Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 34: ông ngoại. . .  quay lưng lại...





Edit: Yuzu
 
【... Gần đây anh càng ngày càng bận, có đôi khi rất nhiều ngày mới gặp anh một lần, hỏi anh bận cái gì, anh cười nói: "Tú Anh, anh tìm được việc làm trên công trường ở thành phố, thân thể em không tốt, đừng làm việc trong đội sản xuất, anh nuôi em."
 
Anh giả vờ làm ra vẻ buông lỏng, cười rất miễn cưỡng, sao tôi lại không biết anh đang giấu giếm gì đó được chứ? Nhưng cuối cùng không đành lòng gặng hỏi anh, bởi vì dáng vẻ của anh thật sự là quá tiều tụy. Con của chúng tôi mới một tuổi, không thể vắng cha trong thời gian dài, có đôi khi tôi cảm giác mình thật sự sắp không chịu nổi.】
 
【Chỉ khi trời mưa xuống anh mới có thể trở về, mỗi lần đều xách một chuỗi dài cá sống về, nhưng hầu như không kiếm được tiền gì. Anh nói vật tư thiếu thốn, anh đã đổi tiền công thành lương thực và thịt cá, trời mưa không thể thi công được, ông chủ sẽ cho anh về hai ngày.】
 
【Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã mong ngóng trời mưa thật lớn, chỉ vì có thể gặp mặt anh một lần, vì muốn để anh ăn một bữa cơm thật ngon. Mặc dù tôi và Miểu Miểu đều đã ngán cá, vừa ngửi thấy mùi cá đã thấy buồn nôn, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy anh, trong lòng tôi vẫn vui mừng không gì sánh được.】
 
【Đã bốn tháng anh chưa về nhà, mỗi khi trời mưa xuống, Miểu Miểu đều khóc gọi ba ơi, nhưng trên con đường khúc khuỷu trước cửa đã không còn thấy anh che cây dù đen về nhà. Hôm nay quyết định đến công trường mà anh đã nói, không ngờ người phụ trách nói, chỗ của họ căn bản không có người nào tên Lâm Tây, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi hỏi khắp nơi, cho đến khi bị đuổi ra khỏi công trường. Miểu Miểu trong lòng tôi bị đánh thức, khóc kêu đói, trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như trời sập xuống, toàn bộ thế giới đều đối nghịch với tôi... Anh lừa tôi, tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.】
 
【Một năm, Miểu Miểu đã không đòi cha nữa, anh vẫn chưa trở về. Tôi biết người trong thôn đều đang nghị luận, anh hoặc là đã chạy theo cô gái khác, hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn... Tôi không tin anh sẽ phản bội tình cảm giữa hai chúng tôi, nhưng nếu như phải lựa chọn giữa tai nạn và phản bội, tôi thà hy vọng anh phản bội tôi.】
 
【Hôm nay Miểu Miểu đi học tiểu học, giáo viên của con bé từng là đồng nghiệp của tôi. Tôi đứng ở cửa trường học thật lâu, tận mắt nhìn Miểu Miểu thắt bím tóc hai bên, đeo chiếc túi sách do tôi tự may, hoạt bát vẫy tay từ biệt... Tôi khóc, hy vọng biết dường nào rằng anh có thể cùng tôi chứng kiến giờ khắc này.】
 
【Trước cửa lại có hai con cá sống không giải thích được, nước trong bể cũng đã đầy, có đôi khi tôi đột nhiên cảm thấy, anh vẫn ở bên cạnh tôi, chưa từng rời đi, nhưng đôi mắt của tôi dù thế nào cũng không nhìn thấy thân ảnh của anh. Tôi có thể cảm nhận được gió, cảm nhận được mưa, cảm nhận được đau đớn và cô đơn, duy chỉ có không nhìn thấy anh về nhà.】
 
Mực nước dưới cầu đá dâng lên, dòng suối ôn thuận cuồn cuộn sóng, trở nên vẩn đục không thể tả, giống như Hạ Ngữ Băng không thể khống chế được tâm tình của mình.
 
Trong đầu cô không ngừng nhớ lại nội dung trong nhật ký của bà ngoại, cảm nhận được quá trình bà từ tình yêu cuồng nhiệt đến tương tư, rồi đến tuyệt vọng, tim như bị dao cắt, run rẩy la lên: "Ông ngoại!"
 
Nước mưa sặc vào khí quản, làm cho cô ho đến tê tâm liệt phế. Cô vịn rào chắn của cầu đá, ôm cây dù màu đen từ từ khom lưng ngồi xổm xuống, mặc cho mưa to đổ ập xuống, hòa cùng nước mắt nóng hổi.
 
