Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 7: Mùi Cơ Thể




Cô gái có dáng người mảnh khảnh, diện mạo diễm lệ bước nhanh tới, cô ta mặc trêи người chiếc váy voan mỏng, làn váy theo bước chân bồng bềnh tung bay.
“Học trưởng, anh ở chỗ này sao.”
“Tiêu Tiêu.” Tống Cảnh Thần đối với người này mỉm cười gật đầu.
“Em vừa tới ký túc xá tìm anh.” Tô Tiêu Đồng hờn dỗi, liếc mắt nhìn anh ấy một cái: “Học trưởng, di động của anh hết pin à?”
Tống Cảnh Thần lấy di động ra, nhìn màn hình đen xì mới biết: “Đúng là hết pin thật. Em tìm anh có chuyện gì sao?”
“Cho anh này.” Tô Tiêu Đồng đem tờ giấy đưa cho anh ấy: “Đơn xin vào hiệp hội em điền xong rồi.”
“À, được. Khi nào phỏng vấn sẽ có người thông báo cho em.” Tống Cảnh Thần nhìn Ninh Mật Đường, nói: “Đúng rồi, Mật Đường, em cũng tham gia phải không?”
Thấy ánh mắt tràn đầy dịu dàng cùng vui mừng trong mắt Tống Cảnh Thần, Tô Tiêu Đồng lại nhìn theo đó sang Ninh Mật Đường: “Bạn học Mật Đường cũng tham gia à?” Cô ta tươi cười, lạnh nhạt: “Không nghĩ tới cậu cũng cảm thấy hứng thú với việc viết lách đấy.” Rõ ràng là biết Tống Cảnh Thần là chủ tịch của hiệp hội, tin tức này được tiết lộ nên mới có nhiều nữ sinh trong khoa vội vàng đăng ký tham gia.
Ngay từ khi còn tham gia huấn luyện quân sự cho đến lúc vào học, Ninh Mật Đường luôn cảm thấy Tô Tiêu Đồng đối với cô mang theo ác ý. Giống như lúc này, cô ta vẫn cười cười, nhưng là nụ cười gượng ép, rõ ràng là giả tạo.
Chẳng sao cả, cô cũng chẳng thích tiếp xúc cùng cô ta, từ đầu đến chân đều chẳng có chỗ nào vừa mắt.
“Đều là sinh viên khoa tiếng Trung, việc có hứng thú với viết lách, sáng tác thì lạ lắm à?” Cánh môi hồng hào của Ninh Mật Đường cong thành một đường cong đẹp đẽ, kết hợp với nhan sắc động lòng người, cực kỳ mê người.
Tô Tiêu Đồng nhìn cô bằng con mắt khác, ánh mắt trầm xuống, khóe miếng tươi cười cũng không giữ được nữa: “Ồ cậu nói cũng phải.”
“Tống sư huynh, để em suy nghĩ đã, nghĩ rồi sẽ nói cho anh.” Ninh Mật Đường nhìn về phía Tống Cảnh Thần.
“Được, không vấn đề gì, anh hy vọng em có thể tham gia.” Tống Cảnh Thân trong mắt mang theo ý cười.
“Học trưởng, cùng đi ăn cơm đi, thuận tiện em có một sáng tác muốn nhờ anh xem qua.” Tô Tiêu Đồng đề nghị: “Bạn học Mật Đường có muốn đi cùng không?”
Ninh Mật Đường cũng không muốn tham gia đâu: “Không đâu, hai người đi ăn vui vẻ, tôi còn có việc, đi trước.”
“Học trưởng, chúng ta đi thôi.” Tô Tiêu Đồng chặn ánh nhìn của Tống Cảnh Thần về bóng dáng của Ninh Mật Đường.
Tống Cảnh Thần lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn Tô Hiểu Đồng: “Đi thôi.”
Sau bữa tối, Ninh Mật Đường đi bộ vài vòng trêи sân thể ɖu͙ƈ xong mới trở lại ký túc xá.
“Mật Đường về rồi à?” Tưởng Từ Từ cầm chậu rửa mặt bước ra từ toilet, có lẽ vừa tắm xong.
