Bán Tiên

Chương 299: Ngọc trang văn thư




"Lão Cửu đang làm cái gì vậy, không biết trong đêm tối như vậy đốt lửa lên rất dễ dẫn tới chú ý sao? Vậy mà lại còn đốt cháy hoài vậy nữa chứ!"

Dữu Khánh hùng hùng hổ hổ lướt qua bên cạnh Nam Trúc, cho dù người trong phòng tận lực dùng thân thể ngăn cản ánh lửa, nhưng người bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vách tường bên trong phòng sáng ngời lên, hắn không thể không tạm dừng công việc trên tay đi tới nhìn xem là chuyện gì xảy ra.

Đang đem kim sa hất về đè cỏ lên ngụy trang lại, Nam Trúc quay đầu nhìn tới, cũng thấy được ánh lửa bên trong phòng, cũng là có chút kinh ngạc, không biết lão Cửu đang làm gì.

Chính vào lúc này, ánh lửa bên trong phòng đột nhiên dập tắt, Mục Ngạo Thiết cũng đi ra khỏi phòng, tại dưới ánh trăng hướng phía hai người bên ngoài ngoắc tay, ra hiệu cho hai người nhanh chóng tới đây.

Dữu Khánh đang đi tới và Nam Trúc đang chồm hổm tại bên cạnh hố kim sa đều sửng sốt, ngay lập tức đều bước nhanh đi tới.

Vừa chạm mặt, Dữu Khánh lập tức chất vấn, "Lão Cửu, ngươi làm cái gì vậy, đốt lửa sáng rực, rất sợ người khác trong đêm tối tìm không được chúng ta có phải hay không?"

Lung lay một thân thịt mỡ chạy tới nơi, Nam Trúc thì hiếu kỳ hỏi, "Lão Cửu, gì vậy, có chuyện gì vậy?"

Mục Ngạo Thiết không nói lời nào, xoay người trở vào trong phòng, lại vẫy tay, ra hiệu đều tiến đến.

Dữu Khánh và Nam Trúc nhìn nhau, đã nhìn ra có trò gì đó, ngay lập tức bước nhanh vào theo.

Chờ khi hai người bọn hắn đã đi vào nhà, Mục Ngạo Thiết còn đem hai cánh cửa sắt đóng lại, tuy rằng lớp da che chắn của cửa sổ bốn phía đã không còn, ánh sáng lộ hết cả ra, đóng hay không đóng cửa kỳ thực không có hiệu quả gì, nhưng mà y vẫn đóng lại, chứng minh y cũng không phải là không biết ánh lửa sẽ khiến cho người ta dễ dàng phát hiện ra.

"Nơi đây." Mục Ngạo Thiết kêu gọi hai người đến bên cạnh bàn, lại đốt cháy lửa lên, hiện ra trước mắt mọi người vẫn là bộ xương khô ngồi ở đối diện kia, tựa hồ cũng đang nhìn bọn họ.

Ánh mắt hai người Dữu, Nam theo hướng Mục Ngạo Thiết chỉ, dừng tại ngọc trang văn thư được lắp ráp lại trên bàn, chăm chú nhìn kỹ, lập tức liền bị nội dung chữ viết mặt trên thu hút rồi.

Nam Trúc nghi hoặc tự lẩm bẩm đọc ra, "Đốc giám dung bẩm: Vân hồ tạo cảnh, kim các lăng ba, là tiên dụ, công... Khẩn cấp, thuộc hạ nhất định không... Đến trễ. Nhưng mà hiện... Kinh hiện dị biến, nghiêm khống ra vào, kim liệu... Cái này kéo dài, hi vọng Đốc giám minh giám. Thủ... Kim sa hai nghìn nghìn cân, phái Tiêu Sơn áp giải, báo đốc... Minh nghiệm. Bởi vì biến cố, áp giải... Mã tái phó Kim Khư, không thể nối thẳng, Hoàng Kim cốc... Hạ phong ấn, cần trước tìm ngoài cốc cầm kích... Vệ. Tấn Dương bái bẩm..."

Sau khi Nam Trúc lẩm bẩm đọc xong, im lặng thật lâu, con mắt ba người đều tròn ra sững sờ nhìn chằm chằm nội dung văn thư trên ngọc trang, Dữu Khánh và Nam Trúc rõ ràng có cảm giác bị sợ ngây người.

Mục Ngạo Thiết thì từng đã bị kinh ngạc đến ngây người một lần, sau khi có phản ứng, nhìn nhìn hai người bên cạnh, "Kim Khư mà mặt trên này viết là chỉ Kim Khư trong truyền thuyết kia sao?"