Có thế nào Hạ Ngữ Băng cũng không ngờ được, con người mà Lâm Tây kết duyên... Hóa ra lại là bà ngoại đáng thương của cô!
 
"Con tìm được người mà ông phải đợi rồi, ông ngoại..." Cô chặt siết chặt bức ảnh trong tay, mãi đến khi bức ảnh ố vàng bị vo thành một nắm: "Nhưng mà, tại sao ông không chịu đi ra?"
 
Tiếng mưa rơi quá lớn, rất nhanh đã nhấn chìm tiếng nói yếu ớt của cô.
 
"Hạ Ngữ Băng!"

 
Giọng nói lạnh lùng lo lắng từ xa đến gần, đạp vỡ thế giới đầy mưa mà đến, Lâm Kiến Thâm đứng ở trước mặt cô, che cây dù xanh lên đỉnh đầu cô, còn mình thì lộ hơn nửa người ngoài màn mưa, lạnh giọng nói: "Em đột nhiên chạy đi dầm mưa, phát điên cái gì vậy!"
 
Anh không khống chế được mình, lời nói hơi nặng nề. Nhưng khi nhìn thấy hai mắt ướt đỏ và đôi môi run run của Hạ Ngữ Băng, chút tức giận trong đáy mắt anh lập tức lui quân, trong lòng khó chịu như là có nghìn vạn cây kim đâm vào.
 
Chỉ là khi đó anh vẫn không rõ, loại khó chịu này gọi là đau lòng.
 
"Em làm sao vậy?" Lâm Kiến Thâm giơ dù ngồi xổm xuống, nhìn cô trong cơn mưa lớn.
 
"Anh..." Cô chậm rãi ngước mắt lên, trong đôi mắt cô phản chiếu mưa phùn khắp núi, yếu đuối và bất lực không nói nên lời.
 
Cô dựa trán vào bờ vai rộng của Lâm Kiến Thâm, giống như muốn tìm kiếm một điểm tựa, thất thanh khóc nức nở: "Lâm Tây... Là ông ngoại của em, cây dù mà ông ấy cho em, trước đây ông đã đích thân đưa cho bà ngoại."
 
Một trận gió thổi tới, cây dù màu xanh đậm lăn một vòng trên mặt đất, dừng lại dưới cây liễu ở đầu cầu.
 
Không biết khiếp sợ do chuyện mới nghe được, hay là vì trong lúc vô tình Hạ Ngữ Băng đã quá thân thiết mà ngỡ ngàng luống cuống, Lâm Kiến Thâm cũng không đi lấy cây dù đã bị gió thổi đi, mặc cho đôi tay trống trơn, cuối cùng từ từ nâng tay lên, vuốt ve bờ vai Hạ Ngữ Băng như đang an ủi.
 
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Mái tóc bị nước mưa làm ướt đẫm dính chặt vào mặt, Lâm Kiến Thâm tỉnh táo mở miệng hỏi.
 
Hạ Ngữ Băng giơ bàn tay đang nắm chặt lên, một lát mới mở từng ngón tay ra, lộ ra một bức ảnh chụp nhàu nát và ướt sũng.
 
Một phụ nữ có thai tóc ngắn ngang tai, cây dù thêu hoa sen... Chỉ một cái nhìn này, Lâm Kiến Thâm đã hiểu tất cả.
 
"Bà ngoại đợi ông ấy hơn bốn mươi năm, đến chết cũng không biết rằng, người mà bà chờ là một yêu quái." Hạ Ngữ Băng nấc lên, nói từng câu từng chữ: "Anh, anh có biết hơn bốn mươi năm đối với con người mà nói, có ý nghĩa như thế nào không?"
 
Lâm Kiến Thâm nhớ lại hơn ba năm trước, Lâm Tú Anh thường ngồi trên chiếc ghế mây trong sân, ngây người nhìn con đường quanh co ở phương xa, ánh mắt trầm xuống, khẽ nói: "Tôi biết."
 
"Tại sao? Vừa nãy ông ấy vẫn nói chuyện với em, tại sao bây giờ lại không chịu ra gặp em?" Cả người Hạ Ngữ Băng run lên, đôi mắt đỏ bừng, cô nói: "Ông ấy bỏ bà ngoại và mẹ..."
 
"Hạ Ngữ Băng, em đừng khóc." Lâm Kiến Thâm giơ tay lên lau mặt cho cô, nước mắt và nước mưa đã hòa vào nhau, có lau thế nào cũng không hết, anh buông tiếng thở dài, đứng lên nhặt cây dù trên mặt đất, che lên đỉnh đầu Hạ Ngữ Băng lần nữa, nói với cô: "Có lẽ, ông ngoại em không phải là không muốn gặp em, mà là không thể."
 
