Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 109: Ma triều đột kích




Edit: Ry
Tay Tống Thanh Thời không rời bút, ròng rã viết hết ba canh giờ, cuối cùng cũng chỉnh lý xong tài liệu sơ bộ, phát hiện trời đã hiện màu trắng bạc.
Việt Vô Hoan tri kỷ đưa cho cậu một chén linh trà.
Cậu nhận linh trà, còn muốn nói tiếp chuyện hào quanh nhân vật chính trên người Vũ Văn Ngọc, mặc dù cậu cảm giác chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng vẫn hơi để ý. Cậu cảm thấy Vũ Văn Ngọc không giống nhân vật cần cứu vớt, y có vóc dáng rắn rỏi kiên cường, tướng mạo anh tuấn, thiên phú xuất chúng, gia đình hạnh phúc, tính cách cực kì đơn thuần, Tống Cẩm Thành nói dăm ba câu đã xoay y như chong chóng, có làm thế nào cũng không thấy được sẽ xảy ra bi kịch...
Tống Thanh Thời ở trong pháp trận chơi đùa quá lâu dẫn đến tinh thần mệt nhọc quá độ, ngủ một giấc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lại thức suốt đêm, bây giờ có chút mệt mỏi.
Việt Vô Hoan thấy mà đau lòng, khuyên cậu nghỉ ngơi một chút, sau đó lấy từ trong túi giới tử ra đủ loại bánh ngọt, đút cho cậu ăn.
Tống Thanh Thời ngọt ngào ăn bánh ngọt cũng ngọt ngào, bỗng chợt nhận ra nam nhân nhà mình đã lộ nguyên hình, không chỉ cao lớn hơn, mà còn xinh đẹp hơn? Eo là eo, chân là chân, thật đẹp mắt...
Lúc Việt Vô Hoan bổ sung kí ức cho Tống Thanh Thời, sợ trong lòng cậu còn có gánh nặng, bèn nói hai người đã từng làm chuyện vui sướng. Trong pháp trận của Mặc Uyên, sau khi bọn họ kết đạo lữ, cậu đã sắp bị mấy chuyện này đút cho no vỡ bụng. Dựa theo miêu tả của Việt Vô Hoan, lúc ấy y bám vào trên người Mặc Uyên kiếp trước, cũng hưởng thụ được, rất là sung sướng, có lẽ là Mặc Uyên sợ mình của tương lai ăn giấm làm hỏng việc nên cố ý bố trí phúc lợi.
Cho nên, hai người cũng xem như là lão phu lão thê, quen tay hay việc, càng không cần thẹn thùng.
Tống Thanh Thời nhanh chóng đứng dậy, lăn qua.
Việt Vô Hoan đọc hiểu tâm tư của cậu, tươi cười, đặt bánh xuống, nghiêng người ngả ra giường quý phi, bày tư thế mặc cho cậu hái xuống. Sau đó nhẹ nhàng ném một ánh mắt qua, trong mắt phượng là tình ý vô biên, sóng mắt dập dờn, hàng mi dài vỗ cánh, tựa như lưỡi câu nhỏ móc vào cõi lòng, móc đến ngứa ngáy: "Lại đây."
Tống Thanh Thời bị mỹ nhân nhà mình mê hoặc cho không biết trời trăng gì nữa, bất chấp việc chênh lệch tu vi giữa hai người, bò lên giường quý phi, dạng chân sang hai bên hông, to gan duỗi bàn tay tội ác vuốt ve khuôn mặt mỹ miều kia. Sau đó cậu cúi người liếm bờ môi vừa mềm mại vừa ngọt ngào kia, cực kì thỏa mãn, tiếp tục thâm nhập sâu hơn, bắt đầu thưởng thức. Mỹ nhân trong ngực vừa dịu dàng vừa thuận theo, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng rên khe khẽ đầy vui vẻ, khích lệ cậu tiếp tục hôn...
