Băng Hỏa Ma Trù

Chương 123: Vũ Thánh chi gian đích chiến đấu (Hạ)




Niệm Băng lúc này khi vừa mới đuổi tới, vô thức đón Tử Thanh Kiếm ở trong không trung, lợi dụng Bạo Phong Tuyết, đưa hắn xuống dưới đất, hắn cảm giác rõ ràng, Tử Thanh Kiếm hô hấp dị thường dồn dập, hơn nữa hắn xương cốt thô to, nhìn qua hai tay cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng lúc này có phần run rẩy, không khỏi nghi hoặc nghĩ đến, chẳng lẽ Phượng Nữ thắng?
Bồng bềnh hạ xuống đất, Phượng Nữ đã phát hiện Niệm Băng, kinh ngạc nhìn hắn. "Ngươi sao lại ở đây?" Lời vừa nói ra, Niệm Băng lập tức khẳng định, Phượng Nữ không phải tới tìm mình.
Tử Thanh Kiếm hạ xuống trên mặt đất, nhìn Phượng Nữ khẩn thiết nói: "Ta đã thất bại, đa tạ cô nương hạ thủ lưu tình. " Vừa rồi, khi hai người giao thủ trên không trung, đấu khí của Phượng Nữ hoàn toàn áp chế hắn, có tới ít nhất ba cơ hội có thể cắt yết hầu hắn, người khác có lẽ không thấy rõ, nhưng chính hắn sao có thể không biết.
Phượng Nữ mỉm cười nói: "Sức mạnh Trọng Ưng thủ của ngươi cho dù rât ghê gớm nhưng cũng không đủ đền bù đấu khí, đáng tiếc đấu khí của ngươi và ta chênh lệch nhiều, bằng không, ta thực không nắm chắc thắng ngươi. Lan Mộng Học viện quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ. "
Niệm Băng đứng ở giữa hai người. "Phượng Nữ, ngươi sao lại cùng Thanh Kiếm đại ca động thủ vậy?"
"Ả tới khiêu chiến. " Tử Thanh Mộng thanh âm băng lãnh vang lên, phát hiện niệm băng cùng Phượng Nữ biết nhau, nàng trong lòng nổi lên một cơn khó chịu không duyên cớ.
"Khiêu chiến? Phượng Nữ, ngươi... " Niệm Băng kinh ngạc nhìn nàng.
Phượng Nữ mỉm cười, nói: "Ta không thể tới khiêu chiến sao? Muốn cho vũ kỹ của chính mình tăng lên nhanh, thực chiến là biện pháp tốt nhất, cho nên ta đến đây, Nệm Băng, còn ngươi?"
Niệm Băng nói: "Ta là đến học trù nghệ cùng ma pháp. Ngươi và Thanh Kiếm đại ca đã giao thủ rồi, không cần lại khiêu chiến nữa, hà tất phải tổn thương hòa khí. "
Phượng Nữ trong mắt hào quang chợt lóe, nói: "Niệm Băng, hy vọng ngươi không cần nhúng tay vào chuyện của ta, trước khi ta chưa bị thua, ta vẫn phải khiêu chiến tiếp. "
Niệm Băng nhíu mày. Hắn cảm nhận được sự cố chấp của Phượng Nữ, lúc này, hắn thật không biết mình nên đứng ở kia một bên không. Bên cạnh Tử Thanh Mộng chế nhạo nói: "Ngươi không phải là ma pháp sư sao? Cũng là một thành viên của Học viện, có nghĩa vụ thay mặt Học viện tiếp nhận khiêu chiến từ bên ngoài, có bản lãnh, ngươi hãy đánh bại bại ả đi. "
Phượng Nữ hứng thú nhìn Niệm Băng, mỉm cười nói: "Ngươi sẽ động thủ với ta sao?"
