Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 737: Chuẩn Bị Phản Kích 3




“Thì mua đôi mới.”
Tông Thịnh cũng không khách khí, đeo lên rồi nói: “Lão bị ma chướng đó, có vậy mới có thể chấp nhất không buông như vậy. Tuy lão lợi hại vậy nhưng trước mặt cảnh sát sẽ không như vậy, ngày mai anh sẽ đi tìm Ngưu lực Phàm…” đang nói, anh im bặt. Lúc lâu sau mới nói tiếp: “Chuyện này tốt hơn hết là đừng để hắn biết, dù gì cũng là ba hắn, tuy không có tình cảm, nhưng sau này nghĩ lại cũng sẽ đau lòng.” Anh không nói nữa mà nhìn tôi.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, tôi thấy đôi mắt đỏ rực của anh đang nhìn tôi thật chăm chú. Vì đã quen rồi tôi không còn thấy sợ nữa, nhưng nếu để cho người trong thôn thấy thì đảm bảo lại lan truyền câu truyện quỷ thai ăn thịt người rồi.
Nhưng anh chỉ lặng lẽ nhìn một lát, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Tôi hỏi:
“Anh muốn nói gì với em phải không? Chuyện này không thể tìm Ngưu Lực Phàm, nhưng là anh cần có người giúp phải không? Trước kia còn có Ngưu Lực Phàm, có Thẩm Hàm, hiện tại thì lại không có ai có thể giúp chúng ta. Hay em, có thể được không?”
Tông Thịnh vươn tay khoác lên vai tôi, cùng tôi về nhà, không nói gì.
Tôi huých cùi chỏ vào eo anh: “Sao không nói gì?”
“Anh đang suy nghĩ, hiện tại trong lòng anh chỉ muốn đưa em rời xa tất cả mọi chuyện, nhưng chuyện này này khiến anh… suy nghĩ lại.”
Tông Thịnh vốn là người luôn cho tôi cảm giác quyết đoán, nhưng lần này lại do dự, có lẽ thật sự anh không có cách nào khác. Nhưng rõ ràng, anh cần một người có thể tin tưởng được. Anh cứ thế im lặng cả đêm. Sau khi về nhà anh, anh bắt đầu ngồi yên tĩnh tâm đả tọa. Tôi không dám làm phiền, nhẹ nhàng lên giường nằm, thật yên tĩnh. Tôi vốn tưởng anh ngồi một lát rồi sẽ lên ngủ, nhưng cả đêm anh đều ngồi yên nơi đó.
Hẳn cũng là suy nghĩ cả đêm!
Hôm sau tỉnh lại khá sớm. Ánh nắng sớm chiếu từ ngoài cửa sổ vào, phủ ánh sáng lên người Tông Thịnh. Anh vẫn ngồi trên tấm thảm với tư thế hồi đêm qua. Tôi ngồi trên giường, ôm chăn nhìn anh, trong lòng nghĩ có khi nào anh ngồi vậy ngủ luôn không. Nhưng tôi cũng không dám làm phiền anh, cứ lặng yên ngồi ngắm. Ngắm ngũ quan của anh dưới ánh ban mai càng thêm phần nhu hòa, ấm áp.
Tôi còn đang ngẩn người ngắm, trong lòng còn nghĩ là trai đẹp của mình, hoàn toàn là của mình, thì nghe tiếng anh nói: “Dậy rồi sao? Mau đi rửa mặt chải đầu, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi giật mình, vốn tưởng anh không để ý, thậm chí còn nghĩ coi có phải ngủ không, mắt còn nhắm mà lại thấy tôi đã dậy thế ư? Tôi giật mình nhưng vẫn nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, rồi ngồi xuống trước mặt anh.
Anh không nói chuyện cũng không nhúc nhích, tôi liền bò đến trước mặt anh khẽ nói: “Ban nãy không phải anh nói mớ đó chứ?”
Anh mở choàng mắt. Đôi mắt huyết đồng nhìn thẳng vào mắt tôi làm tôi giật nảy người, lại ngồi lại nghiêm túc chờ nghe anh nói.
Anh đổi tư thế, nhìn tôi rồi mới nói: “Ưu Tuyền, chuyện này nếu như anh thật sự không tìm được ai thích hợp… nhưng mà anh đảm bảo an toàn cho em.”
Tôi gật đầu: “Em cũng sẽ nỗ lực không làm tổn hại tới con, nói đi nào, em phải làm gì?”
Tông Thịnh vươn tay tới, yêu chiều xoa xoa đầu tôi. Dạo gần đây, dường như anh rất thích làm hành động này. Tông Thịnh đã thay đổi, vì tôi mà thay đổi, trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Tôi ngẩng đầu lên cười: “Em sẽ không sao, em sẽ bảo vệ tốt bản thân và con chúng mình.”
“Thực xin lỗi, vốn dĩ anh muốn để em tránh xa tất cả những chuyện này, nhưng không ngờ em vẫn bị cuốn vào như vậy. Vì anh biết, trên đời này ngoài em ra sẽ không còn ai chịu giúp anh.”
Tông Thịnh cười, cười nhỏ, nhưng vài giây sau đã lạnh lùng nói: “Ngồi im nào, nghe anh nói!”
Tôi bĩu môi, biết ngay mà, hai chữ lãng mạn hoàn toàn không thuộc về anh mà.
Tôi lùi lại, im lặng nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.