Bán Tiên

Chương 292: Tiên nhân




Tần Quyết còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, nghiêng đầu nhìn về phía một bên, chớp mắt, lại nhắm mắt ngưng thần, thanh tâm tĩnh thần một chút, loại trừ tạp niệm, sau đó mới lần nữa trợn mắt nhìn về phía vách động ở đối diện, y cho rằng bở vì mình quá mơ ước tiên phủ bảo vật mà sinh ra ảo giác.

Nhưng mà mười hai chữ kia vẫn còn tại, rõ rõ ràng ràng.

Chuyện gì?

Y đang suy nghĩ xem dòng chữ này là có ý gì, nghĩa từ mặt chữ thì đương nhiên y đọc hiểu được, nhưng không biết là chuyện gì xảy ra, không biết vì sao lại xuất hiện tại nơi đây.

Lúc trước, khi ba người vào động thì có cầm đuốc tra xét qua cái động này, dường như không nhìn thấy có dòng chữ này, cả ba người đều không có nhìn thấy sao?

Kỳ quái chính là rễ của loại cây này tại sao lại vặn vẹo thành chữ như vậy, nếu như nói là trùng hợp, vậy thì sự trùng hợp này không khỏi quá kín kẽ một chút.

Y không tin đây là trùng hợp, cảm thấy hẳn phải là do con người làm ra.

Hơi đứng dậy, đang định tiến sát tới nhìn xem những rễ cây này là chuyện gì xảy ra thì mặt bỗng đầy kinh nghi, chỉ thấy rễ cây vặn vẹo đang chậm rãi buông lỏng, chữ viết dần dần mơ hồ, thẳng đến khi tiêu tán không còn, những rễ cây trên vách động kia cũng trở lại thành như rễ cây.

Tần Quyết hoảng sợ, thân thể vừa tiến tới khựng tại đó, ngưng thần rất lâu, hô hấp trở nên trầm trọng.

Rất rõ ràng, mười hai chữ này chính là viết cho y xem.

Người nào? Muốn được tiên bảo? Đến tột cùng là loại người nào mới có thể nói ra lời như vậy.

Y rất muốn đánh thức Long Hành Vân và Thôi Du, nhưng ý nghĩa ẩn chứa trong mười hai chữ đó làm cho miệng lưỡi y khô khốc, hầu kết rung động.

Đánh thức hai vị bên cạnh, Thôi Du còn đỡ, tam huynh đệ kết bái Long Hành Vân này kỳ thực so với người làm đại ca là y đây thì càng có chủ kiến. Không bởi vì cái gì khác, không quan hệ gì tới năng lực, ai bảo người ta có xuất thân tốt, có núi dựa và bối cảnh không phải là năng lực lớn nhất sao?

Nói trắng ra là, tuy rằng y là đại ca, thế nhưng Long Hành Vân càng quen xem lời mình mới là chính, y làm đại ca kỳ thực là dựa thế, nếu thật sự cùng nhau phát hiện được thứ gì tốt thì không tới phiên y tới chi phối.

Y quay đầu lại nhìn về phía sâu bên trong động, "Đi tới đáy động" trong mười hai chữ là có ý gì?

Khi bọn họ vào động nghỉ chân thì khẳng định sẽ đem hoàn cảnh kiểm tra một lần, lúc trước không phát hiện thấy có cái gì ở cuối động này.

Một mực do dự phân vân mãi, cuối cùng y vẫn là đứng dậy, cầm cây đuốc đốt cháy lên.

Cho dù động tĩnh không lớn, nhưng khoảng cách quá gần, Long Hành Vân và Thôi Du vẫn là mở mắt ra nhìn về phía y.

Tần Quyết khoát tay áo ra hiệu không có việc gì, chỉ chỉ vào bên trong, biểu thị cho biết mình chỉ là đi vào trong xem một chút, để cho Thôi Du giúp hắn canh gác một chút.

Thôi Du gật đầu đáp ứng.

Tần Quyết đưa tay từ trên vách động sờ lấy chút đất, chà xát ngón tay, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó liền quang minh chính đại mà đi vào phía bên trong.

