Bạn Trai Đặc Biệt Của Tôi

Chương 8:




Trì Dật xấu hổ gãi gãi đầu “Anh biết ngay là em sẽ nhận ra anh mà, anh thực sự là Trì Dật, nhưng thân thể này là của Trì Lâm, em họ anh.”
Tôi đã mất một đêm để tiêu hóa chuyện này.
Hóa ra năm đó Trì Dật rời đi mà không nói lời từ biệt là do Huyền Trạm sắp đặt.
Ban đầu Huyền Trạm quyết định để Trì Dật đi đầu thai, nhưng vì phát hiện ước nguyện của anh chưa được thực hiện, hoàn toàn không thể tái sinh, nên Huyền Trạm đã đưa anh đến một nơi an toàn, tiện thể có thể giúp anh nâng cao linh hồn.
Về sau, Huyền Trạm phát hiện ra Trì Lâm, em họ của Trì Dật, bị tai nạn xe hơi, trở thành người thực vật, nhân lúc Trì Lâm chết não, Huyền Trạm đã tìm cơ hội để Trì Dật thay thế Trì Lâm.
“Cho nên, hiện tại anh là mượn xác hoàn hồn?”
Trì Dật có chút ngượng ngùng “Có thể nói là như vậy.”
Mẹ ơi, còn có thể chơi được như vậy sao.
Tôi nghĩ tôi phải thắp ba ngọn nến cho Trì Lâm để anh ấy được yên nghỉ thôi.
“Em có thấy anh cực kì vô sỉ không?” Trì Dật bất an nhìn tôi.
Nếu Trì Dật không nhập vào cơ thể Trì Lâm, đến lúc Trì Lâm đi đầu thai, cơ thể này cuối cùng sẽ bị hủy hoại.
Bây giờ anh có thể thay thế Trì Lâm sống lại, đó cũng là cơ hội ông trời ban cho.
“Em trách anh á.” Tôi vui mừng khôn xiết “Trách anh ba năm rồi không đến tìm em. Suýt chút nữa em đã nghĩ mình sẽ cô độc đến già, đến lúc chết còn là cẩu độc thân. ”
“Đồ ngốc.” Trì Dật nhẹ nhàng ôm lấy tôi “Không được nghĩ như vậy nữa.”
Vừa ra khỏi quán cà phê, nhìn chiếc xe thể thao mui trần, đầu tôi phình to “Này là xe của anh sao?”
Cũng quá khoe khoang rồi đấy.
Trì Dật xấu hổ “Bởi vì bây giờ anh đang là em họ, tác phong của nó có phần huênh hoang. Anh không thể đột ngột thay đổi tính tình được, sợ mọi người sẽ nghi ngờ.”
Tôi vỗ vai anh thông cảm.
Biến một đứa trẻ ngoan thành một tay chơi, cũng là chuyện khó khăn rồi.
Trì Dật đưa tôi về nhà.
Lúc đến nơi quen thuộc, hai mắt Trì Dật lóe lên những giọt lệ, anh lấp la lấp lánh nhìn tôi “Huyên Thảo, em…”
“Dừng lại, đàn ông con trai đừng có ựa chút rơi nước mắt.”
Trì Dật sịt sịt mũi “Nhưng mà, anh thực sự đang cảm động mà.”
Cảm động là phải rồi.
“Vậy giờ anh tính báo đáp em thế nào đây?”
Trì Dật đỏ mặt ngượng ngùng “Có thể có thể lấy thân báo đáp không?”
Tôi nheo mắt nhìn anh.
Mấy năm nhập xác, Trì Dật thế mà lại không bị thay đổi bởi vẻ ngoài của mình, anh vẫn giữ cái vẻ ngốc bạch ngọt như trước.
Có điều, tôi thích.
Trì Dật và tôi bắt đầu quang minh chính đại hẹn hò.
Hồi trước, lúc anh ấy còn là một hồn ma, chuyện tiếp xúc thân thể hoàn toàn là điều xa xỉ với chúng tôi.
