Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Chương 37: Thần khí Kiền Thích




Vì vậy, đêm đầu tiên mong đợi đã lâu của Linh Vương điện hạ biến thành một tai họa huyền diệu.
Hoa Linh: “Tại sao tôi chạm nó lại không tắt?”
Ngao Túc: “Bên trong có gen của tôi làm chất dẫn, chỉ có thể nhận vân tay của tôi, những người khác đều không được.”
Hoa Linh: “… Tôi không thể làm chủ mông của tôi?”
Ngao Túc: “Giờ là của tôi rồi.”
Hoa Linh: “Vậy sau này lúc này kia và vân vân làm sao bây giờ? Đụng vào liền sáng lên? Không thấy chói mắt à?”
Ngao Túc: “Hmm, vấn đề này chưa nghĩ đến.”
Hoa Linh: “Hay là thêm nhận dạng lời nói?”
Ngao Túc: “Gen nhận dạng lời nói độ nhạy cảm quá cao, hừ nhẹ hay thở dốc nó đều cảm biến.”
Hoa Linh: “… Vậy sau này muốn xx chỉ có thể là cậu ở dưới thôi.”

Trầm mặc.
Ngao Túc: “À, có biện pháp, thêm một hình thức động tác để bật tắt là được rồi.”
Hoa Linh:…
Một tiếng sau, Ngao Túc hài lòng nhìn đèn bàn dạng người mình mới nghiên cứu ra.
Hình thức động tác bật tắt là hai hình vuông đồng tâm, sau khi mở hình thức điều khiển thì động tác khác nhau sẽ cho tác dụng khác nhau.
Vỗ một cái thì sáng lên, vỗ hai cái thì tắt đi.
Động tác nhẹ nhàng liên tục nhanh chóng và có thể điều tiết độ sáng tối.
Nắm một chút, mông sẽ nhấp nháy, tần suất và thời gian nhấp nháy tùy thuộc vào mức độ và thời gian nắm bóp.

Hoa Linh lăng lăng nhìn mông mình bị Ngao Túc bày trò, từ kinh ngạc chuyển sang xạm mặt lại.
Ngao Túc bày trò một hồi, ngẩng đầu hỏi Hoa Linh: “Có muốn tăng cường hiệu ứng biến ảo bảy màu không?”
Hoa Linh lạnh lùng nói: “Không cần, đây là mông, một bộ phận của cơ thể tôi, cậu thật sự xem nó là đèn bàn tiết kiệm năng lượng mới hả? Tôi không muốn sau này thả bom thôi cũng mang ra hiệu quả trời quang mây tạnh, hoa mai bay trong gió…”
Ngao Túc nghe vậy, trong mắt không tự chủ nhiễm mấy phần ý cười, hắn vỗ hai lần, che tia sáng lại, đồng thời tìm hai hình vuông, đóng hình thức điều khiển.
Hai người dằn vặt nhau mãi đến tận hơn nửa đêm, dù Ngao Túc đã quen thức đêm nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Hoa Linh, hắn thu dọn đồ vật trên giường, cởi quần áo, tắt đèn, ôm Hoa Linh ngủ.
Hoa Linh sờ sờ lồng ngực và lưng trần của Ngao Túc, vô cùng vui vẻ, bận bịu cả một buổi tối rốt cục cũng có chút chuyện chính. Thế nhưng Hoa Linh lúc này đã không còn tâm tình và tinh lực để xxoo, trong lòng y ấm áp, nghĩ đến biểu hiện đêm nay của Ngao Túc, khóe miệng y len lén câu lên 45°.
Ngao Túc không sợ mình, cũng không ghét bỏ mình, tuy rằng hành động cải tạo đèn bàn hơi bất bình thường, nhưng Hoa Linh cảm thấy hắn rất tha thiết và đau lòng với vấn đề của y.
Xem ra vạn năm chờ đợi không uổng phí, cuối cùng cũng gặp được chồng yêu (≧▽≦)
Hoa Linh thân mật vùi trong ngực Ngao Túc, hai má dán vào ngực hắn, hai tay không thành thật trộm sờ trên người hắn, tuy rằng trong bóng tối không nhìn thấy, nhưng Hoa Linh có thể cảm nhận được vóc người Ngao Túc tuyệt với như lúc nhìn, mặc quần áo thấy hơi gầy, nhưng cởi ra thì hiện rõ cơ bắp rắn chắc, y sắc tình vuốt lưng Ngao Túc, sắp chảy cả nước bọt.
