Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 58: sống hay chết.





Edit: Bạch Lan Tửu
 
Lâm Miểu thuê một căn hộ chung cư nhỏ yên tĩnh bên ngoài trường học, ở đã nhiều năm nhưng phòng đối diện vẫn luôn không có người ở, mãi cho đến một hôm, khi cô đi ra ngoài vứt rác, trong phòng đối diện yên lặng đã mấy năm lại đột nhiên truyền ra tiếng động, còn đang nghi hoặc thì cửa sắt đã bị mở, một thân ảnh nam sinh quen thuộc đẩy nhẹ cửa ra.
 
Hạ Tông Trạch nhìn thấy Lâm Miểu cũng hơi sửng sốt, rồi sau đó chợt có chút mất tự nhiên, như muốn giấu giếm những thứ sau cánh cửa, ngón tay đè chặt lên then cửa, thấp giọng nói: "Cô Lâm."
 
 
 
Lâm Miểu kinh ngạc, nhìn thoáng qua căn phòng sau cánh cửa khép hờ, hỏi: "Em ở đây à? Dọn đến khi nào?"
 
Hạ Tông Trạch vốn luôn không sợ trời không sợ đất, hiếm khi chột dạ một lần, chuyển tầm mắt đi, ậm ừ: "Thì… Ngày hôm qua, chuẩn bị đi ra ngoài mua ít đồ dùng trong nhà."
 
Lâm Miểu xách túi rác màu đen, muốn nói lại thôi: "Em..."
 
"Em không phải muốn... theo dõi cô, cũng không có ác ý khác." Hạ Tông Trạch nâng mắt lên, có chút khẩn trương mà biện giải cho bản thân: "Em chỉ không muốn ở trong nhà, trùng hợp lại thấy nơi này cho thuê, cảm thấy không tệ cho nên mới..."
 
Có lẽ cảm thấy lời nói dối này quá mức vụng về, giọng anh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ngậm miệng luôn.
 

Lúc trước Lâm Miểu nằm viện một tuần, lại không dám để mẹ già sống một mình ở quê biết mà thêm lo nên vẫn luôn giấu giếm, Hạ Tông Trạch ít nhiều có đi theo tận hết sức lực mà chăm sóc cô, một ngày ba bữa đều là anh chịu gió lạnh đạp xe đạp nửa giờ đi đến cửa hiệu lâu đời mua. Có rất nhiều lúc, Lâm Miểu nằm trên giường bệnh đọc sách, nam sinh đầy đầu mồ hôi đẩy cửa tiến vào, chưa kịp hít thở đã cởi bỏ áo khoác lông, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp giữ ấm nhẹ nhàng đẩy qua, nói với cô: "Cô Lâm, ăn cơm."
 
 
Một tuần qua đi, Lâm Miểu được các loại dược thiện, canh bổ dưỡng đến càng thêm lung linh, Hạ Tông Trạch thì lại gầy đi một vòng, đứng ở chỗ đó như là một thanh kiếm sắc bén.
 
 
Nếu một đấu sĩ trẻ tuổi vượt mọi chông gai mà đến, lại cam tâm tình nguyện buông bỏ vũ khí trong tay mà phủ phục ở dưới chân cô, dùng một loại giọng điệu gần như cầu xin mà nói: "Xin người hãy thuần phục tôi đi."
 
Ai có thể chân chính không biểu lộ xúc động?
 
Lâm Miểu cảm thấy một thứ gì đó mà cô vẫn luôn giữ vững dần dần tan rã. Cô buông tiếng thở dài, mỉm cười nói: "Chuyển nhà là một chuyện phiền phức, có gì cần tôi hỗ trợ không?"
 
"Không, Không cần đâu! Cô Lâm!" Hạ Tông Trạch hơi hoảng loạn mà chắn trước mặt cô, thẹn thùng: "Trong phòng còn chưa sắp xếp lại, rất bừa bộn!"
 
Anh sợ những thứ linh tinh chồng chất như núi đó và bụi bặm đầy đất sẽ làm bẩn cặp chân mềm mại trắng nõn quý giá kia của Lâm Miểu.
 
Lâm Miểu không kiên trì đi vào nữa, chỉ gật gật đầu, nói: "Muốn mua đồ dùng sinh hoạt phải không? Phụ cận chỗ này có một siêu thị hàng tốt giá rẻ, tôi dẫn em đi."
 
