Bán Tiên

Chương 56: Báo thù rửa hận




Lung lay sắp đổ, Trình Sơn Bình chống đỡ và vách động, nhưng chống không được, theo vách động chầm chậm trượt xuống, cũng gắng sức quay đầu nhìn tới, thân kiếm nhiễm máu xuyên ra trước ngực y.

Ánh mắt y đảo qua mấy người, cuối cùng dừng lại tại trên người Dữu Khánh, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, thật hận, ngồi ở trên mặt đất, kéo dài hơi tàn, khóe miệng bắt đầu trào máu.

Ba người Thiết Diệu Thanh cũng chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Dữu Khánh, chỉ thấy trên tay Dữu Khánh đã trống không rồi, vỏ kiếm treo trên eo cũng trống không, cây kiếm khắc họa hình vẽ lên mặt đất đã biến mất khỏi tay hắn.

Dù cho không nhìn thấy, chỉ dựa vào thính giác ba người cũng có thể phát giác được là ai động thủ, chỉ là không thể tin được mà thôi, muốn tận mắt xác nhận một cái.

Dù cho tận mắt nhìn thấy rồi, ba người cũng khó thể tin được tên thí sinh sắp vào kinh thành đi thi này lại đột nhiên sát nhân, hơn nữa còn là ngay trước mặt bọn họ.

Dữu Khánh không giao lưu ánh mắt với ba người, hai tay chậm rãi khoanh tại trước bụng, mặt không biểu tình, giống như không có quan hệ gì với hắn.

Hắn sở dĩ ngay từ đầu không nói ra việc Trình Sơn Bình là nội gian, là bởi vì không dám đảm bảo nói ra thì bọn họ có thể tin, dù sao mình cũng chỉ là ngoại nhân.

Cũng không dám đảm bảo khi nói ra thì bọn họ có thể sẽ không chế Trình Sơn Bình, nếu những người này không trước tiên khống chế Trình Sơn Bình, đối diện việc bị lên án, Trình Sơn Bình không thừa nhận chỉ là thứ yếu, một khi hắn lên án làm chọc giận Trình Sơn Bình, hắn nhưng không phải là đối thủ của Trình Sơn Bình.

Thực lực giữa hắn và Trình Sơn Bình khác biệt cách xa, địa vị hai người cũng không tương xứng, đó là then chốt nhất.

Hắn chính là muốn mượn tay những người này khống chế Trình Sơn Bình, chính là muốn mượn tay những người này khiến Trình Sơn Bình mất đi năng lực phản kháng, nếu không làm được như thế thì làm sao có thể báo thù rửa hận?

"Ngươi làm gì vậy?" Thiết Diệu Thanh bộc phát tiếng gào thét với hắn, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới vị này sẽ nuốt lời.

Tôn Bình phu phụ đã song song sải bước vọt đến bên cạnh Trình Sơn Bình, đỡ người.

Dù sao đã kết giao nhiều năm, vô ý thức muốn cứu chữa, nhưng phát hiện là sát chiêu chí mạng, một kiếm xuyên tim, đã không cứu được, kiếm vừa nhổ ra thì lập tức sẽ chết đi, tròng mắt đang xoay chuyển, thân thể run nhè nhẹ, khí tức rất nhanh yếu ớt.

Ngồi xổm trên đất, Tôn Bình ngẩng đầu lên, lắc đầu với Thiết Diệu Thanh.

Thiết Diệu Thanh lập tức không khống chế được tâm tình, gào lền gần như bệnh tâm thần, "A Sĩ Hành, ngươi đã nói tha cho hắn một mạng, vì sao nuốt lời?"

Dữu Khánh dùng ánh mắt hơi đối nghịch nhìn nàng rồi không để ý tới nữa, mà quay đầu lại nhìn về phía Tôn Bình, "Tôn chưởng quỹ, ta với hắn không oán không cừu, vừa gặp mặt hắn đã muốn giết ta, là ta mạng lớn mới tránh thoát một kiếp. Về sau vẫn không chịu bỏ qua, nhiều lần muốn đẩy ta vào chỗ chết, chỉ là không thể dễ dàng đạt được mà thôi. Lần này nếu như ta không phát hiện ra, nếu bọn ta rơi vào trên tay Giám Nguyên trai, ngươi cho rằng hắn có thể không oán ta không, ngươi cho rằng hắn có thể để cho ta sống thoải mái hay không?