Trong truyền thuyết, có mấy cái tiên gia động phủ, một trong số đó liền là một nơi gọi là "Kim Khư".

Hầu kết Dữu Khánh và Nam Trúc rung động, trong miệng có phần khô khốc.

"Chỉ e là vậy rồi." Nam Trúc nuốt xuống một hơi, chợt hai tay dùng sức chà xát mặt mình, quay đầu lại nhìn về phía bên ngoài, "Ta nói bên ngoài tại sao có một ngọn Kim Sơn, thì ra là lấy từ Kim Khư tới, hai nghìn nghìn cân kim sa, ôi mẹ ta. Truyền thuyết Kim Khư có vô số hoàng kim, xem ra Kim Khư trong truyền thuyết là thật sự, con mẹ nó, tồn tại a!"

Dữu Khánh sờ sờ chút râu tơ, thì thầm, "Truyền thuyết bên trong Kim Khư có rất nhiều hoàng kim, có hoàng kim chi tuyền chảy xuôi hoàng kim, còn có tiên gia bảo vật có thể giúp dung nhan vĩnh trú, trường sinh bất tử, nếu như Kim Khư trong truyền thuyết thật sự tồn tại, lẽ nào những truyền thuyết khác về Kim Khư cũng là thật hay sao?"

Nghe được lời ấy, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết một trận tinh thần hoảng hốt.

"Sợ là không có lửa thì làm sao có khói đi!"

Nam Trúc chợt nuốt nuốt nước bọt.

Nơi đây tuy là Tiểu Vân gian trong truyền thuyết, nhưng trong truyền thuyết cũng chỉ là nơi được gọi là tiên gia động phủ mà thôi, mọi người muốn tìm tới nơi này, chỉ là muốn tìm đến tiên gia di vật, về phần có di vật gì thì ai cũng không biết. Mà Kim Khư trong truyền thuyết thì không giống, tại trong truyền thuyết có tỉ mỉ đề cập tới là có vật trường sinh bất lão, thứ nhì liền là thật lớn tài phú không thể đo lường.

Dữu Khánh chợt di một tiếng, nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, nói "Lão Cửu, ba nhóm người kia đem Vân Cung di chỉ tìm kiếm lật đáy lên trời, ngay cả đôi lời vài câu lưu khắc lại cũng không buông tha, người nhiều như vậy hình như cũng không có tìm được đồ vật gì có giá trị, ngươi làm sao tìm được thứ này?"

Thế nào đến Kim Khư trong truyền thuyết, bọn họ là xem không hiểu, nhưng đã nói rõ, trên phần ngọc trang văn thư này lưu lại manh mối tìm đến Kim Khư, đối với người hiểu biết mà nói, hẳn là sẽ phi thường có giá trị. Thứ này nếu như rơi xuống trong tay tam đại thế lực kia, dựa vào năng lực và thế lực của bọn họ, khả năng tìm được là rất lớn.

Nam Trúc thuận miệng chen một câu, "Ba nhóm người kia dù cho tìm được thứ gì có giá trị thì cũng sẽ có thủ đoạn cất giấu, là sẽ không để cho hai nhóm khác biết rõ, quỷ mới biết được bọn họ có tìm được gì hay không."

Mục Ngạo Thiết chỉ chỉ bộ xương ở đối diện, "Ta không có tìm cái gì, chính là tại dưới bàn đạp trúng, sau đó lấy ra xem, thì đụng tới rồi."

Dữu Khánh cau mày, "Các ngươi không có phát hiện thấy sao? Vân Cung kia bị thu dọn rất sạch sẽ, gần như ngay cả một đồ vật trang trí cũng không có, trước lúc sụp đổ khẳng định đã bị người thanh lý sạch sẽ rồi, mà trong căn phòng này kỳ thực cũng đã bị thanh lý rất sạch sẽ, cơ hồ là cũng không có cái gì, gần như y chang với Vân Cung kia vậy, tại sao lại đơn độc rơi xuống một đồ vật có đầu mối trọng yếu như vậy để bị ngươi phát hiện ra, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"

Nam Trúc đằng hắng gật đầu nói: "Không sai. Các ngươi nhìn xem, một bàn một ghế dựa này sở dĩ chưa dọn dẹp đi, ta đoán chừng là bởi người này lúc còn sống có chút địa vị, mới lưu lại cho hắn một chút thể diện, nếu không e là sẽ giống với những hài cốt bên ngoài vậy, phải phơi thây hoang dã."