Long Hành Vân và Thôi Du đưa ánh mắt nhìn theo, Tần Quyết một đường giơ cây đuốc đi một chút dừng một chút, thỉnh thoảng chiếu lên kiểm tra vách động.

Sau khi hơi ngóng nhìn, Long Hành Vân vốn đang khoanh chân đả tọa liền không đặt nặng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cái động này cũng không sâu, Tần Quyết nhớ kỹ lúc trước kiểm tra thì chỉ sâu khoảng hai mươi trượng, nhưng sau khi đi một lúc, y chợt có loại cảm giác sau lưng lạnh lẽo, rõ ràng cảm giác được có gì đó không đúng, nếu không có tính sai thì đã đi được đâu chì là hai mươi trượng, chắc cũng phải hơn ba mươi trượng rồi.

Hơn nữa, phía trước y nguyên không có phần cuối, còn xuất hiện đường rẽ với độ cong lớn, phần cuối động lúc trước điều tra nhìn thấy rõ ràng không còn nữa rồi.

Tình huống gì?

Tiên gia động phủ xuất hiện tình hình cổ quái như vậy, y cũng không biết có phải là như vậy mới đúng hay không.

Y dừng chân lặng lẽ đứng một hồi, nhưng bởi dục vọng sui khiến, cảm thấy vạn nhất mình là người may mắn thì sao chứ? Liền cố gắng kiên trì quẹo vào ngã rẽ độ cong lớn kia.

Mới vừa ở đường rẽ đi tới trước chưa được mấy bước, trên vách động đột nhiên xuất hiện từng tia sáng nhàn nhạt, tia sáng trắng nhàn nhạt nhẹ nhàng, đột nhiên tại trên vách động bốn phía hình thành một cái vòng sáng, tiếp đó sóng ánh sáng giống như dao động lan tràn tới phía trước, trong nháy mắt thắp sáng lên phần cuối động quật.

Phía trước chính là phần cuối, một cái không gian hình cầu, lúc này tràn đầy ánh sáng trắng nhu hòa, giống như cảnh tượng mộng ảo.

Bên trong có một cái đài, trên đài có một bạch y nữ tử nằm nghiêng lộ ra một cái chân trần, một cái cánh tay gập lại kê dưới má, giống như đang ngủ say trong mộng ảo. Nhưng người được ánh sáng trắng nhu hòa bao bọc còn mặc bạch y, da thịt cũng trắng nõn nà, nếu không phải có một đầu tóc đen thì thiếu một chút đã không dễ dàng nhận ra.

Tần Quyết nghẹn họng nhìn trân trối, mình đi tới tựa hồ thức tỉnh quang minh, lại tựa hồ là quang minh đang hoan nghênh y đi tới.

Sau khi tâm tình hơi ổn định, y minh bạch, mình là được đưa tới, rất có khả năng chính là bạch y nữ tử nằm nghiêng ngủ trên đài dẫn mình tới.

Không cần phải hoài nghi, bạch y nữ tử này nhất định không phải là người cùng theo bọn họ đồng thời tiến vào, khẳng định chính là người của Tiểu Vân gian.

Y lấy ra "Lam sắc yêu cơ", bôi lên trên mí mắt mình, nhìn chằm chằm bạch y nữ tử trên đài đá, tỉ mỉ kiểm tra.

Không có Nhân khí, không có Yêu khí, về phần Tiên khí có dạng như thế nào thì y cũng không biết, nói chung trên người bạch y nữ tử nhìn không thấy bất cứ chủng loại khí tức nào, giống như một bức tượng.

Nhưng y có thể khẳng định, hẳn không phải là bức tượng.

Là tiên nhân sao? Y hoài nghi là đúng vậy, nếu không thì cần gì nhắc nhở "Muốn được tiên bảo", còn có tình hình ánh sáng nhu hòa như mộng huyễn này.

Nghĩ đến đây, y kích động không ngừng, cũng rất khẩn trương.

