Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Chương 93: Thời gian trôi, mọi người cũng dần thay đổi




Editor: Vivi
Hoa Linh nâng Cá ngựa nhỏ trong tay, nhìn trên bụng nó lóe sáng, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, y thanh thanh cổ họng đáp lại: “Đúng, papa con lợi hại như vậy, nhất định sẽ trở lại.”
Đôi mắt Cá ngựa nhỏ cong cong, mổ nhẹ vào lòng bàn tay Hoa Linh, trên bụng lục tục sáng chữ: “papa bảo con phải giám sát mama lúc papa không ở cạnh mama, cùng papa bảo vệ mama.”
“papa nhìn thấy mama khổ sở sẽ càng khổ sở hơn, lần trước hai người cãi nhau, mama chặt tay trả, papa đau lòng. Lúc về Long cung, papa lại lấy cánh tay của mama ra chữa trị rồi để nó trong phòng thí nghiệm, luôn chờ mama đến đón về.”
“papa nói bên trong cánh tay có gen của papa, mama tức giận không dùng nó nữa…”

Nhìn đến đây, hai mắt Hoa Linh sáng lên, lúc Ngao Túc chữa trị cánh tay cho y có dung nhập thêm gen của hắn. Y nhớ Ngao Túc từng nói với y rằng vì có gen của hắn nên mới có lúc nó bị mất khống chế, khi hai người ở gần nhau Ngao Túc có thể thông qua cánh tay kia nhận biết được tình trạng thân thể y.
Nghĩ đến chỗ này, Hoa Linh đứng vụt dậy, quay qua nhìn ba người bị mình dọa sợ hết hồn, mở miệng nói: “Tớ muốn đi Long cung.”
Nửa tiếng sau, Thần Đồ mang Hoa Linh tới trước cửa lớn Đông Hải Long Cung. Tiểu Cửu chờ sẵn ở cửa trông thấy Hoa Linh lập tức nhào tới ôm cổ y. Nhìn y một thân tiều tụy khổ sở, hấp hấp mũi sụt sịt nói: “Hoa Hoa, sao lại gầy như thế này…”
Hoa Linh xoa xoa lông bờm mềm mềm của Tiểu Cửu, miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn gạch lát san hô trước đền thờ Long cung, tấm biển mạ vàng chiếu vào thềm đá màu trắng trơn bóng, tim Hoa Linh mơ hồ đau xót.
Nơi này, nơi này chính là nơi y và Ngao Túc gặp nhau lần đầu, Ngao Túc đứng trên thềm đá nhìn thấy y lập tức đi tới…
Trở về chốn cũ, cảnh đẹp vẫn như xưa, người thương trong lòng lại không còn…
Hoa Linh đưa tay che mắt, kiềm chế xúc động mạnh mẽ mà quang cảnh quen thuộc đưa lại, ngăn lại hồi ức đang không ngừng trào dâng, trầm giọng nói: “Tiểu Cửu, mang tôi tới phòng thí nghiệm của Ngao Túc đi.”
Tiểu Cửu ngoan ngoãn gật đầu, ngó qua Thần Đồ phía sau một cái rồi mới nắm tay Hoa Linh đi vào Long Cung.
Con đường này Hoa Linh chưa đi qua, lúc trước vào Long Cung là không cẩn thận bị Ngao Túc đánh lén, cả người mềm nhũn bị y ôm vào, cả đường kinh nộ đầy đầu lừ mắt nhìn cằm hắn. Mà lúc đi ra thì toàn bộ lực chú ý của y đều đặt lên cánh tay được chữa nối đẹp đến không sao tả xiết, thuộc tính mù đường bộc phát, đi lòng vòng trong Long Cung hơn một giờ, may mắn gặp được một con cua nhỏ, nhờ nó dẫn đường mới ra được.
Vào giờ phút này, mỗi bước chân đi tâm tình phức tạp hơn một ít, đây là nơi Ngao Túc sinh ra và lớn lên, tất cả mọi thứ đôi mắt y nhìn thấy, tay y chạm tới, chân y bước lên đều là những đồ vật quen thuộc của Ngao Túc.
Bước chân Hoa Linh nặng nề hơn, hai mắt tham lam nhìn bốn phía, phảng phất như làm vậy có thể gần Ngao Túc thêm một ít, gần hơn một ít như có thể cảm nhận được khí tức của Ngao Túc, có thể cảm nhận được sự tồn tại của Ngao Túc…
Tới nơi, Hoa Linh nhìn thấy Ngũ Hoàng tử Ngao Phong đang canh giữ trước cửa. Ngao Phong là có tính cách khá giống Ngao Tứ, thường ngày cà lơ phất phơ, riết một bộ công tử bột nhưng bây giờ lại rất nghiêm túc ổn trọng. Trông thấy Hoa Linh, Ngao Phong tựa hồ cũng hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Tiểu Cửu một bên.