Nam sinh im lặng đi theo phía sau cô, nhìn thấy Lâm Miểu dùng khăn quàng cổ màu đỏ cuốn một vòng rồi lại một vòng, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt tú lệ và mắt mày tinh xảo, thật giống như cô gái nhỏ mới bước chân vào trường đại học. Nghe nói lúc đi học, Lâm Miểu học nhảy hai lớp, cho nên tuy rằng hiện tại đã tốt nghiệp thạc sĩ nhưng cũng không lớn hơn Hạ Tông Trạch bao nhiêu.
 
Anh nhìn đến nhập thần, mãi cho đến khi Lâm Miểu cảm nhận được tầm mắt như si ngốc của anh, híp mắt thả một túi táo đỏ vào trong giỏ mua hàng của anh, hỏi: "Nhìn gì vậy, bạn học Tông Trạch?"
 
"Không có gì, cô giáo Lâm Miểu." Hạ Tông Trạch cương nghị, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lần đầu tiên nếm được tư vị của hạnh phúc.
 
"Em dọn ra ngoài ở, chi phí sinh hoạt sẽ lớn hơn, có chống đỡ được không?" Tình huống gia đình của Hạ Tông Trạch, Lâm Miểu cũng biết, cho nên không khỏi vì cuộc sống một mình của anh mà lo lắng.
 
"Em… Có tiền." Tuy rằng người ba vô trách nhiệm kia của anh phong lưu thành tính nhưng tuyệt đối không hề khắt khe với anh về mặt tiền bạc, đương nhiên đưa bao nhiêu tiền và thời gian cụ thể là không cố định, thỉnh thoảng nhớ đến người con riêng là anh này thì một lần sẽ cho một khoản rất lớn, có khi vì lưu luyến trong bụi hoa mà quên mất thì mấy tháng liền sẽ không thấy một đồng tiền.
 
Người mẹ bình hoa kia đã chết vì bệnh khi anh còn rất nhỏ, ba ruột lại không đáng tin cậy, sau khi thành niên Hạ Tông Trạch đã tạo thành thói quen cất giữ tiền và đầu tư, để đến ngày mà ba già hoàn toàn bỏ mặc anh thì anh cũng có đủ khả năng chống đỡ sinh hoạt... Anh cũng không muốn ngửa tay xin tiền ba mình, như vậy khiến anh cảm thấy bản thân vừa đê tiện vừa dơ bẩn.
 
Lâm Miểu nhìn anh rũ mày nhíu mi, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ im lặng bỏ một túi bột mì và dầu ăn vào trong giỏ.
 
Bây giờ Hạ Tông Trạch mới phát hiện trong giỏ mua hàng của anh chất đầy những thứ kỳ kỳ quái quái, nào là hương thảo quả[1], dầu ăn, bơ, táo và chuối,... nặng trĩu, là một loại gánh nặng ngọt ngào.
 
[1] 香草荚 (hương thảo quả/ hương thảo giáp): còn được gọi là Vanilla được sản xuất tại Trung và Nam Mỹ, sản lượng ít ỏi. Hơn bốn mươi phần trăm nước hoa trên thế giới đều có thành phần của loại thực vật này. Dùng để làm hương liệu thực phẩm hoặc dùng trong công nghiệp.
 
"Cô Lâm, đây đều là những thứ em cần mua ư?" Anh đảo đảo đồ trong giỏ, rầu rĩ nói: "Mấy thứ trái cây, dầu ăn linh tinh này, em không cần đâu."
 
"Cần dùng." Lâm Miểu cười nói: "Sau khi trở về tôi làm cho em ít đồ ngọt và bánh quy, em mang đi tặng cho hàng xóm xung quanh, về sau mọi người cùng chăm sóc nhau nhiều hơn."
 
Nghe vậy, đại nam sinh quái gở lạnh lùng nhíu mày, quay mặt đi không nói gì, rõ ràng là không mấy tình nguyện tham gia vào loại hoạt động xã giao nhàm chán này.
 
"Em mới đến, về tình về lý đều nên đi bái phỏng hàng xóm xung quanh nha." Lâm Miểu cong mắt nói: "Phải hiểu nguyên tắc, bạn học Tông Trạch."
 
Hốc mắt Hạ Ngữ Băng đang ở một bên bàng quang nóng lên, suýt nữa rơi lệ.
 
Còn nhớ năm ngoái khi mới vừa trở về thôn Linh Khê, Hạ Tông Trạch cũng xách túi lớn túi nhỏ đặc sản đứng dưới ánh nắng chói chang, làm như bất đắc dĩ mà nói với cô: "Mới đến, mang con đi thăm hỏi hàng xóm. Phải hiểu nguyên tắc, Tiểu Ngữ."
 
