Bạn Trai Đặc Biệt Của Tôi

Chương 2:




Con mèo hoang dường như cũng nhìn thấy được anh ta, nó dựng lông lên dọa dẫm, cong lưng, cổ họng phát ra từng tiếng grừ grừ.
Tiếp sau đó, nó phóng ào tới, nhắm ngay vào cái mặt đẹp trai của ma nam.
Tôi thầm nghĩ, đẹp trai hay không cũng là nhờ cái mặt này, không thể để bị hủy hoại được.
Vậy nên, tôi cố ý va vào vai anh ta, anh ta vấp ngã, lúc đứng dậy được còn nớp nớp lo sợ nhìn tôi.
Tôi ho nhẹ một tiếng, mắng con mèo hoang nhỏ: “Cút cút cút.”
Con mèo hoang nhỏ gầm gừ bỏ đi.
Sợ anh ta nghi ngờ nên tôi viện một cái cớ khập khiễng: “Sao chỗ này trơn thế nhờ.”
Về đến nhà, anh đẹp trai như người mất hồn, cứ ngồi ngây ngốc trên sô pha, chương trình yêu thích trên TV mà anh ta thường xem cũng không khiến anh cười nổi.
Đến gần, tôi nghe thấy tiếng anh ta thì thầm.
Anh ta nói: “Phải làm sao đây, mình thật là một con ma vô dụng mà, đến một con mèo hoang mà còn không đánh lại nổi nữa thì làm sao bảo vệ em ấy được?”
Em ấy trong lời anh ta hẳn là tôi ha.
Khóe miệng tôi cong cong.
Đúng là không uổng công ngày nào tôi cũng chừa ra một phần cơm cho anh ta mà.
Để an ủi anh ta, tôi cố tình lấy mấy tờ chứng chỉ hồi xưa ra, lau chúng.
Ừm, đều là mấy chứng chỉ về taekwondo, wushu, tán thủ, giấy chứng nhận giải thưởng cho nữ tự vệ với những thứ tương tự ấy.
Lúc anh đẹp trai nhìn thấy mấy tờ chứng nhận trên bàn, mắt anh ta mở to, tôi còn nghe được tiếng hít vào của anh ta.
Anh ta lẩm bẩm “Lợi hại dữ zị.”
019418694178570
Khen tôi xong, anh ta lại sa sút tinh thần: “Vậy ra, em ấy đã có thể tự bảo vệ mình, một chút tác dụng của mình đều là vô dụng sao?”
Ài, sao mà cứ bày ra cái emo* như vậy vậy hả.
*Là từ viết tắt của emotional hardcord, kiểu chỉ mấy cảm xúc tiêu cực như: buồn, chán nản, sa sút tinh thần á…
Tôi là đang cố gắng an ủi anh mà, sao giờ anh lại càng tự trách mình hơn thế này.
Sao anh lại vô dụng được cơ chứ.
Mỗi ngày ở bên em đã là công dụng tuyệt vời nhất của anh rồi đó.
Tôi cân nhắc, bằng không tôi ngả bài với ảnh, nói thực ra tôi thấy được ảnh.
Nhưng rồi, sợ ảnh quá rụt rè, sẽ bỏ đi mất.
Thôi bỏ đi, cứ để anh ta emo tiếp vậy.
Ăn một bữa tôm hùm là bù đắp lại được liền.
Đến tối, lúc tôi đang ngủ, anh ta lại đến.
Nhưng lần này, thay vì lơ lửng trước giường tôi, anh ta lại nằm thẳng lên giường tôi.
Tôi quay người, anh ta ngoan ngoãn nằm bên cạnh tôi, môi mím lại, cẩn thận từng li từng tí nhìn tôi.
Tôi khịt mũi một cái.
Anh ta run lên.
Một chân đã đặt sẵn xuống đất.
Tôi thấy mắc cười, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Chung giường thì chung giường, dù sao anh ta cũng chỉ là hồn ma, không làm gì được tôi cả.
Đến nửa đêm, tôi vì lạnh mà tỉnh.
