Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Chương 98: Ở một nơi bên ngoài ngũ hành Tam giới




Editor: Vi quàng tử
Hình Thiên bị Hoa Linh đè lên giường sờ soạng cả một buổi chiều, qua bản ghi chép, Hoa Linh biết có thể nói chuyện với Bổ thiên thạch, y thử dùng chân khí liên hệ với nó nhưng làm kiểu gì nó cũng không có phản ứng nào.
Dẫu vậy thì y cũng đã thành công dọa Bình Ế sợ chết khiếp. Vầng, lúc Bình Ế bước vào thì đập vào mắt là cảnh Hoa Linh dang chân ngồi trên eo Hình Thiên, hai mắt dán chặt vào ngực Hình Thiên đang cởi trần nửa người trên, ngực đỏ bừng, hai mắt mờ mịt…
An An ngồi trên ghế bất đắc dĩ không dám nhìn thẳng. Bình Ế đỏ mặt đi tới kéo Hoa Linh xuống khỏi người Hình Thiên.
Chân khí trong người Hoa Linh từ đầu đã không còn nhiều, giằng co một buổi đã tiêu hao gần hết, tuy rất bất mãn nhưng vẫn bị Bình Ế kéo xuống giường.
“Ế, đêm nay tớ sẽ ở lại đây, tớ muốn tiếp tục thử, không chừng nó sẽ biết tung tích của Ngao Túc.” Hoa Linh nhìn chòng chọc vào ngực Hình Thiên.
“Biết rồi biết rồi, nhưng cũng nên nghỉ ngơi để Hình Thiên cũng được nghỉ chứ. Mai chúng ta tiếp tục nghĩ cách, bây giờ công lực của cậu quá yếu, không nên uống phí chân khí.” Bình Ế nói xong trực tiếp kéo người đi.
Hình Thiên sống sót sau hiểm cảnh cảm kích nhìn bóng lưng Bình Ế, ngẫm lại ánh mắt như hổ đói kia của Hoa Linh, Hình Thiên sâu sắc cảm thấy nếu để y ở lại xem chừng không chỉ tính mạng mà cả…. trinh tiết cũng khó giữ.
Trái tim nhỏ này đập loạn như hươu chạy…. Hù chết lão tử.
An An bên cạn đã chuẩn bị xong nước ấm cùng khăn mặt, toan gọi Hình Thiên rửa mặt lại thấy hắn đờ người ra trên giường.
“Điện hạ?” An An thận trọng gọi.
Một hồi lâu sau, Hình Thiên mừng rỡ nhìn An An: “Nó có phản ứng, Bổ thiên thạch có phản ứng, nó nói Ngao Túc chưa chết!”
An An nghe vậy hai mắt sáng ngời, nói: “Vậy nó có nói Đại hoàng tử điện hạ đang ở đâu không? Lúc nào thì về?”
Hình Thiên: “… Chưa nói.”
An An: “…”
Hình Thiên quần áo xộc xệch vọt tới Vạn Hoa điện.
“Bổ thiên thạch nói Ngao Túc không chết, có thể trở về hay không thì phải xem năng lực của hắn và tạo hóa, nó nói nó chỉ có thể biết được chừng ấy, bảo chúng ra đừng làm phiền nó nữa, nó xhir muốn làm một trái tim an tĩnh…”
Hình Thiên nói hết ý chỉ của Bổ thiên thạch cho Hoa Linh nghe. Hoa Linh im lặng chốc lát, mũi hơi cay, khẽ cười khàn giọng đáp: “Quá tốt rồi, tớ biết hắn sẽ không chết mà, tớ chờ hắn, hắn nhất định có thể trở về.”


Cùng lúc đó, Ngao Túc khoanh chân ngồi giữa một thung lũng rộng lớn cây cối xanh um tươi tốt, ở giữa có một thác nước lớn chảy xuống một hồ xanh thẳm tạo nên một màn nước trong suốt.
Ngao Túc ngồi trên tảng đá trồi lên giữa hồ, ngẩng đầu nhìn Hoa Linh cười rạng rỡ trên màn nước, tràn ngập trong mắt hắn là tưởng niệm ấm áp.
Lúc này, một bóng người vèo đến bên cạnh hắn, người đến đứng trên tảng đá, nhìn Hoa Linh trong màn nước cười nói: “Ây dô, vợ ngươi đây hả? Chậc, dáng vẻ không tệ nha, nhưng mà hơi gầy, vẫn kém sắc hơn ta.”
