Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 112: Cảm giác mông lung




Edit: Ry
Cha mẹ của Tống Cẩm Thành chạy tới Thiên Vũ Môn, bọn họ đã biết thân phận của Dược Vương Tiên Tôn nhờ Việt tiên sinh thông báo, trông thấy Tống Thanh Thời lập tức ba dập sáu lạy hành đại lễ, cảm tạ ơn cứu mạng của tổ sư gia, sau đó dùng gậy muốn lôi nhóc con hư hỏng còn muốn tiếp tục quậy phá kia về.
Rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng biết thân phận của Việt tiên sinh, có hơi ngơ ngác, nhưng cậu có thể làm gì Việt Vô Hoan? Đạo lữ nhà mình là thiên tài siêu trí tuệ, nhất định phải đặt lên đầu quả tim mà nâng niu yêu thương, dù y có làm gì cũng lựa chọn tha thứ...
Phần lớn người bị thương của Thiên Vũ Môn đều không có vấn đề gì, chỉ có số ít người bị trọng thương đã được cha mẹ Tống Cẩm Thành cùng đưa về Dược Vương Cốc trị liệu, Vũ Văn Ngọc không yên lòng về bạn tốt, muốn trốn theo cùng, lại bị phụ thân đánh cho một trận, lôi đi tu hành.
Tống Thanh Thời dặn dò Niên phu nhân tuyệt đối đừng quên gửi bài thi cho cậu, sau đó mang theo các bảo bối trong lồng, cùng Việt Vô Hoan ngồi pháp thuyền trở về Đỉnh Bất Diệt.
Cậu vốn định tới vực sâu vô tận xem tình hình của An Long, nhưng sau khi An Long phát điên, toàn bộ tình cảm hắn dành cho cậu đã đổi thành sát ý, không còn lí trí, không thể giao tiếp, sự xuất hiện của cậu rất có thể sẽ kích thích cảm xúc của An Long, làm sự tình trở nên ác liệt hơn.
May là, Việt Vô Hoan đã đi theo cậu làm nghiên cứu y học nhiều năm, nuôi ra thói quen rất tốt, y dùng phù trận lưu giữ hình ảnh và bản viết tay ghi lại toàn bộ quá trình ma hóa của An Long, giữ trong tài liệu của Đỉnh Bất Diệt.
Tống Thanh Thời khen không dứt miệng sự đáng tin cậy này của y.
Trong đêm, pháp thuyền tới gần Đỉnh Bất Diệt. Dưới sự chỉ dẫn của Việt Vô Hoan, Tống Thanh Thời ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cậu thấy vạn ngọn đèn đuốc trên vách núi, nối liền với biển sao trên bầu trời, chiếu lên cung điện được xây dựng từ bạch ngọc hoàng kim và những gốc cây hoa được khảm nạm bảo châu thúy ngọc, tạo thành cảnh đẹp lộng lẫy, tựa như mộng cảnh kì ảo nhất.
Cậu vui vẻ tán thưởng hồi lâu, cảm giác sẽ không bao giờ thiếu kinh phí nghiên cứu nữa, lại chợt phát hiện những ngọn đèn xinh đẹp đó có điều bất thường, nhìn kĩ lại thì thấy trong mỗi ngọn đèn đều có linh hồn đang đau khổ giãy dụa, tất cả đều là Hồn Đăng?
Tống Thanh Thời khiếp sợ hỏi: "Những linh hồn này là?"
"Đừng để ý, đều là mấy tên rác rưởi tội ác không thể tha. Ta để bọn chúng chịu tra tấn ngày đêm ở đây, sẽ giúp cho tâm trạng khá hơn một chút." Việt Vô Hoan từ phía sau ôm lấy cậu, cười hỏi: "Hồn Đăng năm đó ngươi tặng cho ta, ta cũng đặt trong đó, có đẹp không?"
Tống Thanh Thời im lặng hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Ba ngàn năm rồi mà Hồn Đăng còn chưa tắt sao..."
