Băng Hỏa Ma Trù

Chương 113: Chiến tranh đích khai đoạn (hạ)




Nếu như không có hai thanh thần nhận cực mạnh, chính mình dùng nhất giai băng hỏa đồng nguyên nhiều nhất cũng chỉ đạt tới năng lực tam giai sơ cấp, mà khi sử dụng hai thanh thần nhận, sau khi va chạm nổ mạnh cũng đã tiếp cận trình độ tứ giai. Đương nhiên, có thể giết chết một gã kiếm sư và chín tên cao cấp chiến sĩ dễ dàng như vậy còn có một nguyên nhân căn bản là đối phương khinh địch, dù sao băng hỏa đồng nguyên không phải bất kỳ kẻ nào cũng có khả năng giải thích.
Tự hỏi sự huyền bí ảo diệu của ma pháp, cảm giác nôn mửa khó chịu trong lòng Niệm Băng dần dần biến mất, từ lúc giết chết Liêu Tam hắn đã tự nói với chính mình, hủy diệt đối phương chính là biện pháp giải quyết đơn giản nhất, cho nên vừa rồi hắn không hề nương tay, thậm chí khi xuất ra ma pháp không có chút nào do dự, cừu hận trong lòng tựa hồ trong khi tàn sát phóng thích ra hết.
Đang phi hành về phía trước, Niệm Băng trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, ngẩng đầu tập trung ý thức nhìn về phía trước thì thấy ba gã ma pháp sư đang bay lơ lửng ở phía trước, trong tay cầm ma pháp trượng, thần sắc bất thiện nhìn về phía mình. Bọn họ phân biệt mặc ma pháp bào bất đồng thanh, hồng, lam, theo dấu hiệu trước ngực biểu hiện, ma pháp sư mặc thanh sắc ma pháp bào cùng chính mình giống nhau là một gã đại ma pháp sư, còn hai người còn lại chỉ là cao cấp ma pháp sư mà thôi. Trong lòng vô cùng bình tĩnh, Niệm Băng tin tưởng bằng ma pháp băng hỏa đồng nguyên của mình đối phó với ba gã ma pháp sư trước mặt sẽ không gặp khó khăn gì.
Lúc Niệm Băng còn cách ba gã ma pháp sư này khoảng mười trượng, hô hấp hắn không khỏi trở nên nặng nhọc, bởi vì hắn nhìn thấy quân doanh, quân doanh mênh mông, ít nhất là có mười vạn đại quân ở phía trước. Bởi vì ba gã ma pháp sư này đứng ở một triền núi không cao nên hắn cũng không có phát hiện, lúc này hắn nhất thời nhớ tới lúc trước mình cảm nhận được liên miên sát khí, chẵng lẽ bọn họ là quân đội của Băng Nguyệt đế quốc sao? Không, không có khả năng, nơi này đã là địa phận của Áo Lan đế quốc, xem hình dáng của quân doanh, tựa hồ như là có ý định di chuyển, lúc trước kỵ sĩ kia từng nói qua, Hoa Dung đế quốc cùng Kỳ Lỗ đế quốc liên hợp công kích Áo Lan đế quốc. Xem ra quân đội đóng quân nơi này là muốn đi tiếp viện. Mục đích bọn họ ban đầu vốn là phòng bị Băng Nguyệt đế quốc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Dừng." Phong hệ ma pháp sư cầm đầu hướng Niệm Băng giơ ma pháp trượng lên, Niêm Băng khống chế bạo phong tuyết dừng thân hình lại, cố tình kinh ngạc nói: "ba vị đây là có việc gì?"
Nhìn thấy bạo phong tuyết dưới chân Niệm Băng ngưng mà không tiêu tan, phong hệ ma pháp sư trầm giọng nói: "Ngươi là băng hệ ma pháp sư?"
Niệm Băng vuốt cằm nói: "Đúng vậy, tại hạ là người của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, chuẩn bị đi đến quý quốc, chẳng biết ba vị có chuyện gì?"
Phong hệ ma pháp sư nhíu mày nói: "Hiện tại quốc gia đang gặp địch, để trách gặp phải phiền toái không cần thiết, xin mời ngươi đi theo chúng ta một chuyến, Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội có cái gì tốt, không phải sớm đã xuống dốc rồi sao? Xem bộ dáng của ngươi đã là một cao cấp ma pháp sư, ở lại Băng Nguyệt đế quốc sẽ không có tiền đồ gì đâu."