Dứt lời, người kia cười hì hì ngồi xuống cạnh Ngao Túc, cả người hệt như không có xương sống ôm cổ Ngao Túc treo trên người hắn nói: “Ngươi liên lạc với Bổ thiên thạch hở? Thiệt lợi hại quá.”
Ngao Túc ngồi nghiêm chỉnh, thu hồi ấm áp trong mắt, gỡ tay người kia khỏi cổ mình, mở miệng: “Lúc nào thì đưa ta trở về?”
Người kia cười lấy lòng, nói: “Ta đã nói là sẽ không thả ngươi đi rồi. Ta là ân nhân của ngươi, ngươi ở lại lấy thân báo đáp chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?”
Ngao Túc nghiêm túc nhìn đối phương: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”
Người kia vô tội chớp mắt: “Không phải trên kia có viết à? Thủy Mành động – Hoa Quả sơn, mỹ cảnh tuyệt đẹp nhất thế gian.”
Ngao Túc lạnh lùng nói: “Loại ảo thuật này không lừa được ta.”
Người kia nghe vậy cười tươi: “Không hổ là người ta chọn, quả nhiên thực sự có tài.”
Đối phương nói xong liền vung tay lên, sơn thủy xung quanh biến mất, thay vào đó là một bãi cát sóng biển dập dờn, xa xa là mặt trời đỏ đang từ từ nhô lên, biển trời một màu thơ mộng. Kẻ kia tiếp tục dựa vào vai Ngao Túc: “Thế này lãng mạn hơn phải không?”
Ngao Túc trầm mặc không đáp.
Người kia thấy thế cười khẽ, phất tay lần hai, thay thế bãi biển là một căn phòng hoa lệ, hắn và Ngao Túc ngồi trên một giường lớn hình trái tim rải đầy cánh hoa lài. Sau đó hắn thì thầm bên tai Ngao Túc: “Hay là… Trực tiếp như này tốt hơn? Đến đây đi, ta chuẩn bị xong rồi…”
Ngao Túc đẩy người ra, đứng lên nhìn hắn từ trên xuống: “Ta cũng đã nói, rất cảm tạ ngươi đã cứu ta, thế nhưng ta phải đi về.”
Người kia ngửa mặt nằm trên giường nhìn Ngao Túc, cười nói: “Được thôi, chỉ cần ngươi hầu hạ ta thật tốt, nói không chừng hôm nào đó tâm tình tốt ta sẽ thả ngươi đi. Đến đây đến đây, muốn về sớm thì đừng uổng phí thời gian!”
Ngao Túc không để ý tới hắn, quay đầu xuống giường đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài trầm mặc.
Lúc ở trong đường hầm không thời gian, hắn chỉ thấy người mình bị một lực lượng cực đại dẫn dắt rơi vào sâu trong hắc động, càng lúc càng nhanh, càng vào sâu thực khí càng tiêu thất, ý thức cũng ngày càng mơ hồ, ngay khi thể lực sắp cạn kiệt thì cơ thể đột nhiên dừng lại, trước mắt sáng rực, sau đó một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.
Chưa kịp nhìn kĩ thì ngất đi, hắn không biết mình ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại thì người đã ở thung lũng, mà bóng người cứu hắn khỏi hắc động chính là cái kẻ đang nằm trên giường kia.
Ngao Túc vốn mang lòng biết ơn, chả ngờ tên đó lại tử triền loạn đả với hắn. Sau đó mỗi lần cố gắng rời khỏi nơi này đều sẽ trở về vị trí cũ, quan sát nghiên cứu hồi lâu mới biết hết thảy trước mắt đều là ảo giác, hắn bị nhốt trong kết giới phong bế.
Nếu không thoát được, Ngao Túc thẳng thắn ở lại chuyên tâm nghiên cứu đường hầm không thời gian, thử liên hệ tìm kiếm chỗ hổng.
Không lâu sau đó, hắn quả thực tìm thấy được một chỗ thời không có linh áp, coi đây là tọa độ, định vị đến Long cung. Hắn không biết vật gì có năng lực mạnh mẽ xuyên thấu thời không đến vậy nhưng cũng không có lòng nghiên cứu. Hắn chỉ một lòng tìm cách rời khỏi chỗ này, kẻ kia ngày nào cũng đến quấy rầy hắn một lần, hỏi hắn đã nghĩ thông suốt chưa, có muốn làm uyên ương với ta không các loại…
Mấy tháng trôi qua, Ngao Túc rốt cục có thể miễn cưỡng thông qua linh áp xây một con đường, có thể nhìn thấy một ít sự tình Long cung đứt quãng, chỉ có điều góc nhìn rất kỳ quái, tình cờ còn có thể nghe được một ít thanh âm kỳ quái nữa. Hắn coi đây là tiếp điểm nỗ lực mở rộng phạm vi thị giác, tìm kiếm tung tích Hoa Linh, rốt cục nhìn thấy Hoa Linh cùng Tiểu Cửu và Thần Đồ rời khỏi Long cung.