Việc đã đến nước này, vì giúp các ngươi, ta đã làm hỏng chuyện tốt của Giám Nguyên trai, với Giám Nguyên trai mà nói, hắn cũng đã bộc lộ ra rồi, ta không biết còn có giá trị lợi dụng hay không. Nếu như buông tha hắn... Có lẽ hắn sẽ không oán các ngươi, vậy các ngươi không ngại đoán thử xem, hắn có oán ta hay không? Vạn nhất Giám Nguyên trai giết chết mẫu thân của hắn, cừu hận này liền lớn rồi, ta cũng không muốn lâu ngày phải đề phòng một cừu nhân như thế.

Thả hắn đi, dù cho hiện tại chúng ta thoát thân, vẫn còn có hắn, nếu hắn giúp Giám Nguyên trai chặn chúng ta lại, ngươi xác định các ngươi có thể thuận lợi trở về U Giác Phụ không? Hắn quá lý giải các ngươi! Các ngươi có thể không quan trọng, nhưng ta còn muốn sống vào kinh thành đi thi. Tôn chưởng quỹ, hắn vốn luôn muốn giết ta, chỉ là không thể đắc thủ, trái lại rơi vào trong tay ta. Tôn chưởng quỹ, thỉnh ngài cho ta một cái lí do không giết hắn!"

Tôn Bình lập tức chíu chặt trán, trầm ngâm không nói.

Giận dữ đến mức gần như muốn động thủ, Thiết Diệu Thanh gào lên lí do, "Ngươi đã nói cho hắn một con đường sống!"

Dữu Khánh: "Ta nói chính là lão bản nương nguyện cho hắn một con đường sống, nhưng ta cũng không có nói bản thân ta sẽ cho hắn một con đường sống!"

Tận mắt nhìn thấy ông bạn già lâu năm tắt thở trong lòng mình, lại nghe hung thủ đang cững từ ngụy biện, Chu Thượng Bưu đỏ mắt, lắc mình lao tới Dữu Khánh.

Tôn Bình cả kinh, theo sát lao ra, một tay kéo trượng phu của mình lại.

Mà một tay của Chu Thượng Bưu thì đã chụp lấy y phục trước ngực Dữu Khánh, rống giận: "Tiểu tặc, ngươi có tin ta giết chết ngươi hay không?"

Tôn Bình lại chụp một tay, bắt lấy cổ tay đang gồng lên của gã, quở trách: "Buông tay!"

Nàng không biết đã bắt được con Hỏa Tất Xuất thứ ba rồi, nàng vẫn còn tương đối bình tĩnh.

Chu Thượng Bưu mắt đỏ ngầu, lại không chịu thả, chết sống túm chặt không buông, thở hổn hển, hiếm thấy mà không có nghe lời thê tử nói.

Dữu Khánh thản nhiên nói: "Nếu là Trình Sơn Bình chưa chạm mặt với người của Giám Nguyên trai, ta tin ngươi dám giết ta, nhưng mà đã chạm mặt, ngươi đoán xem Trình Sơn Bình có đem việc nơi đây có ba người được Ti Nam phủ hộ tống nói cho Giám Nguyên trai hay không? Nếu như ta chết tại trong tay các ngươi, Giám Nguyên trai chỉ sợ cầu còn không được, khiến các ngươi làm cái gì các ngươi phải làm gì cái đó, bảo các ngươi giao Hỏa Tất Xuất ra các ngươi phải ngoan ngoãn giao ra, các ngươi không dám không theo!"

Sau khi nhận thấy được Trình Sơn Bình là nội gian, xác nhận hắn cùng với cửa hàng khác có cấu kết, hắn thì đã có biện pháp đưa mình vào thế bất bại.

Ở mức độ nào đó mà nói, A Sĩ Hành dám để cho hắn mạo hiểm đi thi thay cũng không phải không có nguyên nhân, đó là lý giải hắn. .

"Ngươi..." Chu Thượng Bưu giận không thể át.

Tôn Bình vận công gỡ bàn tay gã ra, thuận tay đem gã kéo ra, "Cút sang một bên đi!"

Thiết Diệu Thanh nhìn chằm chằm Dữu Khánh, giọng căm hận nói: "Ngươi đã sớm biết rõ hắn là nội gian, ngươi căn bản không phải muốn khống chế hắn để xác định cái gì, mà là muốn mượn tay ta khống chế hắn để cho ngươi dễ dàng động thủ, ngay từ đầu ngươi đã muốn mượn tay ta để giết chết hắn!" Lúc này, cuối cùng nàng đã minh bạch dụng ý của Dữu Khánh.

