Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 80: Mỹ nhân trong lòng




Edit: Ry
Mặc dù Tống Cẩm Thành là một học sinh dốt, nhưng tâm địa không tồi. Dù hắn luôn miệng nói muốn chờ phụ thân Tống Thanh Thời đến thanh toán chuộc người, trong tay lại cầm hơn hai mươi viên linh thạch Tống Thanh Thời đưa để thanh toán chi phí ăn ở, đi mua thuốc và quần áo mới cho cậu, giúp tình trạng vết thương của cậu càng ngày càng trở nên tốt đẹp.
Trong lúc Tống Thanh Thời dưỡng thương, cậu vừa chỉnh lý ký ức vừa sắp xếp lại túi giới tử. Cậu thử đối chiếu ký ức của mình với thông tin mà Tống Cẩm Thành cung cấp, trải qua phân tích lý trí, tìm được manh mối về thân phận của mình sau khi xuyên qua.
Trường hợp đầu tiên bị loại chính là đại lão lợi hại.
Cậu chính là con chim non Trúc Cơ, có nhìn kiểu gì cũng không thấy liên quan đến đại lão, mà ký ức về đại lão lợi hại cũng vô cùng ít ỏi, thậm chí ngay cả hình tượng nhân vật cũng không có, có thể là do Hệ Thống bị nổ nên tạo thành sai sót, giống như việc không cẩn thận làm rơi vài hạt đỗ xanh vào một thùng đậu nành lớn, không đáng để nghĩ tới.
Tiếp theo cậu xác nhận mình là sinh viên y Tống Thanh Thời ở hiện đại.
Đoạn ký ức này rất hoàn chỉnh, ngoài việc lúc tám tuổi vô tình ăn phải sô cô la nhân rượu nên chẳng nhớ gì vào hôm đó ra thì cậu nhớ hết tất cả mọi chuyện. Bao gồm người nhà, giáo sư, dân mạng, sách báo và đủ loại khiến thức y học hiện đại và nội dung của các thí nghiệm, đó hẳn là một thân phận thật.
Cuối cùng, thứ khiến cậu do dự chính là thân phận y sư Tống Thanh Thời của tiên giới.
Cậu có thể nhớ rõ đoạn ký ức mình đi từ trong núi sâu ra, lang thang khắp nơi, lấy được truyền thừa của Dược Vương, nhưng có vài chi tiết khác biệt. Ngay cả khi đang ở kỳ Trúc Cơ, cậu đã có thể dùng Hàn Ngọc Quyết hoàn mỹ khống chế Minh Giới U Hỏa và Hồng Liên Huyền Hỏa trong cơ thể, đây là việc mà cậu không làm được trong ký ức. Cậu còn nhớ rõ rất nhiều thủ pháp luyện đan và y thuật không hề có trong truyền thừa của Dược Vương, nhớ rõ rất nhiều cuốn sách đã đọc qua... Cảm giác như kiến thức chuyên nghiệp đều còn đây, và có lẽ tu vi của cậu vốn dĩ cũng cao hơn, chỉ là đã quên đi chuyện và những người trong quãng thời gian đó.
Tổng kết lại.
Tống Thanh Thời cho rằng mình là sinh viên y Tống Thanh Thời xuyên vào thân xác của dược sư Tống Thanh Thời ở tiên giới, bởi vì bị trọng thương nên tu vi tụt xuống, tạo thành hiện tượng mất một phần trí nhớ, nhưng không thể xác định là chỉ mất tạm thời hay mãi mãi.
Bởi vì tính cách, hình thức tư duy và thói quen sinh hoạt của sinh viên Tống Thanh Thời và dược sư Tống Thanh Thời cực kỳ tương tự, linh hồn phù hợp như thể là của cùng một người, cho nên khả năng thích ứng của cậu cực kỳ tốt, không lo lắng gì về vấn đề thân phận, chỉ là...
Cậu đau buồn nói: "Ta cảm giác hình như mình không có phụ thân."
Tống Cẩm Thành giật mình suýt chút nữa đánh rơi quả dưa trong tay: "Toàn bộ gia sản của ta đều tiêu hết trên người ngươi rồi, bây giờ ngươi lại nói cái này với ta?!"
"Ta là cô nhi, không có người thân." Tống Thanh Thời tiêu hóa xong ký ức của hai thân thể, tổng kết lại: "Tính cách của ta quái gở, hình như cũng không có bằng hữu." Cậu quay sang nhìn vẻ mặt sắp khóc của Tống Cẩm Thành, vội vàng khuyên nhủ: "Đừng nóng vội, mặc dù ta cảm giác mình không biết kiếm tiền lắm, nhưng chắc chắn luôn có người cho ta tiền tiêu vặt! Có thể là nghĩa phụ? Để ta suy nghĩ lại một chút, chưa biết chừng tối nay lại nhớ ra."