Phản ứng đầu tiên của tôi là, thực sự không thể ngủ chung với ma được.
Nói cho cùng thì cơ thể của họ cũng quá lạnh.
Nhưng đến lúc nhìn thấy cái chăn trên người mình đã không cánh mà bay, răng tôi bắt đầu nghiến kèn kẹt.
Cái tên chết tiệt này thế mà lại dám cướp chăn bông của tôi?
Chán sống rồi à.
Tôi khịt mũi một cái, nghĩ cũng không thèm nghĩ, một phát đá anh ta rớt xuống giường.
Anh ta ôm lấy chăn bông, lăn qua lộn lại mấy vòng, tóc trên đầu run lẩy bẩy, kinh hoàng nhìn tôi: “Em em em…”
“Em cái gì mà em, duỗi thẳng cái lưỡi ra mà nói chuyện.”
Hai mắt anh ta mở to, vẻ mặt sợ hãi: “Em có thể thấy được anh sao?”
Tôi bước đến gần anh ta, ngồi xổm xuống, híp mắt cười, nói với anh ta: “Ừ á, em có thể thấy được anh á.”
Cả người anh ta run như cầy sấy “Vậy em em em em không sợ anh sao, anh là ma đó.”
Tôi day day trán.
Rốt cuộc là ai sợ ai vậy nè.
Tôi cảm giác như anh ta sắp tè ra quần rồi.
“Em có đôi mắt âm dương.” Sợ anh ta không hiểu, còn nói thêm một câu “Ông nội em là thiên sư bắt ma.
Lần này, anh ta thực sự tè ra quần.
Tôi không ngờ, một con ma vậy mà còn có thể sợ đến mức tè ra quần.
Vẻ mặt anh ta đầy vẻ xấu hổ.
Tôi lấy cho anh ta một cái quần mới, anh ta run lẩy bẩy lê lết vào nhà vệ sinh để thay nó.
Đến lúc bước ra, cái mặt tái nhợt của anh ta đã có chút đỏ lên.
Tôi ngạc nhiên không thôi.
Ma không thể đỏ mặt được.
Anh ta làm thế nào mà lại được vậy?
“Uống nước đi cho đỡ sợ.” Tôi vừa nói xong, anh ta đã theo phản xạ tự cầm lấy cốc nước.
Chờ chút, ma không thể nắm giữ được những thực thể này.
Nhưng mà, anh ta lại cầm được.
Chính anh ta cũng sốc, cầm cốc nước nhìn trái nhìn phải “Anh anh anh, anh mà lại có thể chạm vào chúng được nè.”
Xin chúc mừng nha!
Anh ta đặt cốc nước xuống, từng bước đến gần tôi.
Đúng vậy, trước đây anh ta thường lơ lửng, nhưng giờ này anh ta lại có thể đi bộ.
“Cái đó, anh có thể chạm vào em không?” Anh ta trưng cầu sự cho phép của tôi.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của anh ta, tôi gật đầu “Chạm đi.”
Thực ra, tôi cũng muốn xác minh xem anh ta còn có thể chạm vào người hay không.
Một giây sau, tay anh từ từ duỗi tới.
Tôi nhìn hai tay to khỏe với các khớp ngón tay rõ ràng của anh ta, khóe miệng treo lên nụ cười như giông bão sắp ập tới: “Anh chạm chỗ nào đó?”
Đôi bàn tay to trắng nõn của anh ta run lên.
Nhìn thấy vẻ mặt sắp cắn của tôi, anh ta run rẩy lùi lại một bước, giải thích: “Anh … xin lỗi, anh không ngờ chỗ đó là ngực em.”
TÔI: “……”
Thế nào là giết người không dao, thế nào là giết người không thấy máu!
Hôm nay tôi đã ngộ ra rồi.
Anh ta lập tức sửa sai, an ủi tôi: “Không sao đâu, kỳ thực em cũng khá ưa nhìn mà, mỗi người đều có ưu khuyết điểm, không hoàn hảo mới là chân thật.”
Tôi cám ơn anh quá cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.