Niệm Băng tâm niệm thay đổi thật nhanh, chính mình bây giờ nên làm như thế nào? Đi theo bọn họ hay là cự tuyệt đây, hoặc là như vừa rồi trực tiếp phát động công kích? Bằng vào uy lực của băng hỏa đồng nguyên, chính mình có nắm chắc trước khi bọn họ ngâm xướng chú ngữ mình đã dùng băng hỏa đồng nguyên đánh lên cơ thể bọn họ. Nhưng mà có lẽ bọn họ còn có ma pháp quyển trục phòng ngự trên người, một khi thời gian kéo dài, đối với chính mình sẽ phi thường bất lợi, dù sao trước mặt chính là mười vạn đại quân a! Chỉ cần mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cũng đủ dìm mình chết rồi. Sư phụ từng nói qua, bất luận là tại quốc gia nào, chỉ cần số lượng quân đội vượt qua một vạn thì sẽ có cường giả tồn tại. Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt hắn càng trở nên thân mật hơn: "Ba vị ma pháp sư, xin hỏi, ta và các ngươi hồi quân doanh để làm gì vậy?"
Phong hệ ma pháp sư nói: "Đừng lo, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi, đợi cho đại quân lên đường tự nhiên sẽ thả ngươi đi, đương nhiên trước tiên ngươi phải xuất ra huy chương của ma pháp sư công hội bổn quốc mới được."
Niệm Băng trong lòng thầm nghĩ, với trình độ thi triển bạo phong tuyết của chính mình, đối phương hẳn sẽ không làm gì được mình. Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi, trong quân đội của Áo Lan đế quốc xuất hiện mười mấy tên ma pháp sư, trong đó phong hệ ma pháp sư chiếm đại đa số, rõ ràng bọn họ đều thi triển tứ giai ma pháp phong tường thuật, có thể trong một thời gian ngắn bảo trì phi hành. Chạy, thôi quên đi, nhiều ma pháp sư như vậy chạy không phải là muốn chết sao. Nghĩ tới đây, Niệm Băng hướng tới vị phong hệ ma pháp sư trước mặt gật đầu một cách hữu hảo nói: "Được rồi, ta nhất định sẽ phối hợp."
Ba gã ma pháp sư dẫn Niệm Băng dừng ở trên sườn núi lúc trước, Niệm Băng xuất ra ma pháp huy chương của chính mình. Tuy nhiên, lúc này đây hắn xuất ra chính là cao cấp ma pháp sư huy chương, trước khi rời đi Băng Nguyệt thành vài ngày, Long Trí từng nói qua cho hắn, ở bên trong quốc nội Băng Nguyệt đế quốc, nhân tiện xuất ra trưởng lão huy chương thì có thể nhận được ít nhiều sự tôn kính, làm việc càng thêm tiện lợi, còn một khi hắn ly khai khỏi Băng Nguyệt đế quốc thì nên xuất ra một huy chương cao cấp ma pháp sư, dù sao Niệm Băng tuổi còn rất trẻ, thân phận cao cấp ma pháp sư mới có thể không dễ dàng gây cho người khác sự chú ý. Long Trí nói cho hắn, bây giờ trên mặt ngoài, mặt dù các đại đế quốc đều có thể bảo trì bình tĩnh nhưng kỳ thật, không có một đế quốc nào không có ý nghĩ đem các đế quốc khác thôn tính, cho dù là Băng Nguyệt đế quốc có quan hệ tốt với Áo Lan đế quốc cũng có ý nghĩ này, cho nên nhất định không được tham gia vào cái loại đấu tranh chính trị này, tốt nhất là nên tận lực tránh xa, chiến tranh sớm muộn cũng sẽ phát sinh.
