Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Chương 88: Hiên Viên Kiếm xuất thế




Cùng lúc đó, tiên ma hai giới mọi người đồng thời cảm giác được cỗ năng lượng dao động khác thường này.
Trong Tiên cung, Tây Linh Vương Mẫu nhíu mày, nhìn Thiên Cơ Kình trong tay phát ra kim quang lóa mắt, toàn bộ thân kính rung nhè nhẹ, giống như đang phụ họa với cỗ năng lượng xuyên trời đất kia phát ra từng tiếng vù vù.
Trên Lăng Tiêu Bảo Điện, một ấn ký khổng lồ xuất hiện giữa không trung, linh áp kim sắc chậm rãi chuyển động, hình dáng Phong Thiên Ấn dần dần ẩn hiện, bao phủ toàn bộ phía trên Thiên cung.
Tây Linh Vương Mẫu ngẩng đầu nhìn không trung, ánh mắt lo lắng, có thể khiến hai đại sáng thế Thần Khí đồng thời cùng chịu ảnh hưởng, cỗ năng lượng dị động này tuyệt không tầm thường.
Trong Ma giới, Phi Liêm và Bình Ế không hẹn mà cùng buông sự vụ trong tay, đi tới Dưỡng Tâm Điện, Hình Thiên hiện tại tuy đã có thể tùy ý triệu hoán Kiền Thích, nhưng phần lớn thời gian vẫn để nó ở đây cùng vài món pháp khí khác.
Chỉ thấy toàn bộ Dưỡng Tâm Điện đều tràn ngập cỗ sát khí đen đỏ đan xen, thân rìu Kiền Thích giờ phút này thế mà ẩn hiện từng sợi kim quang, loá mắt mà điên cuồng, thân rìu kịch liệt rung động, không ngừng kêu vù vù, dường như cỗ năng lượng cực lớn điên cuồng kêu gào trong cơ thể, muốn phá thân mà ra.
Hình Thiên Trong điện Chiến thần cũng cảm giác được sức mạnh của cỗ linh lực khổng lồ này, lúc này hắn cảm thấy trong ngực truyền đến từng đợt rung động, hắn cau mày, có chút kinh ngạc trước cảm giác bất thường của mình.
Bên trong thạch thất, Hậu Khanh ngồi khoanh chân chậm rãi mở hai mắt, hắn vươn tay quét nhẹ trước mặt, một hình ảnh xuất hiện trên mặt kính ở phía trước, đúng là thanh bảo kiếm kim quang chói lọi kia.
“Hiên Viên Kiếm?” Hậu Khanh môi mỏng khẽ mở, mày nhíu lại, quang mang trong mắt sâu thẳm.
……
Ngay bây giờ, Hoa Linh ở trong ngũ hành tru ma trận đã kiệt sức, từ sau khi Thiên Khôi Linh bị hủy, y vẫn chưa tìm pháp khí khác lập khế ước, một là bởi vì lười, hai là bởi vì hiện tại là thời đại hòa bình, pháp khí chiến đấu tác dụng cũng không lớn, nếu gặp tình huống đánh không lại, chỉ dựa vào vạn năm đạo hạnh đã có thể đỡ được 90%, dư lại 10%, đánh không lại cũng chạy được, cho dù là lúc Thiên Khôi Linh còn trong tay, phần lớn tác dụng cũng chỉ dùng để rình coi, số lần chiến đấu rất ít.
Cho nên hôm nay trước khi y tới tìm Mạc Vũ Sinh, không ngờ sẽ gặp phải khốn cảnh đánh không lại chạy không thoát như này, Hoa Linh ở trong trận thu lại thân thể, tập trung linh lực phía sau lưng, nhưng Hiên Viên Kiếm uy lực quá mạnh, tia chớp kim sắc giống như mưa tên dày đặc bổ lên người Hoa Linh.
Hoa Linh thầm nghĩ trong lòng: Thanh sắt vụn của lão Hoàng Đế, nghẹn mấy ngàn năm vất vả chờ xuất thế để bùng nổ hả, bà mày, ông đây năm đó độ kiếp cũng chưa đau như vậy.
Hiên Viên Kiếm lôi kích kéo dài rất lâu, tay cầm chuôi kiếm của Hỏa Liễn bây giờ cũng không tốt hơn Hoa Linh là bao, cánh tay cậu ta đã là một mảnh cháy đen, diện tích còn đang không ngừng lan rộng về phía trước, công năng chữa trị của niết bàn chi thể không còn theo kịp tốc độ bỏng cháy vì kiếm khí, nhưng mà cậu ta vẫn cắn chặt răng, ánh mắt điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Linh trong trận.