“Ừ, tắm rồi à? Còn ai nữa không?” Ninh Mật Đường bỏ ba lô xuống, vừa mới tản bộ nên có chảy chút mồ hôi, người ngợm hơi dính chút.
“La Hiểu Yến với Phương Nhã đều chưa về, cậu tắm trước đi.”
Cô ấy vừa nói dứt lời thì cửa phòng bị đẩy ra.
Ở ngoài cửa, Phương Nhã nói với Tô Tiêu Đồng: “Hiểu Đồng, nếu không cậu vào phòng chờ mình một lát? Mình thay quần áo nhanh lắm.”
Tô Tiêu Đồng đứng ngoài hành lang, liếc mắt một cái vừa lúc chạm phải ánh mắt của Ninh Mật Đường, cô ta khóe môi mấp máy: “Không cần. Mình về ký túc xá trước, cậu thay đồ xong thì tới tìm mình.”
“Được, mình thay nhanh thôi.” Phương Nhã thấy Tô Tiêu Đồng đi vào phòng cách vách rồi mới đi vào phòng. Đi qua người Ninh Mật Đường, đột nhiên quay đầu lại, hỏi: “Nghe nói cậu cũng muốn tham gia hiệp hội à?”
“Cũng định thế, nhưng sao, có vấn đề gì à?” Ninh Mật Đường nhìn Phương Nhã.
“Nào có, chẳng qua hơi buồn cười.”
Phương Nhã nâng cằm, ánh mắt có chút khinh thường: “Học trưởng Tống tính cách quá tốt mới có thể đối với mọi người không đưa ra yêu cầu gì. Sáng tác được hay không vẫn là cần có thiên phú, giống như Tiêu Tiêu vậy, vừa được trang văn học Lục Thủy ký hợp đồng tác giả, lại gia nhập hiệp hội quả thực quá hợp.”
“Cô ta được ký hợp đồng cùng văn học Lục Thủy?” Ninh Mật Đường có chút kinh ngạc, không nghĩ lại cùng là tác giả trêи trang web đó.
“Giật mình đúng không? Số lượng người đọc của Tiêu Đồng cũng không ít đâu.” Ý cười trêи mặt Phương Nhã rất sâu: “Cho nên ấy à, vẫn nên thức thời một chút thì tốt hơn, bằng không tới lúc có người lấn át mình, người mất mặt chính là chính mình đó.”
Ninh Mật Đường gật đầu: “Cảm tạ cậu nhắc nhở, có điều sau khi vào hiệp hội rồi sẽ tranh thủ để không bị người ta lấn át mình.”
“Cậu…” Nụ cười trêи mặt Phương Nhã cứng đờ, như thể đấm vào bịch bông vậy.
Không lâu sau, Phương Nhã thay xong quần áo, sắc mặt xấu xí đi khỏi phòng ký túc xá, Tưởng Từ Từ đối với bóng dáng này làm mặt quỷ. “Mật Đường, cô ta rõ ràng không muốn cậu tham gia hiệp hội.”
Ninh Mật Đường gật đầu: “Đúng thế. Nhưng mình có tham gia hay không cũng không đến lượt cô ta quyết định.”
Tưởng Từ Từ tán tưởng: “Nếu có cũng là Tống sư huynh quyết định, ai thèm phiền tới cô ta ở chỗ này khoa tay múa chân chứ.” Cô ấy đối với Phương Nhã một chút hảo cảm cúng không có.
Kể từ ngày đầu tiên vào ký túc xá, có mấy người nên liền hiểu tính cách của nhau. Bạn cùng phòng La Hiểu Yến tính cách tương đối quái gở, rất ít khi có mặt ở ký túc xá, hơn nữa còn ít nói, cảm giác tồn tại trong phòng quá ít. Phương Nhã thì tính cách khá kiêu ngạo, ở cùng phòng không thể hòa đồng nổi với mọi người. Nếu không phải biết cô ta gia cảnh bình thường, thì đã bị phong thái thiên kim tiểu thư mà cô ta bày ra hằng ngày lừa gạt.
“Không nói nữa, mình tắm cái đã.”
Quá rõ chuyện cô định tham gia hiệp hội này là Tô Tiêu Đồng nói với Phương Nhã, Ninh Mật Đường cũng không biết tại sao hai người này đối với mình như kẻ địch vậy, không thể hiểu được.
