽ thành một cái rãnh trước động khẩu, đấu khí mênh mông bức lui toàn bộ hỏa long nhân đang tiến tới.
Thấy vậy, trong lòng Niệm Băng không mừng mà lại lo, trong lúc nguy cơ lại bộc lộ lực lượng cường hãn, rất có thể đó là lực lượng không thuộc về chính mình, càng như thế này, phản phệ sẽ càng nghiêm trọng, hắn vội vàng hô lớn: "Phượng Nữ, mau dẫn Thanh Kiếm đại ca quay lại, bên trong động nhỏ hẹp, thích hợp cho chúng ta phòng ngự."
Tàn ảnh loang loáng giữa không trung, Phượng Nữ đã đến chỗ Tử Thanh Kiếm, lấy tay chộp lấy vạt áo trên người hắn, kéo hắn bay lên. Lúc này, thần chí của Tử Thanh Kiếm vẫn còn trong trạng thái điên cuồng, căn bản không nhận ra địch hữu, trọng kiếm trong tay chợt bổ tới Phượng Nữ ở phía trên.
"Ngu ngốc, là ta." Phượng Nữ vung Ly Thiên thần kiếm, dễ dàng ngăn chặn công kích của Tử Thanh Kiếm. Nói cũng kỳ lạ, Tử Thanh Kiếm đang cuồng hóa vừa nghe thấy thanh âm của Phượng Nữ, nhất thời bắt đầu trở nên tỉnh táo. " Vù ――." Ngân sắc thánh đấu khí Long Dẫn Tiễn lại xuất hiện, lúc này đây, mục tiêu chính là Phượng Nữ trên không trung. Kim Nghê hiểu rõ, đắc tội với vương tộc của phượng tộc, cũng đồng nghĩa với việc xuất hiện vết nứt không thể nào bù đắp được trong quan hệ với phượng tộc, chỉ có cách giết hết Phượng Nữ cùng tất cả mọi người ở chỗ này, mới có thể che dấu mọi chuyện.
Cánh chim màu đỏ chợt thu liễm, cánh bên trái quật ngang một cái nhanh như chớp, Long Dẫn Tiễn mà lúc trước Niệm Băng đem hết toàn lực cũng không thể ngăn cản nổi đã trực tiếp bị cánh của Phượng Nữ đánh tan, sau một khắc, Phượng Nữ đã đi tới động khẩu, Ly Thiên thần kiếm trong tay quét ngang, chấn lui tất cả địch nhân đang công kích.
Niệm Băng tới kéo Phượng Nữ. "Nhanh đi, chạy vào phía bên trong." Lúc này, chúng dong binh nhờ có Phượng Nữ ngăn cản địch nhân, đã nhanh chóng chạy sâu vào trong huyệt động. Hắn đột nhiên kinh hô một tiếng, tay đang nắm lấy Phượng Nữ phải buông ra, Phượng Nữ hiện tại, trên người tựa như than hồng nóng rực.
Phượng Nữ trong mắt hàn quang dày đặc, ngưng thần nhìn Kim Nghê với trường cung trong tay, lạnh lùng nói: "Hôm nay ta còn chưa có giết người, bất quá, điều này cũng không có nghĩa là tiếp theo cũng sẽ không, có bản lĩnh thì các ngươi cứ chạy vào." Nói xong, yểm hộ bọn Niệm Băng tiến vào bên trong động.
Đúng là ngoài dự liệu. Hỏa long nhân không biết có phải là do Phượng Nữ đột nhiên bộc lộ năng lực cường hãn hay không, mà không hề có công tới. Mặc cho Phượng Nữ, Niệm Băng cùng chúng dong binh rút lui vào bên trong động.
Sau khi chúng dong binh đi vào được chừng vài trăm thước, tiến tới nơi mà bề rộng chỉ chừng tam thước đã không kiên trì được nữa, tất cả ngã ngồi xuống đất. Lúc này, ngay cả ba vị chính, phó đoàn trưởng của Băng Nguyệt dong binh đoàn, thực lực cũng chỉ còn lại không tới một phần ba. Mặc dù không có ai tử vong, thế nhưng, số trọng thương lại chiếm tới hai phần ba, đó là còn may mắn có Long Linh trị liệu kịp thời cho bọn họ, mới có thể kiên trì chạy đến nơi đây.
