Bạn Trai Tỉnh Lại Liền Quên Mất Tôi

Chương 9:




Chắc là vì tối nay có bữa tiệc lớn nên Kỷ Bình Thường lợi dụng chức quyền về sớm hơn ngày thường.
Lúc sáng đã nói trước với Thương Khanh nên vừa về đến trước cửa nhà liền thấy Thương Khanh đang ngồi xổm chờ hắn. Dù có là 34 tuổi hay vẫn là 19 tuổi, Thương Khanh vẫn hành động như con nít.
“Không lái xe à?”
Thấy hắn tới, Thương Khanh đứng lên xoay xoay lưng. Cậu mặc chiếc áo huỳnh quang màu xanh, nhìn trẻ ra đến mười tuổi.
Kỷ Bình Thường nhìn cậu, quan sát từ trên xuống dưới: “Cậu cắt tóc?”
“Ừm.” Thương Khanh xoa xoa đầu, cảm nhận một lớp tóc ngắn ngủi một tỏ vẻ khoái chí: “Tôi thấy gần đây có tiệm cắt tóc… thấy sao?”
“Vương Tom hay là Lý Tony cắt?” Kỷ Bình Thường theo bản năng xoa nhẹ đầu cậu một cái: “Cũng không tệ lắm.”
Thương Khanh nhủ thầm: “Chú Dương đầu ngõ cắt.”
Cậu cắt tóc là vì xem một video lúc cậu và Kỷ Bình Thường ngồi xem một bộ phim. Xem xong, Kỷ Bình Thường nói nam chính cắt tóc húi cua rất đẹp trai. Đương nhiên phần sau đó là cậu ghen tị giả vờ giả vịt chuyển đề tài khác.
Sau khi xem xong video này, Thương Khanh liền chú ý.
Chắc là vì thật sự muốn ở bên Kỷ Bình Thường nên cậu muốn cầu toàn trên mọi phương diện.
Gần chỗ Thương Khanh cắt tóc có một Walmart, vừa lúc đến giờ tan tầm cả một cửa hàng đều đầy người. Trừ những nguyên liệu trên thực đơn đã định sẵn lúc sáng, Thương Khanh còn mua thêm một túi cà chua giảm giá.
Kỷ Bình Thường nhìn động tác của cậu khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, đến chỗ hàng đồ lạnh thì cầm hai bình sữa chua vị dâu.
Đồ thì mua xong nhưng đến chỗ thu ngân thì có cả đống người xếp hàng chờ thanh toán.
“Không thì cậu ra ngoài trước đi.” Thương Khanh đẩy xe nhìn hai bên, đưa ra một lý do hợp lý: “Tôi hết sữa rửa mặt rồi.”
Ngó sang siêu thị đối diện có thể nhìn thấy nhãn hiệu Thương Khanh quen dùng.
Kỷ Bình Thường lại không thấy có gì lạ, đưa thẻ hội viên Walmart cho cậu: “Tôi qua bên kia chờ cậu.”
Nhìn bóng lưng Kỷ Bình Thường rời đi, Thương Khanh đẩy xe đến chỗ thu ngân nhanh tay lấy một hộp ba con sâu quăng vào xe.
Chợt cậu cảm thấy hai má nóng bừng. Dù cả đêm có xem tranh 18+ nhưng hiện tại cậu vẫn chỉ là tân binh.
Lúc về, Kỷ Bình Thường nhìn cậu nói: “Cậu sao vậy? Sao đi đứng kỳ thế.”
Thương Khanh lảo đảo, ôm túi đồ cười gượng: “Không… không có gì.”
“Bây giờ nhìn cậu chỗ nào giống không có gì.” Từ sau khi Thương Khanh xảy ra chuyện, Kỷ Bình Thường càng thêm quan tâm đến thân thể cậu. Quan tâm quá sẽ bị loạn nên không chú ý đến đôi tai đỏ rực của Thương Khanh: “Đưa túi đây tôi xách cho.”
“Không cần đâu.” Thương Khanh xoay người, suy nghĩ một lát mới lấy một túi cà chua bi đưa cho Kỷ Bình Thường: “Cậu cầm cái này là được rồi.”
Kỷ Bình Thường nhìn túi cà chua trong tay dở khóc dở cười nhưng vẫn nhắc nhở: “Nếu cậu thấy không khỏe chỗ nào thì phái nói cho tôi biết đấy.”
Thương Khanh gật đầu như gà con mổ thóc.
Bếp chính là nơi thuộc về Thương Khanh.
Kỷ Bình Thường xông vào giúp cậu gọt khoai lang, kết quả kỹ thuật không lọt qua cửa bị Thương Khanh đuổi cổ ra ngoài.
Kỷ Bình Thường vui vẻ vì được thảnh thơi, cầm dĩa cà chua bi đã rửa sạch đứng bên ngoài nói chuyện với cậu.
“Bình thường cậu không nấu cơm ở nhà à?” Thương Khanh bỏ xương sườn vào nước nóng, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Kỷ Bình Thường ném một trái cà chua bị vào miệng, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Không phải đã có cậu rồi sao?”
Thương Khanh ngậm miệng.
Không biết xấu hổ.
“Không phải, hai chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, cũng hơn mười năm đó, luôn là tôi nấu sao?” Không biết là giận hay đang muốn làm nũng, Thương Khanh nói: “Không ngờ cậu lại không thông cảm với tôi, nếu tôi không nấu thì chẳng phải cậu ăn gió tây bắc sao?”
Kỷ Bình Thường nghiêm túc nói: “Có một nghề được gọi là giao thức ăn đến tận nhà.”
Thương Khanh tức đến nổi muốn ném vá cơm.
“Có lần để mừng sinh nhật cậu, tôi tự tay vào bếp.” Khi Kỷ Bình Thường đùa giỡn thì lại nói chuyện nghiêm túc, đến khi nghiêm túc lại nói kiểu bông đùa: “Cậu vô cùng vui vẻ mà ăn một miếng bự.”
Bận bịu trong bếp nhưng Thương Khanh vẫn hướng mắt ra ngoài: “Sau đó?”
Kỷ Bình Thường nhịn không được cười to: “Kết quả tối hôm đó chúng ta ăn KFC.”
“Hừ.” Thương Khanh cười lắc đầu: “Từ ngày đó khẳng định tôi không cho cậu vào bếp nữa.”
Kỷ Bình Thường vui vẻ vỗ tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.