Bạn Trai Tôi Mất Tích Rồi

Chương 2:




Tôi tên Thẩm Lan, là một nữ sinh viên bình thường. Hôm nay là ngày thứ 90 bạn trai tôi mất tích, tôi vẫn chưa tìm ra anh. Thế nhưng lại có vấn đề mới, có vẻ trong căn nhà tôi thuê xuất hiện cô Tấm rồi.
Thuê căn này là từ trước khi Ngao Thâm mất tích, chúng tôi cùng nhau chọn, cũng cùng nhau trả tiền. Nhưng mà chưa kịp dọn vào thì anh đã mất dạng. Nói cách khác thì sau khi lão biến mất, chỉ có một mình tôi dọn đồ của cả hai vào.
Đến khi Ngao Thâm trở lại, bà đây sẽ dạy dỗ hắn thật cẩn thận. Mà đấy là nói nếu hắn có thể vác xác về.
Nói đến cô Tấm, là một ngày đẹp trời nào đó, các đồ vật trong nhà được sắp xếp gọn gàng, cứ như là có người trốn trong nhà quét dọn. Vấn đề là thời gian trước tôi vẫn luôn tìm kiếm Ngao Thâm, không có tâm tư đâu mà dọn dẹp cả.
Cụ thể hơn thì tôi không nhớ rõ chuyện bắt đầu từ khi nào, nhưng mà lúc tôi phản ứng lại, trên bàn cơm ngon canh ngọt đã có sẵn, chỉ thiếu nước đút tôi ăn.
Tôi cũng từng thử xem xét vụ cô Tấm kia có phải Ngao Thâm hay không, bởi vì anh có chìa khóa, hơn nữa ngoài anh cũng không ai chăm tôi như vậy.
Nhưng mà tôi lại không nghĩ ra một việc. Nếu là Ngao Thâm thật sự không mất tích, vì sao lại không xuất hiện ở trước mặt tôi, tại sao phải trốn tránh như vậy? Mặc dù tôi có dọa sẽ tẩn ra bã, nhưng cũng không thể nào đập chết anh được. Không lẽ anh lại sợ tôi đến vậy?
Để xem xem cô Tấm có phải Ngao Thâm hay không, tôi bắt đầu bám trụ tại nhà thuê mà ôm cây đợi thỏ. Ngồi im trên ghế sofa ở phòng khách, trước mặt là cửa phòng bếp mở rộng, đằng sau là các phòng khác, tất cả đều mở tán loạn.
Nhưng mà tôi thất vọng rồi, tôi không nhìn ra được gì, kể cả một động tĩnh nhỏ cũng không thấy. Bởi vì tôi ngủ quên trên sofa. Lúc tỉnh lại, đồ ăn nóng đã ở trên mặt bàn, quần áo rơi vãi trong phòng cũng được nhặt lên, xếp gọn trong tủ quần áo.
Được rồi, tôi đã rõ ràng thực tế. Cô Tấm này không thể nào là Ngao Thâm được. Bởi vì Ngao Thâm cũng như chó Husky vậy, không có chỉ số thông minh cao như vậy. Mà điều quan trọng nhất là Ngao Thâm, về cơ bản, sẽ không nấu cơm.
Đồ ăn ở trên bàn màu sắc cùng hương vị đầy đủ, không thể nào là Ngao Thâm được.
Hiểu rõ chuyện này, tôi như cực kỳ lý trí mà chặt đứt tia hy vọng mới le lói này.
Đột nhiên tôi rất mệt. Đã 99 ngày rồi, hơn ba tháng, tôi vẫn luôn đi tìm Ngao Thâm. Bạn bè cũng đều khuyên tôi từ bỏ, dù sao Ngao Thâm mất tích cũng lâu như vậy, nếu không có việc gì thì anh cũng đã về tìm tôi rồi.
Đến giờ mà còn không trở về, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.
Mà anh thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hôm trước khi mất tích còn đưa tôi đến dưới ký túc xá, ôm ấp không rời. Thế mà sáng hôm sau đã không thấy tăm hơi.
Tôi đã từng nghĩ, có lẽ lần hẹn hò này làm anh ấy mất mặt quá, một chút tôn nghiêm của người đàn ông cũng không có, cho nên từ bỏ, không muốn bên nhau nữa.
Chỉ là nếu muốn nói lời chia tay, vì sao không nói trực tiếp. Nếu hắn ta nói lời chia tay, bà đây cũng không níu kéo nữa. Chơi mất tích là sao?
Đồ ăn trên bàn rất thơm, nhưng mà một chút xíu tôi cũng không ăn được.
Tôi nghĩ, tôi tìm quá mệt mỏi rồi. Nếu Ngao Thâm không xuất hiện nữa, thì coi như đã chết đi.
Chứ như bây giờ, sống không thấy người, chết không thấy xác, thì có khác gì đã chết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.