Niệm Băng sửng sốt một chút, trong mắt hào quang chợt lóe, nói: "Được rồi ta đây nhân tiện thay thế Học viện tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, mặc dù ta không phải võ sĩ, nhưng ta cũng có nghĩa vụ này. "
Phượng Nữ kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự muốn cùng ta động thủ?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Không thể sao? Không nghĩ tới vũ kỹ của ngươi cao cường như vậy, cả Thanh Kiếm đại ca cũng thất bại, bất quá, ta vẫn muốn thử xem. "
Phượng Nữ cũng cười, nàng đã hiểu đuợc dụng ý của Niệm Băng. Nhẹ nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Ngươi a! Ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu. "
Niệm Băng xoay người hướng Tử Thanh Kiếm huynh muội nói: "Các ngươi lui ra phía sau đi, ta thay Học viện tiếp nhận khiêu chiến của nàng. "
Tử Thanh Kiếm nói: "Nhưng là, ngươi không phải bằng hữu của nàng sao?"
Niệm Băng mỉm cừơi nói: "Giữa bằng hữu cũng có thể luận bàn, các ngườii lui ra đi. " Xoay người đối mặt Phượng Nữ, tay phải hào quang liên tục lóe ra hai lần, Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức cùng Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao phân biệt xuất hiện trong hai tay.
Phượng Nữ rút Ly Thần kiếm khỏi mặt đất, cả vỏ (kiếm) chỉ hướng Niệm Băng. "Ra tay đi. "
Ánh mắt Niệm Băng trở nên lợi lại lên, trong mắt toát ra thần quang chuyên chú. "Phượng Nữ, ngươi là đối thủ đầu tiên ta toàn lực sử dụng Băng Hỏa Đồng Nguyên, cẩn thận đấy. Công kích của ta là vô khổng bất nhập (không có chỗ hở nào không đến). "
Phượng Nữ mỉm cười nói: "Tốc độ võ sĩ là uy hiếp lớn nhất của ma pháp sư, ta xem ngươi làm thế nào đối phó công kích của ta, cẩn thận đấy. " Vừa nói xong, thân thể của nàng bay lên, giống như đang phi hành, thân ảnh lóe lên một cái đã đi tới trước người Niệm Băng, vỏ kiếm trong tay trực tiếp điểm tới đầu vai hắn.
Niệm băng không di chuyển, mắt thấy vỏ kiếm sắp điểm chúng thân thể mình, Thần Lộ đao trong tay hắn đột nhiên hướng lên. Hắn là muốn dùng đao đỡ Ly Thiên kiếm sao? Đương nhiên không phải, cả Trọng Ưng thủ của Tử Thanh Kiếm đều ứng phó không được đấu khí của Phượng Nữ, hắn lại như thế nào có thể đỡ dưới kiếm của Phượng nữ, Thần Lộ đạo tản mát ra màu xanh rực rỡ, dùng tốc độ cực nhanh hướng cổ tay Phượng Nữ. Lại không kể chút nào công kích đến thân thể mình của vỏ kiếm.
Đấu khí Phượng Nữ, cho dù một trăm Niệm Băng cũng không có khả năng phá được, nhưng là Thần Lộ đao lại có thể, Thần Lộ đao có Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức đúng là khắc tinh của đấu khí Phượng Nữ, chuyên qua phá loại hỏa thuộc tính đấu khí này, Phượng Nữ quả thật không dám để đao hắn chém trúng. Nhưng, Ly Thiên kiếm rất dài, nàng tuyệt đối nắm chắc có thể điểm trúng Niệm Băng trước rồi sẽ né tránh đao của hắn. Cho nên đấu khí có mà không phóng, như cũ điểm xuống. Đến lúc này, Niệm Băng nở nụ cười. Băng nguyên tố trên thanh đao khi vỏ kiếm sắp trúng mục tiêu là thân thể hắn thì bất ngờ bung ra, một bức tường băng ngăn cách ở giữa hắn và Phượng Nữ. Mà Thần Lộ đao trong tay lại không hề sặc sỡ hướng về phía trước hoa xuất, trong nháy mắt thay đổi hơn mười phương vị, kéo theo đao khí dày đặc chém về phía cánh tay Phượng Nữ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lúc này, nếu đấu khí Phượng Nữ phóng ra, Băng Tường thuật tứ giai chống lại không được, nhưng mà Thần Lộ đao của Niệm Băng đã quét lên cánh tay của nàng, cho nên nàng căn bản không có thời gian phóng thích đấu khí của mình, bất đắc dĩ, đành phải quay lại tự cứu, Ly Thiên Kiếm trong tay cuốn lại, hướng Thần Lộ đao của Niệm Băng ngăn cản.