Cậu lấy hết đồ trong túi giới tử ra, giũ giũ, bên trong đủ thứ đồ linh tinh kỳ quái, ví dụ như trong hộp gỗ có một con huyễn cổ đã chết, một cuốn thoại bản «Ba huynh đệ đánh hổ», tượng đất chim chóc đủ màu, mấy tấm phù chú tự mình làm, còn có chút dược liệu thường dùng và một đống sổ nhỏ, bên trong viết nháp đủ loại ý tưởng về thí nghiệm, hình như là tiện tay ghi vào.
Trên cái hộp gỗ có xác huyễn cổ còn đính một tờ giấy nhỏ, là tự tay cậu viết: "Không được nhìn trộm".
Cậu đọc hết tờ giấy, ngoan ngoãn cất hộp gỗ đi, sau đó đưa phù chú và dược liệu cho Tống Cẩm Thành: "Ta nhớ mấy cái này có thể bán chút tiền."
Tống Cẩm Thành càng thêm đau buồn: "Dược liệu đều là loại gieo trồng được, phù chú cũng là dạng sản xuất hàng loạt, giá trị đại khái chỉ... Hai linh thạch."
Tống Thanh Thời mờ mịt: "Làm phù chú dễ như vậy sao?"
"Ngươi quả nhiên là từ quê mới lên, còn biết ít hơn cả ta nữa." Tống Cẩm Thành cảm thán: "Hơn một ngàn năm trước, Niên phu nhân đã nghiên cứu ra phương pháp sản xuất phù chú hàng loạt, mấy thứ phù chú thường dùng này đã trở thành vật phẩm cần thiết trong sinh hoạt, ta thấy cái phù chú này của ngươi hình như là tự vẽ? Đừng nói là tự vẽ thật nhé?"
Tống Thanh Thời khẽ gật đầu, ý định làm chút phù chú bán lấy tiền của cậu lập tức nghỉ khỏe, lại đề nghị: "Đợi vết thương của ta khá hơn, có thể luyện đan dược để bán, kỹ thuật luyện đan của ta tốt lắm, thuốc làm ra tất cả mọi người đều tranh giành, sẽ nhanh kiếm được tiền thôi."
"Ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà cũng to mồm ghê." Tống Cẩm Thành nhìn gương mặt non nớt của cậu, ra vẻ ông cụ non hỏi: "Ngươi biết luyện Thiên Địa Ô Kim Hoàn không? Biết làm Huyền Viễn Chính Khí Đan không? Biết Tiết Thị Thanh Tĩnh đan không? Luyện nổi Lý Nương Tử Chi Thảo không?"
Đây đều là đan dược bán chạy nhất trên thị trường hiện giờ, vật liệu đơn giản, luyện chế rất dễ dàng.
Các sư huynh sư tỷ ở Dược Vương Cốc thiếu tiền đều sẽ luyện chế một ít mang đi bán, kiếm chút linh thạch tiêu xài.
Tống Thanh Thời nghe những loại thuốc lợi hại mà mình chưa từng nghe qua, cả người đều không ổn, cậu cảm giác lòng tự tin vừa chịu một đả kích to lớn...
"Đừng có ra vẻ." Tống Cẩm Thành thấy cậu khổ sở đến mức sắp khóc rồi thì có chút mềm lòng: "Dược Vương Cốc chúng ta có quy định hành y cứu đời, ngươi còn là bệnh nhân đầu tiên của ta... Được rồi, thuốc cũng uống rồi, cho ngươi nợ đấy, về sau có tiền thì trả ta, cứ từ từ trả, dù sao thì nhà ta cũng không nghèo, cha mẹ luôn cho ta tiền tiêu, chỉ là lần này thi kém quá nên ta không dám xin tiền..."
Tống Thanh Thời cảm động nói: "Ngươi thật tốt, sau này ta sẽ học cùng với ngươi."
Sau này cậu phải đối xử tốt hơn với người học kém, mỗi ngày cho hai mươi tờ đề, nuôi hắn thành học sinh xuất sắc mới không phụ ân tình lần này.
Tống Cẩm Thành cảm thấy cậu ngây thơ đến thú vị, thuận miệng đáp: "Rồi rồi rồi, ngươi cứ thi được vào Dược Vương Cốc đi rồi tính tiếp."