Nhưng bây giờ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể gục đầu vào vòng tay anh ấy, đu mình trên người anh ấy như một con gấu túi, dù sao anh ấy cũng cao 1,87 mét, đu tùy thích.
Bạn hỏi tôi, tôi không cảm thấy khó chịu sao?
Rõ ràng là thích Trì Dật, nhưng thân thể này lại thuộc về một người khác.
Tôi chỉ muốn nói rằng, cái tôi thích là linh hồn của Trì Dật, nếu linh hồn của anh ấy nhảy vào một con chó, suốt quãng đời còn lại tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với con chó ấy.
Con chó: Cô có biết thế nào là lịch sự không?
Như ông bà ta đã nói, bề ngoài chỉ là vật chứa đựng, tâm hồn mới là nền tảng.
Tôi biết anh ấy là Trì Dật, vậy là đủ.
Tôi biết, Trì Dật quyết định mượn xác để hồi sinh linh hồn, chỉ cần tự mình rõ ràng, tôi sẽ không bận tâm.
“Ngày mai anh đưa em đến gặp mẹ anh, được không?” Trì Dật hỏi tôi.
Tôi nhéo nhéo mặt anh, cười “Gặp mẹ nào?”
Anh cười “Cả hai”
Tôi đã nhìn thấy mẹ của Trì Dật và tôi vẫn giữ tấm thẻ mà bà ấy đã đưa cho.
Tôi có chút lo lắng “Mẹ ruột anh có còn nhớ đến em không, liệu bà có nghĩ em thay lòng đổi dạ không?”
“Không đâu, bây giờ anh là một nửa con trai của bà rồi.”
Tôi nhướng mày.
Thì ra sau tai nạn của Trì Lâm, mẹ Trì Lâm đã rơi vào tuyệt vọng một thời gian dài, nếu không có mẹ Trì Dật ở bên cạnh bà ấy suốt thời gian qua, có lẽ bà ấy đã không qua khỏi.
Cũng vì chuyện này, mẹ Trì Lâm rất biết ơn mẹ Trì Dật, còn yêu cầu anh sau này phải hiếu thảo với bà.
“Thực ra, tất cả đều là duyên số,” tôi kết luận.
Trì Dật hôn lên trán tôi, “Đúng vậy, nhờ duyên số, chúng ta gặp nhau. Anh có cảm giác như chúng ta đã quen nhau mấy kiếp vậy.”
Tôi cười, “Nói không chừng, có khi kiếp trước trước trước trước anh là cậu học trò nghèo, còn em là cô ngương bán đậu phụ. Kiếp trước trước trước trước anh là trang nguyên, còn em là công chúa. Kiếp trước trước ”
Tôi chưa nói hết câu đã bị anh ta chặn môi.
Tôi chính thức đến gặp “mẹ” Trì Dật.
Bà ấy là một người phụ nữ nhân hậu, ngay khi gặp mặt, bà đã đeo cho tôi một chiếc vòng ngọc quý, nắm tay tôi, trò chuyện thân tình rất lâu.
Sau buổi gặp mặt, ăn uống với “mẹ” Trì Dật, Trì Dật đưa tôi về nhà thật của anh ấy, gặp mẹ ruột của anh ấy.
Lúc mẹ Trì Dật nhìn thấy tôi, bà ấy ngạc nhiên một hồi, sau đó cười nhẹ với tôi “Con gái, không ngờ con lại có duyên phận với chúng ta như vậy.”
Tôi không biết phải nói gì, buột miệng thốt ra: “Mẹ, sau này con sẽ hiếu thảo với mẹ”.
Bà nghe xong liền đứng hình, sau đó nước mắt lưng tròng.
Bà nghẹn ngào gật đầu: “Con gái ngoan, con gái ngoan.”
Trong mắt Trì Dật cũng chứa những giọt nước mắt.
Lần này gặp người lớn này, tôi được tặng hẳn hai chiếc vòng ngọc.
Trì Dật nói với tôi: “Từ giờ em đã là con dâu của nhà họ Trì”.
