Băng Hỏa Chí Tôn

Chương 67: Uy Lực Đại Tiên Cảnh Giới!




Cơn phẫn nộ cực hạn của Băng Liên khiến cho cả người nàng bùng phát ra một luồng hàn khí vô cùng băng lãnh. Khí lực màu đỏ sẫm phừng phực toả ra xung quanh. Cơ thể Băng Liên từ từ lơ lửng lên phía trên không trung, băng lực cũng liên tục tuôn trào ào ạt.
"Nhị Thập Vũ Băng Liên Hoa!"
Sau tiếng hét đầy cuồng nộ đó của Băng Liên, lớp sương băng xung quanh nàng trong chớp mắt đã hoá thành hai mươi đài hoa sen băng to lớn. Mỗi đoá sen băng đều to gần bằng một toà nhà! Từ kích thước cho đến số lượng những bông hoa sen băng này đều cho thấy sự thăng tiến vượt trội về sức mạnh của Băng Liên sau khi đột phá cảnh giới Đại Tiên.
"Những thứ này khá nguy hiểm đây…" đã chứng kiến qua uy lực của những đoá sen băng kia trong giải thi đấu Tiểu Tiên Chi Chiến nên Độc Phấn có chút e dè khi trực tiếp đối phó với chiêu thức này.
Nhân cơ hội Độc Phấn đang phân tâm, Băng Mị liền thay đổi thủ ấn trên tay, băng lực trên tay liền hoá thành ba vòng tròn to lớn. Sau một cái vẫy tay, cả ba vòng băng đó lập tức bay về phía đám người Độc Phấn, Băng Thành và Băng Thiết.
Phía bên kia, Băng Thành đã phát hiện ra chiêu thức của Băng Mị, lão nhanh chóng đánh động cho đồng bọn.
"Độc Phấn, Băng Thiết, cẩn thận!"
Ngay tức thì, Độc Phấn vung tay lên một cái lập tức khí độc từ trong tay Độc Phấn bay ra đối đầu với ba vòng tròn băng của Băng Mị. Kết quả là cả hai chiêu thức đều nổ tung và đồng thời tiêu tán.
"Thôi nào Băng Mị, ngươi thừa biết chiêu thức của ngươi không có tác dụng với dạng hợp thể này của ta mà." Độc Phấn khinh bỉ cười nói.
Ngược lại, Băng Mị chỉ khẽ mỉm cười. Như cảm thấy có điều không ổn, Độc Phấn xoay nhanh lại phía sau thì lúc này trước mặt cô ta đang là những đoá hoa sen trắng tinh đang xoay tròn cực nhanh, hàn khí tỏa ra càng lúc càng nồng đậm đến nỗi có thể nghe được âm thanh xèn xẹt trong không khí.
"Bạo!" Băng Liên trừng mắt quát lớn.
Ngay sau đó là một màn bạo phát làm rung chuyển trời đất. Hai mươi đoá hoa sen đồng loạt phát nổ tạo ra một đợt xung lực khổng lồ quét sạch mọi thứ xung quanh trong bán kính hơn trăm dặm. Uy lực khủng khiếp đó làm cho một mảnh rừng giờ đây chỉ còn lại một khoảnh đất trơ trụi cùng một cái hố sâu không thấy đáy.
Khói bụi mịt mù che lấp hoàn toàn quang cảnh nơi này, phải mất một lúc lâu sau đó thì lớp bụi mù kia mới từ từ tan biến. Ngay sau khi khói bụi tan dần thì trên mặt đất mới lộ ra những bóng đen với những dáng vẻ khác nhau.
Băng Mị cùng Băng Nguyệt nhờ vào việc lui ra xa khỏi phạm vi oanh kích nên không phải chịu bất kỳ tổn thương gì. Tuy nhiên, phía Độc Phấn thì mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược.
Sau khi cả mảnh rừng bị thổi bay thì những tên còn lại trong nhóm Độc Phấn cũng đã bị lộ ra. Toàn bộ bọn chúng đều là những kẻ đến tham gia đại hội lần này. May mắn cho chúng là ở cách khá xa phạm vi vụ nổ nên chỉ bị lực bộc tác làm cho xây xát nhẹ. Hai cha con Băng Thành thì bị nặng hơn một chút, Băng Thiết bị áp lực vụ nổ khiến cho cơ thể bị nội thương nặng rơi vào hôn mê, máu chảy khắp miệng, đầu tóc rối bù, y phục tả tơi trông thật kinh dị.