Phượng Nữ giơ tay đánh ngất Tử Thanh Kiếm rồi đặt sang một bên, xoay người lại hướng về phía bên ngoài nhìn thoáng qua. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
" Ngươi sao lại đánh ca ca ta?" Tử Thanh Mộng phẫn nộ nói.
Trong cặp mắt vàng kim của Phượng Nữ toát ra khí tức băng lãnh, khiến Tử Thanh Mộng không khỏi toàn thân run lên. "Hắn ở trạng thái cuồng hóa, chỉ có đánh ngất mới có thể khôi phục lại, bất quá, hắn mặc dù thể lực không tổn hao hết, chỉ sợ cũng phải mê man hai ngày mới có thể khôi phục."
Niệm Băng ân cần nhìn Phượng Nữ, nói: "Ngươi thế nào?"
Phượng Nữ lắc đầu, nói: "Ta không có việc gì. Còn ngươi?" Ánh mắt màu vàng kim rơi trên miệng vết thương kinh khủng trên vai Niệm Băng.
Niệm Băng lúc này sắc mặt đã phi thường khó nhìn, mất đi một lượng lớn máu khiến cho khuôn mặt hắn vốn hồng nhuận trở nên tái nhợt dị thường, cười khổ nói: "Còn không chết được. Bất quá, vai phải của ta, xương cốt tựa hồ đã bị gãy, ta dụng ma pháp cầm máu, muốn lành lại cũng rất khó. Phượng Nữ, ngươi nghĩ tại sao bọn họ không lao vào? Là vì sợ ngươi sao?"
Phượng Nữ lắc đầu nói: "Không, hẳn là không phải. Ta cũng vừa phát hiện. Hỏa long nhân này tựa hồ đối với huyệt động này có điều sợ hãi, lúc ta hướng về phía động khẩu công kích, bọn họ cố ý tránh né, tránh để bị lọt vào bên trong động. Hiện giờ nhớ ra, nếu chúng ta sớm lựa chọn rút lui vào trong động, có lẽ tình thế sẽ tốt hơn nhiều rồi. Bất quá, chí ít trước mắt chúng ta vẫn còn không sao. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
" Xin lỗi, đều là lỗi của ta." Thanh âm trầm trọng của Tạp Lạc vang lên. " Do ý của ta nên mới khiến mọi người lâm vào tử địa. Nếu ta sớm nghe Niệm Băng đề nghị buông bỏ hành động lần này, thì đã không liên lụy tới các ngươi bị hãm tại nơi này."
Phượng Nữ nhìn Tạp Lạc, thản nhiên nói: "Ngươi không cần phải tự trách, bị hãm ở chỗ này chỉ là các ngươi, với năng lực của ta, tùy thời đều có thể mang Niệm Băng ly khai. Bất quá, ta tối đa cũng chỉ có thể mang một người." Lời vừa nói ra, cả huyệt động bên trong đều trở nên yên tĩnh, không ai hoài nghi lời Phượng Nữ, nàng đã dùng chính thực lực của mình để chứng minh hết thảy.
" Phượng Nữ, ngươi mang Linh nhi đi đi." Thanh âm của Niệm Băng rất bình tĩnh, nhưng kiên định dị thường.
Ánh mắt của Phượng Nữ, Tử Thanh Mộng cùng Long Linh đồng thời hướng về hắn, Phượng Nữ quái dị nói: "Ngươi không muốn sống để ly khai nơi này sao?"
Niệm Băng nhìn thoáng qua cánh tay phải đang buông thong xuống, thản nhiên nói: "Không ai nguyện ý đi tìm cái chết, thế nhưng, là một ma pháp sư, là một trù sư, ta đã mất đi cánh tay phải, cho dù có chữa trị lành vết thương, ta cũng không có khả năng dùng tay phải để nấu ăn, dùng tay phải để họa quyển trục nữa, ta cả đời này, có hai mục tiêu, một là đạt tới trù nghệ đỉnh phong, hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, mà mục tiêu kia, là tu luyện ma pháp đến cảnh giới chí cao để báo thù cho phụ mẫu. Mất đi cánh tay phải, các thứ đó đối với ta mà nói đã rất mong manh, đã là như thế, tại sao không đem hy vọng sống sót nhường cho người khác …." Nói đến đây, hắn đột nhiên hạ giọng, tiến đến bên tai Phượng Nữ nói nhỏ mấy câu.