Cho đến khi, dây leo màu đỏ lặng lẽ phủ kín cả căn phòng, tiến vào pháp bào, trói lấy tay chân và eo cậu.
Khi phát hiện mình không thể nhúc nhích, Tống Thanh Thời có hơi ngơ ngác.
Cậu cảm giác quá trình của chuyện này hình như không giống trong pháp trận của Mặc Uyên lắm, Việt Vô Hoan cũng không nói chi tiết cho cậu nghe bọn họ làm thế nào ở thế giới này. Cậu suy nghĩ... Năm đó cậu là đại lão Nguyên Anh, Việt Vô Hoan là tu sĩ Trúc Cơ, chắc cũng không đến mức tàn nhẫn như hồi kiếm tu chứ? Cậu nhìn ánh mắt càng lúc càng tham lam, còn tỏa ra hơi thở khủng bố, cảm giác mình y như con thỏ mập bị sắc đẹp ceh mắt, rơi vào cạm bẫy, sắp bị hầu hạ đủ bộ rán nướng luộc nấu. Có phải cậu nên làm rõ kí ức một chút rồi hẵng ra tay không?
Nam nhân trên giường không thể nói mình không được.
Có chết cậu cũng sẽ không xin tha.
Tống Thanh Thời vùng vẫy một hồi, kiên cường nói: "Vô Hoan, ta thích ngươi."
Việt Vô Hoan đã quen trước khi thưởng thức phải trói chặt con mồi, xác định nó không chạy được rồi mới ăn. Y chậm rãi sửa sang lại vạt áo đã bị cậu làm loạn, nhìn dáng vẻ muốn mà có chút sợ của Tống Thanh Thời, bỗng muốn trêu cậu, bèn kéo người vào trong ngực, ghé vào bên tai, nói ra rất nhiều cách chơi kích thích, rồi bổ sung: "Đó đều là những thứ trước kia ngươi thích."
Tống Thanh Thời mờ mịt: "Ta thích?"
Mức tiếp thu mấy chuyện này của cậu rất cao, sẽ không vì đối phương thích mà thẹn thùng, cũng sẵn sàng tiếp thu điều mới mẻ, nhưng, mấy cách chơi mà Việt Vô Hoan nói độ khó thật sự vượt quá phạm vi tưởng tượng của cậu, cảm giác chơi một lượt như vậy, cậu đại khái sẽ không xuống giường được thật.
"Ta có chứng cứ." Năm đó Việt Vô Hoan thu xếp lại những thứ Tống Thanh Thời để lại, ở thư phòng phát hiện ra đống thoại bản linh tinh Diệp Lâm Tiên Quân gửi tới và bút kí giường chiếu của Tống Thanh Thời, đúng là dở khóc dở cười, cuối cũng cũng hiểu vì sao cậu mới làm mấy chuyện này đã muốn thử đủ loại cách thức kì quái. Y không muốn cho người khác thấy những thứ này, bèn tự mình cất giữ, bởi vì quá thú vị nên không nỡ tiêu hủy, luôn mang bên người, bây giờ lại lấy ra làm chứng cứ, cho Tống Thanh Thời xem nội dung và chữ viết trên đó, hùng hồn nói: "Xem đi, là chính ngươi muốn, ngươi bảo ta phải phối hợp với ngươi làm những chuyện này."
Huyết Vương Đằng thả tay Tống Thanh Thời ra.
Tống Thanh Thời tiếp nhận cuốn sổ, xác nhận là mình viết, ngẫm nghĩ, vô cùng chính trực, không hề chùn bước nói: "Vậy thì làm đi."
Việt Vô Hoan buồn cười, tiếp tục đùa cậu: "Ngươi không sợ mình tính sai? Lỡ chịu không nổi thì sao?"