Niệm Băng không có đấu khí, lấy cứng chọi cứng, đừng nói Thần Lộ đao cũng bị đánh bay, ngay cả chính hắn chỉ sợ cũng bị theo đó văng đi, nhưng hắn mặc dù không có đấu khí, nhưng nói về xuất đao thì rất nhanh, cả Phượng Nữ cũng vô pháp so sánh, xuất đao nhanh, thu đao tự nhiên cũng nhanh, cùng lúc khi Phượng Nữ quay lại tự giải nguy, đao hắn đã thu trở về, Băng Tường thuật trong nháy mắt phóng đại, ngăn trở lộ tuyến tiến tới của Phượng Nữ, mà chính hắn thì rất nhanh lui về sau vài bước, dùng thanh âm ổn định ngâm xuớng ra ma pháp cần thiết nhất. "Băng Tuyết nữ thần vĩ đại a! Thỉnh cho ta mượn sự phẫn nộ của người, đưa chúng ta tới bến bờ mơ ước đã thất – Bạo Phong Tuyết. "
Dưới Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức, Bạo Phong Tuyết rất nhanh xuất hiện trước thân của Niệm Băng, nhưng ma pháp hình thành nhanh cũng không thể so với động tác võ sĩ, thời điểm Băng Tường thuật tại Bạo Phong Tuyết hình thành một nửa, đã hoàn toàn vỡ tan tành. Niệm Băng không có hoang mang, Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức cùng Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao đồng thời chỉ về trước, một khỏa hỏa cầu cùng một khỏa băng cầu đồng thời bay ra, ngăn cản thân thể Phượng Nữ.
Vỏ kiếm trong tay Phượng Nữ nhẹ nhàng vung lên, hai điểm hồng sắc quang mang bồng bềnh xuất ra, ngênh đón ma pháp công kích tới bản thân, mà tốc độ tiến tới không mảy may suy giảm, đúng lúc này, hai nhất giai ma pháp vốn đang phóng tới lại đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt chuyển hướng bay ngang sang, va chạm với nhau, trong sát na bọn chúng va chạm, cũng là lúc Phượng Nữ xông tới.
Trong tiếng nổ vang kịch liệt, thế tiến của Phượng Nữ đột nhiên tắc nghẽn, hồng sắc đấu khí bùng lên, đem bạo viêm chi lực hoàn toàn ngăn cản ở ngoài, nhưng băng, hỏa hai loại ma pháp cực đoan lúc nàng lơ là không ngờ mang đến cho nàng không ít phiền toái, khiến nàng mất đi thời cơ truy kích Niệm Băng. Hắc Dạ ma đạo sĩ xa xa khen ngợi, nói: "Hay, hay cho Băng Hỏa Đồng Nguyên. "
Bạo Phong Tuyết thừa dịp nâng cơ thể Niệm Băng bay lên. Ma pháp sư bay lên, tình hình đối với võ sĩ mà nói không có lợi, đương nhiên, thực lực không phải Đại ma pháp sư trở lên, muốn bay lên cũng không dễ dàng, nhất là hỏa hệ, thổ hệ ma pháp sư, căn bản càng không thể bay.
Phiêu phù giữa không trung, Niệm Băng thấy bây giờ Phượng Nữ đã dừng chân. Mỉm cười nói: "Vẫn còn muốn tiếp tục sao? Chúng ta coi là hòa được không?"
Phượng Nữ tức giận nói: "Ngươi đừng đắc ý, ngươi cho là như vậy có thể thắng được ta sao? Ta nhớ rõ, Bạo Phong Tuyết tựa hồ bay không được cao lắm, hơn nữa cũng không thể duy trì thời gian dài. "
Nghe nàng vừa nói như vậy, Niệm Băng cười nói: "Đã như vầy, xin mời tiếp chiêu đi. " Nhất cấp hỏa cầu và băng cầu trên hai thanh tuyệt thế thần nhận dưới tình huống làm ma pháp trượng ùn ùn bay xuống.