Bây giờ, chiến tranh thật sự đã xảy ra, năm đại đế quốc trên đại lục, theo thực lực mà xem thì Hoa Dung và Áo Lan đế quốc là cường đại nhất, còn Băng Nguyệt đế quốc bới vì có thần hàng sư Băng Tuyết Nữ Thần tế tự tồn tại nên địa vị phi thường cao, quốc gia nào nếu muốn tấn công bọn họ đều cũng phải lo lắng đến thần hàng thuật đáng sợ. Chỉ có duy nhất Hoa Dung đế quốc là khác bốn đế quốc còn lại, có thể đối đầu với Băng Tuyết Nữ Thần tế tự, bởi vì bọn họ sở hữu hỏa hệ ma pháp sư quân đoàn cường đại và có ba hỏa hệ ma đạo sư cùng với số lượng lớn ma đạo sĩ và đại ma pháp sư, tính tổng thể thực lực không hề có chút nào thua kém Băng Thần tháp. Niệm Băng đối với quân lực của Hoa Dung đế quốc vô cùng tinh tường vì khi còn bé đã từng nghe cha nói qua, Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn của Hoa Dung đế quốc là kỵ sĩ đoàn đệ nhất đại lục, cũng là kỵ sĩ đoàn duy nhất kết hợp giữa ma pháp và kỵ binh, không biết bọn họ có tham dự cuộc chiến này hay không, hơn nữa kết hợp với thực lực của Kỳ Lỗ đế quốc, không phải là việc mà Áo Lan có khả năng ngăn cản.
Chiến tranh là cái gì? Niệm Băng cũng không minh bạch lắm. Nhưng là hắn biết kế hoạch ban đầu của mình phải có sự thay đổi, địa phương có chiến tranh đối với chính mình cũng không có lợi.
Phong hệ ma pháp sư sau khi xác nhận huy chương công hội của Niệm Băng hướng hắn gật gật đầu, mỉm cười nói: "Quả nhiên là người của Băng Nguyệt đế quốc, xem huy chương của ngươi có lẽ không phải là người của Băng Thần tháp."
Niệm Băng than nhẹ một tiếng nói: "Ta tên là Niệm Băng, là người của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, có lẽ ngài cũng biết, tình huống của công hội chúng ta không được tốt lắm, ta lần này cũng là nhận ủy thác của người ta đến quý quốc đưa một phong thư. Đây là làm sao vậy? Tại sao quý quốc lại điều động binh lực lớn đến như vậy?" Điều này hiển nhiên là hắn cố ý hỏi nhưng đây cũng là chỗ thông minh của hắn.
Phong hệ ma pháp sư mỉm cười nói: "Hội trưởng chúng ta cùng với Long hội trưởng của quý hội đã từng có duyên gặp mặt, tình cảnh của công hội quý quốc hiện tại chúng ta cũng rất đồng tình. Có Băng Thần tháp tồn tại như vậy thì cuộc sống của ma phap sư công hội sẽ không có cái gì tốt cả. Nghe nói, tình huống của quý hội hiện tại thập phần không ổn a! Tựa hồ cả khoản tiền đặc thù của hoàng thất cũng không còn được nhận nữa."
Niệm Băng gật gật đầu nói: "Tình huống quả thật không được tốt cho lắm bởi vì có nhiều nguyên nhân làm cho công hội đang dần xuống dốc, chuyện này chúng ta cũng không có biện pháp. Không có sự chu cấp của một quốc gia, tổ chức mà pháp sư công hội chúng ta tư nguyên tiêu hao lớn như vậy căn bản là không có cơ hội để mà phát triển. Vì chuyện này hội trưởng chúng ta trở nên rất buồn bực."
Phong hệ ma pháp sư bên cạnh thân người không cao, nhìn qua khoảng bốn, năm mười tuổi, trên người có một tầng thanh quang nhàn nhạt lưu chuyển, dung mạo bình thường nhưng ánh mặt hắn lại phi thường lợi hại, hắn nhìn Niệm Băng nói: "Ta gọi là Tang Giới, thay vì ngồi chịu chết liệu các ngươi có nghĩ đến thay đổi một chút tình hình không? Hoàng thất Băng Nguyệt đế quốc luôn luôn nhờ vả vào Băng Thần tháp, căn bản sẽ không trọng thị các ngươi, bây giờ sẽ không, sau này cũng sẽ không. Nếu Long hội trưởng nguyện ý, ta nghĩ Áo Lan đế quốc ma pháp sư công hội chúng ta vô cùng nguyện ý tiếp nạp các ngươi, Áo Lan đế quốc chúng ta phong hệ pháp sư là chính mà hội trưởng của quý hội lại là phong hệ ma đạo sư, có thể cùng Long hội trưởng là cộng sự là một sự vinh hạnh phi thường của chúng ta."