"Không tính sai, nếu ta đã ghi lại, tức là ta cảm thấy có thể tiếp nhận, sẵn sàng khiêu chiến." Tống Thanh Thời rất nghiêm túc phân tích: "Những chuyện này cũng giống làm thí nghiệm, không thử sẽ không có kết quả. Chưa làm sao ta biết mình có chịu được không, có thích không? Dù sao thì... Dù có khó khăn đến mấy ta cũng nên thử một lần, nếu như khó chịu quá thì lần sau không làm nữa."
Việt Vô Hoan lại cho dây leo quấn chặt: "Loại đam mê này, ngươi không sợ sao?"
Tống Thanh Thời thản nhiên: "Mỗi ngươi đều có đam mê của mình, ngươi thích ta, sẽ không làm gì tổn thương ta."
Việt Vô Hoan ngẩn người: "Ngươi không cảm thấy... Ta kì quái?"
"Không kỳ quái." Tống Thanh Thời sợ y không hiểu, tâm lý lại xảy ra vấn đề, quyết định lại giảng một khóa sinh lý vệ sinh cho y nghe, để y hiểu được con người đều có những đam mê kì quái, ví dụ như cuồng cơ thể, cuồng âm thanh, vân vân... Chỉ cần hợp pháp, không gây hại cho xã hội, không ảnh hưởng tới người khác là hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
Chỉ là dây leo mà thôi, còn trói rất nhẹ nhàng, cũng không đau, cậu chẳng thấy có vấn đề gì hết.
Tống Thanh Thời nghiêm túc bổ sung một khóa sinh lý học và tâm lý học xã hội cho Việt Vô Hoan.
Việt Vô Hoan nghe mà bừng tỉnh, lại cảm nhận được tâm lý của con người thật đa dạng, cái ham mê nho nhỏ của mình chẳng tính là gì, mà y cũng phát hiện khả năng tiếp thu thứ mới mẻ của Tống Thanh Thời vô cùng mạnh, còn thích những thứ thú vị, chỉ cần trước đó nói rõ ràng, chuẩn bị đầy đủ là cậu sẽ rất phối hợp, chơi gì cũng không sợ.
Chuyện này, thật sự quá hạnh phúc...
Tối nay liên tục có chuyện tốt, chẳng những kết đạo lữ mà còn hóa giải khúc mắc, đạo lữ chủ động bò lên giường, mời y thưởng thức, y rất muốn thỏa chí phát tiết một trận, tiếc là con chim hóa thân của y đã phát hiện ra thứ phiền phức, không thể tiếp tục...
Việt Vô Hoan kiềm chế dục vọng, thả Tống Thanh Thời xuống, giúp cậu kéo chặt áo trong, mặc lại pháp bào, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ: "Cẩn thận một chút."
Tống Thanh Thời ngẩn người, ngẩng đầu, từ khe cửa sổ cậu thấy được một con mắt đỏ lòm đang nhỏ máu, nhìn mình chằm chằm. Mặc dù hình ảnh rất khủng bố, nhưng Tống Thanh Thời tương đối trì độn, cậu cảm nhận được không khí kinh khủng, đồng thời cũng hiểu ra đó là thứ gì, trong nháy mắt đã không sợ.
Cậu hưng phấn chạy tới, mở tung cửa sổ. Ngoài phòng có một con Ma Chướng Ô Uế khổng lồ, ước chừng cao hơn hai mét, làn da là lớp vỏ cứng màu đen, có bốn con mắt, từ trong miệng của nó đang chảy ra nọc độc ăn mòn, trên đầu mọc chiếc sừng cứng rắn, trên lưng còn có cánh giống như côn trùng cánh cứng, dáng vẻ vô cùng kì lạ, cực kì thú vị! Đây cũng là loại mới cậu chưa từng thấy!
Ma Chướng Ô Uế và cậu, sáu con mắt hai mặt nhìn nhau, quan sát thân thể và máu thịt của đối phương.
Tống Thanh Thời kích động: "Vô Hoan! Ta thích con Ma Chướng Ô Uế này!"