Phượng Nữ hừ một tiếng, Ly Thiên thần kiếm rốt cục ra khỏi vỏ, hỏa hồng sắc quang mang nhất thời đại trướng, vận dụng đấu khí thôi thúc, lại hiện ra hồng sắc quang mang dài đến một trượng, hỏa quang tới đâu, ngay cả là Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp cũng không kịp nổ. Không có khả năng trốn màn ánh sáng màu đỏ lửa này, Băng Hỏa Đồng Nguyên cường thịnh trở lại, cũng không có khả năng bằng nhất cấp ma pháp mà chiến thắng Phượng Nữ một vũ giả cường đại vậy.
Nhìn thấy kiếm quang cường hãn kia, Tử Thanh Kiếm huynh muội không khỏi hít lại một ngụm khí lạnh, đấu khí cuồng bạo như thế, phối hợp với hồng quang đang lấp lánh trên trường kiếm, tuỵêt không phải bọn họ có thể ngăn cản, đây mới là thực lực chân chính của Phượng Nữ a! Tử Thanh Mộng thấp giọng hướng đại ca mình hỏi: "Nàng là Vũ đấu gia sao?"
Tử Thanh Kiếm gật gật đầu, nói: "Chẳng những là vũ đấu gia, hơn nữa là Vũ đấu gia tiếp cận Vũ Thánh, thật không biết nàng tuổi còn trẻ vậy như thế nào luyện đây?"
Niệm Băng tại không trung nhìn Phượng Nữ cười khổ, công kích của hắn đã đình chỉ. Dùng đại ma pháp công kích sao? Niệm Băng không biết, ngộ nhỡ Phượng Nữ bị thương thì làm sao đây? Nhưng chính mình đã cưỡi hổ khó xuống. Phượng Nữ rõ ràng không nghĩ tìm đường thoát xuống, nên làm gì bây giờ?
Phượng Nữ nhìn Niệm Băng, Ly Thiên kiếm trong tay chậm rãi nâng lên. "Niêm Băng, ngươi không cần lưu thủ, để cho ta xem ma pháp của ngươi có thể đạt tới trình độ nào."
Tại thời điểm Niệm Băng do dự có nên hay không tiếp tục trận tỉ thí này, một thanh âm già nua vang lên. "Niệm Băng ngươi xuống đi, ta nghĩ cô nương này tới Lan Mộng là tìm ta."
Lúc này trên thao trường đã tụ tập mấy ngàn học viên, nhưng thanh âm già nua lại y nguyên truyền đến tai mỗi người rõ ràng, trên cao nhìn xuống, Niệm Băng thấy đám người như thủy triều hướng hai bên thối lui, một người thân hình cao lớn, một lão già lưng có chút khom lại chậm rãi hướng vào trong vòng đi đến, lão già này hắn biết, đúng ba tháng trước từng chỉ điểm hắn tầm quan trọng của nền tảng cơ bản là lão nhân quét dọn a!
"Viện trưởng, viện trưởng..." Thanh âm cung kính không ngừng vang lên, lão già mỉm cười hướng học viên chung quanh ra hiệu, khi hắn đi vào trong vòng, Tử Thanh Kiếm huynh muội đều cúi đầu. "Cha."
Niệm Băng thiếu chút nữa từ không trung rơi xuống, hắn dù thế nào cũng vô pháp tưởng tượng, lão nhân quét dọn trước kia vậy mà là cha của Tử Thanh Kiếm huynh muội, cũng là hệ chủ Vũ kỹ hệ và Viện trưởng Lan Mộng Học viện.
Lão già nhìn Phựơng Nữ tay cầm Ly Thiên Kiếm, mỉm cười nói: "Tiểu cô nương, ta nói không sai thì, các trưởng bối của ngươi nhất định bảo ngươi đến tìm một người tên là Tử Mộng, ta chính là Tử Mộng."
Phượng Nữ quay tay lại đem Ly Thiên Kiếm cất vào sau, hướng Tử Mộng gật gật đầu, nói: "Xin chào, Viện trưởng tiên sinh, mục đích ta tới đây đúng là muốn cùng người luận bàn một chút."
Tử Mộng mỉm cười, nói: "Mấy trưởng bối của ngươi kia sao lại không chịu buông tha cái nắm xương già này a! Đã như vậy, xin mời đi."
