Băng Hỏa Ma Trù

Chương 101: Nhất phẩm diện thực (Hạ)




Vừa nói, Niệm Băng tay phải nắm lấy cánh gà bắt đầu nóng lên trên than hồng, xoay tròn thật nhanh. Cánh gà mỗi mặt ở trên than hồng đều không vượt quá một giây, hai gã đầu bếp cũng ngừng tay cười lạnh nhìn hắn, bọn họ muốn xem xem Niệm Băng sẽ phải xấu hổ đến mức nào.
Động tác của Niệm Băng rất bình thường, ai cũng có thể làm được, nhưng cái khó là ở tiết tấu xoay tròn, từ đầu tới cuối, tốc độ xoay của hắn không hề thay đổi, hai gã trù sư nướng cánh gà này cũng không phải lính mới, vẻ mặt khinh miệt lúc đầu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng.
Động tác của Niệm Băng rất thoải mái, khi màu sắc bên ngoài cánh gà bắt đầu chuyển vàng, động tác của hắn thay đổi, năm chuỗi cánh gà đặt ở trên than hồng, hắn bắt đầu lật từng chuỗi từng chuỗi một, từ trái sang phải, không ngừng tiến hành tuần hoàn, tiết tấu vẫn ổn định như trước, thời gian nướng mỗi chuỗi cánh gà trên than hồng so với lúc trước lâu hơn một chút.
Tên đầu bếp đứng gần Niệm Băng nghi hoặc: "Cho dù động tác của ngươi thuần thục, có thể nướng cánh gà đều hơn. Hương vị so với chúng ta cũng chẳng có khác biệt lớn, chỉ cần không phải mĩ thực gia chính thức đều sẽ không nhận ra sự khác biệt nhỏ đó. Hơn nữa, làm như vậy sẽ rất dễ mệt, ngươi có biết chúng ta ở đây một ngày phải nướng bao nhiêu không?"
Niệm Băng mỉm cười, vừa nướng cánh gà, vừa nói: "Cũng không phải như các ngươi nghĩ, mấu chốt chính thức còn chưa bắt đầu. Các ngưới có thể yên tâm, ta không cần loại nước sốt này, chỉ cần một chút muối vào lúc chín tới là đủ rồi."
Rất nhanh, chỗ bất đồng khi nướng cánh gà đã hiện ra. Thông thường khi hai gã đầu bếp nướng, sau khi cánh gà chín vàng, bắt đầu xát thêm một ít mỡ để cho cánh gà càng trở nên thơm ngon. Nhưng Niệm Băng lại không làm như vậy, chỉ đẩy nhanh tốc độ xoay mà thôi. Niệm Băng cười nhẹ, trong mắt tỏa ra một tia thần quang nhàn nhạt, điểm mấu chốt đã tới. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lúc cánh gà biến thành màu vàng kim, thời điểm bắt đầu có mùi tỏa ra, quỷ điêu trong tay Niệm Băng không chút do dự nhanh chóng vạch trên cánh gà ba vạch ngang ba vạch thẳng, sáu vết rạch. Động tác của hắn cũng rất liền mạch lưu loát, không hề ngừng lại, mọi người chỉ nhìn thấy quanh ảnh màu lam lóe lên trên cánh gà. Cánh gà đã được lật lại, lại sử dụng động tác đồng dạng trên mặt này, rồi cất quỷ điêu đi, Niệm Băng lại tiếp tục quay cánh gà.
"Thấy rõ rồi chứ? cánh gà bản thân đã có nhiều mỡ, căn bản không cần cho thêm mỡ nữa. Khi cánh gà trở nên vàng óng vạch mấy vết lên cánh gà, như vậy có thể khiến cho mỡ trong cánh gà dung nhập nguyên vẹn vào bên trong, khiến cho hương vị của thịt gà càng thêm đều, làm cho cánh gà càng thêm nhập vị." Nói xong câu này, hắn lấy một nắm tư nhiên phết đều lên hai mặt cánh gà, khi cánh gà lật lại, hắn lại rải muối lên rồi tiếp tục nướng.
"Nướng cánh gà, thật ra căn bản không cần dùng quá nhiều tài liệu, bởi bản thân cánh gà đã có hương vị rất ngon rồi, các ngươi cho thêm nước sốt tất nhiên có thể khiến cho mùi càng thơm hơn, nhưng lại khiến nó ngọt hơn, cả cánh gà đều là vị của nước sốt, làm mất đi hương vị của cánh gà và lớp da en ngoài. Mặc dù thảo dược trong nước sốt đối với cơ thể con người có ích, đáng được tán thưởng, nhưng làm một trù sư, hương vị mới là trọng yếu nhất. Được rồi, xin mời nhấm nháp cực phẩm cánh gà do ta nướng đi." Bỏ cánh gà ra khỏi lò nướng, Niệm Băng đưa hai xiên khác nhau cho hai gã đầu bếp, ba xiên còn thừa, một cho người bán hàng, hai xiên khác cho khách hàng xếp hàng đầu tiên.
