Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Chương 100: Phượng tộc ngọn nguồn




Editor: Vi quàng tử
Giọng Ngao Túc trầm xuống:
– Ta trở về, y sẽ rất tốt.
Xi Vưu nghe vậy hơi nhíu mày, sau đó thân thể tựa vào ghế, khoanh tay trước ngực đánh giá kĩ Ngao Túc từ đầu tới chân rồi hỏi:
– Ngươi là người tiên giới?
– Hoàng tử Long tộc.
Nhân vật nữ duy nhất cười khanh khách:
– Rồng với côn trùng, hai ngươi thiệt kì quái.. – Liếc thấy Tiểu Duyên đang ủ rũ liền chế giễu – Tiểu Duyên, ưu thế về chủng tộc của ngươi mất đâu rồi? Thân là một con Phượng Hoàng lại bại dưới tay một con côn trùng há há há.
Theo lời nói của nàng, Ngao Túc hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Duyên, trầm tư chốc lát, hắn rốt cuộc biết người trước mắt này là ai.
Người đầu tiên có thân thể niết bàn của Phượng tộc, khai sáng toàn bộ khả năng chữa bệnh và công pháp hỗ trợ của Phượng tộc, hậu thế tôn xưng hắn là Vũ Hoàng Thiên Tôn Phượng tộc —— Hỏa Duyên.
Tất cả chân dung của Hỏa Duyên đều được treo ở từ đường Phượng tộc, địa vị của hắn trong lòng người dân Phượng tộc còn cao hơn cả Ngọc đế. Chỉ có điều… Ngao Túc cẩn thận nhìn mặt Hỏa Duyên mặt nhớ rõ dáng vẻ của hắn, số người cần đổi đồ phổ nhiều thêm một cái…
Hỏa Duyên bất mãn trừng nữ nhân dám chế nhạo mình, quay đầu nhìn Xi Vưu nói:
– Vưu Vưu ca, làm cách nào để hắn ở lại đi, ta rất yêu thích hắn!
Xi Vưu không để ý tới hắn, lực chú ý vẫn dừng trên người Ngao Túc, một hồi lâu sau mới mở miệng:
– Thần Đồ, Úc Lũy cùng Ngân Linh, còn sống hẳn chỉ có ba người này.
Ngao Túc sửng sốt:
– Còn có Phi Liêm cùng Bình Ế nữa, bọn họ đã quản lí Ma giới mấy ngàn năm.
Nghe vậy, trên mặt Xi Vưu lộ vẻ kinh sắc, Khoa Phụ một bên cũng mừng rỡ không thôi:
– Hai người bọn họ không chết?
Ngao Túc gật đầu đáp:
– Hồn phách bọn họ rơi xuống gần Đông Hải Long Cung, vừa lúc ông nội ta đi ngang qua trông thấy liền bảo vệ nội đan cùng hồn phách của bọn họ, sau khi an dưỡng mấy trăm năm, thân thể tái tạo, cùng Thần Đồ Úc Lũy vào Ma giới phong Vương.
Một hồi lâu sau, Xi Vưu mới khôi phục từ trong kinh ngạc, vỗ đùi nói:
– Bảo sao trong không gian luân hồi không tìm thấy hồn phách bọn họ! Theo lí thuyết, thời gian chết của chúng ta không xa nhau lắm, lẽ ra có thể gặp gỡ, thì ra là bọn họ chưa chết.
Khoa Phụ cười nói:
– Đúng, ta và Cộng Công cũng tìm rất lâu mà không tìm được, cuối cùng chỉ có ba người chúng ta hội hợp.
Nói tới đây, sắc mặt Khoa Phụ lặng đi một chút mới nói tiếp:
– Đáng tiếc Hình Thiên chết quá sớm, hiện tại chỉ có mình hắn cô đơn..