"Ừm, bên ngoài xuất hiện ma triều Ma Chướng Ô Uế, ta biết ngươi muốn bắt mấy con sống về làm nghiên cứu, nên mới thả nó tới." Việt Vô Hoan đã dùng vô số dây leo trói chặt con Ma Chướng Ô Uế ngoài cửa sổ, khiến nó mất khả năng hành động, nhưng vẫn nhe răng trợn mắt, quơ cánh tay bọ ngựa, gầm gừ gào thét. Y hỏi cậu: "Con này rất có sức sống, ngươi thấy có thích hợp không?"
Tống Thanh Thời điên cuồng gật đầu: "Thích hợp!"
Việt Vô Hoan dùng dây leo làm thành chiếc lồng đơn giản, nhốt Ma Chướng Ô Uế vào trong, đưa cho cậu làm nghiên cứu.
Tống Thanh Thời chợt nhớ ra từ mới y vừa nói: "Ma triều là cái gì?"
Việt Vô Hoan nói: "Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hàng trăm hàng ngàn con Ma Chướng Ô Uế tụ tập lại với nhau, tấn công thành trấn của con người hoặc môn phái, chúng ta gọi nó là ma triều. Không biết ma triều phát sinh từ đâu, cũng không biết sẽ phát sinh khi nào, mỗi nơi chúng đi qua không còn một ngọn cỏ, thành trấn bị tấn công không kịp cầu cứu cũng bị diệt vọng... Mặc dù ma triều rất hiếm khi xảy ra, nhưng thảm họa nó gây ra rất khủng khieetps, chúng ta cũng chỉ có thể tiêu diệt những thức rác rưởi này sau khi mọi chuyện đã xảy ra.
Tống Thanh Thời thuận theo ánh mắt y, nhìn về phía bầu trời, kinh ngạc phát hiện, trên trời lít nha lít nhít mấy ngàn con Ma Chướng Ô Uế, giống như châu chấu nhập cảnh, chúng ngửi được mùi máu thịt, cuồn cuồn ập tới. Cậu từng gặp vài con Ma Chướng Ô Uế trong quán trọ, cảm thấy chúng rất dễ dàng đối phó, nhưng nếu những thứ đó hợp thành quần thể, vậy sẽ là tai họa lớn.
Cậu lo lắng, liếc nhìn Việt Vô Hoan bên cạnh, lại bình tĩnh.
Người mạnh nhất Tu Tiên Giới, trùm phản diện của Đỉnh Bất Diệt đang ở đây, cậu không chết được.
Tống Thanh Thời dặn dò: "Bắt thêm mấy con sống nhé."
"Số lượng có hơi nhiều, ta sợ chúng bỏ chạy vào thành trấn quanh đây tàn phá." Việt Vô Hoan cười nói: "Ta đã gọi đám thuộc hạ ở gần đây và môn phái lệ thuộc tới hỗ trợ rồi, sẽ không có nguy cơ lớn."
Vô số Niết Bàn Hồng Điệp chậm rãi bay về phía không trung, nhào về phía đống chất bẩn ô uế đó.
Ngọn lửa sáng rực dâng lên quanh y, mang theo vô số dây leo màu máu to lớn vươn ra khắp bốn phương tám hướng, bóp chết mọi ma vật nó gặp. Có không ít đệ tử của Thiên Vũ Môn vội vàng hấp tấp chạy tới, tìm kiếm che chở, rất nhiều người đã bị thương, Tống Thanh Thời dẫn đám đệ tử tu vi không cao, thương thế không nặng đi làm một cái phòng bệnh đơn giản ở chiến trường, cứu chữa cho những người bị thương.
...
Môn chủ Thiên Vũ Môn Vũ Văn Diên mỗi ngày đều dậy từ rất sớm, uống một chén trà Bích An, sau đó luyện kiếm.