Một mai tử kim tệ xuất hiện trong tay Niệm Băng, đặt vào trên quầy trước mặt người bán hàng, hắn gạt mọi người, nhanh chóng đi khỏi.
Tiếng xùy đồng thời vang lên khi Niệm Băng rời đi, tám mươi phần trăm khách hàng đều cho rằng hắn đã chủ động nhận thua. Niệm Băng cũng không quan tâm mấy cái hư danh này, đi về phía con đường có ánh sáng đèn đuốc rực rỡ.
"Oa, thật sự là quá ngon, quá thơm! Cho tới giờ ta chưa từng nếm qua cánh gà thơm ngon như vậy." Một gã khách hàng may mắn nhận được một cánh gà kinh hô."
Lúc này, hai gã trù sư của quán ăn Lan Hinh đã biến thành bộ dạng ngốc trệ, cánh gà cho vào miệng tỏa ra mùi thơm, mặc dù không phải vị ngọt ngào thơm mát, nhưng khiến cho hương bản thân cánh gà hoàn toàn thể hiện, hơn nữa lớp da ngoài được nướng cháy dòn cùng thịt gà thơm mềm, đúng theo lời Niệm Băng, đây mới đúng là cánh gà nướng cực phẩm a! Hai gã đầu bếp liếc nhìn nhau, một người đứng ra nói: "Quả thật xin lỗi các vị quý khách, hôm nay chúng tôi tạm ngừng bán hàng, ngày mai sẽ cho ra loại cánh gà nướng mới." Nói xong, hai người lập tức đi ra cửa sau, việc bọn họ muốn làm bây giờ chỉ có một, chính là đem mỗi động tác Niệm Băng vừa làm ghi chép lại, trù nghệ của Niệm Băng đã hoàn toàn chinh phục bọn họ.
Mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Niệm Băng, hắn làm như vậy chỉ đơn giản là tán thưởng cách đối xử với khách hàng của quán ăn đó, hắn tin tưởng rằng, chỉ cần hai gã trù sư kia đầu óc không ngu ngốc,nhất định có thể từ động tác của mình học được rất nhiều thứ, phương pháp nướng gã sẽ tăng lên rất nhiều, hy vọng sinh ý của bọn họ càng thêm dồi dào. Dù sao bây giờ, người buôn bán lại không vì lợi nhuận thật sự quá ít.
Trên đường đi, hắn đột nhiên thấy một quán ăn ở phía trước, cách đó không xa. Lúc trước ăn cánh gà còn chưa no, ngược lại cay tới suýt chảy nước mắt, lúc này bụng đã bắt đầu biểu tình. Quán ăn kia sở dĩ hấp dẫn Niệm Băng là bởi tấm biển quảng cáo của nó, tấm biển rất đơn giản, chỉ có bốn chữ to, nhất phẩm diện thực.
Nhất phẩm? Có dũng khí dùng hai chữ nhất phẩm, có thể thấy được lão bản của cửa hàng này đối với thức ăn trong quán của mình tuyệt đối tin tưởng, phải vào xem xem. Diện thực, trong số nhiều thứ Niệm Băng biết, điểm tâm chính là phương diện không am hiểu nhất.
Nhất phẩm diện thực sanh ý so với quán ăn Lan Hinh quả thật là một trời một vực, chỉ có lèo tèo vài khách nhân, hơn nữa trước mặt đại bộ phận khách nhân đều chỉ có một bát mỳ.
"Tiên sinh, mời ngài vào, xin hỏi ngài muốn dùng gì?" Một gã phục vụ khách khí đi tới.
Niệm Băng đi tới bàn ngồi xuống, mỉm cười nói: "
Ở đây các ngươi sở trường nhất là cái gì?"
Phục vụ cười nói: "
Đương nhiên là các loại diện thực, chỉ cần ngài biết, chúng ta đều có thể làm ra. Bất quá giá cả ở đay tương đối cao, một món diện thực giá đều là một kim tệ."