Trước khi đi ngủ, Ninh Mật Đường bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Cô nhìn vào, nhận ra được là mã số của thành phố Thanh, cô bước ra ban công nghe máy.
“Là chị Mật Đường phải không?” Điện thoại vừa nhận, bên kia đã truyền tới âm thanh gấp gáp không chờ được.
“Ai vậy?”
“Chị, em là Ninh Bân.” Bên kia điện thoại Ninh Bân có phần kϊƈɦ động: “Xin lỗi chị, muộn như vậy còn gọi điện làm phiền.”
Ninh Mật Đường không nghĩ tới sẽ nhận được cuộc điện thoại này, ngoại trừ lần đối thoại khi ăn tân gia đó ra, hai người chưa từng liên lạc. “Không sao đâu, em gọi tìm chị có chuyện gì sao?”
“Chị, à…” Ninh Bân trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Thật sự xin lỗi chị, lần trước chị nhắc nhở em mà em cùng người nhà đều không tin, mẹ em còn mắng chị một trận.”
“Xảy ra chuyện gì đúng không?” Ninh Mật Đường nắm chặt di động, ngón tay giật giật.
“Vâng, lần trước chị nói thời gian tới em phải cẩn thận, sẽ gặp nguy hiểm.” Ninh Bân nhớ lại lúc đó, trái tim cậu vẫn còn sợ hãi.
Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, mẹ cậu mỗi ngày đều mời gia sư tới nhà dạy cậu học bù bài. Gia sư đó là sinh viên năm hai, đã dạy cậu hai tháng, giảng bài khá dễ hiểu.
Cậu còn nhớ ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ đó, gia sư đúng giờ tới dạy, bởi vì bố mẹ đều ra ngoài du lịch nên trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
“Giang đại ca, buổi trưa anh ở lại ăn cơm đi, đỡ phải chạy đi chạy lại, buổi chiều cũng ở lại ăn luôn.”
Giang Tốc lớn lên rất cao nhưng lại không đẹp trai, tính cách đơn giản lại trung thực, khuôn mặt mang mắt kính nhìn rất thành thật, anh ta gật đầu: “Ừ được, cảm ơn em.”
“Đừng khách sáo.”
Ninh Bân vào phòng bếp, còn Giang Tốc ở phòng khách xem TV. Cậu làm cơm rất đơn giản, trứng xào cà chua, không mất nhiều thời gian, vừa ngon vừa nhanh.
Không bao lâu đồ ăn được nấu xong. Ninh Bân đang muốn hỏi Giang Tốc có muốn uống gì không thì phát hiện trong phòng khách chẳng có ai cả. Khi Ninh Bân chạy lên tầng hai thì ngạc nhiên phát hiện cửa phòng bố mẹ mình bị mở ra, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy Giang Tốc ở trêи này.
Giang Tốc cạy mở ngăn tủ bị khóa ở đầu giường, từ bên trong lấy ra một xấp tiền, còn có thêm vài món trang sức, cất toàn bộ vào ba lô màu đen của anh ta.
Ninh Bân ở ngoài cửa thu hết vào mắt, trêи mặt đều viết rằng không thể tin được, vốn dĩ cậu nghĩ nên chạy vào ngăn cản nhưng nhìn đến thân ảnh đối phương cao lớn, không thể không nói thời điểm này cậu vô cùng túng quẫn.
Trái tim không ngừng nhảy lên, mang theo một bụng khủng hoảng, Ninh Bân không vào phòng nữa mà lập tức xuống lầu báo cảnh sát. Khá năng quá khẩn trương nên khi cậu xoay người xuống lầu vô tình phát ra tiếng động.
Cửa bị mở ra, Giang Tốc đứng ở phía sau khuôn mặt đầy sát khí đáng sợ.
Khoảnh khắc này, Ninh Bân chợt nghĩ lại lời Ninh Mật Đường nhắc nhở mình lúc trước.
Không kịp nghĩ nhiều, cậu nhấc chân chạy. Mà phía sau Giang Tốc móc trêи người mình một con dao, anh ta nhanh chóng đuổi theo và vung dao lên, ngay lúc Ninh Bân sắp mở được cửa thì con dao phóng qua.
