Bạn Trai Tôi Mất Tích Rồi

Chương 4:




Xin chào, tôi là Ngao Thâm, là người mà vì biến thành rồng nên trốn đi, sau đó bị bạn gái cho ăn hành – một anh chàng (siêu) đẹp trai.
Thanh minh một chút, tôi không hề chạy trốn, cũng không nghĩ tới chuyện chia tay. Tôi yêu Lan Lan, nhiều như em yêu tôi. Mặc dù em không nói, nhưng tôi vẫn luôn biết em yêu tôi.
Trước khi hẹn hò ở công viên giải trí, chúng tôi vừa mới thoát ra một khoảng thời gian học tập cực kỳ bận rộn. Vì hiểu rõ nỗi khổ tương tư, đồng thời cũng vì yêu đương tốt hơn, chúng tôi quyết định đi hẹn hò.
Chỗ hẹn hò là tôi tự hỏi rất lâu mới xác định, cuối cùng không định đi công viên giải trí. Điều quan trọng là, trong lúc tính toán xem đi hẹn hò ở đâu, tôi đột nhiên nhớ đến truyền thuyết đu quay.
Vì thế tôi quyết định đi công viên giải trí, nghĩ đến lúc đu quay đi lên đến điểm cao nhất, ánh sao lấp lánh, người yêu nhau hôn nhau một cái, có phải vô cùng lãng mạn không?
Nhưng mà tôi đã quên, tôi là Ngao Thâm, từ nhỏ đến lớn đều sợ độ cao. Cho nên nụ hôn lãng mạn đã tan biến, chỉ có một tên ngốc ôm bạn gái mình kêu gào. Đừng nói gì đến lãng mạn, mặt mũi đều ném cả rồi.
Không sao cả, đu quay pass thì chúng ta còn có xem phim. Mặc dù tôi sợ quỷ, nhưng mà đây là ở rạp chiếu phim, chắc là không giống nhau đâu. Biết đâu tôi còn được hưởng thụ việc Lan Lan nhào vào lồng ngực, như chim nhỏ nép vào người chứ.
Nhưng mà ai mà ngờ được, bộ phim này không chỉ đẫm máu, mà còn cực kỳ đáng sợ.
Đêm hôm đó, tôi vẫn luôn gặp ác mộng, lúc tỉnh lại mới 4 5 giờ, toàn bộ ký túc xá ngoài tôi không còn ai thức. Tôi đi vệ sinh, trong lúc say đắm ngắm nhìn dung nhan của bản thân, tôi phát hiện mình có sừng dài.
Là sừng hươu.
Tôi ngây người, phản ứng đầu tiên là chuyện này tuyệt đối không thể bị Lan Lan biết. Em đã ghét mình rồi, nếu em phát hiện mình không phải người sẽ đá luôn thì biết làm sao bây giờ?
Nghĩ đến Lan Lan đứng ở chỗ xa ghét bỏ: “Chúng ta khác biệt chủng tộc, chia tay đi.”
Sau đó thì đầu óc tôi hoạt động, ngay lập tức trốn đi. Nhìn Lan Lan như người mất hồn, tim tôi đau quá man, nhưng mà tôi không dám đi ra ngoài.
Tôi sợ tôi đi ra ngoài, Lan Lan nhìn thấy sừng ở trên đầu tôi, vẻ mặt ghét bỏ: “Vốn chỉ cảm thấy anh ngốc, ai ngờ anh còn không phải là con người nữa. Chia tay đi.”
Không! Tôi mới là người không muốn chia tay Lan Lan. Tôi cực kỳ yêu em, không muốn chia tay với em một chút nào đâu TAT.
Anh trai tôi tìm tôi trước khi đến tìm Lan Lan, ổng dùng vẻ mặt “thằng em ngu xuẩn” mà châm chọc tôi ra ngoài mà không mang não, sớm hay muộn cũng bị đá.
Anh, em đây sẽ không bị đá đâu.
Cô Tấm ở nhà Lan Lan là tôi, nấu cơm cũng là tôi. Ban đầu không có đồ ăn, bởi vì tôi chưa học được cách nấu cơm. Nếu làm ra, cũng là cháy đen thui. Đến tôi ăn còn không nổi, càng không muốn cho Lan Lan ăn.
Sau đó tay nghề càng lên, cuối cùng cũng có thể đưa cho Lan Lan ăn. Nhìn Lan Lan ăn từng miếng từng miếng ăn đồ ăn tôi làm, thực sự rất hạnh phúc.
Tôi nghĩ, về sau tôi muốn nấu cho Lan Lan ăn, Lan Lan đẹp như vậy, tôi luyến tiếc em ở trong phòng bếp dầu mỡ. Đồ ăn bên ngoài không tốt, tôi làm đồ ăn cho em với tràn ngập yêu thương, nếu em ghét tôi thì cũng lưu luyến rời khỏi tôi.
Tôi thật là thông minh.
Cuối cùng thì Lan Lan cũng biết tôi không phải người, nhưng mà em không ghét bỏ tôi, mà là chảy nước miếng nhìn nguyên hình của tôi.
Không thể không thừa nhận, rồng rất đẹp, thân thể trôi chảy, chòm râu bay bổng. Khi tôi còn nhỏ cũng muốn mình có một con rồng.
“Có thể bay không?” Lan Lan ôm lấy tôi. Tôi ngẫm nghĩ một chút về độ cao đi mây về gió, chân nhũn ra: “Anh anh anh anh sợ độ cao QAQ”.
Lan Lan hơi thất vọng, kêu tôi biến trở lại, sau đó cho tôi ăn hành, xong lại đứng lên buồn bực nói hại em phải một mình chuyển đồ của hai người.
Mặc dù Lan Lan đánh rất đau, nhưng mà em vẫn yêu tôi như trước.
Lan Lan không ghét tôi, may quá.
HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.