Dữu Khánh bình tĩnh nói: "Thà rẳng bảo vệ kẻ phản bội, dù cho có thể xuất hiện uy hiếp chí mạng, cũng muốn tiếp tục sai lầm! Nếu sớm biết lão bản nương là không phân đúng sai như vậy, không niệm công của ta, trái lại chỉ trích ta sai, ta rất có thể chẳng nói gì cả, rất có thể đầu nhập vào bên Giám Nguyên trai, bên mà thực lực càng mạnh hơn, các ngươi có thể mang Hỏa Tất Xuất về hay không cùng lại có quan hệ gì với ta?

Ta thậm chí còn có thể âm thầm phá lớp cửa sổ giấy để cùng Trình Sơn Bình thông đồng làm bậy, cùng nhau hãm hại các ngươi. Làm như vậy, Giám Nguyên trai vừa có thể được đến Hỏa Tất Xuất, Trình Sơn Bình cũng có thể tiếp tục tại bên cạnh ngươi làm nội gian, tiếp tục mưu đồ của hắn, thật tốt bao nhiêu, ta cũng không phải là loại người như vậy từ trong ra ngoài!" Trong lời nói thể hiện ra sự châm biếm rất rõ ràng.

Tôn Bình nhấc tay ra hiệu ngừng lại, để cho hắn không cần nói tiếp, quay sang khuyên Thiết Diệu Thanh vố tâm tình đang kích động, "Tiểu thư, lão Trình xem như là tự làm bậy, việc đã đến nước này, không bằng nén bi thương, vả lại suy nghĩ vì người sống người. Tiểu thư, Đông gia vẫn còn chờ chúng ta cứu mạng."

Ngụ ý là tìm việc được con Hỏa Tất Xuất thứ ba còn phải dựa vào Dữu Khánh, trước mắt vẫn phải nghĩ biện pháp thoát khốn.

Dữu Khánh cũng không nói ra việc đã bắt đủ Hỏa Tất Xuất, để Thiết Diệu Thanh tự xem mà làm. Nếu là trong lúc nhất thời qua không được cửa này, nếu thật sự phải đem người Giám Nguyên trai dẫn tới, vậy thì hắn cũng sẽ không quản những người này chết hay sống, cũng quản không được, trước tiên chỉ lo chạy thoát cho bản thân mình.

"Tiểu thư, lão Trình đã thừa nhận rồi, người của Giám Nguyên trai đang mai phục bên ngoài. Bây giờ thoát thân mới là hàng đầu..."

Tôn Bình thầm thì khuyên bảo một lúc, tâm tình Thiết Diệu Thanh mới dần dần nhẹ nhõm trở lại, tình thế mạnh so với người, xác thực là lửa cháy đến nơi, nàng chỉ có thể cố nén tâm tình hỏi: "Trước đó ngươi nói có biện pháp thoát thân, có phải là thật?"

Có biện pháp thoát thân? Tôn Bình lập tức nhìn Dữu Khánh chăm chú. Đây chính là vấn đề nàng sốt ruột nhất hiện tại.

Dữu Khánh: "Biện pháp tự nhiên có, nhưng thái độ của ngươi rất dọa người, hiện tại ta sợ ngươi sẽ qua sông dỡ cầu."

Tôn Bình than thở: "A Sĩ Hành, ngươi là người thông minh, ngươi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, Giám Nguyên trai đã biết rõ thân phận của ngươi, chúng ta sẽ không động ngươi."

Dữu Khánh chờ chính là những lời này, không nói hai lời, đi tới bên cạnh thi thể Trình Sơn Bình, cúi người cầm chuôi kiếm cắm ở trên thi thể, nhớ tới hình ảnh vị này giơ chân đạp mặt mình đè trên mặt đất, cũng nghĩ tới tình hình thiếu một chút đã bị cắt đứt cổ, khóe miệng hiện lên nét cười nhạt, trong lòng thả một câu nói: Cho rằng Linh Lung quan ta ít người liền dễ bắt nạt hay sao?

Rút kiếm khỏi thi thể, trọng kiếm trở vào bao, tiếp đó nửa ngồi xổm bên cạnh thi thể, đưa tay vào trong y phục Trình Sơn Bình tìm tòi một hồi, tìm về các loại vật phẩm Điểm Yêu lộ, Hồng tơ của mình, đem tất cả nhét vào trong người.

Ngay cả người chết cũng không buông tha, Chu Thượng Bưu bị hành động của hắn làm cho xù lông lên rồi, nhưng mà còn chưa có mở miệng thì lại bị Tôn Bình đưa tay cản lại. Tôn Bình thở dài đối với gã lắc đầu, đều đã như vậy rồi, tiếp tục phân cao thấp với tên đó là không tốt.

