16.
Phiên ngoại sau khi kết hôn:
“Tống Vũ Ninh, sao con không làm bài tập!”
“Là bố nói có thể không cần làm ạ, bố bảo hồi trước bố không bao giờ làm bài tập.”
?!
Tôi cảm thấy tức đến đau đầu.
“Tống Dập, anh lại đây cho em!” Tôi tức giận nhìn anh, “Là anh bảo con bé không cần làm bài tập?”
Vẻ mặt Tống Dập khó tin, giống như nghe thấy chuyện gì rất hoang đường, “Anh không có nói lời này đâu đấy.”
Tống Vũ Ninh giận dỗi giậm chân, khuôn mặt nhỏ bé sôi sục: “Nói dối, hôm qua bố đã bảo thế.”
“Bố là người ba phải, mỗi lần nhìn thấy mẹ liền không dám phản kháng. Con không thể ở lại cái nhà này nữa, con muốn bỏ nhà ra đi.” Con bé bĩu môi, đeo cặp lên lưng, giả vờ bỏ đi.
Tôi cứ im lặng nhìn, hơi buồn cười.
Tống Dập lo lắng, chuẩn bị đi dỗ dành nhưng không dám.
Thấy không ai để ý, con bé bắt đầu xuống nước: “Á, ngoài trời đổ mưa rồi, vậy ngày mai con hãy đi vậy! Bố ơi, bài tập của con đâu, cô giáo bảo phải nộp lại, con làm bài tập đây.”
“Cục cưng, bố giúp con tìm.” Tống Dập nhìn Tống Vũ Ninh tìm tới tìm lui, vẻ mặt xót xa.
Con bé cầm bút, trông rất đáng thương: “Mẹ ơi, con đói.”
Ấy, hai bố con nhà này.
17.
Phiên ngoại Tống Dập:
Thời cấp ba, em ngồi trước tôi.
Ở phía sau nên tôi chỉ có thể nhìn thấy bím tóc đuôi ngựa cao cao của em, và cái gáy trắng tinh. Đôi khi tôi phải nghiêng người nới có thể nhìn thấy góc nghiêng xinh đẹp của em.
Trên lớp em luôn nghiêm túc, ngồi ngay ngắn, chưa từng quay đầu. Tôi lại muốn nhìn em, chỉ có thể ở phía sau làm vài động tĩnh để thu hút sự chú ý từ em.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt bất lực và ấm ức của em khi nhặt bút giúp tôi, tôi đều nhịn không được mà trêu em.
Tôi thật sự rất thích em, thế nên khi thấy em đứng trong đội cổ động viên của lớp ba, tôi ghen đến phát điên.
Khi đó tôi đã chơi không hề nể mặt lớp ba, ngay cả bọn Lý Bác cũng giật mình.
Em nhìn thấy tôi liền chạy, tôi không thể nhịn được mà đuổi theo.
Ở cầu thang đó, tôi không thể kiềm chế mà hôn em.
Mấy ngày sau đó, tôi luôn hối hận.
Nếu hôm đó không hôn em thì chúng tôi vẫn còn có thể vui vẻ với nhau, tôi vẫn có thể mượn cớ làm rơi bút để ngắm nhìn em.
Khoảng thời gian đó em luôn trốn tránh tôi, tôi giả vờ nằm trên bàn ngủ, nhưng thật ra mỗi động tĩnh của em tôi đều có thể lắng nghe.
Thế nên khi nghe thấy em bảo Tống Kế Dương giúp mình thay nước mới giận như thế, xém chút đã lật ngược bàn lên.
Nhưng tôi biết em không thích tôi, thế nên không có tư cách để giận dỗi, chỉ lặng lẽ đi thay bình nước giúp em.
Sau đó khi Đường Đường nói em cũng thích tôi, tối hôm đó tôi vui mừng đến mất ngủ, cứ ở trong phòng cười ngốc nghếch.
Sáng hôm sau, bố nói tôi điên rồi, muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.
Haha, Đường Đường nói em ấy thích tôi!
Tên Tống Kế Dương này không tốt lành gì, ánh mắt của hắn khi nhìn Đường Đường giống hệt ánh mắt của tôi ngày đó, nhưng đáng tiếc Đường Đường không nhận ra, cũng giống như khi đó em không nhận ra tâm tư của tôi.
Tôi dẫn dắt lớp thay em, em dạy tôi làm bài.
Trong phòng học tối tăm, tôi ở trước mặt mọi người lén hôn em.
Những ngày tháng học cấp ba tôi thấy hạnh phúc nhiều hơn là cực khổ.
Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi như thế.
Kẻ đê tiện đó!
Khi nghe Đường Đường khóc, tôi điên cuồng phá cửa.
Tôi không nhớ mình đã đánh tên đó bao nhiêu đấm, nghe tiếng khóc của Đường Đường tôi mới dừng lại, chuẩn bị đến ôm em.
Cũng chính lúc đó, mới khiến hắn có cơ hội đánh lén.
Tôi rất hối hận vì cái xoay người ngày đó, khiến cho Đường Đường của tôi chịu đau đớn như vậy.
Thấy em đau đến hôn mê, tôi cảm thấy tim mình như rỉ máu, tôi tình nguyện là người bị đánh.
Khi đó tôi đã thề, nhất định phải bảo vệ cô gái này thật tốt, không thể để cô ấy tổn thương nữa.
Học viện cơ điện nhiều nam sinh thật đấy, tôi cảm thấy cứ tiếp tục thế này, không đề phòng nổi!
Thế nên, tôi chỉ có thể dùng hôn nhân để trói buộc Đường Đường.
Cũng may, tôi đã thành công.
Hừ, tôi và Đường Đường bây giờ là quan hệ được quốc gia bảo vệ đấy.
18.
Phiên ngoại Tống Kế Dương:
Hôm đó, Thẩm Đường bảo tôi giúp cô ấy thay bình nước.
Thấy dáng vẻ yên tĩnh và ngoan ngoãn của cô ấy, không biết tại sao, tim tôi đập rất nhanh, không dám dối diện với ánh mắt của cô ấy.
Lần thay bình nước đó, tôi nghĩ nó là bắt đầu, hoá ra là chưa bao giờ bắt đầu.
Bố mẹ đều không hiểu tại sao tôi lại kiên trì thi đỗ trường đại học ở phương Bắc, rõ ràng chuyên ngành tôi chọn thì trường ở phương Nam sẽ thích hợp hơn.
Tôi cũng không biết mình đang cố chấp vì điều gì, tôi luôn cho rằng mình và Tống Dập là quan hệ cạnh tranh công bằng, lại không ngờ thật ra vừa bắt đầu đã thua rồi.
Cô ấy mắng Tống Dập, trông như đang nói thay tôi, nhưng người sáng suốt vừa nhìn vào liền biết. Tôi chỉ có thể nuốt cay đắng vào lòng.
Tối hôm đó, tôi nhìn thấy rồi, Tống Dập hôn cô ấy.
Về sau, tôi không còn hỏi bài cô ấy nữa, cũng không còn cố chấp đến phương Bắc.
Thật ra, thất tình cũng chẳng sao,
Giống như lá rẻ quạt rơi vào mùa thu cũng là một loại vẻ đẹp.
Chỉ là, từ đầu chí cuối chính là vở kịch một vai, cuối cùng cũng nên hạ màn rồi.