"
Cái gì? Một kim tệ? Các ngươi ăn cướp đấy hả?" Niệm Băng trợn tròn mắt nhìn phục vụ, phải biết rằng, một kim tệ đủ để ăn một bữa tiệc rượu rồi, mà nơi này lại chỉ có thể mua một chén mỳ, hèn chi khách nhân ít như vậy. Nhưng Niệm Băng nhanh chóng chú ý tới một vấn đề, trong quán ăn, phần lớn đều là lão nhân, hơn nữa đều quần áo hoa lệ, khi mình ngạc nhiên hô lớn, ánh mắt bọn họ nhìn mình tràn ngập miệt thị."
Nụ cười trên mặt gã phục vụ biến mất. "Nữ nhân vì thích làm đẹp mà sẵn sàng chịu đựng, kẻ sĩ vì tri kỉ mà chết. Tiên sinh, ngài hoài nghi giá cả của chúng ta, ngài có thể lập tức ly khai. Chúng ta không chào đón khách nhân như ngài."
Niệm Băng ngây người trong chốc lát, cửa hàng buôn bán lại đuổi khách nhân ra ngoài? Nhất phẩm diện thực quả thật kỳ quái, đã tới rồi phải ăn chút gì đã, nơi này có gì đặc biệt đây? Khuôn mặt nở ra một nụ cười, nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi là ta thất lễ, chỉ là ta không nghĩ tới quán ăn này lại đắt tới vậy."
Gã phục vụ có phần kinh ngạc nhìn Niệm Băng, quả thực hắn không nghĩ tới Niệm Băng lại quyết định ở lại, người ta đã nói vậy, hắn còn có thể nói gì? Đành mở miệng hỏi: "Tiên sinh, ngài muốn ăn gì? Ở chỗ chúng ta ngài có thể thoải mái lựa chọn diện thực."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Vậy cho ta ba món đi, ta muốn năm cái Kim Hương Quyển, năm cái Lư Đả Cổn, một đĩa Khương Trấp Bài Xoa Nhi. Mong ngươi làm nhanh một chút, cám ơn."
Gã phục vụ vừa nghe Niệm Băng kể tên ba món ăn này, trên mặt nhất thời toát lên vẻ kinh ngạc, hắn ở đây đã lâu, đương nhiên biết những món diện thực khó làm. Niệm Băng kể ra ba loại diện thực này, hắn chỉ mới nghe nói qua Kim Hương Quyển, còn hai món kia đều chưa từng nghe qua. Trong mắt toát lên vài tia do dự, nói: "Quả thật xin lỗi, tiên sinh. Xin ngài trả tiền trước."
Niệm Băng từ trong người lấy ra ba kim tệ đưa cho hắn, nói: "Bây giờ có thể đi."
Phục vụ gật gật đầu nói: "Xin ngài đợi một lát."
Phục vụ rời khỏi, Niệm Băng nhìn quanh, quán cơn trang trí có phần cổ xưa, sàn nhà làm bằng gỗ màu nâu đỏ, tất cả bàn ghế đều làm bằng gỗ, cả quán ăn nhìn qua rất sạch sẽ, ở trong cùng có một bức thư pháp, mặt trên viết hai chữ nhất phẩm, hai chữ đều hữu lực, nhìn qua vô cùng khí thế.
Niệm Băng chọn ba món diện thực, là món ăn đặc sản trong ở các địa phương bất đồng trên đại lục. Lúc trước Tra Cực dạy hắn trù nghệ từng nói qua, chỉ cần hắn có thể làm ba loại diện thực này, vậy công phu cơ bản của hắn có thể tính là qua cửa. Ba món diện thực bất đồng này là kiểm nghiệm một chút trình độ của đầu bếp.
"Ai, có ai không, ta sắp chết đói rồi, cho ta một chén mỳ nào." Thanh âm thánh thót vang lên khiến các thực khách nhìn ra cửa, Niệm Băng vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức toàn thân chấn động, tới khi hắn nhìn thấy thân ảnh màu đỏ đứng ở cửa, không khỏi âm thầm kêu khổ, vội vàng cúi đầu. Nhưng vị trí hắn ngồi rất gần cửa, hơn nữa mái tóc màu vàng tại Băng Nguyệt đế quốc cực kỳ hiếm thấy, nhanh chóng khiến cho người vừa tới chú ý.
Thanh âm kinh hỉ vang lên. "Niệm Băng, tốt quá, rốt cục cũng tìm được ngươi, xem ra vận khí của ta quả là tốt." Người đột nhiên xuất hiện ở cửa, đúng là Thanh Phong Trai đại tiểu thư Tuyết Tĩnh. Từ bộ dạng phong trần của nàng có thể thấy được, dọc đường, nàng đi rất nhanh. Một thân y phục võ sĩ màu đỏ lộ ra những đường cong hoàn mỹ, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng không làm giảm đi chút khí khái nào.