Ngao Túc hơi chớp mắt, chậm rì rì nhả ra mấy chữ:
– Kỳ thực… Trước đây không lâu ta vừa mới cứu Hình Thiên sống lại…
Xi Vưu: “…”
Khoa Phụ: “…”
Mọi người: “…”
Ngao Túc dùng gần một giờ giảng một khóa lịch sử ngàn năm phát triển tam giới, tỉ mỉ kể lại biến hóa sau đại chiến Trác Lộc, quá trình hình thành và phát triển của ba giới, cũng không quên trình bày toàn bộ những gì mỗi vị Ma thần đã trải qua, cuối cùng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của chư vị thính giả.
Xi Vưu: Thần Đồ bắc thông gia với Long cung? Cưới vị công chúa nào thế?
Ngao Túc: Cửu đệ của ta, Cửu hoàng tử Ngao Duy
Xi Vưu: …
Cháu Khoa Phụ: Úc Lũy đang hẹn hò? Đối tượng là ai? Tiên nữ Thiên cung?
Ngao Túc: Đệ nhất bảng xếp hạng soái ca Tam giới —— Nhị Lang Chân Quân Dương Tiễn.
Khoa Phụ: …
Cộng Công: Đến bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao bọn họ đều phải tìm nam nhân. Chỗ nào ở nam tốt hơn nữ thế?
Ngao Túc: Ngươi thử cái là biết.
Cộng Công: …
Hỏa Duyên: Ha ha ha ha, nữ nhân mà như Nữ Bạt, không tìm nam mới là lạ…
Nữ nhân: Con chim lắm lông kia, mi ngứa da phải không?!

Buổi thuyết giảng kết thúc, Ngao Túc thấy cuống họng phát khô, hắn cảm thấy cả đời này chưa bao giờ nói nhiều như hôm nay, nhưng nếu làm vậy có thể trở về thì tất cả đều không là vấn đề. Ngao Túc biết, chỉ với năng lực hiện tại của hắn thì không thể trở về, mặc dù có hi vọng cũng phải nghiên cứu ít nhất mấy trăm năm thậm chí là lâu hơn, mà nghĩ tới việc Hoa Linh phải chờ lâu như vậy, tâm hắn cũng rất đau —— đương nhiên, nếu Hoa Linh không chờ, hắn càng đau hơn… Cho nên hắn quyết đoán loại bỏ ý nghĩ tự tìm cách.
Sau một phen nhiệt liệt thảo luận cuối cùng yên tĩnh lại, Xi Vưu ngẩng đầu nhìn Ngao Túc, nói:
– Tiểu Duyên nói ngươi muốn trở lại, ngươi có biết đây là đâu không?
Ngao Túc lắc đầu:
– Không biết, nhưng truyền tin có chút lạc hậu, tuy rằng ở hai thời không khác nhau nhưng cơ bản có thể thành lập một thông đạo liên lạc. Nếu các ngươi muốn nhìn tình hình bên kia, ta có thể thử kết nối.
Khoa Phụ vừa nghe liền rất chờ mong, gật đầu nói:
– Vậy xem Ngân Linh với Hình Thiên đi, đặc biệt là Hình Thiên, ta muốn xem bộ dáng sau khi sống lại của hắn.
Cộng Công một bên còn đắm chìm trong bi thảm vì các anh em đều cong nghe vậy lập tức gật đầu:
– Xem Hình Thiên.
Ít nhất Hình Thiên vẫn thẳng…
Ngao Túc lấy Ipad trong túi ra, truyền linh áp vào nó, thông qua chỗ đột phá linh áp ở Long cung kết nối tìm vị trí của Bổ thiên thạch, sau đó tìm được Hình Thiên, trên màn hình hiện ra khung cảnh trong tẩm cung của Hình Thiên.
Hình ảnh trong phòng làm mọi người kinh ngạc há hốc miệng.
Vầng, Hình Thiên đang nằm trên giường, Hoa Linh cưỡi trên người hắn, hai tay lôi kéo quần áo Hình Thiên, một bộ vội vàng nhịn không nổi. Hình Thiên bi phẫn trừng Hoa Linh, bất mãn kêu lên:
– Đã nói không làm nữa rồi mà?