Tiểu Cửu nói: “Anh năm, em mang Hoa Hoa đến thăm tẩm cung của anh cả, mẫu hậu cũng biết.”
Ngao Phong gật đầu, phức tạp nhìn Hoa Linh một lát mới nghiêng người nhường đường. Tiểu Cửu vừa dẫn Hoa Linh vào trong vừa kể mấy chuyện ở Long Cung.
Hoa Linh lúc này mới biết, sau khi Ngao Túc mất tích, Long mẫu ra lệnh, bất luận người nào cũng không được tiếp cận tẩm cung của Ngao Túc. Ngao Phong phụng lệnh mẫu thân thủ tại chỗ này. Việc Ngao Túc mất tích là đả kích rất lớn đối với Long cung, tuy rằng bình thường hắn ít lộ diện nhưng trên dưới Đông Hải Long Cung đều biết, vị Đại hoàng tử này kỳ thực mới là gia chủ, là hậu phương cho Long Cung, nói hắn là Định Hải Thần Châm không quá chút nào. Hắn mất tích, làm mọi người bi thống mà còn ảnh hưởng đến Long Cung trước giờ luôn tác dụng cơ bản giống như là xác định hải thần châm, hắn mất tích, đối với người Ngao gia không chỉ là đau thương mất đi thân nhân, tuy rằng hoạt động thường ngày của Long cung dưới sự khống chế của Long mẫu chưa từng xuất hiện hỗn loạn, nhưng sự tình đột phát này vẫn ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
Toàn bộ Long cung bị bao phủ bởi một tầng áp lực nặng nề, các Hoàng tử trở nên thành thục hiểu chuyện rất nhiều, dưới biến cố bất ngờ, tình thân máu mủ nháy mắt dung hợp lại cùng nhau, mỗi người nhận một phần trách nhiệm, yên lặng chia sẻ gánh nặng với Long vương cùng Long mẫu.
Đám đàn ông Long cung dưới áp lực nặng nề không hề uể oải suy sụp, trái lại —— bắt đầu khỏe mạnh trưởng thành.
Ngao Liệt tiếp nhận tất cả thủ vệ Long cung, nhận chức chỉ huy cấm vệ, tự mình ra trận dẫn dắt bố trí bọn thủ vệ khống chế khu vực tuần tra Đông Hải.
Ngao Phác tiếp quản tài chính Long cung, ngâm mình ở phòng thu chi một tháng cũng không xuất hiện, mãi đến tận lúc phân loại điều tra rõ các khoản thu chi mới chịu ló mặt ra.
Ngao Phong phụ trách thủ vệ canh giữ tẩm cung của Ngao Túc, đồng thời còn chịu trách nhiệm quản lí Long vương Long mẫu cùng Long Tiểu Thập. Ngao Phong ham chơi nháy mắt biến thân thành quản gia thị vệ bảo mẫu, nhưng vẫn làm hết chức trách không hề oán hận.
Ngao Thạch tới Phàm giới điều tra những nơi xuất hiện dị tượng mầy ngày gần đây, không buông tha một đồng manh mối nào, hy vọng có thể tìm thấy tin tức liên quan tới Ngao Túc.
Ngao Côn cùng Ngao Bằng thì theo chân Long vương đi đi lại lại giữa Tiên Giới Phượng tộc cùng Ma giới xử lý một loạt hậu quả để lại. Hai anh em tuy chưa có kinh nghiệm xã giao chính trị nhưng vì rất thông minh lanh lợi, còn tùy lúc tuôn ra vài câu nhìn như vô tâm thực ra lại có tác dụng không thể khinh thường.
Tiểu Cửu được Long mẫu phái đến bên người Ngao Tứ, một là hỗ trợ trị liệu sư của Phượng tộc cùng chữa trị cho Mạc Vũ Sinh, hai là giám sát Ngao Tứ, phòng ngừa hắn lại làm mấy chuyện bất thường. Sau khi Mạc Vũ Sinh bị thương, Ngao Tứ như một thùng thuốc súng di động, hận không thể hủy diệt toàn bộ chủ đảo của Phượng tộc mới được tu sửa thêm lần nữa.