Biểu hiện sâu sắc nhất của việc yêu một người chính là để bản thân sống thành dáng vẻ của người đó.
 
Hình ảnh hỗn loạn dần dần nhạt đi, bóng đêm ập đến, Hạ Ngữ Băng tỉnh lại từ trong mộng, mở đôi mắt đỏ bừng ướt át, vừa vặn chạm phải với tầm mắt lo lắng của Lâm Kiến Thâm.
 
Anh dựa vào đầu giường thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, duỗi tay sờ sờ khóe mắt ươn uớt của cô, nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ, Tiểu Ngữ."
 
Mùng một tháng giêng, trời đã sáng choang, một năm mới ở trong tia nắng ban mai lặng yên mà đến.
 
"Năm mới vui vẻ, Lâm Kiến Thâm." Hạ Ngữ Băng hơi thất thần, phản xạ có điều kiện mà nhích đến gần bả vai Lâm Kiến Thâm, dựa đầu mình vào trong ngực anh, như đang tìm kiếm an ủi mà cọ cọ, khàn giọng nói: "Vẫn không thấy chuyển thế của mẹ, Lâm Kiến Thâm, anh thành thật nói cho em biết, mẹ thân là bán yêu nên căn bản không có kiếp sau?"
 
Lâm Kiến Thâm há miệng thở dốc, rồi lại ngậm lại.
 
Chỉ là chần chờ trong nháy mắt nhưng vẫn bị Hạ Ngữ Băng phát hiện. Cô đứng dậy, nhéo gương mặt Lâm Kiến Thâm, nói: "Anh nói thật cho em."
 
Lâm Kiến Thâm cầm cổ tay cô, kéo bàn tay đang làm loạn xuống, nắm vào trong lòng bàn tay, một lát mới chậm rãi nói: "Yêu quái không có ba hồn bảy phách, cho nên yêu quái không thể có kiếp sau, chết đi chính là chết đi, không có luân hồi kiếp sau."
 
Hô hấp của Hạ Ngữ Băng cứng lại.
 
"Nhưng mà mẹ em có một nửa huyết thống của con người, theo lý mà nói là có thể luân hồi chuyển thế, cây dẫn hồn có thể tìm thấy chuyển thế và dư hồn của bà."
 
"Nhưng mà em đã tìm hai lần, chỉ nhìn thấy được hồi ức của mẹ."
 
"Có lẽ..." Lâm Kiến Thâm càng thêm dùng sức nắm lấy tay Hạ Ngữ Băng, hít sâu một hơi mới có thể tận lực dùng giọng nói vững vàng, nói: "Có lẽ vì điều ngoài ý muốn nào đó mà hồn phách mẹ em đã..."
 
Bốn chữ "hồn phi phách tán" này quá nặng nề, anh nhìn ánh mắt chết lặng của Hạ Ngữ Băng, làm sao cũng không đành lòng nói ra, chỉ đành ôm cô an ủi: "Chúng ta nghĩ biện pháp khác."
 
Hạ Ngữ Băng lắc lắc đầu, quay đầu nhìn cây dẫn hồn phía đầu giường, nó đã ra cành mọc lá, xanh đến tỏa sáng, bày ra tư thái tràn đầy sinh mệnh lực nhất. Nếu ngày thứ ba còn chưa tìm được chuyển thế của Lâm Miểu, hạt giống này sẽ khô héo.
 
Cô lắc lắc đầu, xốc chăn xuống giường, yên lặng đi vào phòng tắm.
 
Hạ gia đã không còn thân thích nào lui tới. Trước kia Hạ Ngữ Băng còn thường nghi hoặc, vì sao các bạn nhỏ khác đều có ông bà nội mà cô lại chưa từng gặp được ông bà nội của mình... Mãi cho đến khi ở trong hồi ức của Lâm Miểu nhìn thấy âm u và đau đớn mà Hạ Tông Trạch từng chôn sâu nơi đáy lòng, cô mới bừng tỉnh đại ngộ.
 
Nếu ba không yêu mẹ, ông sẽ biến thành dáng vẻ gì đây?

 
Thật không dám tưởng tượng.
 
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên bốn phía, nước ấm ào ào đổ xuống từ trên đỉnh đầu, tách tâm sự đầy bụng của cô ra. Mãi cho đến khi cửa phòng tắm bị gõ vang, ẩn hiện một bóng dáng cao lớn, khó nén lo lắng hỏi: Tiểu Ngữ em không sao chứ? Tắm lâu như vậy, coi chừng cảm lạnh."
 