Ngao Túc cũng không ngăn cản y, chỉ ôn nhu ôm người trong lòng, hôn khẽ lên thái dương y, sau đó thấp giọng nói bên tai Hoa Linh: “Ngủ đi.”
“Ừm.” Hoa Linh gật đầu, tuy rằng rất muốn ăn thêm chút đậu hủ nhưng thân thể đã dần dần không nghe sai khiến, cố gắng chịu đựng thêm một lúc, y rốt cục không đỡ được cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, mơ màng ngủ thiếp đi.
Linh Vương điện hạ một đêm không mộng, cảm thấy vô cùng thoải mái, loại cảm giác thư thái đã lâu không gặp làm y vô cùng thích thú.
Khuyết điểm duy nhất chính là: Ngao Túc bên người đã biến mất.
Hoa Linh mơ mơ màng màng bò dậy, khoác áo ngủ, đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, đứng cạnh cổng vòm, y nhìn thấy Ngao Túc ở bãi cát phía xa, bên cạnh hắn là một thân hình đỏ rực, không cần đoán cũng biết người kia là Hỏa Liễn của Phượng tộc.
Vẻ mặt hai người rất nghiêm túc, Hỏa Liễn lo lắng nói gì đó với Ngao Túc.
Hoa Linh thấy thế, trong lòng nặng nề, có lẽ là có tung tích của gã đàn ông thần bí, y lập tức quay người về phòng, thay quần áo rửa mặt.
Sửa soạn xong, Hoa Linh mới đi từ phòng rửa tay ra, liền thấy Ngao Túc đẩy cửa vào.
“Cậu đã trở lại?” Hoa Linh hỏi.
Ngao Túc nhìn Hoa Linh, đi tới trước mặt y cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, sau đó mới trả lời: “Sao không ngủ thêm một lát?”
Hoa Linh bị nụ hôn chào buổi sáng đột nhiên xuất hiện này làm cho chưa đã thèm, y liếm môi, sau đó lập tức nhào tới gặm môi Ngao Túc một hồi mới hài lòng gật gật đầu.
“Còn ngủ gì nữa, ngủ đến mức cậu chạy mất, không phải nên ôm nhau cùng chào đón ngày mới sao? Rõ ràng là cậu ngủ xong bỏ chạy, làm hại tôi còn tìm tòi đầu giường xem có tiền bỏ lại không.”
Ngao Túc nghe vậy, nở nụ cười: “Ra giá đi, lần sau nhất định bỏ lại.”
Hoa Linh cười híp mắt cắn cằm Ngao Túc: “Cậu muốn trốn đi mỗi ngày hả? Tôi nói cho cậu biết, nếu sáng mai tỉnh dậy không thấy cậu, tôi sẽ không rời giường đâu!”
Ngao Túc ôm eo Hoa Linh, đáp: “Đi ăn điểm tâm đi, hôm nay sẽ rất bận.”
Hoa Linh nghe vậy, lập tức nghiêm chỉnh, hỏi: “Sao vậy? Có manh mối?”
Ngao Túc gật đầu, vừa giúp Hoa Linh sửa sang lại cổ áo, vừa nói: “Ừ, tối hôm qua Phượng tộc có phát hiện, ăn xong điểm tâm chúng ta sẽ nói rõ mọi thứ.”
Hoa Linh gật đầu, cùng Ngao Túc đi ăn điểm tâm, bởi vì trong lòng nghĩ đến việc tìm kiếm chiến phủ, Hoa Linh ăn rất nhanh, thậm chí không đòi Ngao Túc đút bánh mì.
Ăn xong điểm tâm, mọi người tập trung trong sảnh, Ngao Túc phóng to bản đồ ba chiều giữa khoảng không trên trung tâm bàn, Hỏa Liễn chỉ vào một hòn đảo trong đó, nói: “Đêm hôm qua, vệ binh tuần tra của Phượng tộc phát hiện trên đảo này có năng lượng dị động nhẹ, bọn họ xuống kiểm tra một hồi, lại không phát hiện dị thường gì, sáng nay ta đi qua thăm dò, phát hiện kết giới trên đảo có dấu vết bị người phá.”