Cậu đã từng tặng cho Việt Vô Hoan hai ngọn Hồn Đăng, để y trút hết lửa giận trong lòng, cũng đã giao hẹn rằng nếu như Việt Vô Hoan có thể buông xuống quá khứ khổ đau, không còn tra tấn bản thân nữa, thì hãy dập tắt Hồn Đăng, hoàn toàn hủy diệt linh hồn tội ác đó, để tất cả mọi chuyện có thể bắt đầu lại.
Mấy chục vạn ngọn Hồn Đăng, mỗi ngọn đều đại diện cho sự oán hận trong lòng Việt Vô Hoan, đại diện cho sự căm thù của y với thế giới.
Hồn Đăng càng nhiều, oán hận càng sâu, căm thù càng nặng.
Nhiều năm như vậy, một ngọn y cũng chưa buông xuống...
"Những chuyện kia có thể nào quên được?" Việt Vô Hoan dịu dàng cười nói: "Chỉ cần ta còn sống, Hồn Đăng sẽ bất diệt, nỗi hận sẽ vĩnh viễn không tiêu tan."
Tống Thanh Thời do dự hỏi: "Vĩnh viễn?"
Việt Vô Hoan khẳng định: "Vĩnh viễn."
Tống Thanh Thời lại im lặng.
"Đừng lo." Việt Vô Hoan thấy cảm xúc của cậu không ổn lắm, cúi đầu hôn một cái lên môi cậu, an ủi: "Là thế giới này quá dơ bẩn, ngoài ngươi ra chẳng có thứ gì sạch sẽ, không khí tràn ngập mùi hôi thối, khắp nơi đều là rác rưởi, không đáng để cho ta làm lại từ đầu."
Tống Thanh Thời suy nghĩ rất lâu, ngoan ngoãn gật đầu.
...
Pháp thuyền ngừng lại, các tu sĩ của Đỉnh Bất Diệt nhận được tin tức đều mang một đống lễ vật tới, muốn bái kiến đạo lữ của Thần Quân. Bỉ Dực Điểu còn niềm nở đề nghị hai người cử thành nghi thức kết đạo lữ thật long trọng, tuyên cáo cho khắp thiên hạ biết tình yêu của Thần Quân dành cho Thần Hậu.
Việt Vô Hoan biết Tống Thanh Thời sợ bị người xa lạ vây xem, không thích nghi thức, bèn thay cậu nhận hết lễ vật, bác bỏ tất cả đề nghị, cũng nghiêm túc căn dặn: "Dược Vương Tiên Tôn là nam nhi, tuyệt đối không được gọi hắn là Thần Hậu."
Trong pháp trận của Mặc Uyên, y cũng tìm về kí ức của kiếp trước, biết Tống Thanh Thời cực kì để ý đến phong thái nam nhân của mình, cảm thấy hai người là đạo lữ đồng tính, tư thế trên giường không tượng trưng cho bất cứ điều gì.
Đã từng có tên ngu si không hiểu chuyện gọi Tống Thanh Thời là nương tử nhà Kiếm Tôn, cậu không nói được, tủi thân suốt ba ngày không ăn được cơm, không ngừng kiểm điểm xem mặt mình có chỗ nào giống nữ nhân?
Tóm lại, Thần Hậu, nương tử, thê tử đều là từ cấm.
Tuyệt đối không được nói trước mặt Tống Thanh Thời.
Việt Vô Hoan cẩn thận liệt ra năm mươi sáu lệnh cấm mới, phân phát cho toàn bộ thuộc hạ của Đỉnh Bất Diệt, trong đó có không cho phép quấy rầy Tống Thanh Thời nghiên cứu, không cho phép chạm vào dụng cụ thí nghiệm, không cho phép vây xem Tống Thanh Thời, không cho phép tùy tiện nói chuyện với Tống Thanh Thời, không cho phép xưng hô bậy bạ, vân vân...
Hạo Long không hiểu, nhưng vẫn bất chấp ủng hộ: "Mẫu thân nói đúng!"
Tất cả mọi người ngơ ngác...
Đỉnh Bất Diệt đã chuẩn bị xong phòng thí nghiệm, Dược Vương Cốc cũng phái tới trợ thủ ưu tú, Tống Thanh Thời vừa lăn vào đã không bước ra ngoài.