Mục Ngạo Thiết suy nghĩ một chút, chỉ vào cánh tay của thi hài đối diện, nói: "Từ vị trí của mảnh vỡ mà xem thì hình như ngọc trang văn thư chính là từ trên tay hắn rơi xuống bị vỡ, nứt vỡ thành mấy miếng, xem như hoàn chỉnh, tương đối phù hợp với độ cao rơi xuống. Nếu thật là bị dùng sức nện vỡ hoặc rơi xuống từ quá cao thì mức độ vỡ vụn hẳn không chỉ như vậy.

Các ngươi nhìn màu sắc ngọc phiến mà xem, là màu đen, trùng với màu của mặt sàn này. Có lẽ, không phải không có người dọn dep qua, mà là không có người chú ý tới. Về sau thì bị bụi bặm tích tụ vùi lấp đi nên càng không thể thấy. Các ngươi nhìn xem, trên bàn không có bất cứ đồ vật gì, nếu như lúc đó Ngọc trang văn thư lúc đặt ở trên bàn thì chúng ta có thể là thật sự nhìn không thấy rồi."

Nói xong, y lại nhìn chăm chú về phía bộ xương ở đối diện, "Ta cảm thấy hình như hắn chết rất đột ngột, có khả năng khi chết thì đang xem nội dung này, đống kim sa bên ngoài kia có khả năng cũng là mới đưa đến. Các ngươi nhìn nội dung trong thư, không cảm thấy vị này có khả năng chính là vị Đốc giám trong thư kia sao?"

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn về phía bên trên cửa vào, thì thầm một câu, "Vân giám..."

Đã được nhắc nhở, Nam Trúc cũng có đăm chiêu, "Giám tạo quan của Tiểu Vân gian hoặc là người của chuyên ty đốc thúc, giám sát, khi kiến tạo đồ vật gì đó, căn Giám xá này cũng tùy thời có thể dừng tại hiện trường kiến tạo?"

Y hất hất cằm về phía nội dung trên Ngọc trang văn thư, "Vân hồ tạo cảnh, Kim các lăng ba, là tiên dụ... Đây là đang nói, Vân Trung tiên tử muốn tại trên hồ tạo một tòa hoàng kim lầu các, cho nên mới từ Kim Khư cầm tới lượng lớn kim sa. Nếu so sánh như thề thì..." Nhìn về phía bộ xương ngồi trên ghế ở đối diện, "Người này có thể thật sự là Đốc giám gì đó được nhắc tới trong thư."

"Vận khí chúng ta tốt như vậy sao?" Dữu Khánh nhìn nhìn bốn phía, "Ta làm sao cảm thấy có điểm quá trùng hợp."

Nam Trúc xùy một tiếng, nói, "Tên gia hỏa nhà ngươi trở nên càng ngày càng đa nghi rồi, đống kim sa bên ngoài kia đã tích tụ một đống bụi đến mức mọc cỏ rồi, căn phòng này rõ ràng đặt ở đây rất nhiều năm, chữ trên ngọc trang này rõ ràng là cổ tích, ngọc trang cũng giòn đến mức xuất hiện vết rạn, đặt ở trong phòng cũng đã sắp bị phong hóa, như vậy là có thể trong khoảng thời gian ngắn có thể dễ dàng tạo ra sao. Lại nói, cái gì là vận khí của ngươi, cái này rõ ràng là vận khí của lão Cửu, ngươi bớt thiếp vàng lên mặt mình đi."

Ánh mắt dừng tại những hàng chữ trên Ngọc trang, lại sờ cằm bắt đầu thì thầm, "Hoàng Kim cốc, cầm kích cái gì vệ, đó là những cái gì, các ngươi có từng nghe nói tới không?"

Mục Ngạo Thiết lắc đầu, Dữu Khánh trầm ngâm nói: "E rằng cần tìm người hỏi thăm một chút."

Nam Trúc lập tức trừng mắt, "Thanh niên nhân, không thể xung động! Không phải, ta nói a, ngươi đừng làm bừa đi hỏi thăm có được hay không, ngươi nhìn xem tại Văn gia ngươi đã làm ra chuyện gì, thiếu một chút khắp thiên hạ đều biết rõ chúng ta đi Thạch Cơ Loan. Làm gia đinh lâu như vậy, còn giống như con chim ngốc một mực trốn trốn tránh tránh, bây giờ suy nghĩ lại, đó chính là một trò khôi hài cực kì buồn cười.

