Bán Tiên

Chương 351: Vàng thau lẫn lộn




Trước lúc rời đi, Dữu Khánh bắt chuyện báo ccho Nam Trúc một tiếng.

Nam Trúc vừa buồn cười, cũng lý giải, nữ nhân này rất sợ khi mình đi mua quần áo thì sẽ để cho lão Thập Ngũ chạy mất, nhìn chăm chú thật đủ chặt a.

Bước ra đường, Dữu Khánh kéo vành nón thấp xuống, theo Kiều Thư Nhi đi dạo mua sắm một hồi, trên đường thậm chí còn đi ngang qua cửa hiệu Diệu Thanh Đường.

Cũng không có đi dạo quá lâu, mua xong mấy bộ xiêm y để thay nhau đổi dùng cùng một ít đồ dùng sinh hoạt liền trở về, hơn nữa là loại kiểu dáng tương đối đơn giản.

Đi dạo một chuến của hàng bán y phục, làm cho Dữu Khánh nảy sinh suy nghĩ có nên chuyển đổi Diệu Thanh Đường thành loại cửa hàng này hay không, sau đó nghĩ lại, việc buôn bán này cho dù là kinh doanh tại U Giác Phụ thì trên cơ bản, trong vòng một năm, một cửa hàng muốn kiếm được trăm vạn lượng là chuyện không có khả năng.

Hắn cũng biết, của hàng bình thường, làm buôn bán phổ thông một chút, một năm muốn động một chút liền kiếm được hơn trăm vạn lượng bạc là chuyện rất khó, rất khó.

Không biết đã có bao nhiêu loại ý nghĩ kiếm tiền xoay chuyển trong đầu hắn, muốn kiếm khoản tiền lớn, còn là phải tại trong thời gian ngắn hạn kiếm được khoản tiền lớn, cuối cùng cũng đều chỉ là tưởng tưởng mà thôi. Không có chuyện dễ như vậy, có chuyện dễ như vậy thì cũng đã sớm lũng đoạn tại trong tay người khác, không tới phiên hắn bây giờ chợt vụt thông minh mà suy nghĩ ra.

Sau khi trở về, Kiều Thư Nhi đại khái đã nhận thức được là không có cách nào vĩnh viễn nhìn chằm chằm Dữu Khánh, sau khi trở về nàng muốn tắm, không thể không để cho Dữu Khánh lảng tránh một chút.

Vì vậy Dữu Khánh lại trốn vào bên trong gian phòng Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết còn chưa có trở về, sư huynh đệ hai người tiếp tục chúi đầu ghé tai vào với nhau thì thầm to nhỏ.

"Lão Thập Ngũ, không phải ta nói a, cứ đem nữ nhân này mang theo bên người cũng không phải là cách a."

"Nàng cứ muốn cùng đi theo, làm sao bây giờ?"

"Ngươi bớt làm ra vẻ đi, nếu thật sự không muốn để nàng ta đi theo, nàng ta vị tất đã có thể cùng ở lại, lúc trước tại đảo Móng Ngựa thừa dịp nàng ta hôn mê thì đã có thể quăng nàng rồi."

"Ai, dù sao cũng là chúng ta làm liên lụy người ta, làm hại người ta cửa nát nhà tan, vạn nhất kẻ xấu tìm đến tiến vào địa đạo, chẳng phải là hại tính mạng nàng."

"Ta đã nói a, hoặc là ngươi tràn đầy lòng đồng cảm, hoặc là ngươi nhìn thấy người ta xinh đẹp. Lão Thập Ngũ, ngươi suy nghĩ rõ ràng đi, việc tìm Kim Khư này là rất không thuận tiện dẫn theo nàng, nàng ta cũng không phải là người nào của chúng ta, những việc này không thể để nàng biết rõ."

Dữu Khánh trầm mặc không nói.

Chính lúc này, cửa mở ra, Mục Ngạo Thiết trở về, tại dưới ánh mắt nhìn kỹ của hai người, trực tiếp tìm giấy và bút mực, tại trên một tờ giấy viết viết vẽ vẽ.

Dữu Khánh và Trúc tự nhiên sáp lại nhìn.

Mục Ngạo Thiết viết xong tám cái địa danh mới đặt bút xuống, chỉ vào nói, "Ta chỉ nhớ được tám cái địa danh này, các ngươi nhìn xem có được hay không."

Dữu Khánh cầm danh sách địa danh lên nhìn nhìn, không một chỗ nào mình từng nghe nói qua, "Tự ngươi tìm xem, được hay không được thì chính trong lòng ngươi tự biết điều đó."