"Không sao." Hạ Ngữ Băng hoàn hồn, cầm khăn tắm lau khô thân thể, thay quần áo sạch sẽ, sau đó kéo cửa ra, nhào vào trong lòng Lâm Kiến Thâm, giọng rầu rĩ: "Lâm Kiến Thâm, anh ôm em một cái đi."
 
Mang theo giọng mũi dày đặc, rõ ràng là muốn khóc.
 
Lâm Kiến Thâm không nói gì, chỉ yên lặng cho cô một cái ôm thật an lòng.
 
"Tết nhất, em cũng không muốn ủ rũ như vậy." Làn da Hạ Ngữ Băng hơi ấm, như là đóa hoa ngậm sương, hương thơm sữa tắm mơ hồ nhàn nhạt. Cô nói: "Nhưng em thật sự quá đau lòng, mẹ tốt như vậy, bà không nên có kết cục này..."
 
"Đêm nay thử lại, nếu như thật sự không được, tôi lại về thôn Linh Khê nghĩ cách khác." Lâm Kiến Thâm khẽ vuốt vòng eo cô, thấp giọng: "Tôi quen biết rất nhiều yêu quái, kiến thức bọn họ rộng lớn, cũng có thể giúp đỡ."
 
Trong lòng Hạ Ngữ băng dễ chịu hơn không ít, gật gật đầu, cọ cọ lên ngực anh một lát, rồi ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên hỏi: "Mắt em có đỏ không?"
 
Lâm Kiến Thâm nâng khuôn mặt cô lên, nghiêm túc quan sát trong chốc lát: "Vẫn ổn."
 
Lúc này Hạ Ngữ Băng mới yên tâm, điều chỉnh tâm tình, nói: "Đi thôi, đi xuống lầu, đợi lát nữa còn đi ra ngoài ăn cơm đấy."
 
Tết âm lịch, các khách sạn lớn chật ních người, Hạ Tông Trạch nhờ trợ lý tìm chút quan hệ mới tìm được một nhà hàng gia đình trang hoàng nhã nhặn lịch sự. Một nhà ba người sau khi cơm nước xong thì tiện đường đi dạo xung quanh Tây Hồ ngắm cảnh đêm, đi dạo siêu thị, đến khi lái xe về nhà thì đã là đêm muộn.
 
Phiến lá của cây dẫn hồn trên đầu giường hơi héo mà cuộn lại, sắc xanh cũng nhạt đi không ít, như là dinh dưỡng không đủ. Hạ Ngữ Băng ngồi ở đầu giường xuất thần, chờ đến khi lá cây rụng xuống, cành cây khô héo, cô sẽ không còn được gặp mẹ nữa, cho dù là sống hay chết cũng không thể cùng bà sánh vai nữa.
 
Đang ngẩn ra lại nghe một trận tiếng bước chân từ xa đến gần, tiếp theo, cửa phòng ngủ bị Lâm Kiến Thâm đột ngột đẩy ra. Anh đóng cửa lại, thở hổn hển, trong mắt lại có ánh sáng, nhìn Hạ Ngữ Băng ngồi một mình ở mép giường nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới có một loại khả năng."
 
Hạ Ngữ Băng ngơ ngác nhìn anh, có chút không kịp phản ứng.
 
Lâm Kiến Thâm nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, lưng dựa lên ván cửa: "Cây dẫn hồn chỉ có thể triệu hồi vong hồn của người chết đi hoặc chuyển thế của họ, lại không thể triệu hồi người còn sống. Chúng ta vẫn luôn suy nghĩ sai lầm, chính là nhận định mẹ em đã qua đời, nhưng giả như mẹ em chưa hề chết, cũng không hồn phi phách tán, mà dì đã lấy một loại tư thái khác mà chúng ta không nghĩ đến để sống trên cõi đời này, cho nên cây dẫn hồn không tìm được dì."
 
Nghe vậy, Hạ Ngữ Băng từ từ đứng dậy, giọng nói vì kích động mà phát run: "Anh... nói cái gì?"
 
"Có một nửa khả năng mẹ em đã hồn phi phách tán, một nửa khả năng còn lại là bởi vì nguyên nhân thể chất yêu quái của dì, hoặc là dưới sự trợ giúp của ông ngoại em... dì không chết, dì còn sống." Lâm Kiến Thâm bước nhanh về phía trước, giữ chặt tay Hạ Ngữ Băng: "Chúng ta thử lần nữa, Tiểu Ngữ."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.