Ninh Bân cúi đầu nhìn bộ quần áo trắng trêи người bị nhuộm đỏ trong nháy mắt mà kinh hãi. Ngay sau đó cậu đem người đàn ông kia đẩy mạnh, mở cửa chạy ra ngoài, chạy chưa được bao xa đã ngã xuống đất mà ngất đi.
Khi tỉnh lại cũng là lúc nằm trong bệnh viện rồi, Trần Lan nói cho cậu nghe rằng lúc đó cậu được hàng xóm cứu, còn Giang Tốc thì bị đưa tới cục cảnh sát. Qua thẩm vấn biết được anh ta học bạn bè trong ký túc xá đánh bạc, thua gần bảy vạn, cần tiền gấp nên mới nảy sinh ý đồ ăn cắp, lại không tính tới trường hợp bị Ninh Bân phát hiện, vì không muốn để cho người khác biết nên mới trực tiếp đâm cậu một nhát.
Nình Bân nói với Trần Lan về lời nhắc nhở của Ninh Mật Đường, nhưng Trần Lan lại càng tin tưởng lời phán của thầy xem tướng số chuẩn hơn, cậu gặp dữ đều sẽ hóa lành.
“Chị Mật Đường, thật sự xin lỗi chị, lần đó đã không tin chị.” Sau khi ra viện, Ninh Bân vẫn tin vào lời nói của Ninh Mật Đường, cậu tin tưởng chị ấy, do dự mãi mới dám gọi cuộc điện thoại này.
“Không cần nói xin lỗi với chị, bản chất của con người là vậy. Nếu đổi lại là chị, chị cũng không tin đâu. Chuyện qua rồi, em dưỡng thương cho tốt.” Ninh Mật Đường cũng không để bụng chuyện lúc trước.
Nói chuyện một lúc mới ngắt cuộc gọi, Ninh Mật Đường ngửa cổ nhìn bầu trời đêm, mặt trăng đêm nay là trăng khuyết và ánh trăng thì ảm đạm, y hệt như tâm tình cô lúc này.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô có thể ngửi thấy mùi của sự nguy hiểm rình rập.
Nếu là người bình thường, cô có thể ngửi được đối phương toát ra một mùi nhàn nhạt như hoa hồng, cơ thể càng khỏe mạnh thì càng tản ra hương thơm càng mạnh mẽ, ngược lại thì nhẹ hơn. Nếu là người sắp chết thì sẽ không chỉ có mùi hương mờ nhạt của hoa hồng mà còn có mùi hương của trái cây đang lúc phân hủy. Càng gần cái chết, mùi hương càng dày đặc.
Mà đối với những người đã chết, cô chỉ ngửi thấy được mùi hôi thối tanh tưởi, còn ghê tởm hơn cả mùi chuột chết. Tất nhiên, người chết niên đại càng dài thì mùi sẽ càng đậm và mùi này cũng không hề bay biến khi mà cơ thể họ phân hủy thành xương trắng. Đó là lý do vì sao khi ở dưới cổ mộ cô bị những hôi tanh đó dồn đến trào cả dạ dày, hơn một ngàn xác chết, mùi hương này cũng không thể nói đùa được.
Sau này khứu giác dần thay đổi, cô lại ngửi được nhiều loại mùi hơn. Giống như chuyện của Ninh Bân, từ trêи người cậu ấy cô thấy được mùi nguy hiểm, giống mùi cá thối, rất khó để hình dung, hơn nữa mùi hương trêи cơ thể cậu ấy quá mạnh chứng tỏ thời gian xảy ra nguy hiểm rất gần thì mùi hương đó mới có thể nồng như vậy.
Cô không biết vì sao mình có năng lực này, ngửi được những nguy hiểm của người khác, dẫu biết người kia sẽ phải chết, cũng không có cách nào ngăn cản.
~Hết chương 7~
Lời tác giả:
Xác ướp (_ ╥) o: “Em nghĩ anh gây ra rắc rối cho em!”
Mật Đường (づ 3 ̄): “Bằng không tự nhiên em gặp rắc rối chắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.