Về phần Băng Thành cũng không khá hơn là bao. Y dùng thân mình che chắn cho Băng Thiết nên bị vô số tạp vật bắn ra trong vụ nổ gây thương tích khá nặng. Cơ thể hắn giờ đây chi chít những vết thương lớn nhỏ cùng máu tươi thấm đẫm khắp người trông chẳng khác gì một huyết y nhân.
Khi hắn quay về phía sau nhìn vào tình trạng thê thảm của Băng Thiết, hai hàm răng không tự chủ liền nghiến chặt vào nhau phát ra tiếng kêu ken két đáng sợ.
“Khốn nạn, con nha đầu này không ngờ lại có thực lực đáng sợ như vậy, nếu để nó tiếp tục phát triển thì sau này e rằng khó có ai có thể chống lại nó. Cần phải loại trừ ngay lúc này!” Chứng kiến một màn phô diễn uy lực khủng bố của Băng Liên, Băng Thành tức giận thầm nhủ.
Ngay lập tức, hai bàn tay Băng Thành liền phát ra hai luồng băng lực cực kỳ tinh khiết. Thứ băng lực này phát ra một loại ánh sáng lấp lánh trông giống như sinh mệnh của hắn vậy. Thứ này chính là loại băng lực Băng Thành dùng để hạ sát chiêu với Hỏa Lân và Hỏa Cương trong trận chiến truy sát không lâu về trước tại Hỏa Quốc.
“Độc Phấn, ta giao con trai ta lại cho các ngươi chăm sóc. Lão phu sẽ liều cái mạng già này để giải quyết đám tạp chủng này! Hãy nói với tổ chức rằng ta đã trừ đi một mối họa nguy hiểm cho tổ chức, hy vọng tổ chức sẽ nhiệt tình bồi dưỡng cho con trai ta trở thành một cường giả, trả thù cho ta” Băng Thành khẽ mấp máy môi, truyền âm đến bên tai Độc Phấn đang ở phía trước mặt.
Độc Phấn vừa nghe thấy liền gật đầu đồng ý, tình trạng của ả ta cũng không còn cường hãn như trước nữa. Sau khi trực tiếp lãnh một chiêu toàn lực của Băng Liên ở cự ly gần như vậy, hai cánh tay của Độc Phấn đã hoàn toàn tê dại do ảnh hưởng của lực bộc tác gây ra. Cơ thể tuy không bị thương nặng như Băng Thành do kịp thời dùng chiêu thức phòng ngự cấp cao để phòng vệ nhưng cũng không tránh khỏi bị chút nội thương và ngoại thương. Lực chiến bây giờ của Độc Phấn đã bị suy giảm gần phân nửa.
Vì vậy khi vừa nghe qua ý định của Băng Thành, Độc Phấn liền nhanh chóng đồng ý. Vừa có thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm này, vừa có thể hoàn thành được nhiệm vụ. Quả là một lời đề nghị béo bở.
Độc Phấn sau đó liền lui về phía sau đỡ lấy Băng Thiết, để lại mọi thứ cho Băng Thành.
Hiện giờ cả người Băng Thành đều phát ra một thứ ánh sáng lam sắc rực rỡ, băng lực trong nháy mắt đã tuôn trào ra vô cùng mãnh liệt. Vô số băng tinh thể lần đầu tiên tỏa ra từ cơ thể Băng Thành, khiến cho người khác có cảm giác khi những băng tinh thể này thoát ra hết cũng là lúc chấm dứt sinh mệnh của lão.
“Lão già này điên rồi, dám đem cả tính mạng ra để quyết hơn thua với chúng ta!” Băng Nguyệt kinh ngạc nói.
Băng Mị lúc này đang đỡ lấy Băng Liên sau khi cô nàng vừa tung ra toàn bộ sức lực của mình, hiện giờ đã quay trở lại hình dáng ban đầu, toàn thân mềm nhũn ra vô lực. Băng Mị nhìn chăm chú về phía Băng Thành theo dõi nhất cử nhất động của hắn để đảm bảo có thể kịp thời phản ứng.