Linh lực của con thủy yêu kia đã suy yếu đến mức gần như không còn, mỗi một lần cưỡng ép hiện nguyên hình đều hao tổn rất nhiều nguyên khí, trong thời gian ngắn không thể tụ lại linh khí, phải chờ một trận mưa lớn tới.
 
Lâm Kiến Thâm nói chậm lại: "Em về trước đi." Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Tôi đảm bảo, đợi cơn mưa tiếp theo tới, hai người sẽ có thể gặp lại."
 
Anh lúng túng trúc trắc khuyên nhủ, rõ ràng cho thấy anh rất ít khi an ủi người khác, nhưng ánh mắt thành khẩn kiên định, có khả năng làm cho người khác tin phục. Đáy lòng cuồn cuộn dần bình tĩnh trở lại, lý trí dần trở về, Hạ Ngữ Băng cảm thấy mình không quan tâm gì mà chạy vào màn mưa như thế quả thật là quá kích động rồi.
 
Cuộc sống không phải như đóng phim thần tượng, cô làm như vậy ngoại trừ gây phiền phức cho mình và người khác thì có ích lợi gì đây?
 
Khi tỉnh táo lại, Hạ Ngữ Băng ngắm nhìn dòng nước cuồn cuộn dưới cầu, cuối cùng kiên quyết lau nước mắt, nghẹn ngào: "Vâng."
 
Sau khi về đến nhà không lâu, Hạ Ngữ Băng liền sốt cao, bọc chăn mỏng ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, cứ như vậy đến tối mà vẫn không thấy hạ sốt.
 
Mưa đã tạnh hoàn toàn, không khí ẩm ướt làm cho ngọn đèn trở nên mơ hồ. Lâm Kiến Thâm nhíu mày cầm thuốc viên và thuốc pha nước đặt mạnh lên tủ đầu giường của cô, rồi khoanh tay đứng lui sang một bên, ánh mắt nặng nề nhìn cô chằm chằm, không biết là đang suy nghĩ gì nữa.
 
Bởi vì xông bừa ra trời mưa nên mới bị sốt rồi cảm, Hạ Ngữ Băng tự cảm thấy xấu hổ, giùng giằng đứng lên, nghiêm chỉnh uống thuốc. Dù cho thuốc đắng có thể nghẹn chết người, cô cũng không dám nói thêm cái gì, rồi lại bò vào trong chăn nằm xuống đàng hoàng.
 
Ly thủy tinh còn lưu lại cặn thuốc màu nâu, lẳng lặng nằm trên đầu giường, Lâm Kiến Thâm cũng không lấy lại, đứng tại chỗ khoanh tay như trước.
 
Hai người không ai nói chuyện, chỉ có tiếng ho khan bị nén lại thỉnh thoảng vang lên, đánh vỡ đêm yên lặng, có chút lúng túng.
 
"Anh..."
 
"Tôi..."
 
Hai người đồng thời lên tiếng, lại đồng thời câm miệng.
 
Hạ Ngữ Băng ho khan một tiếng: "Anh nói trước đi."
 
"Thân thể của em, vẫn luôn kém như vậy sao?" Lâm Kiến Thâm hỏi.
 
"Hả?" Hạ Ngữ Băng không ngờ anh sẽ hỏi vấn đề này, sợ run một hồi mới nói: "Vâng, từ nhỏ thân thể của mẹ em đã không tốt, có lẽ em giống bà."
 
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lâm Kiến Thâm trầm mặc một hồi, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp.
 
"Làm sao vậy?" Hạ Ngữ Băng cười cười, giọng vờ như buông lỏng: "Nhắc đến mới nhớ, em cũng coi như là một phần tư yêu quái nhỉ, sao thân thể lại kém như vậy chứ? Nếu có thể giống như anh thì tốt rồi."
 
"Con của yêu và người..." Nói được một nửa, Lâm Kiến Thâm chợt ngậm miệng. Câu sống không lâu đánh một vòng tại cửa miệng, rồi lại bị nuốt xuống.
 
Vẫn không nên cho cô biết thì hơn.
 
"Con của yêu và người thế nào?" Hạ Ngữ Băng cũng không biết nội tình, ánh mắt sáng lên, khàn khàn truy hỏi: "Hỗn huyết giữa người và yêu có đặc biệt lắm không? Nhưng mà trước đây nhìn mẹ cũng giống như một cô gái bình thường, ngoại trừ thân thể yếu đuối một chút thì hình như không có gì đặt biệt cả."
 