Cậu dùng dụng cụ phân tích kết cấu của Ma Chướng Ô Uế, còn nghiên cứu các loại độc tố hữu dụng với Ma Chướng Ô Uế, giải phẫu mấy bộ thi thể, cũng quan sát thi thể biến mất. Sau đó cậu ủy thác cho Việt Vô Hoan và Thiên Công Các cùng kết hợp thiết kế ra một không gian trong suốt hoàn toàn bịt kín, bỏ Ma Chướng Ô Uế đã bị Huyết Vương Đằng trói chặt vào, bơm vào độc tố chí tử, đợi sau khi ma vật chết lại quan sát xem thi thể sẽ phân giải thành cái gì, biến mất đi đâu...
Thời gian trung bình thi thể của ma vật biến mất là mười hai canh giờ đến hai mươi tư canh giờ.
Trong không gian bịt kín, thi thể ma vật kéo dài tới bảy mươi hai canh giờ mới biến mất, tốc độ rõ ràng chậm hơn hẳn.
Tống Thanh Thời cảm thấy cực kỳ thú vị, quyết định lại kiến thiết cho không gian bịt kín thêm toàn diện hơn, tăng thêm trận pháp ngăn cách không khí, ngăn chặn linh lực, năng lượng, mùi, từ trường, và tất cả các nhân tố quấy nhiễu khác.
Dù là không gian bị bịt kín hay là trận pháp ngăn cách đều là pháp khí cao cấp cần được thiết kế tỉ mỉ, cả hai chồng lên tạo thành một pháp khí trong suốt cỡ lớn, còn phải kiên cố đến mức có thể phòng ngừa Ma Chướng Ô Uế chạy trốn, độ khó tăng theo hệ số nhân. Các chủ Thiên Công Các mỗi ngày đều cùng các đồ đệ vắt hết óc, không ngừng trao đổi nghiên cứu, phương án nộp lên nhiều lần bị Thần Quân vứt về, tóc đã sắp bạc trắng rồi.
Trong lúc chờ đợi pháp khí được chế tạo thành công, Tống Thanh Thời chui vào trong đống sách.
Cậu đã rời khỏi thế giới này ba ngàn năm, thế giới đã xuất hiện rất nhiều thứ mới mẻ thú vị, y thuật cũng có phát triển mới, một phần vấn đề cậu từng không giải được đã xuất hiện dược liệu và phương án nghiên cứu mới. Cậu đọc sách đến mất ăn mất ngủ, trong đầu chỉ có học tập và nghiên cứu.
Tống Thanh Thời cảm thán: "Nếu như công hiệu của Phúc Thọ Sa được phát hiện sớm hơn chút nữa là chúng ta cũng không cần phải khổ cực tìm rùa già vạn năm như vậy rồi."
Lúc Việt Vô Hoan giúp cậu hồi tưởng từng kể, ba người đã từng tiến vào đáy sống Nguyệt Yến, bị Thủy Ma Thú tấn công, phát động trận Ác Mộng Phệ Tâm, sau khi phá trận lại phát hiện ra dấu vết Mặc Uyên Kiếm Tôn để lại và Phượng Hoàng Huyết.
Tống Thanh Thời nhớ tới việc này, cảm giác không đúng lắm, khi Việt Vô Hoan đi cùng cậu tới sông Nguyệt Yến giết rùa già, y vẫn chưa có được viên Phượng Hoàng Huyết kia, mà kiếm pháp cũng không cao minh như vậy...
Chẳng lẽ, sau khi cậu chết, Việt Vô Hoan lại đến trận Ác Mộng Phệ Tâm?
Tống Thanh Thời đưa ra nghi vấn.
"Đúng vậy." Đối với đoạn kí ức kiếp trước kia, Việt Vô Hoan cũng cảm thấy khó chịu: "Khi đó ta có chút điên điên khùng khùng, hành động không theo lí trí. Sau khi ngươi rời đi, ta quá nhớ ngươi, cho nên trở lại trận Ác Mộng Phệ Tâm... Mặc dù trận pháp sẽ khiến ta một lần rồi lại một lần ôn lại ác mộng mất đi ngươi, nhưng ít nhất ta có thể ở trong đó nhìn thấy ngươi, hưởng thụ hạnh phúc trong một thời gian ngắn."