Tránh né lâu như vậy trên đỉnh núi xa tại thâm sơn dã lĩnh, đột nhiên có thể bị hơn nghìn người bao vây, còn là, con mẹ nó tam đại thế lực đồng thời liên thủ vây kín, chúng ta tài đức tài năng gì a! Ngươi có biết lúc đó ta sững sờ cỡ nào không? Cả đời này đều chưa từng sững sờ như vậy!

Lão Thập Ngũ, loại chuyện này, thật sự không thể lại tiết lộ ra ngoài bất cứ tin tức gì. Ngươi nhìn xem, đống kim sa bên ngoài kia chúng ta cũng mang đi không được, Tiểu Vân gian chúng ta cũng chỉ có thể ăn mấy trái đào mà thôi, toàn bộ tiện nghi đều chắp tay nhường cho người rồi. Mà thôi, thực lực không bằng người, bản thân mình làm việc không ổn thỏa, thiệt hại trong chuyến đi Tiểu Vân gian này, chúng ta chấp nhận thua rồi, chấp nhận rồi! Nhưng mà, chuyện Kim Khư cũng không thể lại xảy ra sự cố a. Ổn định rồi, chúng ta chính là người có nhiều tiền nhất thiên hạ, đó thế nhưng là Kim Khư trong truyền thuyết a, có thể bao tài nguyên tu luyện cho mấy đời của chúng ta."

Dữu Khánh than thở: "Ngươi ngoại trừ mập mạp ra, thì chỉ còn nhiều lời rồi."

Bộp! Nam Trúc đột nhiên một chưởng vỗ lên bàn, vỗ vào trên Ngọc trang văn thư được lắp ráp lại kia, bụi mù tung lên bốn phía.

Gã chậm rãi nhấc tay, chỉ thấy Ngọc trang văn thư đã bị gã một chưởng vỗ thành mẩu vụn.

Dữu Khánh trừng mắt, "Mập mạp chết tiệt, ngươi điên rồi sao?"

Mục Ngạo Thiết cũng kinh sợ rồi, đồ vật trọng yếu như thế mà cứ như vậy một chưởng vỗ cho không còn nữa rồi?

Nam Trúc lại không cho là đúng, vỗ vỗ bụi trên bàn tay, bình thản ung dung nói: "Nhìn dáng vẻ chưa thấy qua việc đời của các ngươi kìa, hoảng làm gì? Không có việc gì, quan trọng là chúng ta ghi tạc trong lòng là được, nhớ kỹ Hoàng Kim cốc và Cầm kích cái gì vệ gì đó là được rồi, những thứ khác đều không trọng yếu.

Then chốt là thứ này không thể lưu lại, cái trò này nếu như để cho người khác thấy được, thiên hạ này không thể không vỡ tổ a.

Kim Khư, dung nhan vĩnh trú, trường sinh bất tử, nếu để những hoàng đế hay kẻ quyền thế gì gì đó biết được, còn không quan tâm sao, khi các phương thế lực xao động thì diệt quốc cũng có thể, chúng ta sợ là cũng sống không được. Nhìn nhiểu thêm nữa cũng là có lỗi, không thể lưu!" Nói rồi đưa tay xóa bỏ mẩu vụn trên bàn.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết không nói nên lời.

Thấy tên mập mạp này lại muốn tiếp tục thuyết giáo, Dữu Khánh nhanh chóng nhấc tay đình chỉ, "Đừng dông dài nữa, xem như ngươi có lý được hay không? Cũng đừng làm mộng đẹp nữa rồi, có thể sống sót rời khỏi Tiểu Vân gian là tiền đề cho tất cả, mông mình tự mình lau, đống kim sa bên ngoài kia là chuyện xấu do ngươi làm ra, tự mình nhanh chóng đi sửa sai đi. Tiếp tục thu dọn đi, thu dọn xong thì nhanh chóng rời đi, tiếp tục dây dưa dông dài thì trời sáng lên bây giờ!"

Mục Ngạo Thiết thuận tay dập tắt ngọn lửa.

"Hoàng Kim cốc, dễ thấy như thế, địa danh thông tục như thế, hẳn là không khó tìm mới đúng, tại sao chưa từng nghe qua, đừng, con mẹ nó, lại là cổ địa danh mấy nghìn năm trước a?"

Đi ra cửa, miệng Nam Trúc tiếp tục lải nhải.

"Ngậm miệng! Ngươi không phải muốn bảo mật sao? Cứ ồn ào làm gì?"

Ở mặt sau, Dữu Khánh há miệng mắng, có xung động muốn cho gã một cước vào mông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.