Hai người tiếp tục sửa soạn lại đống đồ linh tinh kia, Tống Cẩm Thành phát hiện một cuốn vở kì quái, chữ viết bên trong tương đối nắn nót, giở hai trang, hình như là ghi chép về thói quen sinh hoạt của người nào đó, bao gồm cả món ăn yêu thích, màu sắc yêu thích, việc thích làm, còn cả sinh nhật... Hắn đưa vở cho cậu, hi hi ha ha hỏi: "Đừng nói cái này là đối tượng thầm mến của ngươi nhé?"
Tống Thanh Thời nhận cuốn vở, liếc nhìn, ngây người.
Trong đầu cậu lại xuất hiện bóng dáng màu đỏ kia, cảm giác thích đến mức sắp không thở nổi, như thể trái tim bỗng bị đào mất một mảnh, còn khó chịu hơn cả lúc luyện đan bị nổ lò, đau khổ hơn cả khi chuột bạch chết hết, có làm thế nào cũng không bù đắp nổi...
Nước mắt đảo quanh viền mắt, không khống chế nổi rơi xuống.
Tống Cẩm Thành hết hồn, hắn không biết mình đã chọc phải chuyện đau lòng gì rồi: "Ngươi không sao chứ?"
Tống Thanh Thời biết mình vừa thất lễ, cậu cố nén sự khổ sở, lau nước mắt, khẳng định với hắn: "Là người ta thích, nhưng ta không nhớ nổi là ai."
Tống Cẩm Thành hỏi: "Trên đó có viết tên không?"
Tống Thanh Thời lắc đầu: "Không có, ta chỉ viết đặc điểm và thói quen sinh hoạt, nhưng..."
"Ngươi là người trong cuộc nên u mê, ta sẽ dùng ánh mắt của người ngoài cuộc phân tích một chút cho ngươi." Tống Cẩm Thành là một kẻ nhiệt tình, hắn cầm lại cuốn vở, mở ra: "Ngươi xem nè, chỗ này có viết giỏi nấu nướng, nấu ăn rất ngon, làm đồ ngọt còn ngon hơn, món ngon nhất là kem... Ngươi thích đồ ngọt à?"
Tống Thanh Thời kỳ vọng nhìn hắn: "Đúng! Ta rất thích đồ ngọt, đặc biệt là kem ly."
Tống Cẩm Thành hâm mộ nói: "Nếu như người này không phải đầu bếp thì chắc chắn là rất thích ngươi, nên mới thường xuyên làm món ngươi thích cho ngươi."
Tống Thanh Thời cảm thấy lời này của hắn nghe rất xuôi tai, khổ sở trong lòng phai nhạt đi không ít.
Tống Cẩm Thành xác nhận lại lần nữa: "Không phải mẫu thân ngươi chứ?"
Tống Thanh Thời lắc đầu: "Ta ở thế giới này không có người thân."
"Quá đáng thương." Tống Cẩm Thành thông cảm vỗ đầu cậu, tỏ vẻ an ủi, rồi tiếp tục phân tích: "Trên này có viết, người đó thông minh xinh đẹp, thiện lương đáng yêu, săn sóc dịu dàng... Thích màu đỏ và màu trắng, cơ thể hơi yếu, dạ dày không tốt lắm, thích luyện kiếm, chế dược, đọc sách, học bài... Để ta nghĩ xem..."
Hắn rơi vào trầm tư, sau đó vẻ mặt dần vặn vẹo.
Tống Thanh Thời đầy mong đợi nhìn hắn, chờ đáp án.
"Sao ngươi lại may mắn như vậy?!" Trong đầu Tống Cẩm Thành đã phác họa ra hình tượng nhân vật, sau đó ghen ghét đến mức trở mặt, hắn túm lấy Tống Thanh Thời điên cuồng nói: "Đó chắc chắn là một cô nương xinh đẹp thiện lương! Dịu dàng hiền lành, động lòng người đến vậy, lại còn biết nấu ăn! Trời ạ! Đây là nữ thần trong mộng của ta! Ngươi nói mau! Ngươi làm thế nào để dụ dỗ được một cô nương tốt đẹp như vậy?! Ngươi mau dạy cho ta đi!"
Tống Thanh Thời bị hắn lắc cho choáng váng: "Cô nương?"
Cậu không chắc lắm về tính hướng của mình, cảm thấy chỉ cần thích là được...
Tống Cẩm Thành tiếp tục phân tích: "Ngươi coi, chỗ này còn đánh dấu nhấn mạnh là người này có tâm tư mẫn cảm, cần phải chú ý đến cảm xúc, có nhìn thế nào cũng đâu giống nam nhân tính cách cẩu thả được?"