Hoa Linh cảm giác được chân khí trong cơ thể càng ngày càng không đủ dùng, đau đớn trên sống lưng càng ngày càng mạnh, chẳng lẽ hôm nay mình thật sự phải chết trong tru ma trận này sao? Hoa Linh nhếch khóe miệng cười khổ, thật đúng là…… Lật thuyền trong mương.
Y khẽ nghiêng đầu, nhìn Mạc Vũ Sinh ngã sang một bên, tru ma trận uy lực rất lớn nhưng chỉ ảnh hưởng đến người Ma giới, Mạc Vũ Sinh là người phàm, cho nên lực công kích của Hiên Viên Kiếm đối với cậu ta hoàn toàn vô hại, chỉ là lúc bắt đầu mở trận bị áp khí khổng lồ bắn từ cây cột bay ra xa.
Ai, sớm biết thế, trước khi đến nên gọi điện báo cho Ngao Túc, Ngao Túc không phải mánh khoé thông thiên sao, sao còn chưa tra được Mạc Vũ Sinh ở đâu……
Lúc Hoa Linh trong đầu hiện lên Ngao Túc, lồng ngực không khỏi run rẩy một đợt.
Ngao Túc, nếu không phải bởi vì hắn, mình cũng sẽ không chịu tội như này…… Không ngờ mình độc thân vạn năm, thật vất vả mới yêu đương được một hồi, lại kinh thiên động địa như thế, núi sông chấn động, đến cuối cùng, ngay cả mạng cũng phải đền vào……
Ngao Túc à Ngao Túc……
Thân thể Hoa Linh càng đau đớn mãnh liệt, y cắn chặt răng không để mình mất ý thức, nhưng đầu lại không tự chủ được gục xuống, những thứ trong đầu càng ngày càng nhẹ, dần dần tuôn về phía trước.
Hóa ra đây là cảm giác lúc hồn phi phách tán sao, Hoa Linh mơ mơ màng màng nghĩ, lúc y cảm giác ý thức càng ngày càng mất dần, từng hồi ức như đèn kéo quân ở trong đầu thoáng hiện.
Có Xi Vưu, có Hình Thiên, có Phi Liêm Bình Ế, quãng thời gian vạn năm giờ phút này dường như dung hợp thành một cuộn phim lướt nhanh trong đầu Hoa Linh, cuối cùng dừng lại ở một hình ảnh phóng đại, lại là cảnh tượng lần đầu tiên gặp Ngao Túc trước cửa Long Cung.
Ngao Túc một thân đồ trắng, thon dài mà đĩnh bạt đứng ở nơi đó, đối diện mình mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn hòa, hai mắt như sao……
Cho đến giờ khắc này, Hoa Linh dường như mới phát hiện, ánh mắt Ngao Túc nhìn về phía mình lần đầu tiên gặp đó đã nói lên tất cả, ánh mắt đó khác với những người khác, tựa như mạch nước ngầm dưới biển sâu, trong đó cất dấu nỗi vui mừng của tình yêu, sâu sắc mà dài lâu, khắc sâu đến động lòng người.
Hóa ra…… Hắn thật là bắt đầu từ khi đó, đã thích mình sao?
Hoa Linh mơ mơ màng màng rụt người nằm trên đất, thể xác và tinh thần mệt mỏi bây giờ thoải mái hơn một chút.
Cảm giác bỏng cháy sau lưng đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, Hoa Linh nhắm mắt lại cắn răng thừa nhận, không rên một tiếng. Cho dù chết, cũng không thể ném đi thể diện đại Ma giới ta.
Giây phút Hoa Linh cảm thấy mình sắp kiên trì không nổi, sấm sét đánh trên lưng đột nhiên biến mất, bên tai vẫn vang lên tiếng sấm dày đặc, nhưng trên người lại không có cảm giác bị đánh trúng.
Hoa Linh trong lòng sửng sốt, ba hồn bảy phách nháy mắt trở về, sau đó mở mắt.
Góc áo bào trắng xóa của Ngao Túc xuất hiện trước mắt mình, Hoa Linh gian nan xoay đầu, nhìn về phía trước, chỉ thấy đôi tay Ngao Túc lóe lên ánh bạc, một kết giới màu bạc xuất hiện giữa hai tay hắn, bảo vệ thân thể của mình.
Hoa Linh chớp mắt, chậm rãi suy ngẫm, sau khi xác định không phải mình hồi quang phản chiếu, hít sâu một hơi, có chút suy yếu mà ngạo kiều mở miệng nói:
“Tới chậm như vậy.”
Ngao Túc cúi đầu nhìn tấm lưng Hoa Linh đã máu thịt lẫn lộn, cau mày, trong mắt là đau lòng, ánh mắt hỗn loạn vài phần tức giận.