Hoa Linh cởi phăng áo Hình Thiên, hai tay vuốt ve lồng ngực hắn, hai mắt tóe lửa:
– Để tớ thử lần nữa..
– Không được!
Hoa Linh vỗ bộp lên ngực hắn, cả giận nói:
– Có phải anh em không? Phải thì nằm yên giùm cái đi.
Hình Thiên vừa bất đắc dĩ vừa oan ức, đành phải cắn răng nhắm mắt, tùy ý Hoa Linh sờ sờ xoa xoa ngực mình…

Cộng Công mờ mịt:
– Bọn họ đang làm gì vậy?
Nữ Bạt đắc ý:
– Ha ha ha ha ha, ta đã nói hai người bọn họ mới là tuyệt phối rồi mà ha ha ha ha.
Hỏa Duyên hưng phấn:
– Thân ái, ngươi mọc sừng rồi, vẫn là ở lại đây thôi…
Khoa Phụ ngạc nhiên:
– Hình Thiên là thụ?
Xi Vưu cạn lời: “…”
Ngao Túc yên lặng làm gián đoạn truyền tin, bình tĩnh nói:
– Khoảng cách quá xa, tín hiệu không ổn định. Chờ ta về nghiên cứu thêm, có thể sẽ thành lập được một đường truyền song phương ổn định.
Xi Vưu khoát tay áo, nói với Ngao Túc:
– Chuyện này bọn ta muốn thương lượng một chút, Tiểu Duyên, ngươi mang Ngao Túc ra ngoài một chút.
Hỏa Duyên vui vẻ gật đầu, kéo Ngao Túc chạy ra khỏi đại điện, Ngao Túc cũng không từ chối thuận theo hắn đi ra ngoài.
Xi Vưu quay đầu nói với Khoa Phụ:
– Thông báo với những người khác, ra phía sau mở cuộc họp.
Khoa Phụ gật đầu, Xi Vưu toan đứng dậy thì Nữ Bạt đột nhiên mở miệng:
– Chờ một chút.
Xi Vưu quay đầu nhìn thì thấy Nữ Bạt cười híp mắt cầm lấy quân bài Xi Vưu làm rớt thu vào bài mình, sau đó ngả bài cười nói:
– Ta thắng! Ha ha ha, đưa tiền ra đưa tiền ra!
Xi Vưu & hai người khác: Đệt!
Cộng Công nhìn Nữ Bạt cười đến hoa chi loạn chiến, bắt đầu hiểu vì sao mấy anh em của mình đều thích nam nhân…
Chỉ chốc lát sau, một đống người xuất hiện trong pháo đài của Xi Vưu.
Xi Vưu ngồi ngay ngắn giữa đó, mở miệng nói:
– Ông nội Ngao Túc cứu Phi Liêm cùng Bình Ế, Ngao Túc cứu sống Hình Thiên, lại là bạn đời của Hoa Linh, hắn không chỉ là ân nhân mà còn là thân nhân của bọn ta, bọn ta muốn đưa hắn trở lại.
Bạch y nam nhân nghe vậy hừ lạnh:
– Đó là chuyện của Ma, không liên quan đến chúng ta, muốn đưa thì tự đưa đi.
Xi Vưu tiếp tục nói:
– Hắn nói có thể thành lập thông đạo liên lạc nơi này và tam giới.
Bạch y nam nhân: “…”
Xi Vưu rũ mắt, trầm giọng nói tiếp:
– Người có thể tới chỗ này rất ít, đã nhiều năm như vậy, các ngươi cũng nên xem xem hậu nhân của mình sống như thế nào chứ.