Tống Thanh Thời không biết nên nói cái gì cho phải, cậu nắm chặt lấy tay Việt Vô Hoan, biểu thị mình còn sống.
"Việc này có chút buồn cười." Việt Vô Hoan tự giễu nói: "Ta không chịu ra khỏi trận Ác Mộng Phệ Tâm, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, dần dần thành quen, trận pháp không dệt ra được ác mộng có thể tra tấn ta, bèn trục xuất ta ra khỏi trận, không cho vào nữa. Lúc ấy ta nổi cơn thịnh nộ, ở trong trận chém mấy kiếm phát tiết hận ý, sau đó thất hồn lạc phách, không biết làm sao lại đánh mất Phượng Hoàng Huyết và tờ giấy ngươi viết."
Tống Thanh Thời nghi hoặc: "Tờ giấy?"
Việt Vô Hoan ngẫm nghĩ: "Sau khi ngươi ma hóa, dường như đã ý thức được vận mệnh của mình... Trên tờ giấy đó có viết khó giải, thời khắc cuối cùng... Ngươi nhét tờ giấy đó vào trong tay ta, để ta giữ nó. Ta vẫn luôn không ngừng tìm kiếm đáp án, trước khi chết cuối cùng cũng thấy được thiên cơ, nên mới tạo ra Hổ Xanh không thể giải."
Tống Thanh Thời cảm giác kí ức chân thực của Mặc Uyên và những gì cậu trải qua trong pháp trận vẫn có chút không khớp, cậu muốn biết sự khác nhau giữa hai bên.
"Sự kiện và những việc phải trải qua không khác lắm, chỉ có vài chi tiết nhỏ là không khớp." Việt Vô Hoan cẩn thận suy nghĩ: "Thời điểm đó ngươi chẳng những không biết nói, mà hành động còn hơi ngốc, còn lâu mới được cơ trí như bây giờ. Lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi mang thuốc cho ta, ta dùng gậy đánh ngươi chảy máu đầu, ngươi cứ ngốc nghếch đứng đó, đau đến rơi nước mắt cũng không biết né tránh..."
Thời điểm đó, Tống Thanh Thời giống như cục đá, không hiểu chút gì về đối nhân xử thế, không hiểu sướng vui giận buồn, cũng không biết mở miệng nói chuyện. Nhưng cậu rất cố chấp ở bên Vô Hoan, cố chấp dạy y nhận chữ, cố chấp giúp y chữa bệnh.
Việt Vô Hoan nói: "Trên đường đi, ta dạy ngươi rất nhiều phương pháp để có thể chung sống với mọi người, ngươi cũng rất nghiêm túc học. Về sau ngươi linh hoạt hơn một chút, tính cách cũng dần dần trở nên giống như bây giờ. Ta nhớ khi đó ngay cả đồ ăn ngon ngươi cũng chưa từng được thử, rất đáng thương, lần đầu tiên ta làm kem cho ngươi ăn, ngươi viết rất nhiều chữ trong lòng bàn tay ta, nói đây là thứ ngon nhất trên đời ngươi từng ăn. Mỗi lần ngươi nói chuyện với bệnh nhân, ta đều phải giúp ngươi sửa lại từ, sợ ngươi thẳng thắn quá sẽ bị người nhà bệnh nhân đánh, ngươi lại không hiểu, cho là ta nói sai, liều mạng giật góc áo của ta..."
Trong kí ức của kiếp trước có hồi ức đau khổ, nhưng cũng có rất nhiều hồi ức thú vị và hạnh phúc, nói thế nào cũng không nói được hết.
Tống Thanh Thời tựa ở trên vai Việt Vô Hoan, say mê nghe y kể, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác mông lung:
"Vô Hoan..."
"Sao vậy?"
"Ta nghĩ là, chính ngươi đã biến ta thành bộ dáng như bây giờ."
"Đừng nói những lời ngốc nghếch đó."
"Chưa biết chừng, ta sinh ra là vì ngươi?"
"Vậy ta sẽ không khách khí nữa."
