Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 40: Hoàng tử nhỏ hùng dũng xông vào phòng tắm nữ




Kim lão gia nhìn cây sáo xanh biếc trong tay, ánh mắt dịu bớt, nhưng nét mặt vẫn nghiêm khắc như cũ. Ông cầm cây sáo, khua tay với Kim Đình:
“Nhìn em mày đi, hiểu chuyện hơn mày nhiều.”
Sau đó Kim lão gia ngẩng đầu nói với mọi người: “Mọi người có thể tới tham dự sinh nhật của lão già tôi là tôi cao hứng lắm rồi, mấy món này mọi người đem về hết đi.”
Dứt lời, ông phẩy tay với tất cả.
Sắc mặt Kim Đình cực kỳ khó xem, vì chuẩn bị lễ vật này cho Kim lão gia, gã đích xác hao phí không ít công sức, đầu tiên là nghe ngóng được chuyện ông nội mê cầm kỳ thi họa từ chỗ chú hai, tiếp theo nhờ người đi hỏi thăm các loại bàn cờ đặc sắc. Thương nhân châu báu bán bàn cờ này do một ông tổng điền sản đề cử, biết Kim Đình có hứng thú với bàn cờ liền mạnh tay giảm giá một nửa. Đương nhiên, tay buôn châu báu đâu có ngu mà mua bán lỗ vốn, nửa tiền còn lại hiển nhiên được ông tổng điền sản bù vào. Kim Đình biết tỏng, nhưng chả vạch trần làm chi. Chẳng qua, nửa giá này vẫn gần như vét sạch của nả nhà Kim Đình.
Mấy năm nay Kim Đình quả thực cũng thu vài món hối lộ nhỏ, nhưng tuyệt đối không dây vào những con số lơn lớn, một là biết tính Kim Bác Cương và Kim lão gia, hai là bản thân gã cũng là người thận trọng, đường sau này còn dài, không thể vì ích lợi vụn vặt trước mắt mà tự hủy tương lai.
Song khi nhận bàn cờ, Kim Đình cũng có chút chột dạ, lần này Kim lão gia xuống núi cùng chú hai, gã cảm thấy Kim gia có khả năng sẽ thừa dịp này quyết định ít việc lớn, nên gã cố gắng lấy lòng cụ, ai dè lại đi sai nước cờ. Kim Đình chỉ lo nịnh hót mà lơ là chuyện quan trọng nhất, quên tính tình ông nội thẳng thắn và hung dữ cỡ nào.
Bàn cờ hơn trăm vạn lại chẳng bì nổi cây sáo trúc mấy chục tệ (?) của Kim Trăn ư…
Kim Đình cúi đầu, thầm nghiến răng, không nói gì, thành thật nghe Kim lão gia răn dạy.
Chửi sa sả một trận xong, Kim lão gia rốt cuộc bớt giận, Hoắc Lan thấy thế liền khuyên ông cụ vài câu, tuy con trai không hiểu chuyện, nhưng tấm lòng là thật. Kim lão gia luôn nghiêm nghị với hai đứa con trai, song chẳng bao giờ cứng rắn với cô con dâu Hoắc Lan này được. Hoắc Lan khuyên bảo hồi lâu, thấy nét mặt ông cụ dần giãn ra, lập tức kiếm cớ rủ ông ra sân sau ngắm chim.
Mọi người trong phòng khách rốt cuộc thở phào, các thân thích thấy vậy thì nhao nhao cáo từ Kim Bác Cương, cầm lễ vật lên, chạy biến như bôi dầu lên chân. Họ không muốn vây xem vòng gia huấn kế tiếp của Kim gia tí tẹo nào, lỡ bị bão quét trúng thì nguy hiểm lắm thay.
Kim Bác Cương lườm Kim Đình, Kim Đình bèn theo ông vào thư phòng, khởi động đợt giáo dục tư tưởng thứ hai của nhà họ Kim.
Thoắt cái, phòng khách mới rồi còn đầy nhóc người, giờ chẳng còn bao nhiêu mống. Hoắc Ly thấy vậy bèn đến gần Kim Trăn, nói:
“Nhóc cậu khá à nha, thay xà đổi cột từ bao giờ thế? Vậy mà chả nói sớm cho anh biết, hại anh sợ hết hồn.”
Kim Trăn thản nhiên liếc Hoắc Ly: “Chửi ai cũng chẳng chửi anh, anh khẩn trương cái gì.”
Hoắc Ly cười đáp: ” Hai ta là đồng đội cùng chiến tuyến mà.”
Kim Trăn không nói gì mà nhìn Hoắc Ly thật lâu, sau đó im lặng né ra.
Hoắc Ly: …
Nhất định là ảo giác rồi, hình như hắn đọc được bốn chữ “đồng đội heo hả?” trong mắt Kim Trăn thì phải.
Còn là câu hỏi nữa chớ.