Hoa Linh khẽ nhếch khóe miệng, miễn cưỡng tươi cười, mở miệng nói: “Yên tâm, vẫn chưa chết được, ghê gớm thật, vị hôn thê tiền nhiệm của cậu đúng là đủ tàn nhẫn, không tiếc bản thân tẩu hỏa nhập ma tan hết tinh khí cũng muốn giết chết tôi, Ngao Túc, sổ sách của chúng ta chờ trở về lại chậm rãi tính với cậu.”
Ngao Túc cúi đầu ôm Hoa Linh lên, nhưng năm sợi phù chú xiềng xích lại gắt gao trói buộc tứ chi Hoa Linh, không thể chặt đứt.
Hoa Linh lắc đầu nói: “Vô dụng, không cướp được Hiên Viên Kiếm, ngũ hành tru ma trận sẽ không dừng lại.”
Ngao Túc trầm tư một lát, khẽ đụng đến kết giới, kết giới vốn là một khối cứng nhắc nháy mắt mềm xuống, biến thành một cái chăn trong suốt, Ngao Túc đem kết giới phủ lên người Hoa Linh, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt y, nói:
“Ở chỗ này chờ tôi, ở đây đừng chạy lung tung.”
Hoa Linh gật đầu —— lời này không phải vô nghĩa sao, như bây giờ còn có thể chạy đến chỗ nào, y hiểu ý Ngao Túc là trách mình tự chủ trương chạy đến đây, trong lòng y thật ra cũng rất tủi thân, nếu biết sẽ gặp phải tình huống này, đánh chết y cũng phải lôi bọn Thần Đồ Úc Lũy Hình Thiên Phi Liêm cùng nhau lại đây, nói đến cùng, vẫn là mình sơ suất, rõ ràng biết cuộc điện thoại của Mạc Vũ Sinh rất kỳ lạ, vẫn vội vã đuổi đến đây.
Lúc này, Ngao Tứ tới cùng Ngao Túc thấy Mạc Vũ Sinh ngã một bên, hắn nhanh chóng chạy qua, lúc hắn ôm Mạc Vũ Sinh lên, nhìn thấy vết thương trên mặt Mạc Vũ Sinh, cả người như bị sét đánh đông cứng..
“Tiểu…… Tiểu Vũ?”Giọng Ngao Tứ hoảng loạn, hắn duỗi tay sờ ngực Mạc Vũ Sinh, sau một lúc lâu rốt cuộc cảm giác được nhịp đập mỏng manh.
“Tiểu Vũ, em nhất định phải kiên trì.” Ngao Tứ điều động chân khí quanh người, đem chân khí cuồn cuộn không ngừng rót vào cơ thể Mạc Vũ Sinh.
Ngao Túc thúc dục pháp khí, ti mạn màu bạc thật lớn xuất hiện dưới chân hắn, chậm rãi dâng lên, nâng hắn đến giữa không trung, Ngao Túc ngẩng đầu, nhìn Hỏa Liễn trước mặt.
Lúc Hỏa Liễn nhìn thấy Ngao Túc, trên mặt hiện ra một nụ cười vặn vẹo, mở miệng nói:
“Ngươi đã đến rồi? Thấy được không? Đau lòng không? Ngao Túc, đây là kết cục của việc ngươi phụ ta, ngươi muốn cùng hắn ở bên nhau, ta có thể thành toàn cho các ngươi, hôm nay hai người các ngươi cùng chết ở chỗ này đi, ha ha ha ha!”
Trên mặt Hỏa Liễn hiện ra biểu cảm vô cùng dữ tợn, cánh tay cậu ta đã hoàn toàn cháy đen, nhưng mà cậu ta vẫn gắt gao nắm chặt chuôi kiếm không chịu buông tay.
Ngao Túc nói: “Hiên Viên Kiếm, đây là thu hoạch ngoài ý muốn sau khi bị thương mà ngươi nói?”
Hỏa Liễn cười nói: “Không tồi, uy lực ngày ấy Kiền Thích bạo tẩu làm đáy biển lún xuống lộ ra Hiên Viên Kiếm, ngay trong hang đá vôi kia, máu của ta chảy vào trong động, đánh thức Hiên Viên Kiếm, cùng nó kết khế. Ngao Túc, ngươi biết không? Nếu ngươi chịu cùng ta ở bên nhau, ta nguyện ý đem sáng thế Thần Khí này cho ngươi, chỉ cần là vật của ta, ngươi muốn cái gì ta đều sẽ cho ngươi, nhưng mà, ngươi đối xử với ta như thế nào?” Hỏa Liễn cắn răng, tàn nhẫn nói: “Một khi đã như vậy, ta khiến cho ngươi xem xem sự lợi hại của ta, ngươi muốn cùng Hoa Linh ở bên nhau, ta để cho ngươi nhìn hắn chết trước mặt mình.”
Hỏa Liễn nắm chuôi kiếm, chỉ thẳng Hoa Linh trên mặt đất.