"Không có gì." Lâm Kiến Thâm khom người, lấy ly thủy tinh không trên đầu giường cô đi.
 
Hạ Ngữ Băng thay đổi tư thế, nằm nghiêng, khụt khịt cái mũi bị nghẹt, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Hết mưa rồi, khi nào mới có một trận mưa lớn đây?"
 
Lâm Kiến Thâm nhìn theo tầm mắt của cô, bầu trời đêm màu xanh đen, tinh thuần giống như hắc diệu thạch (đá vỏ chai).
 
"Đợi đến khi em hạ sốt, trời sẽ mưa." Anh nói.
 
Hạ Ngữ Băng bật cười: "Anh đừng đùa em. Trời mưa và em hạ sốt có liên quan gì nhau?"
 
"Tôi nói có liên quan thì có liên quan." Lâm Kiến Thâm lạnh lùng mà cường ngạnh nói, rồi anh xoay người đi ra ngoài, khép cửa phòng lại.
 
Ban đêm trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, dường như Hạ Ngữ Băng lại nghe thấy tiếng vỗ cánh và gió thổi quen thuộc, cô mở mắt ra, vừa vặn thấy một bóng đen xẹt qua ngoài cửa sổ, bay về phía núi sâu.
 
...
 
Lâm Kiến Thâm liệu sự như thần, sau khi ngủ dậy, Hạ Ngữ Băng quả nhiên hạ sốt, chỉ còn hơi nghẹt mũi và ho khan. Đi xuống lầu, trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm của cháo, cô túm mái tóc đang xõa lại rồi buộc lên cao thành đuôi ngựa nhưng khá lỏng lẻo, nói bằng giọng mũi: "Thật là ngại quá, đã nói em phụ tránh ngày ba bữa, cuối cùng còn làm phiền anh."
 
Lâm Kiến Thâm múc cháo, hỏi cô: "Hạ sốt rồi hả ?"
 
"Vâng, không sao." Hạ Ngữ Băng đi tới phòng bếp rửa tay.
 
Lâm Kiến Thâm đứng ở sau lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Ban ngày ngủ nhiều một chút, mười giờ tối theo tôi đi vào núi."
 
"Hả?" Hạ Ngữ Băng sững sờ: "Đi làm gì?"
 
Lâm Kiến Thâm không nói nữa. Câu trả lời này, mãi đến mười giờ tối mới được công bố.
 
Cuối tháng tám, gió đêm đã hơi lạnh, Lâm Kiến Thâm dẫn Hạ Ngữ Băng đi tới đầu nguồn suối: Nơi có đại thụ che trời, có một thác nước nhỏ được cây cỏ bao phủ, dưới thác nước là một hồ nước xanh biếc, ánh nước màu bạc dập dờn dưới ánh trăng.
 
Hồ nước sâu không thấy đáy, chính là đầu nguồn của con suối.
 
"Em ở đây chờ tôi một lát." Nói xong Lâm Kiến Thâm đưa cây dù đen cho cô, ra lệnh: "Bung dù."
 
"Hả?" Hạ Ngữ Băng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nghi ngờ hỏi: "Nhưng trời đâu có mưa, tại sao phải bung dù?"
 
"Đợi rồi sẽ biết." Lâm Kiến Thâm cứng rắn đưa cây dù đen cho cô, yên lặng một lát lại nói: "Quay lưng lại, không được nhìn lén."
 
Hạ Ngữ Băng lòng đầy nghi hoặc, nhưng giọng của Lâm Kiến Thâm quá cương quyết, căn bản không cho cô cơ hội chất vấn, cô không thể làm gì khác hơn là nghe theo, xoay người ngây ngẩn nhìn ánh nước dập dờn.
 
Phía sau vang lên tiếng ồn ào, Hạ Ngữ Băng dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, không biết Lâm Kiến Thâm đang chơi trò gì.
 
Cuối cùng cô không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ đang cuồn cuộn trong tim phổi, cô bung dù, len lén xoay nửa khuôn mặt--
 
Lâm Kiến Thâm để trần, quần áo được gấp gọn gàng để trên tảng đá, anh khom lưng, tấm lưng thon dài rắn chắc tạo ra độ cong đẹp mắt, múi cơ bụng rõ ràng, ngón tay thon dài đang cầm quần trong kéo xuống, hình như muốn cởi ra.
 
Hạ Ngữ Băng hít thở không thông.
 
Lâm Kiến Thâm phát hiện cô nhìn lén, chợt đứng thẳng người, đôi tai lập tức đỏ ửng lên vì xấu hổ: "Em!"
 