Về phòng xong, Kim Trăn bắt tay thu dọn đồ đạc, nếu tiệc mừng thọ của Kim lão gia đã kết thúc, hắn ở nhà cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, thành thử hắn đặt vé máy bay sáng mai, muốn mau chóng về Đông Thành. Còn những vấn đề tranh đấu gia tộc mà Hoắc Ly nói, Kim Trăn hoàn toàn không hứng thú, cũng lười đoán suy nghĩ của các trưởng bối Kim gia.
Kim Trăn tương đối bức thiết muốn gặp Kiều Mạt, mấy ngày xa cách càng giúp hắn nhận rõ địa vị quan trọng của Kiều Mạt trong lòng mình. Hắn không cho Kiều Mạt biết mình đã đặt vé máy bay, định tặng cậu một bất ngờ, rồi tiểu biệt thắng tân hôn… Ờm, tuy vẫn chưa kết hôn.
Đến giờ phát thời sự, hai người lại nấu cháo điện thoại hơn một tiếng như mọi khi, Kiều Mạt đầu kia vẫn lải nhải ba cái chuyện đẩu đâu: hai mươi phút đầu kể biên kịch Hạ đạo diễn Lục bề bộn nhiều việc, hai mươi phút giữa nói quá trình thẩm tra xử lý vụ án của cảnh sát khá suôn sẻ, hai mươi phút cuối thì kể lể sinh hoạt quạnh quẽ giữa nước sôi lửa bỏng của mình, mấy phút sau than vãn Đông Thành nóng chảy mỡ, kết thúc bằng phân đoạn nũng nịu cấm thiếu nhi. Kim Trăn cong môi, nghĩ ngày mai là được gặp người kia rồi, tâm trạng vui khôn tả.
Cúp điện thoại xong thì an tâm ngậm vảy ngủ.
Mà Kiều Mạt bên kia thì chẳng nhẹ nhàng được vậy, trò chuyện cùng Kim Trăn xong, sắc mặt cậu nháy mắt trở nên nghiêm túc. Từ sáng nay cậu đã loáng thoáng cảm nhận được một khí tức lạ hoắc mà nguy hiểm lởn vởn quanh khách sạn. Đến trưa, ngay cả Ô Mãn luôn chậm tiêu cũng phát hiện.
Hai người cảnh giác đề phòng cả ngày, Ô Mãn đã âm thầm theo dõi Đào Di từ hai hôm trước theo lệnh Kiều Mạt, lại không phát hiện điều gì lạ thường. Vài ngày sau, Đào Di và Tịnh Tịnh cuối cùng cũng chơi mệt, nửa đêm hôm qua về khách sạn, ngủ một giấc thẳng đến chiều hôm sau.
Ngày ấy đi kiểm tra phòng với Ô Mãn, Kiều Mạt có rót một tia linh thức vào đèn treo mỗi phòng, căn cứ vào số liệu phản hồi, cậu cảm ứng được tình huống phòng Đào Di là bất thường nhất, luồng khí tức xa lạ kia hoạt động mạnh nhất trong phòng cô. Tình huống này càng khẳng định suy đoán trước đây của Kiều Mạt, Đào Di rất có thể là mục tiêu kế tiếp.
Chạng vạng, Đào Di và Tịnh Tịnh ngủ dậy ra ngoài ăn tối, Ô Mãn tiếp tục lén lén lút lút bám đuôi các cô. Kiều Mạt vừa tán gẫu điện thoại với Kim Trăn xong thì nhận được tin nhắn của Ô Mãn.
“Cơm nước xong xuôi, giờ đang ở phòng tắm hơi. (- ﹃ -)”
“Luồng linh lực kia còn đi theo cổ không?”
“Ở đây hơi nước dày quá, linh khí bị pha loãng, không cảm giác được.”
“Các ngươi ở đâu, giờ ta qua đó liền.”
“Vân Thủy Gian, ra cửa quẹo phải, đi qua Tòa thị chính, đi tiếp trăm mét là đến.”
Hoàng tử nhỏ đứng dậy bận đồ tử tế, ra khỏi cổng khách sạn lại nhận được tin nhắn từ Ô Mãn.
“Khu nữ.”
Kiều Mạt: …
Hèn chi trong tin nhắn thứ nhất lại có biểu tượng chảy nước miếng? Té ra là do lẻn vô khu nữ, bảo đảm Ô Mãn biến về hình rùa rồi, kể cũng liều hen.
Nhưng vụ này lại làm khó hoàng tử nhỏ, Ô Mãn biến về nguyên hình trộm mò vào dễ như bỡn, cơ mà mình biết tính sao. Mãi khi đến cổng Vân Thủy Gian, Kiều Mạt vẫn chưa nghĩ ra biện pháp.
Cô tiếp tân nhiệt tình tiến lên đón, hỏi cậu yêu cầu dịch vụ nào. Kiều Mạt bó tay, đành ngẩng đầu, mắt lóe hai luồng ánh sáng tím, cô tiếp tân thấy ánh mắt Kiều Mạt thì mắt lập tức dại ra.
Kiều Mạt nói khẽ: “Lặng lẽ dẫn tôi đến khu nữ.”