Niệm Băng nở nụ cười, mặc dù Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội đang dần dần suy sụp nhưng dù sao vẫn còn có được hơn trăm tên ma pháp sư, lại có Long Trí là một ma pháp sư cao thủ như vậy, các công hội khác nhân cơ hội chiêu lãm cũng là bình thường: "Tang Giới đại ma pháp sư, điều này có lẽ rất khó, ngài cũng biết, quý quốc luôn luôn cùng đế quốc chúng ta giao hảo, nếu như toàn thể công hội chúng ta bỏ đi có lẽ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ hai nước."
Tang Giới lạnh nhạt cười nói: "Điều này không cần ngươi quan tâm đâu, chỉ hy vọng sau khi ngươi trở về có thể hướng Long Trí đề cập về việc này một chút, chỉ cần hắn nguyện ý, chúng ta tự nhiên có biện pháp."
Nhìn thấy nụ cười âm hiểm của đối phương, Niệm Băng càng phát giác được mối quan hệ giữa các quốc gia quả thực vi diệu. Nhưng mà đề nghị này của hắn có lẽ rất khó mà thành công. Long Trí nếu muốn rời khỏi Băng Nguyệt đế quốc thì tại sao vẫn còn đợi cho đến ngày hôm nay."
Ánh mắt Tang Giới chuyển hướng rất nhanh sang đại quân Áo Lan đang chuẩn bị lên đường, "
Đại lục lại không yên ổn nữa rồi, Hoa Dung đế quốc cùng Kỳ Lỗ đế quốc liên hợp phát động công kích vào chúng ta, không biết bọn họ nghĩ như thế nào, chẳng lẽ Hoa Dung không sợ Lăng Mộc đế quốc lợi dụng chúng ta bất hòa đánh lén sao?"
"
Có chiến tranh sao?" Niệm Băng kinh ngạc nói: "Các ngươi là chuẩn bị ra chiến trường à?"
Tang Giới gật đầu nói: "
Chúng ta đã cho kỵ sĩ canh phòng nơi đây đến Băng Nguyệt đế quốc các ngươi báo tin, bây giờ cả Áo Lan đế quốc đều tập trung lực lượng ra chiến trường, may mắn là Hoa Dung đế quốc không có phái ra Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn tinh nhuệ của bọn họ, nhưng nghe nói bây giờ tại biên giới nước ta đã có hơn mười tòa thành thị bị vây hãm. Tình huống cụ thể còn phải chờ tin tức từ tiền tuyến báo về mới có thể biết được."
Niệm Băng tò mò nói: "
Lần này có bao nhiêu quân tham gia chiến tranh?"
Tang Giới nói: "
Số lượng không ít, Hoa Dung, Kỳ Lỗ hai nước liên quân cộng lại cũng bốn mươi vạn, binh lực phân ra làm ba đường thẳng tiến đến cảnh nội nước ta, nếu không phải vì nguyên nhân địch nhân vô cùng cường đại chúng ta đã không cần điều động cả quân đội đóng ở nơi đây trở về. Hoa Dung đế quốc luôn luôn cùng Kỳ Lỗ đế quốc giao hảo, cùng với Băng Nguyệt đế quốc và Lăng Mộc đế quốc là tử địch, thật không hiểu rõ bọn họ vì cái gì mà không chọn Lăng Mộc đế quốc mà chọn nước ta."
Niệm Băng cúi đầu nói: "
Đối với chiến tranh ta một chút cũng không hiểu, nhưng mà ta tin tưởng rằng kẻ xâm lược tất nhiên sẽ thất bại thôi."
Tang Giới quay đầu lại nhìn Niệm Băng liếc mắt, hắn phát hiện người trẻ tuổi anh tuấn này nhìn có vẻ rất hiền lành chân thật, không khỏi xuất hiện vài phần hảo cảm, mỉm cười nói: "
Yên tâm đi, Băng Nguyệt đế quốc các ngươi tuyệt sẽ không đứng nhìn Hoa Dung và Kỳ Lỗ diệt nước ta đâu. Nếu như chúng ta bị hai đế quốc kia thôn tính thì sẽ không gì hay ho cho các ngươi. Lăng Mộc đế quốc am hiểu phòng thủ mà không am hiểu tiến công, bọn họ cũng không thể chính thức uy hiếp đến Hoa Dung và Kỳ Lỗ mà Băng thần tháp của đế quốc các ngươi cùng với Hỏa Diểm tông của Hoa Dung đế quốc có cừu hận sâu đậm. Hỏa Diểm tông địa vị tại Hoa Dung đế quốc cùng hoàng thất là tương đương. Không có Áo Lan đế quốc cùng Lăng Mộc đế quốc án ngữ tai trung ương có lẽ Hoa Dung cùng Băng Nguyệt hai nước sớm đã đánh nhau sống chết rồi."