Mọi người: “…”
Bên ngoài cung điện, Hỏa Duyên gắt gao ôm cánh tay Ngao Túc nói:
– Ngươi suy nghĩ thêm chút đi, ở lại chỗ này tốt vô cùng, rất thanh tịnh…
Hỏa Duyên lời còn chưa nói hết đã bị Ngao Túc cắt ngang:
– Hỏa Duyên, ta nhớ trong Sử thư viết ngươi chưa chết, chẳng qua là lột xác phi thăng, vì sao lại ở đây với mấy người chết kia?
Hỏa Duyên ngẩn người, sau đó xấu hổ hỏi lại:
– Ngươi quan tâm ta hả?
– Ngươi có thể không trả lời, xem như ta chưa hỏi.
Hỏa Duyên cười ha ha:
– Ngươi thực sự không hiểu phong tình, Ngân Linh tính cách phong tao thế kia mà vẫn chịu được ngươi, thật kì diêu.
Ngao Túc trầm mặc không đáp, sự thật là Hoa Linh đã từng nói hắn không rõ phong tình.
Hỏa Duyên thu lại nụ cười trên mặt:
– Phi thăng mà người phàm hay nói chỉ là tu thành chính quả, sau khi độ kiếp thì đứng hàng tiên lớp, từ thế gian thăng lên tiên giới. Nhưng người tiên giới lột xác phi thăng, ngươi biết là cái gì không?
Ngao Túc đảo mắt, kinh ngạc nhìn Hỏa Duyên.
Hỏa Duyên nhún vai, gật đầu khẳng định:
– Là chết.
Ngao Túc: “…”
Hỏa Duyên bất đắc dĩ nói:
– Ban đầu ta cũng không biết, lần thứ nhất chết không có kinh nghiệm, nếu biết trước như vậy nhất định ta sẽ sống thêm mấy trăm năm.
Ngao Túc gật đầu:
– Chẳng trách người Tiên cung sau khi lột xác chưa từng có người trở lại, mọi người còn tưởng các ngươi tiến vào cảnh giới hư không.
Hỏa Duyên nói:
– Cũng gần như vậy, bây giờ thì chết với hư không cũng như nhau. Sau khi lột xác, thân thể biến mất, hồn phách tiến vào luân hồi. Vì hồn phách chúng ta ý thức quá mạnh mẽ, không giống những người khác ngoan ngoãn đi đầu thai, Quỷ sai đánh không lại chúng ta, không thể để hồn phi phách tán nên liền biến thành như vậy, chạy tới chạy lui trong luân hồi vài vòng thì chui vào kẽ nứt thời không. Bọn ta không giống ngươi, bởi vì không có thân thể nên lực hút của kẽ nứt thời không chẳng tác dụng lên bọn ta, do đó bọn ta có thể qua lại tự nhiên trong đó. Du đãng hồi lâu sau thì đến nơi này.
Hỏa Duyên chỉ chỉ hồ lớn màu trắng:
– Nơi đó là lối vào kẽ nứt thời không, nơi này là Xi Vưu khai sáng, mỗi người tới đều là một cái hồn ở lại xây núi, ngươi xem, có bao nhiêu ngọn là bấy nhiêu người. Lúc nhàm chán chúng ta sẽ đi bộ bên hồ, nhìn phong cảnh trong hắc động, tâm trạng tốt thì câu hồn, ầy, ngươi là do ta câu lên đó, ha ha ha.
Ngao Túc suy tư một chút, hỏi:
– Thế lúc cứu ta ngươi có nhìn thấy người nào áo trắng tóc đen..
– Ngươi nói Hậu Khanh đúng không? Hắn quả thực là một đại mỹ nhân.
Ngao Túc tiếp tục hỏi:
– Hắn cũng ở đây sao?
Hỏa Duyên nghịch ngợm nháy mắt:
– Ngươi để ta hôn một cái ta sẽ nói cho ngươi biết.
Ngao Túc quay đầu, không để ý tới hắn.
Hỏa Duyên nhìn thấy kế sách hôn vô vọng đành phải thở dài nói:
– Hôn không được, vậy sờ một cái ha!
Vừa dứt lời lập tức hành động, hắn vươn tay xoa nhẹ lên cổ Ngao Túc.