Hạ Ngữ Băng nhanh chóng quay đầu, lẩm nhẩm sắc tức là không, không tức là sắc, cảm giác như mình là Ngưu Lang đang nhìn lén Chức Nữ tắm rửa.
 
Lâm Kiến Thâm đi vào trong rừng cây, đề phòng cô như đề phòng cướp vậy. Không lâu sau, gió chợt nổi lên, Hạ Ngữ Băng suýt nữa bị thổi vào hồ nước, cô vội vàng lui về sau vài bước, khi nhìn lại chỉ thấy một bóng mờ to lớn bao phủ mình, một con rồng lớn màu đen chậm rãi mở cơ thể ra, vươn đôi cánh, ngửa đầu phun ra một làn sương, phát ra tiếng rồng ngâm hùng hồn...
 
"Lâm Kiến Thâm!" Hạ Ngữ Băng kinh ngạc nhìn anh hiện nguyên hình: "Sao anh lại..."
 
Lá cây khắp núi bị gió thổi xào xạc, Lâm Kiến Thâm hóa rồng tất nhiên không nghe thấy tiếng la nhỏ bé của cô, vung đôi cánh bay thẳng tới chân trời.
 
Hạ Ngữ Băng thấy mây mù ngưng tụ với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, Ứng Long uốn lượn giữa đám mây màu đen được ngưng tụ, nuốt mây phun sương, gọi gió hô mưa, không lâu sau sấm chớp rền vang, từng hạt mưa như hạt đậu rơi xuống.
 
"Anh đây là... Đang gọi mưa?" Hạ Ngữ Băng bỗng nhiên hiểu ra, tối hôm qua Lâm Kiến Thâm nói "Chờ em hạ sốt, trời sẽ mưa" là có ý gì rồi!
 
Thật là lợi hại, lại có chút cảm động!
 
Mưa rơi càng ngày càng nhanh, càng lúc càng lớn, chằng chịt rơi vào trong hồ nước, văng lên bọt nước thật nhỏ. Tiếng mưa này tựa hồ phá vỡ sự yên tĩnh của hồ nước, đánh thức thủy yêu thần bí đang ngủ say...
 
Ùng ục ùng ục --
 
Hồ nước dậy sóng, con sóng kia càng lúc càng lớn, có vật gì đó đang di chuyển dưới mặt nước, tạo thành một cái bóng dày đặc.
 
Hạ Ngữ Băng cũng không kịp thưởng thức tư thế oai hùng của Lâm Kiến Thâm, vội nắm chặt cán dù lui về phía sau một bước.
 
Ầm --
 
Bóng đen dưới nước đong đưa đuôi cá, chậm rãi nổi lên mặt nước.
 
Đầu tiên Hạ Ngữ Băng thấy một cái đầu người ướt nhẹp, khuôn mặt tái nhợt mà anh khí, tiếp theo là bộ ngực trần trụi rắn chắc trắng như ngọc... Mặc dù thứ này có vây tai trong suốt, nửa đoạn thân thể còn ngâm trong hồ nước, dưới thắt lưng còn có lớp vảy rậm rạp chằng chịt màu xanh đậm, nhưng Hạ Ngữ Băng vừa liếc mắt là có thể nhận ra, đây là Lâm Tây.
 
Ông ngoại yêu quái của cô.
 
"Ông ngoại..." Cô nhìn yêu quái nửa người nửa cá kia, thì thào mở miệng, rõ ràng là có trăm vạn lời muốn nói, nhưng đến bên miệng lại biến thành một câu mang theo tiếng khóc nức nở: "Tại sao ông không về thăm bà ngoại một lát?"
 
Trong đêm mưa đặc biệt này, tất cả bi thương đều được khuếch đại, chờ đợi ngọn nguồn bí ẩn được công bố.
 
"Con à, ông vẫn luôn ở bên cạnh bà ấy."
 
Khuôn mặt tái nhợt của Lâm Tây nổi bật dưới ánh trăng, như là vừa chạm vào cảnh mộng đã vỡ nát, một lúc sau, môi ông lay động, ghé vào tảng đá bên bờ ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ ửng: "Chỉ là thật lâu trước đây, bà ấy đã không còn nhìn thấy ông nữa."
 
...
 
Đoạn này hài quá nên edit để mọi người đọc.
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 
 
Hạ Ngữ Băng: Ông ngoại ông ngoại, ai là cô gái đáng yêu nhất trên thế giới này?
 
Ông ngoại: Mẹ con.
 
Hạ Ngữ Băng: . . . anh anh. (Tiếng chim kêu nha)
 
Lâm Kiến Thâm: Đừng nghe ông ta, em đẹp nhất!."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.