Vậy nên người thảnh thơi nhất Long cung hiện giờ là Long Tiểu Thập, khi mọi người bận rộn không để ý tới bé, bé sẽ nằm một mình trên giường ê a, thỉnh thoảng còn có thể tự đệm tự nhạc cười ha ha, nước miếng bay loạn…
Tiểu Cửu nhìn Hoa Linh, trong mắt đong đầy lo âu và chờ đợi, khẽ nói: “Hoa Hoa, chúng ta đều rất khó vượt qua, nhưng chúng ta cũng đều tin anh cả nhất định sẽ trở lại, cho nên việc bây giờ chúng ta cần làm là giúp anh cả làm tốt những việc trước đây anh ấy làm, bảo vệ đồ vật của anh ấy, giữ chúng nguyên dạng không tổn hại chờ ngày ảnh trở về giao lại cho ảnh.”
Tiểu Cửu kéo kéo tay áo Hoa Linh, chân thành nhìn y: “Thế nhưng em cảm thấy lúc về anh cả nhất định muốn nhìn thấy anh hoàn hảo không chút tổn hại nhất. Vậy nên, anh đừng tự dằn vặt mình nữa, anh bây giờ gầy đi thật nhiều thật nhiều…”
Hoa Linh trong lòng ấm áp, gật đầu với Tiểu Cửu. Tiểu Cửu thấy thế, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó cậu đẩy mở cửa lớn tẩm cung, nói: “Chúng ta vào thôi, Hoa Hoa.”
Hoa Linh cùng Tiểu Cửu bước vào tẩm cung.
Trước đây Hoa Linh cũng từng ở Long cung một thời gian, nhưng khi đó y chủ yếu ở trong phòng thí nghiệm của Ngao Túc chưa tới phòng ngủ của hắn bao giờ nên y vẫn cho là phòng ngủ của Ngao Túc đặt luôn trong phòng thí nghiệm. Lúc này y mới biết thì ra không phải như vậy, Ngao Túc cũng giống các Hoàng tử khác, có một vườn ngự uyển riêng, chỉ có điều Ngao Túc cải tạo một chút, để lại mấy gian phòng làm phòng ngủ cùng đại sảnh, còn những khu vực còn lại xây thành phòng thực nghiệm.
Căn phòng ngủ này Ngao Túc rất ít khi ngủ lại, mặc dù như thế, khoảnh khắc bước vào phòng Hoa Linh vẫn hơi run rẩy, căn phòng sạch sẽ, mỗi nội thất trang hoàng đều thể hiện phong cánh của Ngao Túc.
Hoa Linh đứng ở giữa phòng, nhìn vỏ chăn trắng tuyết trên giường liền nhớ tới đoạn thời gian sống chung trong nhà gỗ nhỏ. Trong chớp mắt đầu y có hơi choáng, hồi ức ngọt ngào xen lẫn đau đớn tận tim gan không ngừng dâng lên, y chớp mắt, nỗ lực bình tĩnh lại tâm tình.
Một lát sau, Hoa Linh xoa xoa mi tâm, thanh thanh cổ họng mở miệng: “Tiểu Cửu, mang tôi tới phòng thí nghiệm đi.”
Tiểu Cửu gật đầu, dẫn Hoa Linh ra phòng ngủ, đi tới trước một cổng vòm hình vuông.
Tiểu Cửu chỉ chỉ gương nhỏ giữa cửa nói: “Phòng thí nghiệm của anh cả bọn em đều không vào, cái gương này là hệ thống nhận diện khuôn mặt, phải được trao quyền mới có thể đi vào, Hoa Hoa, anh thử quét đi.”
Hoa Linh gật đầu, đi tới trước cửa, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, y ngơ ngác, bị chính mình trong gương dọa cho giật mình, hai mắt phù thũng, hai má hõm xuống, xương gò má lồi lên, cằm phảng phất nhọn thêm mấy phần, cả người nhìn qua như phủ một lớp bụi, héo úa ảm đạm…
Đây thật sự là y sao? Hoa Linh cười khổ, y chưa từng nghĩ tới có một ngày y sẽ biến thành dáng vẻ như thế, so với Đại Ma vương xinh đẹp hăng hái năm đó quả thực như hai người khác nhau, cho dù dùng mỹ phẩm cũng không thể giống được…
Nhưng mà Hoa Linh cũng không để ý này đó, lo lắng duy nhất trong đầu y là: Có khi nào gầy quá nên hệ thống không nhận diện được không nhỉ…
Nhưng mà loại lo lắng này chỉ giằng co chưa tới một giây đồng hồ, gương chiếu ra khuôn mặt Hoa Linh một giây rồi tự động mở cửa.
Hoa Linh đứng ở cửa trầm mặc một chút, nhấc chân bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.