"..."
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Thời đau lưng nằm trên giường. Đêm qua Việt Vô Hoan quyết định không khách khí, làm đủ loại dấu vết cá nhân trên người cậu, kết quả là giày vò ròng rã một đêm, hiện giờ khắp người cậu là vết tích, giọng cũng khàn vì khóc nhiều quá, cậu quyết tâm phải luyện thể cho thật tốt, nếu không cuộc sống tương lai sẽ không dễ chịu...
Việt Vô Hoan tinh thần sảng khoái chạy đi làm việc, để cậu nằm ở trên giường nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.
Tống Thanh Thời nằm lỳ ở trên giường đọc sách, cảm giác không nằm yên một chỗ được, muốn tới phòng nghiên cứu đi dạo.
Lúc cậu đi ngang qua vườn hoa, chợt nghe thấy một tiếng khóc thút thít truyền đến từ bờ ao...
Tống Thanh Thời đi qua xem, phát hiện là một thiếu nữ rất đẹp, đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, vớ giày chưa mặc, giống như là vừa từ trên giường xuống, trong tay nàng cầm chiếc khăn thêu hoa, ngồi bên bờ ao, đối diện với cái bóng trong nước, đón gió rơi lệ, thấy mà thương.
Xương quai xanh hơi lộ ra của nàng có vết cào, trên cánh tay còn có vài vệt xanh tím.
Trong đầu Tống Thanh Thời đều là bảo bối nghiên cứu, không chút nghĩ ngợi đi tới, đi được không xa, cậu lập tức cảm thấy không đúng, vội vàng lùi lại, nghiêm túc quan sát vết thương trên người và trên tay thiếu nữ kia, phát hiện đều là do những vết bấu và vết cào rất nặng để lại trong lúc lăn giường, trên cổ nàng còn có một vết cắn rất sâu!
Cậu và Việt Vô Hoan là hai nam nhân trưởng thành, dù có chơi điên cuồng đến mấy cũng không làm ra được tổn thương như vậy.
Thiếu nữ này đã gặp phải chuyện bạo lực gì rồi? Ánh mắt nàng chăm chú nhìn bóng mình trong nước như vậy, đừng nói là muốn nhảy xuống tự sát nhé?
Tống Thanh Thời có chút hốt hoảng, cậu chuẩn bị sẵn sàng cứu giúp, lặng lẽ tới gần.
Thiếu nữ phát hiện ra sự tồn tại của cậu, quay đầu, đỏ mắt đánh giá một phen, hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?!"
"Ta mới đến đây." Tống Thanh Thời cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây khóc?"
"Ta khiến cho Tử Hạo ca ca không vui." Thiếu nữ nghe vậy lại thấy thương tâm, khóc càng thêm thảm thương, ngôn từ có chút lộn xộn: "Đêm qua là sinh nhật của Tử Hạo ca ca, ta làm một bộ y phục mới cho huynh ấy, cái gì cũng nghe theo huynh ấy, cuối cùng Tử Hạo ca ca cũng đồng ý ngủ với ta... Sáng hôm nay, không biết sao huynh ấy lại nổi giận, đuổi ta ra ngoài, nói muốn chia tay."
Tống Thanh Thời cảm thấy không thể tưởng tượng được, một thiếu nữ hiền lành xinh đẹp như vậy mà còn bị vứt bỏ?
Thiếu nữ khóc đến ngạt thở: "Ta đã làm sai chuyện gì chứ, Tử Hạo ca ca muốn đánh muốn mắng cũng được, nhưng ta không muốn chia tay..."
Tống Thanh Thời càng thêm đờ đẫn: "Hắn còn đánh ngươi?"
Thiếu nữ ấm ức gật đầu: "Ưm, bị đánh đều là do ta không tốt, Tử Hạo ca ca tức giận cũng phải..."
Tống Thanh Thời nổi giận, đây là điển hình của khống chế tinh thần rồi?
Đỉnh Bất Diệt lại có thứ nam nhân khốn kiếp bạo lực gia đình?!
Cậu phải mau nói cho Việt Vô Hoan, lập tức dọn dẹp sạch sẽ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.