Ngao Túc: “…”
Hắn chỉ thấy trên cổ như bị một cái lông chim phất qua, chỗ tiếp xúc hơi hơi nóng lên. Nhìn Hỏa Diễm cười đến vô sỉ bên cạnh, Ngao Túc có chút bất đắc dĩ.
Hỏa Duyên thành công ăn đậu hủ cười hì hì nói:
– Được rồi, xem ra xúc cảm cũng không tệ lắm, ta cho ngươi biết.
Hỏa Duyên chỉ một ngọn núi bên cạnh, nói tiếp:
– Thấy ngọn núi kia không? Tên nó là Hậu Sơn, chủ nhân của nó là Hậu Thổ. Hắn là anh trai của Hậu Khanh, ngươi biết rồi ha? Hậu Thổ thuộc phe Hoàng Đế, Hậu Khanh trai hắn lại vì tình yêu dành cho Thần Đồ mà phản bội gia tộc nhảy vào trận doanh của Xi Vưu. Hậu Thổ vì chuyện này mà vô cùng giận dữ, từ đây hai ạn em ân đoạn nghĩa tuyệt, cắt đứt liên hệ. Thế nhưng trước bước ngoặt sinh tử ở đại chiến Trác Lộc, Hậu Thổ vẫn mềm lòng không giết Hậu Khanh mà phong ấn hắn lại. Cho nên nói, tuy rằng bên ngoài Hậu Thổ rất giận Hậu Khanh nhưng vẫn rất quan tâm đến sống chết của em trai. Ngày đó đúng lúc là ta và Hậu Thổ tản bộ bên hồ, ta nhìn thấy ngươi, hắn nhìn thấy Hậu Khanh. Hắn không kéo Hậu Khanh lên đây mà trực tiếp mở một kết giới đưa Hậu Khanh đến thời không khác. Hậu Thổ nói hắn không muốn để Hậu Khanh trở lại thời không cũ. Thần Đồ, Hình Thiên, Ngân Linh… phàm là người Ma giới trong mắt hắn đều là lũ tra nam bắt nạt em trai của hắn nên hắn mới đưa Hậu Khanh tới chỗ khác, hi vọng ở đó nó có thể sống hạnh phúc hơn, nhưng ở đó là ở đâu ta cũng không biết. Mà ngươi cũng không cần lo lắng đâu, chắc chắn Hậu Khanh sẽ sống tốt hơn ngươi.
Ngao Túc nghe xong, nói:
– Trong hắc động có thể mở kết giới?
– Ừ, nhưng chỉ có Hậu Thổ mới làm được, ngươi biết gia tộc bọn họ am hiểu nhất cái này… Này, có phải ngươi bắt sai trọng điểm rồi không? Đúng ra ngươi phải quan tâm tung tích của Hậu Khanh chứ?
Khóe miệng Ngao Túc hơi cong lên:
– Ngươi nói Hậu Khanh tốt hơn ta, nên ta phải để trong điểm lên mình.
Nhìn thấy nụ cười của Ngao Túc, Hỏa Duyên hơi sửng sốt, hồi lâu sau, mặt của hắn hơi ửng đỏ, trêu tức hoàn toàn rút đi, hắn nghiêm nghị nhìn Ngao Túc:
– Ngao Túc, ta thật sự rất thích ngươi, ngươi không suy nghĩ thêm chút nào về việc ở lại sao?
Ngao Túc cũng nghiêm túc nhìn Hỏa Duyên, đáp:
– Xin lỗi, ta chỉ yêu Hoa Linh.