Sau này, tôi mới biết hai chiếc vòng ngọc này có giá trị đến mức nào.
Tôi có chút bất an hỏi Trì Dật: “Trì Dật, ba mẹ em mất sớm, chỉ được ông nội nuôi, thân phận với nghề nghiệp của ông nội em không thể nói rõ, gia cảnh nhà em lại không là gì so với nhà anh. Em cũng không có của hồi môn, chỉ có một căn hộ với một chiếc xe hơi, căn nhà còn đang bị thế chấp.”
“Ngốc.” Trì Dật sờ sờ đầu tôi “Anh có em là đủ rồi.”
Vào ngày đám cưới của tôi với Trì Dật, Huyền Trạm cuối cùng cũng xuất hiện.
Bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp.
Tôi tính ngồi lê đôi mách.
Huyền Trạm đã đẩy đầu tôi đi “Mắt em mọc mụt lẹo à, hôm nay không lo nhìn chồng mình đi, cứ dán vào bọn anh làm gì?”
“Hì hì, có gì đâu, em chỉ muốn gọi chị dâu một tiếng thôi mà.”
Huyền Trạm liếc tôi, sau đó lại phì cười, lúc anh nhìn cô gái đó, trong mắt toàn là ánh sao.
Lúc mời rượu, Trì Dật với tôi nâng chén kính Huyền Trạm.
Trì Dật mặc một bộ âu phục màu trắng, anh tuấn súy khí, tràn đầy khí khái anh hùng, anh cầm một cái chén, đầy chân thành, đầy biết ơn nhìn ông anh vợ này “Anh vợ, mọi cảm kích em xin để trong chén rượu này, em kính anh trước.”
Khóe miệng Huyền Trạm khẽ co giật “Một thanh niên ưu tú đến thế, vậy mà lại bị Lâm Huyên Thảo biến thành một tên xàm xí không ra đâu.”
Tên xàm xí thì sao chứ.
Xàm xí vui hơn nhiều.
Sau khi kết hôn, tôi xin nghỉ phép năm, đi hưởng tuần trăng mật với Trì Dật.
Điểm dừng chân đầu tiên trong tuần trăng mật của chúng tôi là nơi tôi giải cứu Trì Dật.
Trì Dật kể, lúc đó anh bị bùa đè không cử động được, đang mơ mơ hồ hồ thì thấy một tia sáng chiếu tới, anh nhìn lên thì thấy tôi đang đi về phía anh với một nụ cười hiền dịu.
Anh nói, ngay lúc đó, tâm hồn anh như bừng sáng.
TÔI:”……”
Không sai, Huyền Trạm nói đúng, từ ngày Trì Dật theo tôi, ngôn ngữ càng ngày càng thông tục dễ hiểu.
Lúc đó tôi cũng phát hiện ra anh.
Một hồn ma đáng thương bị ghim dưới lá bùa, đôi mắt to trừng trừng đáng thương nhìn tôi, trên vẻ mặt trắng trẻo lẫn khốn khổ ấy hiện tên một chữ khổ cực lớn.
Tôi mềm lòng, tránh né ánh mắt của bạn bè, lấy lá bùa đi.
Lúc đó, tôi như muốn nói với anh rằng: “Nhanh đi đi, lần sau đừng lơ mơ như vậy nữa.”
Anh dường như nhìn lại tôi, rồi từ từ trôi đi.
“Huyên Thảo, em biết không, lúc trước anh đã muốn đi đầu thai, nhưng rồi Huyền Trạm phát hiện anh không thể nhập luân hồi được, không phải em luốn thắc mắc, chấp niệm của anh là gì sao?
Bây giờ tôi đã biết chấp niệm của anh ấy là gì rồi.
Anh ôm nhẹ tôi “Chấp niệm của anh là em.”
“Trì Dật, em hi vọng kiếp sau chúng mình vẫn có thể gặp lại nhau.”
Trì Dật cõng tôi trên lưng “Trước tiên cứ sống thật tốt đã.”
Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.