Cô tiếp tân gật đầu, đứng dậy đi về phía một hành lang nhỏ trong góc đại sảnh, đó là lối đi dành riêng cho nhân viên, Kiều Mạt sải bước rời khỏi đại sảnh theo cô nàng.
Hoàng tử nhỏ đỏ ửng cả mặt, một cảm giác rất chi mất thể diện trào dâng trong lòng.
Bởi không phải cuối tuần, hơn nữa thời gian còn sớm, nên trong khu nữ chẳng có bao người, phòng thay đồ lại càng vắng vẻ. Cô tiếp tân nọ cho Kiều Mạt một bộ áo tắm mùa hồng, giúp cậu mở một ngăn tủ, sau đó đi ngay.
Kiều Mạt thay quần áo rồi vào trong. Mới vừa tới khu tự phục vụ thức ăn đã bắt gặp chú rùa kim tiền đang nằm sấp trong góc, Kiều Mạt đến trước mặt tiểu quy, chỉ thấy hai mắt nó đăm đăm, dưới sàn có hai vệt đỏ mờ mờ.
Kiều Mạt sợ hết hồn, lập tức dùng linh thức hỏi Ô Mãn: “Ô Mãn, ngươi bị thương hả? Ai làm?”
Ô Mãn chuyển động tròng mắt, phục hồi tinh thần, dường như giờ mới phát hiện Kiều Mạt đứng đối diện, bèn thò chân trước lên chùi mũi, đáp bằng linh thức:
“Điện hạ, tôi không sao, chỉ hơi kích động tí xíu thôi.”
“Kích động? Sao lại kích động?” Hoàng tử nhỏ mở to đôi mắt ngốc manh, nhìn Ô Mãn hỏi.
Ô Mãn nghẹn lời, sau đó hắn thấy nét đỏ ửng chưa tan trên mặt Kiều Mạt, bèn đáp: “Chuyện này còn cần phải hỏi à? Điện hạ, thế sao ngài lại đỏ mặt?”
Nghe vậy, mặt Kiều Mạt càng đỏ tợn, trong mắt hàm chứa vài phần xấu hổ và bực tức:
“Ban nãy ta phải dùng mị đồng thuật mê hoặc tâm tính cô tiếp tân kia, cổ mới dẫn ta vào. Đây là trò mà chỉ hạng sinh vật cấp thấp như Hồ tộc mới thèm xài, ai dè ta đây đường đường hoàng tử Long tộc, vậy mà cũng có lúc phải dùng loại phép thuật khó chấp nhận này, đúng là bẽ mặt mà.”
Ô Mãn: …
“Điện hạ, ngài… xấu hổ vì chuyện này à?”
“Đúng, chứ còn vì cái gì nữa?” Hoàng tử nhỏ nhìn Ô Mãn bằng ánh mắt kỳ quái. “Ngươi kích động cũng vì nguyên nhân đó hả? Chẳng lẽ ngươi cũng xài phép thuật quái đản gì? Tụi Đào Di đâu rồi?”
Ô Mãn quét mắt dòm áo tắm nữ hường phấn trên người Kiều Mạt, chợt cảm thấy giới tính giới tiếc căn bản chả là cái đinh gì trong mắt hoàng tử nhỏ, trong mắt cậu loài người chia làm hai loại: Kim Trăn và những người khác.
Loại cảm xúc cao cấp như thẹn thùng rụt rè chỉ xuất hiện trước mắt Kim nhị thiếu, còn người khác ấy hả, dù ngọc thể có nằm ngang nằm dọc trước mặt hoàng tử nhỏ, sợ rằng trong đầu cậu tối đa chỉ nghĩ ủa người này có lạnh hông ta…
Ô Mãn duỗi đầu rùa vào thăm dò khu tắm rửa, khu tắm rửa và khu tự phục vụ cách nhau một lớp kính, trên kính bám một tầng hơi nước mỏng.
Kiều Mạt ngó vào theo hướng cổ của Ô Mãn, chỉ thấy Tịnh Tịnh đang quấn khăn tắm nằm trên ghế nghỉ ngơi, Đào Di thì ngâm mình trong hồ, phần ngực chìm dưới nước, hai tay dang rộng gác lên bờ, lưng dựa vào vách hồ, đầu ngửa ra sau và đang nhắm mắt thư giãn.
Ngoài ra còn năm sáu người phân tán khắp khu tắm rửa.
Kiều Mạt trải rộng linh thức điều tra toàn bộ phòng tắm, phát hiện đúng như Ô Mãn nói, luồng linh lực lạ hoắc kia không còn rõ ràng nữa, nhưng không phải do hơi nước, mà vì có người hạ cấm chế ở đây, chính là cấm chế hệ thổ đã lâu không gặp kia.
Hoàng tử nhỏ bỗng hăng hái hẳn lên, xem ra đêm nay ở đây sẽ phát sinh chuyện gì đó, coi bộ phòng tắm nữ trần gian cũng là nơi thần kỳ à nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.