Phượng Nữ liếc nhìn Niệm Băng đã hạ xuống mặt đất, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm nghị, hồng sắc đấu khí không ngừng bốc lên, đưa thân thể nàng phủ lên giống như một đoàn hỏa diễm (hỏa diễm hình cầu), đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động lên, xung quanh nơi Phượng Nữ và Tử Mộng đứng, mặt đất đường kính đạt tới một trăm thước đột nhiên nổi lên, mà học viên bên ngoài chỉ có thể nhìn mặt đất rời đất dậy, mãi nâng lên đến một trượng mới ngừng lại. Tử Mộng ánh mắt hướng về phía giáo học lâu. "Cảm ơn ngươi, lão hỏa kế. " (hỏa kế: người lo cơm nước). Có thể đem thổ hệ ma pháp sử dụng đến cảnh giới xuất thần nhập hóa đến như thế, cũng chỉ có Niệm Băng mới biết là sư phụ Hắc Dạ thôi.
Thanh âm Hắc Dạ xa xa truyền đến. "Lão tử thực không mất mặt a!" Không biết khi nào, Tử Tu đã dến cạnh hắn, đang nhìn từ xa đến.
Tử Mộng không nói gì, hướng Phượng Nữ làm ra một tư thế thỉnh mời, vẻ mặt Phượng Nữ cũng không vì biến hóa của mặt đất mà biến đổi, Cửu Ly đấu khí trên người càng mạnh mẽ thiêu đốt. Ly Thiên thần kiếm chậm rãi nâng lên, đột nhiên, nàng đã hành động, trường kiếm trong tay nháy mắt vung lên trước, chém ra một đạo màu đỏ quang nhận của Bành phái, thẳng đến Tử Mộng, người theo kiếm, hướng Tử Mộng vọt đến. Nàng rời chỗ trong tích tắc, vốn chung quanh thân thể đấu khí màu đỏ đột nhiên thay đổi, đã biến thành màu bạc nhàn nhạt, kéo kiếm vọt tới trước, bởi vì tốc độ vượt đi quá mau, trong không trung bị lưu một chuỗi tàn ảnh màu bạc.
Niệm Băng đối với vũ kỹ cũng khong biết, nhưng mà nghe Tử Thanh Kiếm kinh hô: "Thật là Thánh đấu khí của Vũ Thánh cảnh giới, mặc dù là miễn cưỡng đạt tới, nhưng nàng đã bước một chân vào cánh cửa Vũ Thánh. "
Ngân sắc quang mang đồng dạng từ trên người Tử Mộng tán phát ra, ngân quang trên người hắn so với Phượng Nữ còn hùng hậu hơn nhiều, ngăn cản lấy công kích của Phượng Nữ cực kỳ tự nhiên, không có tiếng nổ vang, ngân sắc quang mang sau động tác như tia chớp của Phượng Nữ chợt đại phóng, từ bên ngoài đã rất khó nhìn ra hình dạng bọn họ đánh nhau.
Niệm Băng thấp giọng hướng Tử Thanh Kiếm hỏi: "Thanh Kiếm đại ca, cái gì là Thánh đấu khí?"
Tử Thanh Kiếm giải thích nói: "Thánh đấu khí có thể nói là cảnh giới cao nhất võ sĩ theo đuổi, bất luận tu luyện đấu khí thuộc tính gì, chỉ cần đạt tới cảnh giới Thánh đấu khí, màu sắc đều biến thành màu bạc, đây là biểu tượng của Vũ thánh a! Ngoại trừ Thần Sư trong truyền thuyết đấu khí màu vàng ra, Thánh đấu khí đúng là mạnh nhất. Cha chúng ta mười lăm năm truớc lúc bốn mươi bảy tuổi đạt tới Vũ thánh cảnh giới, được danh tiếng là Vũ thánh trẻ nhất, từ đó về sau, Lan Mộng Học viện danh chấn đại lục, người cùng với sáu vị Vũ Thánh được đại lục Vũ kỹ giới cùng tôn là Thất Thánh giả. Nhưng cô nương này nhìn qua mới cũng lắm mới chỉ hai mươi tuổi, cũng đã bước vào Vũ Thánh cảnh giới, thực sự khiến người khác khó mà tin được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.