Nghe được Hỏa Diễm tông ba chữ, Niệm Băng không khỏi rùng mình một cái, hắn không có nói nữa, nhìn về phía quân đội đang chuẩn bị rời đi.
Mười vạn đại quân trùng trùng điệp điệp theo con đường lớn ly khai, trên con đường lớn hình thành một lộ tuyến uốn lượn khúc chiết, kỵ binh đi trước, trọng kỵ binh cùng khinh kỵ binh quân đoàn đồng thời khởi hành theo sau, vốn một khu vực đông đúc đã trở nên trống trải.
Tang Giới từ trong lòng lấy ra một khỏa thanh sắc Toàn Phong đưa cho Niệm Băng nói: "Đợi cho sau khi chấm dứt chiến tranh, cho dù Long hội trưởng các ngươi không nguyện ý gia nhập công hội chúng ta, ngươi vẫn có thể cầm cái này đến tìm ta, ta sẽ an bài cho ngươi. Tốt lắm, chúng ta cũng phải ly khai. À, được rồi, nếu như ngươi muốn đi đến thủ đô thì trước tiên hãy đi đến một vùng cách không xa Ô Lan thành đi. Nếu như việc đưa lá thư này không phải là cấp bách lắm, tốt nhất trong khoảng thời gian ngắn cũng không cần đi đến thủ đô. Bây giờ chiến tranh khẩn trương, phụ cận thủ đô đề phòng phi thường nghiêm ngặt, ngươi là một ma pháp sư đến từ ngoại quốc, đến nơi này có lẽ sẽ không được hoan nghênh cho nên ta đề nghị chính là trước tiên đến Lan Mộng thành cách Ô Lan thành không xa chờ đợi một đoạn thời gian đi. Tốt nhất là đợi cho sau khi chiến sự chấm dứt hãy lên đường, bởi vì tại Lan Mộng thành, nơi đây có thể nói là thiên đường của Áo Lan đế quốc chúng ta, có chiến sĩ học phủ và ma pháp học viện cao cấp nhất, nếu rảnh thì ngươi có thể đi xem. Được rồi, sau này còn gặp lại. Cơn gió vĩ đại! Đem sự tự do của các ngươi cho ta mượn, mang theo những làn gió tự do trong thiên địa, làm cho cánh tay chúng ta xuất hiện đôi cánh bay lượn, rời xa hết thảy tiếng ổn, rời xa hết thảy phiền não đi."
Trong lúc ngâm xướng những đoạn chú ngữ, chuôi ma pháp trượng của hắn tản mát ra màu xanh quang mang mãnh liệt chẳng những bao vây lấy thân thể của chính hắn mà còn bao phủ hai gã phong hệ ma pháp sư khác.
Dưới tác dụng của thánh quang, tốc độ của bọn họ chợt gia tăng, từ triền núi bay xuống thật sự là giồng như là đôi cánh của gió nhẹ nhàng hướng đến bộ đội ở phương xa mà đi tới.
Gặp phải loại tình huống này, Niệm Băng không khỏi than thầm trong lòng, trình độ ma pháp của Tang Giới so với hắn tưởng tượng còn muốn cao hơn rất nhiều, Phong Dực thuật này mặc dù chỉ là sáu cấp phụ trợ ma pháp nhưng đồng thời thi triển ở trên ba người, tổn hao ma lực không phải là như cấp sáu bình thường. Xem bộ dáng của hắn có lẽ rất nhanh sẽ tiến vào cảnh giới ma đạo sĩ. Đề nghị của hắn đúng là có thiện ý, mặc dù có hơi lợi dụng chính mình, dựa theo hắn nói bây giờ quả thật không phải là thời cơ để đi đến thủ đô Áo Lan đế quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.