Mục Ngạo Thiết: "Tìm theo lời ngươi nói, toàn bộ là cổ địa danh, có nơi hoang vắng, cũng có nơi phồn hoa, có Yêu giới, cũng có Nhân gian."

Vì để kiếm được những địa danh này, y cố ý làm theo ý của Dữu Khánh chạy đi đến cửa hàng bán cổ vật, tìm chút sách cổ lật xem, tra tìm một chút các cổ địa danh phân bố các nơi mà tương đối xa xưa so với hiện nay, nhớ kỹ đem về.

"Ngươi không đến mức ngay cả chuyện này cũng biết không dễ đi. Được rồi, cứ như vậy đi." Dữu Khánh gật đầu đáp một câu, lặng lẽ nhớ kỹ địa danh trên trang giấy.

Mục Ngạo Thiết: "Cần ta đi Vọng Lâu không?"

Dữu Khánh đung đưa tờ giấy trên tay thể hiện vì sao phải làm như vậy để kiếm về thứ này, "Vẫn là câu nói kia, Vọng Lâu kia nói là một nơi giữ nghiêm bí mật, nhưng cũng không có ai dám đảm bảo có vấn đề gì hay không. Vóc dáng hai người các ngươi tương đối dễ nhận biết, vóc dáng của ta tương đối bình htường một chút, còn là để ta đi thôi."

Vừa mới nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa, giọng của Kiều Thư Nhi vang lên, "Có trong không?"

Dữu Khánh đáp lại một tiếng, "Có."

Lúc này, Nam Trúc đưa ngón tay lên trước miệng làm dấu diệu xuỵt xuỵt, rồi nhỏ giọng nói: "Tên đàn bà kia quấn quít lấy ngươi, ngươi làm sao đi được?"

Dữu Khánh xùy nói, "Nếu như ta thật sự muốn vứt bỏ nàng, nàng theo được hay sao? Yên tâm, ta tự có biện pháp."

Nam Trúc lập tức chỉ vào hắn, nói với Mục Ngạo Thiết: "Lão Cửu, nhìn thấy hay không, nói đến cùng, vẫn là bản thân hắn nhìn thấy người ta xinh đẹp không muốn vứt bỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi tin hay không, một khi tiểu tử này làm ra chuyện khinh suất, vậy thì cũng không phải là thứ tốt lành gì, sớm muộn sẽ bắt nữ nhân này để từ biệt đời trai."

"Được rồi, ta cũng không phải là hai người các ngươi?" Dữu Khánh dứt lời liền bỏ mặc hai người đến mở cửa đi ra ngoài, trông thấy nữ nhân ở ngoài cửa đã rửa mặt đổi mới hoàn toàn một chiếc khăn lạu che nửa khuôn mặt, không khỏi nhìn nhìn từ trên xuống dưới một lần, sau đó mới cùng nhau trở về phòng.

Sư huynh đệ hai người ở chung một căn phòng, Mục Ngạo Thiết nhíu mày lại.

"Thế nào rồi?"

Nhìn phản ứng của y không thích hợp, Nam Trúc đưa tay lên lắc lư trước mặt y, hỏi.

Mục Ngạo Thiết: "Ngươi thật sự cảm thấy lão Thập Ngũ sẽ mất đời trai cho nữ nhân đó sao? Ngươi nhìn ra manh mối gì hay sao?"

Nam Trúc ha hả cười vui, "Ngươi ta đều là người từng trải, còn cần nhìn ra manh mối gì sao? Cô nam quả nữ trường kỳ ở chung cùng một phòng, nữ lại rất xinh đẹp, muốn dung mạo có dung mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, lão Thập Ngũ nhìn cũng không kém, ở tại trong tình huống như vậy, hai người đó không cọ sát ra lửa mới là lạ a.

Lão Thập Ngũ tâm địa mặc dù không tệ, nhưng cũng không phải là chính nhân quân tử gì, đã sớm bị một đám người tiểu sư thúc dạy bảo sai lệch, khi trở nên tà môn thì là súc sinh. Nữ nhân này cũng là đã bị cừu hận che mắt, vậy mà dám ở chung với một nam nhân như thế, đây chẳng phải là dê con đưa đến bên mép con sói đói sao?"

Mục Ngạo Thiết chần chừ, "Nếu như thật là như vậy thì chẳng phải đã trở thành đệ muội sao?"

"Ách..." Nam Trúc sửng sốt, nét tươi cười trên mặt lập tức không còn nữa.

Suy nghĩ cũng phải, nếu thật sự như vậy thì không phải sẽ trở thành đệ muội rồi sao, cũng không thể nói lão Thập Ngũ chơi đùa xong thì vứt đi a, chỉ sợ chính bản thân lão Thập Ngũ cũng chưa chắc có thể đáp ứng.