Phượng Nữ chấn động toàn thân. "Cái gì? Cừu nhân của ngươi lại là nàng?"
Niệm Băng gật đầu, cười chua chát, đáp: "Ngươi trước hãy nghỉ ngơi một lát để khôi phục thể lực, sau đó mang Linh nhi đi đi. Nếu tương lai ngươi tự tin có thể vượt qua người kia, thuận tiện thay ta báo thù, cũng không uổng chúng ta là bằng hữu một thời gian, đương nhiên, đây chỉ là một thỉnh cầu của ta, còn phải xem năng lực của ngươi nữa."
"Không, ta sẽ không ly khai nơi này." Long Linh vừa trị liệu thương thế cho bệnh nhân, vừa bình tĩnh nói.
"Linh nhi, ngươi đừng tùy hứng." Những lời này đồng thời từ trong miệng Niệm Băng cùng Lý Đắc nói ra, hai người thần tình đều trở nên vội vàng. Long Linh ngẩng đầu, mỉm cười, thần thái trước đây lại một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp. "Ta không có tùy hứng! Nếu cùng nhau đến, vậy sẽ cùng nhau đi, nếu không, ta tuyệt sẽ không ly khai, nơi này có bệnh nhân cần ta. Niệm Băng, cảm tạ ngươi, chí ít ta hiện tại đã minh bạch, ta đã từng yêu không nhầm người."
Niệm Băng cau mày, cố gắng chịu đựng nỗi đau nhức không ngừng truyền đến từ bả vai. "Linh nhi, ngươi đừng quên, Long Trí lão sư chỉ có một nữ nhi là ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện, lão sư làm sao đây? Công hội làm sao đây?"
Long Linh thản nhiên đáp: "Nếu phụ thân ở chỗ này, hắn cũng tuyệt không bỏ qua chiến hữu mà một mình chạy trốn."
Phượng Nữ lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang nói ta sao?"
Long Linh lắc đầu, đáp: "Đương nhiên là không, ta căn bản không có tư cách nói ngươi, nơi này không ai có tư cách. Nếu không có ngươi, chúng ta sớm đã bị hỏa long nhân giết rồi, là ngươi đã cứu mạng của mọi người. Ta xem ra, ngươi cũng không phải nhân loại bình thường, ta nghĩ, ngươi tiến vào thế giới nhân loại nhất định có sứ mạng của mình, cho nên, ngươi phải đi, chúng ta ai cũng không có ý kiến. Có thể nói, mang Niệm Băng đi đi, vết thương của hắn tuy rất nặng, nhưng chỉ cần tìm được ma đạo sĩ có thể sử dụng quang minh trị liệu ma pháp trên cửu giai, thì vẫn còn có thể chữa khỏi hẳn."
Niệm Băng nở nụ cười. "Linh nhi, chúng ta không nên tranh cãi nữa, nếu ai không muốn đi, vậy thì cùng lưu lại là được rồi. Dù sao địch nhân sẽ không chạy vào, chúng ta cùng ở chỗ này chết đói cũng được. Ta nghĩ, nguyên liệu chúng ta mang theo hẳn là còn đủ ăn trong một tháng. Nếu tiết kiệm một chút, nói không chừng có thể kiên trì một thời gian dài.
Hồng sắc quang mang thu liễm, Phượng Nữ biến lại hình thái bình thường, Niệm Băng phát hiện thân thể của nàng có chút run rẩy, ân cần hỏi: "Phượng Nữ, ngươi không sao chứ?"
Phượng Nữ lắc đầu, nói: "Đi. Niệm Băng, ta muốn nói chuyện với mình ngươi, được không?"
Niệm Băng ngây ra một lúc, đáp: "Đương nhiên là được." Lập tức, hắn dìu Phượng Nữ đi tới một góc, đỡ nàng ngồi xuống, rồi lại dùng ma pháp lực ít ỏi mới khôi phục lại tự cấp cho mình một cái trị liệu thuật.