“Chúng ta đã đạt được mục đích rồi, không cần dây dưa với bọn chúng làm gì, giờ muội hãy mau đem Băng Liên đi trước, ta sẽ ở lại cầm chân bọn chúng rồi theo sau.” Băng Mị khẽ thì thầm với Băng Nguyệt.
“Không được, tỷ ở lại làm sao chống đỡ nổi tất cả bọn chúng? nếu đi thì chúng ta cùng đi.” Băng Nguyệt lắc đầu từ chối.
“Tên ngốc này, bọn chúng sau khi ăn một chiêu cực mạnh của Băng Liên thì thực lực đều đã bị giảm đi khá nhiều rồi, không thể uy hiếp được ta đâu. Ta chỉ đứng phía sau đảm bảo không có tên nào đánh lén sau lưng thôi. Mau đi thôi, tính mạng của Băng Liên cần được đặt lên trên hết!” Băng Mị dịu dàng khuyên bảo Băng Nguyệt.
“Vậy... tỷ phải nhanh chóng theo sau muội nhé!” Băng Nguyệt chần chờ một lúc rồi mới gật đầu đồng ý.
Băng Mị liền mỉm cười gật đầu. Ngay sau đó, Băng Nguyệt đỡ lấy Băng Liên rồi quay người về phía Thủy Quốc định phóng đi.
“Muốn chạy sao? nằm mơ đi!” Băng Thành điên cuồng hét lớn.
Bỗng dưng một tấm rào chắn băng khổng lồ xuất hiện bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh khiến cho mọi lối đi đều bị phong tỏa.
“Ngươi mới là kẻ đang nằm mơ.” Băng Mị quát lớn, sau đó liền tung một chưởng cực mạnh về phía tấm chắn cực đại kia.
“Rầm!!!”
Sau một tiếng động lớn, bức rào chắn chỉ bị rung lắc mạnh chứ không hề có dấu hiệu bị phá vỡ.
“Thiểu năng, tấm chắn được tạo ra từ băng nguyên trong cơ thể ta mà con nha đầu như ngươi muốn phá là phá hay sao? Nực cười!” Băng Thành chế giễu.
“Xem ra ngươi là muốn đánh đến không chết không thôi đúng không? Vậy được, ta sẽ chiều theo ý ngươi!” Băng Mị tức giận lao đến tấn công.
Chỉ thấy Băng Thành nở một nụ cười đầy ẩn ý, cả người lóe sáng, lập tức lao thẳng về phía Băng Mị.
Hai bên giao chiêu liên hồi không ngừng nghỉ. Dù cho Băng Mị thực lực chênh lệch khá nhiều so với Băng Thành nhưng hiện tại lão ta đang dùng toàn lực kể cả sinh mệnh ra để liều mạng vì thế cục diện trận chiến vẫn chưa ngã ngũ.
“Nha đầu thối, ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt!” Băng Thành bất chợt trừng mắt lên quát lớn.
Cơ thể lão ta bỗng dưng phình lên như một quả bong bóng trông hết sức dị hợm, hàn khí liên tục tiêu thoát ra bên ngoài không ngừng khiến cho nhiệt độ mỗi lúc một giảm sâu. Mặt đất và cây cối trong khu vực màn chắn đều bị đông cứng.
“Đây là món quà cuối cùng ta tặng cho mụ già Băng Chúc kia, hy vọng mụ ta sẽ thích!” cơ thể Băng Thành lúc này đã trương lên cực đại, vẫn cố gắng thốt ra những lời lẽ đe dọa đầy gớm ghiếc cùng giọng cười nham hiểm của hắn.
Mặc dù Băng Mị không biết rõ đối phương đang âm mưu điều gì nhưng nhìn vào nét mặt cùng giọng điệu tự tin của Băng Thành thì Băng Mị chắc chắn chiêu thức này không hề tầm thường, lập tức cô liền quay lại ra hiệu cho Băng Nguyệt dựng lên băng cầu bảo vệ Băng Liên, bản thân cũng nhanh chóng lùi ra xa rồi triển khai chiêu thức phòng ngự..
“Ha ha ha, vô dụng cả thôi, tất cả các ngươi đều phải đi theo lão phu xuống âm phủ!”
“Tổ chức trường tồn, Lão Bạch vạn tuế!”