Trở lại trong gian phòng mình, mũi Dữu Khánh hơi mấp máy hít hít, ngửi được hương vị sau khi tắm rửa, lại nhìn nhìn ngoại hình xinh đẹp của Kiều Thư Nhi, trong đầu nhịn không được có chút nghĩ xa.

Đương nhiên, một ít ý nghĩ thầm lén sẽ không làm lỡ chính sự của hắn, sau khi nhìn nhìn hoàn cảnh bên trong phòng, hắn nói ra: "Chỉ có một cái giường, ngủ không thuận tiện, nếu không ta đi một phòng khác nghỉ ngơi đi."

Kiều Thư Nhi: "Không cần, ta không ngủ, ngươi dùng giường, ta tùy tiện kiếm một nơi ngồi xuống đả tọa là được."

"Được." Dữu Khánh nhún nhún vai, dáng vẻ như thờ ơ khôgn sao cả, chỉ là lại xoay người mà đi, lại muốn mở cửa đi ra ngoài.

Kiều Thư Nhi lập tức đuổi theo.

Dữu Khánh ngừng lại, quay đầu nói: "Ta cũng cảm thấy cả người khó chịu, ta cũng muốn đi tắm rửa, nam nhân cũng phải tắm rửa a, ngươi sẽ không phải là để ta tắm rửa ngay tại trước mắt ngươi đi?"

Hiển nhiên là không nghĩ tới sẽ phải thảo luận loại đề tài này, trong mắt Kiều Thư Nhi lóe lên một tia xấu hổ luống cuống, nghiêng đầu tránh thoát ánh mắt hắn, nói: "Ta ra bên ngoài thủ là được, dứt lời liền muốn đi ra ngoài."

Dữu Khánh đưa tay ngăn cản, "Không cần không cần, ta thích chậm rãi ngâm tắm. Lại nói, ta tắm, ngươi giúp ta trông cửa tính là chuyện gì xảy ra. Ngươi cứ ở lại nơi này là được, yên tâm đi, ta sẽ không chạy." Dứt lời liền mở cửa đi ra ngoài.

Kiều Thư Nhi đứng tại cửa vào đã mở ra, ngây người một hồi, có vẻ tiến thoái lưỡng nan.

Dữu Khánh ở bên ngoài gọi người làm tới, bảo đưa nước tắm rửa lên, sau đó xông vào trong phòng hai vị sư huynh, đóng cửa lại, lập tức đi tới bên cạnh bạn viết, móc ra trang giấy kia, bỏ xuống.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tiếp tới, người trước hỏi: "Thế nào rồi?"

Dữu Khánh không nói chuyện, dùng hành động thực tế để trả lời, kéo tới một tờ giấy, nhấc bút trám mực sao chép lại địa danh, cố ý che giấu kiểu chữ viết của mình, cũng tại trong tám cái cổ địa danh kia thêm vào tên cổ địa danh 'Hoàng Kim cốc', biến thành chín cái cổ địa danh.

Hai vị sư huynh vừa nhìn liền biết là chuyện gì xảy ra.

Dữu Khánh cầm giấy thổi khô nét mực, cất vào trong người, cũng đem tờ giấy lúc trước Mục Ngạo Thiết viết ra chà xát thành bụi bặm, rồi mới dặn dò tình huống tiếp theo cho hai người.

Đợi cho người làm đưa tới mấy thùng nước nóng nước lạnh, đóng cửa phòng lại, sau đó Dữu Khánh dùng một miếng vải đen che mặt, mượn dùng chiếc đấu bồng trong phòng này mặc vào, che đầu che mặt mà lặng lẽ mở cửa sổ, nhẹ nhàng im ắng luồn đi xuống, rất nhanh liền rời đi khách sạn, trốn vào đường phố.

Về sau lại là một hồi rẽ ngang rẽ dọc, còn đi đường thủy, đề phòng có người theo dõi.

Thật vất vả đi đến bên ngoài "Vọng Lâu", quan sát xung quanh một chút, tìm một cái hành lang cầu thang không có đóng cửa chui đi vào, sau đó đóng cửa để chứng minh gian này đã có khách, sau đó theo cầu thang dài sờ soạng chậm rãi đi tới, tận lực làm ra vẻ như là lần đầu đi tới, còn rất mới lạ.

Đi qua hành lang kéo dài đến lầu hai, ở tại trong một chỗ không gian tối như mực lẳng lặng chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, bên trong phòng đột nhiên xuất hiện ánh sáng, cái gương trên nóc nhà chiết xạ ra ánh lửa, nghiêng xéo chiếu xạ lên trên một cái bàn.