Lão nhìn thấy Ma Chướng Ô Uế che trời lấp đất ập tới, dạng ma triều quy mô như vậy chỉ có một vài môn phái lớn chịu nổi, với Thiên Vũ Môn mà nói, đây chính là tai họa diệt môn. Bọn họ chỉ vừa mới có đệ tử thiên tư xuất chúng, có hi vọng làm rạng rỡ môn phái, trong nháy mắt sẽ phải bị hủy diệt sao?
Ngọc Nhi, nhất định bằng mọi giá phải đưa Ngọc Nhi và mấy đệ tử có tiền đồ ra ngoài!
Vũ Văn Diên luống cuống, trong đầu hiện ra vô số kí ức, giống như đèn kéo quân, rồi chuyển sang trống rỗng. Lão quay sang thì phát hiện đứa nhỏ xinh xắn tự xưng là Tống Tiểu Bạch đang ngồi xổm ở bụi cỏ gần đó, hình như đang tìm kiếm thứ gì. Trong lòng lão thấy là lạ, nhưng vẫn không chút do dự túm lấy đứa nhỏ nghịch ngợm vô tâm này, dặn dò: "Đừng nghịch nữa, mau theo ta, lát nữa ngươi đi trốn cùng với Vũ Văn Ngọc."
Bốn năm con Ma Chướng Ô Uế rơi xuống trước mặt lão, móng vuốt màu đen sắc bén, trong miệng vẫn còn máu thịt chúng vừa ăn.
Vũ Văn Diên rút kiếm ra, bảo vệ đứa nhỏ sau lưng.
Lão đường đường là một kiếm tu, dù có chết cũng phải chết cho khí phách, không thể để cho đứa bé còn nhỏ như vậy phải chết trong ma triều!
Hạo Long ngẩng đầu nhìn ông chú con người này, từ lúc nó tới Thiên Võ Môn đến giờ, chẳng có ai để ý đến nó, về sau mẫu thân còn vứt nó ra cổng, bắt nó trông cửa, còn không cho cơm ăn, nó đói gần chết, khó khăn lắm mới lẻn được vào, muốn vào trong bụi cỏ bắt linh thử ăn. Vừa mới phát hiện một con, còn chưa kịp ăn đã bị ma triều cắt ngang.
Linh thử chạy mất, nó thật tức giận...
Nó muốn chạy đi tìm phụ thân mách tội, nói mẫu thân ngược đãi cục cưng, luôn ép nó ăn rau xanh củ cải, không cho ăn thịt sống với chuột.
Cánh của đám Ma Chướng Ô Uế trên trời tạo thành những âm thanh cực kì chói tai, Hạo Long có hơi sợ, sợ mẫu thân trách nó không trông được cửa, khiến cho thứ rác rưởi này chạy vào, vội vàng lộ nguyên thân, vòng qua Vũ Văn Diên, bất chấp chúng khó ăn ghê tởm, nó nuốt sạch mấy con Ma Chướng Ô Uế trước mặt, cố gắng tiêu diệt chứng cứ để không bị mắng.
Một con rắn trắng khổng lồ, cơ thể nó chứa đầy cả chiếc sân, sau đó nó trườn về phía những con Ma Chướng Ô Uế kia.
Vũ Văn Diên sửng sốt nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ ra người làm khách ở Thiên Vũ Môn là ai.
Lão cất bảo kiếm, xoay người, bình tĩnh uống xong chén trà Bích An kia, tỉnh táo suy nghĩ lại xem nên giải quyết sao.
Ừm, Thiên Vũ Môn không diệt được...
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ vô trách nhiệm:
Tống Thanh Thời nhỏ giọng: Vô Hoan, ta thích ngươi...
Việt Vô Hoan: Không nghe thấy.
Tống Thanh Thời nức nở: Vô Hoan, ta thích ngươi...
Việt Vô Hoan: Nghe không hiểu.
Tống Thanh Thời khóc lớn: Vô Hoan, ta thích ngươi! Thích ngươi!
Việt Vô Hoan: Ngoan, sắp kết thúc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.