Ngao Túc ánh mắt dần lạnh lẽo, mở miệng nói:
“Hỏa Liễn, buông Hiên Viên Kiếm ra, ngươi làm như vậy chỉ hại chết chính ngươi.”
Hỏa Liễn không nghe được lời Ngao Túc nói, hắn giơ Hiên Viên Kiếm lại lần nữa hướng tới Hoa Linh bắn từng đợt sấm sét dày đặc, nhưng mà từng đạo tia chớp kim quang tới trước mặt Hoa Linh lại đều không hẹn mà cùng đổi hướng, vòng qua Hoa Linh, bổ vào thạch bàn một bên.
Hỏa Liễn thấy thế, ánh mắt càng điên cuồng.
Ngao Túc nói: “Vô dụng, kết giới trên người Hoa Linh là long huyết trong cơ thể ta ngưng chế thành, kiếm khí  của Hiên Viên Kiếm sẽ không tổn thương đến y. Nhưng còn ngươi, nếu tiếp tục bị Thần Khí này khống chế, thân thể của ngươi sẽ hủy diệt toàn bộ, niết bàn chi thể cũng không thể xoay chuyển trời đất.”
Hỏa Liễn khóe mắt muốn nứt ra, mở miệng nói: “Nói bậy, là ta khống chế Hiên Viên Kiếm,sau khi ta và nó lập khế ước, nó chính là pháp khí của ta.”
Ngao Túc trầm giọng nói: “Hỏa Liễn, ngươi chắc chắn đã lập khế ước với những pháp khí khác, ngươi gặp qua pháp khí nào lúc lập khế ước yêu cầu hao hết máu tươi toàn thân không? Lúc ngươi được phát hiện trong động đá vôi, máu cả người đã hao gần hết, đó không phải lập khế ước, mà là Hiên Viên Kiếm hấp thu máu của ngươi. Ngươi và nó hiện tại có quan hệ, nhưng không phải ngươi khống chế nó, mà là nó khống chế ngươi.”
Thân thể Hỏa Liễn run nhè nhẹ, sắc mặt trắng bệch, nhìn cánh tay mình gần như cháy đen, cậu ta lạnh lùng nói:
“Không thể nào, ngươi nói bậy, Hiên Viên Kiếm là sáng thế Thần Khí, lúc lập khế ước yêu cầu nhiều máu một chút cũng là bình thường, ngươi chưa từng lập khế ước với Thần Khí, ngươi không thể biết, ngươi nói bậy.”
Ngao Túc lắc lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, cho dù cấp bậc Thần Khí, lập khế ước thật sự chỉ cần một giọt máu là được. Thượng cổ lục đại sáng thế Thần Khí vốn là vật đại hung, trong cơ thể chúng nó lắng đọng vô số sát huyết khí, hấp thu tinh hoa vạn vật, sớm đã có ý thức của mình, nếu nó thật sự cam nguyện cho ngươi sử dụng, sao lại để kiếm khí khiến ngươi bỏng rát đến bây giờ.”
Ngao Túc chăm chú nhìn Hỏa Liễn, trầm giọng nói: “Nó chẳng qua là lợi dụng niết bàn chi thể có thể cung cấp không ngừng tinh huyết năng lượng mà thôi, Hỏa Liễn, ngươi sát tâm quá nặng, chịu sát khí ảnh hưởng, đã tẩu hỏa nhập ma.”
Hỏa Liễn giờ phút này đã lâm vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng, hắn liều mạng lắc đầu, trong miệng tự mình lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào……”
Nhưng mà, nhưng vào lúc này, Hiên Viên Kiếm trong tay câu ta đột nhiên lóe sáng, một cỗ kiếm khí mãnh liệt bắn ra, từ trong tay Hỏa Liễn bay lên, hoàn toàn thoát khỏi tay cậu ta.
Hỏa Liễn cả kinh, muốn đuổi theo bắt lấy chuôi kiếm, thân mình lại loạng quạng giữa không trung, hắn quay đầu vừa nhìn, thấy một bên cánh tay của mình đã bị kiếm khí thiêu hủy một nửa, hắn mạnh mẽ điều khiển chân khí không còn bao nhiêu trong cơ thể, cố hết sức duy trì thân thể cân bằng.
Giờ phút này, Hiên Viên Kiếm giữa không trung ngừng đánh sét, thân kiếm to ra mấy lần, phát ra tiếng vù vù mạnh mẽ.
Nhìn thấy cảnh này, Ngao Túc lẫn Ngao Tứ đều rùng mình, Hoa Linh nằm trên mặt đất thở dài lắc lắc đầu.
Thật là vận số năm nay không may mắn, Kiền Thích bạo xong Hiên Viên Kiếm bạo, còn có để người ta sinh sống không……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.