Rất nhanh, phía sau bàn toát ra một người Một Mắt, một thân hắc y, đầu đội chiếc mũ màu đen hình thỏi vàng, ruy băng vải buông rũ xuống hai bên vành nón, kết hợp với hoàn cảnh bên trong phòng, tạo ra bầu không khí cực kỳ quỷ dị.

Người Một Mắt đưa tay làm thủ thế mời ngồi, "Có ghế, tới đây ngồi."

Dữu Khánh di chuyển đi đến, ngồi xuống, hắn y nguyên ngồi tại trong bóng tối, chỉ có bản thân người Một Mắt là được cột sáng chiếu rõ ràng.

Người Một Mắt: "Cần cái gì, mời nói cho ta biết."

Dữu Khánh cố ý cất tiếng nói khàn khàn, "Lật xem một ít sách cổ, muốn giải tỏa một ít nghi hoặc, bởi vậy muốn tra tìm mấy cái cổ địa danh hiện bây giờ có tên gọi là gì, không biết Vọng Lâu có thể hay không giải quyết."

Người Một Mắt: "Không cần giải thích lí do cho chúng ta, chúng ta không có hứng thú đối với tư ẩn của khách nhân, khách nhân có nói thì chúng ta cũng chỉ sẽ coi như không có nghe thấy, nói cho ta địa danh là được rồi."

Ý trong lời nói cũng đễ hiểu, phỏng chừng khách nhân tới nơi này không có mấy người sẽ nói lời nói thật, thay vì như vậy không bằng đơn giản trực tiếp một chút.

Được rồi, Dữu Khánh cũng không tiếp tục dông dài, lấy tờ giấy lúc trước viết sẵn chín cái cổ địa danh kia ra, đưa tới.

Hắn cũng không biết làm như vậy để che giấu cổ địa danh 'Hoàng Kim cốc' có hữu dụng hay không, nhưng luôn luôn là tốt hơn hẳn so với chỉ cầm tới trần trụi một cái địa danh 'Hoàng Kim cốc', như vậy quá dễ gây chú ý.

Người Một Mắt đưa tay nhận lấy, mở ra xem qua, sau đó hỏi: "Ngài là muốn tìm hiểu tên hiện nay của chín cái cổ địa danh này sao?"

Dữu Khánh: "Đúng vậy."

Người Một Mắt nói ra: "Được, chúng ta sẽ tận lực tra tìm giúp ngài, nhưng cần phải báo một tiếng cho ngài biết trước, kết quả chưa hẳn có thể như ngài mong muốn, chúng ta cũng chưa chắc đã có thể cung cấp rõ ràng toàn bộ. Nếu như ngài xác định vẫn muốn tiếp tục, chín cái địa danh, mỗi một địa danh giao một nghìn lượng tiền đặt cọc, ngài cần giao chín ngàn lượng tiền đặt cọc, ba ngày sau ngài lại đến đây, chúng ta sẽ đưa trả lời cho ngài.

Ba ngày sau, không quản có thể cung cấp ra được kết quả ngài muốn hay không, tiền đặt cọc chúng ta sẽ không hoàn trả lại. Sau đó lại căn cứ vào kết quả của chín cái địa danh, theo đó mà thu tiền, mỗi cái thu ngài năm nghìn lượng, nếu không tra ra kết quả thì không cần bổ sung tiền. Ngài xem còn muốn tiếp tục hay không, nếu như tiếp tục, vui lòng trước tiên giao chín ngàn lượng tiền đặt cọc."

Dữu Khánh xem như đã phục nơi gọi là Vọng Lâu này rồi, nhìn xem người ta làm buôn bán, kiểu bá đạo này thực là khiến cho ngươi không còn cách nào khác khách khách khí khí, từ trước đến nay là không quản có kết quả hay không đều không hoàn trả lại tiền cho khách nhân, then chốt là sau khi người ta cung cấp tin tức thì cũng không chịu trách nhiệm đối với kết quả của tin tức mà mình cung cấp, nếu như ngươi có nghi ngờ thì có thể không đến.

Vừa nghe phương thức thu phí như vậy, trong lòng Dữu Khánh có chút nói thầm, sớm biết như vậy thì viết ít đi hai cái địa danh, nhưng trên tay vẫn là thành thành thật thật lấy tiền ra, đếm chín ngàn lượng giao cho đối phương.

Đối phương thu tiền thì lập tức nhấc bút ghi lại, sau khi làm xong lại giao ra một khối thẻ bài cho Dữu Khánh, "Ba ngày sau tới đây nhận hàng, chúng ta chỉ nhận thẻ bài và tiền, không nhận người."

"Ừ." Dữu Khánh thu lấy thẻ bài đứng dậy rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.