Hoa Linh giương mắt nhìn Hỏa Liễn, thần thái có vẻ kém rực rỡ hơn so với hôm qua, tuy rằng hắn cực lực muốn che giấu cảm xúc trong lòng, nhưng cặp mắt sáng như đuốc của Hoa Linh đã nhìn thấu tất cả từ lâu.
Thấy Hỏa Liễn hôm qua và hôm nay như hai người khác nhau, trong đầu Hoa Linh đột nhiên lóe lên một lời kịch không hợp cảnh cho lắm: Ngao Tứ rời đi một ngày, hắn…
Ngao Túc nghe Hỏa Liễn nói, hỏi: “Hòn đá ngũ hành có gặp phá hoại gì không?”
Hỏa Liễn ngẩng đầu nhìn Ngao Túc, lắc đầu: “Đá ngũ hành không có vấn đề, đá đặt trên đảo nhỏ, kết giới phòng hộ ở đảo khác, người bình thường không cách nào đi vào. Nhưng mà…”
Hỏa Liễn chỉ chỉ hòn đảo nhỏ gặp sự cố kia, tiếp tục nói: “Hòn đảo nhỏ này, cách hòn đá hệ hỏa rất gần, cho nên mục tiêu của kẻ xâm nhập rất có khả năng là đá ngũ hành.”
Ngao Túc gật đầu, nói với mọi người: “Quần đảo Liên Lai có tổng cộng hơn 300 hòn đảo, rất nhiều hòn đảo không có cầu nối, chỉ có thể đi lại thông qua đường biển, căn cứ theo tình huống mấy người An An nhìn thấy trên núi Bạc Đầu, người này không quá tinh thông phép thuật, hơn nữa trước mắt năng lượng thế gian đang mất thăng bằng, tất cả pháp khí đều mất linh, nếu như gã muốn đến đá ngũ hành chỉ có thể đi đường thủy. Phượng tộc đã khống chế kiểm tra nghiêm ngặt các phương tiện qua lại, chắc chắn gã đang trốn trên hòn đảo nào đó.”
Kim Lan nghe vậy, tiếp lời: “Pháp khí thế gian mất linh là thật, nhưng pháp khí gã trộm đi chính là Kiền Thích cấp bậc sang thế, không thể đánh đồng với các pháp khí tầm thường được.”
Ngao Túc gật đầu: “Đúng là như vậy, nhưng Kiền Thích một khi hiện thế, nhất định sẽ có sát khí tuôn ra, chúng ta đang ở Liên Lai chắc chắn cảm giác được.”
Hỏa Liễn gật đầu nói: “Hiện tại thủ vệ Phượng tộc trải rộng khắp Liên Lai, nếu xuất hiện tình huống như thế, chúng ta có thể phát hiện đầu tiên. Bây giờ linh áp chung quanh Liên Lai vẫn đang ổn định, chưa từng xuất hiện gợn sóng, cho nên có thể thấy gã vẫn chưa sử dụng Kiền Thích.”
Hoa Linh nghe vậy, hơi nhíu mày: “Kiền Thích là chiến phủ của Hình Thiên, tuy rằng Hình Thiên chết rồi, khế ước với Kiền Thích sẽ tự động giải trừ, nhưng sức mạnh của Kiền Thích không hề yếu bớt, nhìn khắp tam giới, người không bị Kiền Thích phản phệ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho nên, gã không thể sử dụng Kiền Thích.”
Dương Tiễn nghe vậy, đáp: “Tuy là vậy, nhưng việc gã có thể mang Kiền Thích rời khỏi Ma giới mà không hề thương tổn dù chỉ là một sợi tóc vẫn là sự thật rành rành trước mặt, cho nên có thể thấy Kiền Thích không có ý định làm gã bị thương.”
Lông mày Hoa Linh nhíu chặt hơn, lời của Dương Tiễn là nghi hoặc từ trước tới nay của y, y không hiểu nổi tại sao Kiền Thích cứ vô thanh vô tức bị người trộm đi như thế.