“Bí kỹ Băng Tộc: Sát Băng Khí!”
m thanh vừa dứt thì cả người Băng Thành liền nổ tung, nguồn băng lực khủng khiếp từ cơ thể lão ta bộc phát dữ dội. Khói tuyết mù mịt thổi tung khắp nơi trong rào chắn, nhìn từ bên ngoài chẳng khác gì một trận bão tuyết cuồng bạo.
Một lúc sau, bão tuyết tan dần, chỉ còn lại những tinh thể tuyết lấp lánh phủ kín khu vực nơi đây tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Lúc này Băng Mị cùng Băng Nguyệt đã giải trừ chiêu phòng vệ, cả hai đều bất ngờ trước chiêu thức tự bạo này của Băng Thành. Cứ tưởng rằng đó phải là một chiêu kinh thiên động địa, nào ngờ chỉ tạo ra được một trận bão tuyết đơn giản.
“Thế mà lão ta còn làm giọng điệu giả thần giả quỷ hù dọa chúng ta, làm muội cũng tưởng đâu sắp gặp nguy hiểm lớn rồi!” Băng Nguyệt cười hớn hở nói.
“Ta cũng không hiểu nổi lão già đó, miệng thì nói là bí kỹ Băng Tộc vậy mà chẳng có chút sức mạnh áp đảo nào. Thôi dù sao cũng may là mọi chuyện không quá tồi tệ.” Băng Mị cũng thở phào nhẹ nhõm.
Băng Liên giờ đã có thể tự lăng không được, cả ba đứng nhìn lớp rào chắn kiên cố do Băng Thành dựng lên lúc trước dần dần tan biến.
Phía dưới mặt đất bây giờ không còn nhìn thấy bóng dáng đám người Độc Tộc đâu nữa. Xem ra bọn chúng nhân cơ hội vừa rồi rút lui về Thổ Quốc.
“Chúng ta mau hợp quân cùng nhóm của Băng Ngọc và Băng Châu sau đó về báo lại tình hình với nữ vương để tìm cách giải quyết vụ việc lần này.” Băng Mị quay về phía Băng Liên và Băng Nguyệt nói.
Cả hai người kia nhanh chóng gật đầu. Sau đó cả ba người liền quay về phía Thủy Quốc chuẩn bị xuất phát.
Đột nhiên cả ba người đồng loạt rơi xuống đất, kế đến xuất hiện dấu hiệu đông cứng cơ thể kéo dài từ bàn chân trở lên phía trên.
Ngay lập tức cả ba người vội vận khí lực để hóa giải, nhưng khi vừa vận khí thì liền bị thổ huyết.
“Sao lại thế này??? không thể vận khí được, cả người lại cứ đông cứng dần, ngay cả mạch máu cũng bắt đầu bị đóng băng. Sao lại thế?” Băng Nguyệt hốt hoảng.
Băng Mị vội nhớ lại lời Băng Thành trước khi chết có nói đến tên chiêu thức là Sát Băng Khí. Lúc này cô nàng mới giật mình kinh hãi.
“Thì ra thứ nguy hiểm nhất lại chính là những băng tinh thể lẫn trong không khí mà chúng ta vừa hít phải nãy giờ, chính chúng làm đông cứng tứ chi và phong tỏa khí lực của chúng ta từ bên trong. Tức thật, vậy mà ngay từ đầu ta lại không nghĩ ra.” Băng Mị tức giận tự trách.
“Vậy là chúng ta đành bỏ mạng nơi đây sao? ta không cam tâm, ta còn muốn gặp lại mẫu thân và tiểu muội của ta…” Băng Liên đau đớn kêu lên.
Ngay lúc đó, Băng Ngọc và Băng Châu cũng vừa tìm tới, cả hai vừa đáp xuống định hỏi thăm tình hình nãy giờ thì phát hiện cả ba người kia đang bị hóa thành những khối băng.
“Băng Mị, chuyện gì đã xảy ra vậy? sao các người lại ra nông nỗi này?” Băng Ngọc hốt hoảng vội hỏi.
Tuy nhiên tốc độ đông cứng mỗi lúc một nhanh, Băng Mị chưa kịp trả lời thì ba người đã hóa thành ba tượng băng trắng xóa không còn chút sinh mệnh.