Tống Thanh Thời tổng kết: "Tức là, người ta thích là một cô nương đa sầu đa cảm?"
"Không, là nữ thần." Tống Cẩm Thành khẳng định: "Ngươi nhìn lại đi, mấy dòng tâm sự lộn xộn mà ngươi tiện tay viết, nào thì hiền lành, xinh đẹp, quyến rũ, mấy từ miêu tả này đâu thể nào là miêu tả nam được? Mà ngươi còn viết rất nhiều lần là người đó đẹp... Rốt cuộc là đẹp đến mức nào?"
Tống Thanh Thời cố gắng nhớ lại bóng dáng màu đỏ trong đầu: "Đại khái là... Đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành?"
"Ba hoa vừa thôi, khuynh quốc khuynh thành thì ở đâu ra đến lượt ngươi?" Tống Cẩm Thành cảm thấy cậu đúng là không biết xấu hổ, bèn mắng hai câu, nhưng vẫn cực kỳ hâm mộ. Hắn quan sát cái tên ngốc này từ trên xuống dưới, đánh giá một phen: "Ta cảm thấy dung mạo ngươi cũng không tệ lắm, nhưng mà gầy quá... Nhìn kiểu gì cũng không giống dạng nam nhân được các cô nương yêu thích. Tại sao người như ngươi cũng theo đuổi được người ta, mà ta cao lớn tuấn tú như vậy lại vẫn độc thân chứ?"
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút: "Ta tương đối chủ động."
Tống Cẩm Thành không hiểu: "Chủ động?"
Tống Thanh Thời thuần thục giáo dục: "Gặp được người mình thích, ngươi phải chủ động thổ lộ, nộp hết tài sản lên, tặng nhiều lễ vật, muốn gì đưa nấy, còn phải nghe lời, bảo ngươi đi hướng Đông ngươi phải đi hướng Đông, bảo ngươi quỳ ván giặt đồ ngươi phải quỳ ván giặt đồ... Cái gì nương tử nói cũng đúng, nương tử nói sai thì xem lại điều một."
Đây là ba cậu ở xã hội hiện đại đã dạy, mẹ và chị gái đều tán thành.
Cậu biết EQ mình thấp, không giỏi diễn đạt tâm ý, cho nên quyết định khi gặp được người mình thích, sẽ làm theo mấy phương pháp này.
Quyển sổ này là bằng chứng, cách theo đuổi của cậu rất đúng đắn.
Tống Cẩm Thành rầu rĩ nói: "Vậy mặt mũi nam nhân vứt đi đâu?"
Tống Thanh Thời thấm thía hỏi: "Người thương và mặt mũi, ngươi muốn cái nào?"
Tống Cẩm Thành vỗ vai cậu, cảm thán: "Huynh đệ, ta phát hiện ngươi vẫn rất có chiều sâu."
Tống Thanh Thời chân thành nói: "Mặc dù ta không nhớ rõ cô nương đó là ai, nhưng ta muốn đi tìm nàng ấy."
"Khoan đã." Tống Cẩm Thành bỗng nghĩ đến một chuyện: "Ngươi nói ngươi không có người thân, không giỏi kiếm tiền, nhưng luôn có người cho ngươi thật nhiều tiền..."
Tống Thanh Thời gật đầu.
Tống Cẩm Thành càng ghen ghét: "Đừng nói ngươi là mấy tên mặt đẹp ăn hại bị nữ nhân bao dưỡng nhé?"
Mặt Tống Thanh Thời lập tức đen sì, muốn phản bác lại không tìm được luận điểm, cậu tức thành cá nóc, nói không ra lời. Qua rất lâu, lại có chút hoài nghi hình như đối phương đã nói đúng, mình không biết kiếm tiền, có lẽ đúng là thứ ăn hại bị nữ nhân bao nuôi, cõi lòng khổ sở muốn chết, quyết định muốn quyết chí vươn lên, cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, không thể để cho người mình thương phải chịu ấm ức...
Tống Cẩm Thành mở cửa sổ, nhìn ra ngoài, cảm nhận được nỗi phiền muộn không tương xứng với tuổi tác, hắn thở dài: "Thế giới này thật không công bằng."
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót điên cuồng.
Hắn cảm giác mấy hôm nay chim chóc đều điên hết rồi, bay khắp nơi, kêu khắp chốn, như thể đang tìm kiếm thứ gì.
"Ồn quá đi mất." Hắn bực bội đóng cửa sổ, phàn nàn: "Cũng không phải là mùa xuân, động cái gì dục?"
Tống Thanh Thời đồng ý: "Đúng là hơi ầm ĩ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.