Dương Tiễn suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Trong tam giới, pháp khí cấp bậc cao nhất là sang thế thần khí, tiếp theo là Thần khí, pháp khí ở cấp bậc trên không giống pháp khí tầm thường, phương thức ký khế ước cũng khác nhau, xuất hiện tình huống như thế chỉ có một khả năng, đó là Kiền Thích lựa chọn chủ nhân mới, cho nên mới không phản phệ người mang nó đi.” Dương Tiễn hình như đã hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma Úc Lũy, giọng nói bình tĩnh, nghiêm túc phân tích.
Tim Hoa Linh dần dần chìm xuống dưới, việc Dương Tiễn nói, sao y có thể không biết, chẳng qua là y vẫn luôn không đối mặt với giả thiết này, Hình Thiên chết rồi, đồ vật để lại chỉ có món binh khí đó, mỗi lần Hoa Linh nhớ tới năm tháng đã qua, đều sẽ đến Dưỡng Tâm điện ngẩn người nhìn những món thần khí ấy, tất cả thương nhớ và hồi ức đều ký thác vào nhưng món binh khí này. Y sẽ mãi mãi không quên hình ảnh Hình Thiên cầm Kiền Thích trong tay, đánh đâu thắng đó, ở trong lòng y, Kiền Thích sớm đã thành một phần của Hình Thiên.
Vạn năm trôi qua, thi thể Hình Thiên trong mộ đã hóa thành bạch cốt. Thứ duy nhất không thay đổi, là Kiền Thích trong Dưỡng Tâm điện. Hoa Linh đau đớn, từng khổ sở, cũng từng tức giận, khổ sở vì di vật cuối cùng của Hình Thiên cũng muốn bỏ bọn họ mà đi, tức giận vì Kiền Thích phản bội.
Y không có tư cách can thiệp Thần khí lựa chọn chủ nhân, nhưng trong lòng y, đã sớm xem Kiền Thích thành hóa thân của Hình Thiên, là một người bạn của mình.
Sắc mặt Hoa Linh rất khó coi, y ngồi trên ghế, buồn đau trong mắt hiển lộ hết, cúi đầu không nói.
Tầm mắt Ngao Túc dừng lại trên mặt Hoa Linh hồi lâu, nét mặt không thay đổi, nhưng trong mắt như nhiễm thêm vài phần tối tăm.
Lúc này, Úc Lũy vẫn theo bên cạnh Dương Tiễn mở miệng nói: “Còn có một khả năng.”
Mọi người nghe vậy, đều hơi sững sờ, vị Ma tôn trước giờ không hề tham dự thảo luận chuyện đứng đắn hôm nay tự dưng công khai lên tiếng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Úc Lũy.
Đương nhiên là ngoại trừ Dương Tiễn, bởi vì trong mắt Dương Tiễn, Úc Lũy trong suốt như không khí…
Úc Lũy xòe tay ra phát lực, trong tay xuất hiện một nanh sói dài năm thước. Úc Lũy cầm nó múa vài đường, chỉ nghe trong không khí từng trận ong ong vang lên, chấn động màng nhĩ đau đau.
Úc Lũy nói: “Lang Nha Sóc tuy không thuộc cấp bậc sang thế, nhưng cũng là thượng cổ Thần khí, Thần khí chẳng những có thể tự mình nhận chủ, mà còn có thể cùng chủ tâm linh tương thông, người bên ngoài không thể đụng chạm, nhưng nếu có sự cho phép của chủ nhân, người thân cận đụng chạm là không có vấn đề.”
Dứt lời, Úc Lũy đưa tay ra, nhét nó vào tay Dương Tiễn. Toàn thân Lang Nha Sóc phiếm xanh, lam quang bao quanh khi nằm trong tay Úc Lũy thu lại hết mức, như một thanh Thiêu Hỏa Bổng an tĩnh nằm trong tay Dương Tiễn…
Dương Tiễn nhìn Lang Nha Sóc bị nhét vào trong tay mình, sắc mặt cũng dần dần biến xanh.
Mà Úc Lũy bên cạnh thì lại lộ ra nụ cười lấy lòng, áp sát tới, không coi ai ra gì ôm eo Dương Tiễn, nói: “Bảo bối của ta, đều cho ngươi, ngươi muốn dùng thế nào cũng được.”
Dương Tiễn cắn răng, nhẫn nại trong mắt đạt đến cực hạn, hắn nắm chặt Lang Nha Sóc trong tay, bất ngờ vung lên, hung hăng đâm vào vai Úc Lũy.
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.