Bàng hoàng trước cảnh tượng trước mặt, Băng Ngọc và Băng Châu nhất thời không biết phải làm gì, cả hai đứng nhìn nhau, không chút phản ứng. Vài phút sau Băng Ngọc chợt lên tiếng.
“Mau đưa ba người họ về Thủy Quốc, nữ vương có thể có cách cứu được bọn họ.”
“Đúng rồi, mau đi thôi!” Băng Châu giục.
Hai người liền dùng khí lực bao lấy ba khối băng rồi lao đi như tên bắn về phía Thủy Quốc.
Sau hơn hai giờ đồng hồ phi hành không ngừng nghỉ, cả hai đã về tới cung điện Băng Tộc tại Thủy Quốc. Lúc này Băng Tuyết và Băng Linh cũng đang có mặt trong đại sảnh. Vừa thấy hai người Băng Ngọc và Băng Châu lao xuống cùng ba khối băng thì trong lòng Băng Tuyết đã có dự cảm không lành.
“Nữ vương, mau cứu lấy nhóm Băng Mị, bọn họ bị trúng chiêu thức kỳ quái gì đó khiến cho cả người đều bị đông cứng thành băng!” Băng Ngọc hớt hải nói.
Băng Tuyết nhanh chóng dùng khí lực chạm vào khối băng của Băng Mị để kiểm tra. Một lúc sau nàng ta dùng băng lực kết hợp với khí lực của mình để phá vỡ lớp băng nhưng không thành.
“Loại băng lực quái dị gì thế này? Băng Linh, mau cho mời các vị trưởng lão đến đây!” Băng Tuyết nóng vội quát.
“V...âng!” Nghe giọng điệu có phần tức giận của Băng Tuyết, Băng Linh vội đi ngay.
Băng Tuyết lúc này nhìn về phía cơ thể mảnh mai của Băng Tuyết cùng gương mặt sầu khổ của cô bé, nước mắt không kiềm được liền chảy dài xuống hai bên má.
“Còn Băng Thanh và Băng Càn rồi Băng Thiết đâu? sao chỉ có những người này ở đây?” như chợt nhớ ra, Băng Tuyết vội quay lại hỏi Băng Châu.
Băng Châu hơi chần chừ một lúc mới dám kể lại toàn bộ sự việc. Từ sự phản bội của Băng Thiết đến sự mai phục rồi cướp người của tổ chức thần bí kia cộng thêm chân tướng của Băng Thành. Duy chỉ có sự tham gia của nhóm người Độc Tộc là không được nhắc đến do hai người bọn họ không có mặt tại khu vực đó.
Vừa nghe xong Băng Tuyết liền nổi cơn thịnh nộ, tay phải vung mạnh một cái, cột trụ băng trong sảnh lập tức vỡ tan thành khói bụi.
“Lão già Băng Thành đáng chết! không ngờ hắn lại có con trai, lại là tên Băng Thiết bấy lâu luôn đi cùng với chúng ta nữa chứ. Lần này quả thật chúng ta đã quá khinh suất rồi!” Băng Tuyết căm phẫn hét lớn.
Cùng lúc đó, Băng Linh đã dẫn theo ba vị trưởng lão đứng đầu trong tộc, một người trong số đó chính là Băng Chúc, mẫu thân của Băng Tuyết.
Khi vừa tới nơi, cả ba đều kinh ngạc khi thấy tình trạng đóng băng của ba người Băng Mị, Băng Nguyệt và Băng Liên. Băng Chúc không kìm được, vừa nhìn thấy Băng Liên liền vội lao đến kiểm tra tình hình.
“Cháu gái của ta, sao lại thành ra thế này?” tay vừa dùng khí lực dò xét bên trong cơ thể Băng Liên, gương mặt biến sắc, lo lắng nói.
“Mẫu thân, người xem có cách nào cứu được bọn họ hay không?” Băng Tuyết hướng mắt về phía Băng Chúc, giọng có chút khẩn trương.
“Ta không thể tìm thấy dấu hiệu sinh mệnh của con bé, kẻ nào đã xuống tay tàn nhẫn như vậy?” Băng Chúc phẫn nộ quát lớn.
“Là lão già Băng Thành!” Băng Tuyết uất hận đáp.
“Là... lão ta…” Băng Chúc chợt thoáng sững người khi nghe đến cái tên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.