Đã bị nhận ra, Niệm Băng bất đắc dĩ đứng lên nghênh tiếp. "Tĩnh tĩnh, sao ngươi lại chạy tới đây?"
Tuyết Tĩnh gặp Niệm Băng, tâm tình cực tốt, cười nói: "Còn không phải tìm ngươi sao? Ngươi đi mà không nói một tiếng, nếu Linh nhi không nói cho ta biết, ta còn không hay ngươi đã rời đi rồi. Ngươi đúng là đồ nhẫn tâm."
Cảm nhận được ánh mắt quái dị của các thực khách, bọn họ tựa hồ đều đang hoài nghi, cô gái như vậy mà cũng bị ruồng bỏ sao?
Niệm Băng không khỏi xấu hổ, cười khổ nói: "Nãi nãi của ta ơi, ngươi nói chuyện chú ý một chút có được không? Chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, không cần giống như oán phụ thế."
"
Phi." Tuyết Tĩnh mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Ai là oán phụ hả, ngươi đừng có đắc ý, ta tới đây là để bắt ngươi trở về. Nói đi là đi luôn, nếu ngươi không theo ta về Thanh Phong Trai, từ nay về sau ta bám theo ngươi, mỗi ngày đều làm ngươi phiền tới chết." Thanh âm của nàng rất lớn, các thực khách trên mặt đều không giấu nổi nụ cười.
Niệm Băng kéo Tuyết Tĩnh đến xuống bên bàn của mình. "Tiểu thư, cái lỗ tai của ta không điếc ngươi nói nhỏ một chút ta vẫn nghe được."
Tuyết Tĩnh đột nhiên vành mắt đỏ lên, ủy khuất nói: "Thực không nghĩ tới, ngươi lại nói đi là đi luôn, chẳng lẽ, ta làm cho ngươi chán ghét tới vậy sao?"
Niệm Băng lắc đầu, thấp giọng nói: "Không cần đâu, ngươi dừng hiểu lầm. Ta rời khỏi Băng Tuyết Thành cũng là bất đắc dĩ! Ta nghĩ, sau khi ta rời đi không lâu, Băng Tuyết Thành sẽ có ý chỉ của quốc vương truyền xuống triệu ta đi. Nhưng ta lại không muốn mất đi tự do, huống hồ, chí hướng của ta là đi khắp đại lục, học tập sở trường trù nghệ của mọi người, lúc trước không phải ngươi nói đã hiểu rồi sao?"
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, nói: "Ta mặc kệ, dù sao nếu ngươi không theo ta về, ta sẽ cùng ngươi đi du lịch khắp đại lục, đúng lúc ta đang muốn đi chơi."
Niệm Băng cười khổ nói: "Như vậy sao được, một nữ hài tử suốt ngày đi theo một nam nhân sẽ khiến người ta đàm tiếu đấy. Chẳng lẽ ngươi không sợ gã Yến Phong kai ghen sao?"
Tuyết Tĩnh trong mắt toát ra một tia quái dị: "Niệm Băng, ngươi nói thẳng ra đi, có phải ngươi chán ghét ta?" Thanh âm của nàng rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại biểu hiện vô cùng chăm chú.
Niệm Băng ngưng một lúc rồi mới nói: "Vốn là có chút chán ghét tính tình của ngươi, sau này ta mới phát hiện, mặc dù tính tình của ngươi hơi xấu nhưng hoạt bát sáng sủa, tâm địa thiện lương, quả thật là một cô gái tốt."
Tuyết Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: "Thật rat a cũng biết, bản thân danh hiệu Phong Nữ là vì mình không tốt, ngươi rời khỏi Băng Tuyết Thành, có một nguyên nhân lớn là vì trốn ta."
Niệm Băng bất đắc dĩ nói: "Ngươi sao lại nói như vậy? Ta đã nói rất nhiều lần, rời khỏi Băng Tuyết Thành hết thảy nguyên nhân đều là do ta, chẳng có chút quan hệ gì với ngươi cả. Chúng ta đã là bằng hữu, sao lại phải so đo những truyện trước kia?"
Tuyết Tĩnh nở nụ cười. "Ngươi đã nói vậy, vậy cho ta đi theo ngươi đi du lịch khắp đại lục đi, đợi danh tiếng ngươi trong Băng Tuyết Thành giảm xuống, ngươi lại theo ta trở về làm trù sư, hoặc chúng ta tùy tiện tìm một chỗ mở quán ăn cũng được, ta xuất tiền, ngươi làm đại cổ đông, thế nào? Ta cho ngươi chiếm một nửa cổ phần, mọi chuyện trong nhà bếp đều do ngươi định đoạt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.