Hỏa Duyên thở dài, trưng ra bản mặt đau lòng khoa trương:
– Ai, tại sao ta lại chết sớm thế chứ…
Ngao Túc: “…”
Hỏa Duyên vì tình yêu chết non của mình mặc niệm 3 phút, sau đó liền khôi phục tinh thần:
– Vậy nên, ngươi có thể về hay không là tùy vào Hậu Thổ. Ngươi cũng biết đó, Hậu Thổ, Nữ Bạt, Câu Trần khi còn sống là người bên Hoàng Đế, ít nhiều có chút biệt nữu với Xi Vưu, tuy rằng nhiều năm như vậy ở cùng một chỗ cũng có tình cảm, thế nhưng Hậu Thổ không phóng khoáng như Nữ Bạt, cực kì biệt nữu. Biện pháp đưa ngươi trở về là thuyết phục Hậu Thổ.
– Nếu Hậu Thổ có thể mở kẽ nứt thời không, sao các ngươi không trở về?
Hỏa Duyên chớp chớp mắt:
– Sao mà về được? Thân thể bọn ta đã hóa thành tro bụi, lại không có nội đan, không thể tự tái tạo thân thể. Lúc ngươi phục sinh Hình Thiên còn có xương cốt gen của hắn, còn bọn ta đã sớm hôi phi yên diệt, sau khi trở về ngươi định cho bọn ta bám vào con mèo con chó hả? Hơn nữa, tháng ngày ở đây cũng đã quen, thực ra cũng không tồi, nhàn nhã thích ý, nếu sau khi về ngươi không vui vẻ thì chết sớm chút, ta sẽ chờ ngươi ở cửa hắc động.
– ….Cảm tạ, nhưng không cần đâu.
Ấn tượng với Hỏa Duyên trong Ngao Túc thay đổi rất nhiều, người này mặc dù có chút ầm ĩ nhưng đáy lòng vẫn hết sức thiện lương. Ngao Túc có chút bất đắc dĩ, tại sao mình lại liên quan nhiều tới người Phượng tộc thế nhỉ? Nghĩ đến Hỏa Liễn, Ngao Túc không khỏi sâu sắc thở dài.
Hắn tiến vào kẽ nứt thời không là do Hỏa Liễn, người cứu hắn khỏi đó là Hỏa Duyên, nhân quả luân hồi, e rằng hết thảy đều đã được an bài.
Thấy Ngao Túc thở dài, Hỏa Duyên nháy mắt:
– Nghĩ cái gì đó?
Ngao Túc nhìn đôi mắt thông tuệ cơ trí kia là biết đối phương đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, thành thật nói:
– Nghĩ đến Phượng tộc hiện tại.
Hỏa Duyên khẽ cười:
– Vừa nãy nghe ngươi nói lần này gặp nạn là do con cháu Phượng tộc làm hại hở? Cho nên sau khi biết ta là ai lại càng thấy phiền?
– Từ lần gặp đầu đã thấy ngươi phiền, không liên quan tới hắn.
Hỏa Duyên: “…”
Thiệt là một long ngay thẳng, làm người ta ngứa răng!
Hỏa Duyên trầm mặc chốc lát mới nói:
– Con cháu Phượng tộc bây giờ chênh lệch đến mấy chục bối, hơn nữa cũng không phải con ruột, ta đối với bọn nó không có tình cảm gì, làm sai chuyện, nên phạt hay nên tha cũng không quan tâm lắm.
Ngao Túc trầm mặc nhìn Hỏa Duyên, chờ hắn tiếp tục nói.
Hỏa Duyên thở dài:
– Thế nhưng, nếu như hắn thật sự có thân thể niết bàn, vậy ta hi vọng có thể giữ cho hắn một mạng, dù sao, mấy ngàn năm mới xuất hiện một người, thực sự quá hiếm có. Ai, nhưng đáng tiếc, nếu có thể đi đường ngay, trở thành một ta khác…
Ngao Túc đáp:
– Ta biết.
Cho dù Hỏa Duyên không nói Ngao Túc cũng đưa ra quyết định từ lâu, còn chưa kể đến việc tính mạng hắn là Hỏa Duyên cứu.
Hai người yên lặng nhìn mặt hồ, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói vui sướng của Khoa Phụ:
– Ngao Túc, tin tốt! Hậu Thổ đồng ý đưa ngươi trở lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.