Đồ vật tới tay, ngân phiếu tựa hồ còn nhiều thêm không ít, Dữu Khánh cũng không có kiểm kê ngay trước mặt mọi người, dù sao tay cảm giác rất dày, nhanh chóng nhét vào trong người mình, sau khi đứng dậy còn nói với ba người đang nhìn mình chằm chằm: "Trước hết nói rõ ràng, thứ ta cầm về là đồ vật của chính ta, là những thứ lúc trước hắn cướp đi từ trên người ta."

Nếu không phải bởi vì gia sản lớn nhất đời này nằm tại trên tay Trình Sơn Bình, cục diện vị tất sẽ nháo thành như vậy.

Ngay từ đầu khi phát hiện Trình Sơn Bình là nội gian, lúc đầu hắn không rõ ràng phía sau Trình Sơn Bình là thế lực nào, cũng không dám dễ dàng đắc tội. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là âm thầm vạch trần cho đám người Thiết Diệu Thanh biết, sau đó bất động thanh sắc mà mượn cớ rời khỏi Trình Sơn Bình, một nhóm người sau khi tách khỏi Trình Sơn Bình thì lập tức chạy lấy thân.

Nhưng mà nghĩ đến phần lớn gia sản của mình đều nằm trong tay Trình Sơn Bình, lại thêm có oán cừu lúc trước, không lấy lại công đạo thật sự là nuốt không trôi cơn tức này, cho nên mới sẽ như thế.

Tôn Bình phớt lờ một màn trước mắt, tận lực tâm bình khí hòa nói: "Ngươi thật sự có biện pháp thoát thân?"

Đã cầm về được tài vật của mình, trong lòng Dữu Khánh thư thái không ít, liếc mắt nhìn Thiết Diệu Thanh đang im miệng không nói, nói ra: "Nguyện ý nghe ta, ta liền có biện pháp, không nguyện ý nghe thì không biện pháp."

Tôn Bình than thở: "Đều đã như vậy rồi, ngươi nói mau đi."

Dữu Khánh nghiêng đầu ra hiệu cho nàng và Chu Thượng Bưu, "Phu thê các ngươi đi ra ngoài động, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi gần đó chém một thân cây đưa vào."

Tôn Bình nghi hoặc, "Còn cần chặt cây? Có ý gì? Còn phải tại đây bắt Hỏa Tất Xuất hay sao?"

"Khi trở lại các ngươi tự nhiên sẽ minh bạch." Dữu Khánh dứt lời liền không tiếp tục hé răng, người cần phải nôn nóng thì không nôn nóng, hắn có gì phải nôn nóng.

Trong lòng thầm nói, tướng mạo cho dù xinh đẹp dễ nhìn cũng không phải của ta, cần phải nhìn xem sắc mặt của ngươi sao?

Tôn Bình lập tức bị hắn làm cho gấp gáp nôn nóng rồi, đang muốn hỏi tiếp, Thiết Diệu Thanh cuối cùng đã mở miệng, "Làm theo lời hắn nói đi, đã bắt được con Hỏa Tất Xuất thứ ba rồi, tạm thời đặt ở trong địa đạo."

"Đã bắt được rồi?" Tôn Bình phu phụ đồng thanh hỏi, đồng thời ngây ngẩn cả người, ánh mắt song song chuyển từ trên mặt Thiết Diệu Thanh sang mặt Dữu Khánh, vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Không tiếp tục hỏi nhiều nữa, Tôn Bình phất tay ra hiệu cho trượng phu, cùng nhau đi ra phía ngoài động...

"Chấp sự, ngươi xem."

Ẩn nấp tại phía sau đám bụi gai, Ô Huống chợt chỉ về phía phu phụ hai người vừa từ trong động đi ra, nhắc nhở một tiếng.

Thôi Du đem tay gã đang chỉ đè xuống, hắn cũng đã nhìn thấy, nhìn chằm chằm quan sát, kết quả phát hiện đang chặt cây.

Dựa vào tu vi của Tôn Bình phu phụ, chặt hạ một thân cây tự nhiên không có vấn đề gì, dọn dẹp cắt ra thành vài đoạn, sau đó liền trực tiếp đem vào trong sơn động.

Ô Huống không lý giải được, "Chấp sự, bọn họ lại chặt cây làm gì?"

Thôi Du biết là dùng để bắt Hỏa Tất Xuất, thở phào nhẹ nhõm, "Xem ra vẫn còn dày vò tại bên trong, bảo mọi người tiếp tục yên tĩnh mai phục, quyết không thể đả thảo kinh xà!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.