Ngó thấy Hoa Linh tiều tụy, tim Ngao Túc như bị người nhéo một cái, hắn biết Hoa Linh đang rất lo lắng an nguy của hắn nên phải nghĩ sớm biện pháp báo bình an, nhưng phải làm sao mới làm được đây? Suy nghĩ một hồi Ngao Túc đột nhiên nghĩ tới Bổ thiên thạch, khế ước giữa hắn và nó vẫn chưa biến mất, mặc dù khoảng cách rất xa hắn không thể triệu hoán nhưng truyền một ít tín hiệu hẳn là có thể làm được.
Sự thật chứng minh hắn thành công, Bổ thiên thạch nhận được tín hiệu của hắn và nói lại với Hình Thiên.
Đương lúc Ngao Túc nghĩ tiếp theo nên làm gì để có thể rời đi cái chỗ không thể hiểu nổi này và thoát khỏi cái người không bình thường kia thì kẻ được cho là không bình thường ấy đã xuống giường đi tới cạnh hắn chỉ vào biển rộng bên ngoài chân thành nói: “Muốn nhìn cái gì cứ việc nói, ta sẽ đổi cảnh cho ngươi…”
Ngao Túc nghiêng đầu nhìn hắn: “Thu kết giới đi, để ta xem xem nơi này rốt cuộc là nơi nào.”
Người kia ôm tay Ngao Túc, cười nói: “Có thể nha, nhưng dù có thu kết giới thì ngươi cũng không về được đâu. Bên ngoài kết giới còn có mấy người nữa, trong số đó có kẻ rất ồn ào, ta để ngươi ở trong kết giới là để tránh bọn họ quấy rối ngươi đó.”
Ngao Túc nhìn hắn: “Rốt cuộc thì đây là đâu?”
Người kia cười hì hì chu mỏ ra: “Ngươi hôn ta một cái ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Ngao Túc lạnh mặt quay người đi ra phía sau.
Người kia lập tức đuổi theo nói lầm bầm: “Rồi rồi, không hôn thì không hôn, đừng tức giận, thu kết giới cho ngươi xem là được chứ gì, hừ, đùa tí cũng không được…”
Người kia vừa nói vừa phất tay, lúc này, Ngao Túc nhìn cảnh vật bốn phía nhạt dần, vách tường trở nên trong suốt.
Căn phòng biến mất, Ngao Túc thấy bản thân đang đứng giữa một mảnh trống trải, dưới chân bằng phẳng, xa xa tựa như có tiếng nước nhưng dõi mắt nhìn ra đều là sương mù dày đặc.
Người kia thổi nhẹ một hơi rồi tiếp tục lầm bầm: “Lão Cộng tại luyện binh khí quỷ gì, ngày nào cũng chế tạo sương khói, lên trời xuống đất đều có hại cho sức khỏe.”
Theo hơi thổi của hắn, sương mù xa xa tan ra trong nháy mắt.
Lúc này Ngao Túc mới thấy có hơn mười mấy ngọn núi phía xa, mỗi đỉnh núi cách nhau khá gần, chúng quây lại bao quanh một hồ nước quỷ dị màu trắng rất lớn, mặt hồ trời quang mây tạnh, sóng khí phun trào.
Chỗ hắn đang đứng chính là đỉnh của một trong số những ngọn núi đó.
Ngao Túc cúi đầu nhìn, cuối cùng cũng phát hiện chỗ không giống bình thường, mười mấy ngọn núi và cái hồ này nhìn như mọc lên từ một mặt phẳng, nhưng thực chất cái mặt phẳng ấy chẳng là gì cả, hoàn toàn trống không. Những thứ mắt thấy bây giờ đều là ảo ảnh giữa không trung, ngoại trừ núi hồ thì còn lại đều tĩnh lặng sâu xa không có biên giới… (*)
(*) Đoạn này Vi chém hết đấy QAQ
Ngao Túc kinh ngạc, cho dù hắn đứng trên đỉnh tháp Cửu Trùng Thiên nhìn xuống cũng chưa từng thấy cảnh tượng như thế này. Hắn chậm rãi quay đầu, hỏi người bên cạnh: “Rốt cuộc, đây là đâu?”
Người kia cười: “Bên ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, thân ái, ngươi nên chết tâm ở lại đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.