Cuối cùng vẫn là bị dục vọng điều khiển rồi, y trước tiên vận công dập tắt cây đuốc trong tay, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, nhằm bày tỏ tôn kính, sau đó dịch bước đi tới trước, tiến từng bước nhỏ.

Đi tới trước đài khoảng cách chừng một trượng xa, Tần Quyết cung cung kính kính chắp tay hành lễ, "Tu hành tiểu bối, nhờ thượng tiên chỉ dẫn, lễ bái tiên nhan!"

Một cánh tay chống đầu nằm nghiêng, bạch y nữ tử chậm rãi mở ra hai mắt, dung mạo không nói được là xinh đẹp, nhưng lại có một đôi con mắt thâm tình chân thành.

Hơi va chạm với ánh mắt nàng ta một cái, Tần Quyết liền nhanh chóng cúi đầu lảng tránh, phát hiện quả nhiên không phải tượng đá.

Bạch y nữ tử nhìn kĩ y, hỏi: "Tần Quyết?"

Tần Quyết kinh ngạc ngẩng đầu, "Chính phải, thượng tiên làm sao biết rõ tính danh của tiểu bối?"

Bạch y nữ tử thần tình nhạt nhẽo đáp: "Tiểu Vân gian là Tiểu Vân gian cảu bản tọa, nhất cử nhất động của các ngươi tại Tiểu Vân gian không thể gạt được bản tọa."

Tần Quyết khóe miệng căng căng ra, thử hỏi: "Thượng tiên chính là 'Vân trung tiên tử' trong truyền thuyết cổ đại sao?"

Bạch y nữ tử: "Chẳng qua là một cái xưng hô, phàm phu tục tử nguyện ý xưng hô như vậy thì thùy theo các ngươi đi."

"Thì ra thực sự là thượng tiên!" Tần Quyết lại lần nữa cung kính hành lễ, nhưng mà trong mắt có hiện lên một tia nghi hoặc, "Tiểu Vân gian là động phủ của thượng tiên, tại sao lại bị hoang vu, thượng tiên làm sao lại cư trú ở trong hang động lòng đất?"

Bạch y nữ tử: "Chân thân bản tọa từ lâu đã tại Tiên giới nơi ngân hà bỉ ngạn, đây là một cái huyễn ảnh cho ý niệm bản tọa tạo ra." Dứt lời, cả nhân ảnh nhuyễn động biến hóa, đảo mắt đã biến thành dáng vẻ Tần Quyết nằm nghiêng ở đó.

Tần Quyết giật nảy mình, mới biết thì ra là thế, nhanh chóng lần nữa chắp tay khom mình hành lễ, đợi khi y ngẩng đầu lên lại thì vốn biến thành bộ dáng y, bạch y nữ tử đã khôi phục lại nguyên dạng.

Bạch y nữ tử: "Tiểu Vân gian mặc dù đã là bản tọa vứt bỏ, nhưng cũng không phải là địa phương mà loài bò sát nào đều có thể tự tiện xông vào, một đám đồ vật chướng khí mù mịt, không biết trời cao đất rộng, dám tự tiện xông vào động phủ bản tọa giày vò, xác thực vô lễ!"

Tần Quyết rịn mồ hôi, biết rõ đang nói tới đám người bọn y, khom người cúi đầu, rất là khẩn trương.

"Nhìn đến một giới này cũng là cần được trừng trị một phen rồi. Bản tọa muốn chọn một người, thay bản tọa chưởng quản trật tự vạn vật thế gian này, thấy ngươi là người có tâm, ngươi nhưng có nguyện gánh lấy trách nhiệm này?"

"A?" Tần Quyết bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa kinh hãi cũng rất vui, không nghĩ tới mình vậy mà lại có thể gặp được cơ duyên lớn như vậy, phù phù, lập tức quỳ xuống, trước liền dập đầu ba cái, khi ngẩng đầu lên thì mặt đã đầy hồng quang, cấp thiết mà đặt tay lên ngực thể hiện trung tâm, nói: "Tiểu bối tất nhiên là cầu còn không được, nguyện vì thượng tiên máu chảy đầu rơi quên mình phục vụ, thế nhưng tiểu bối thế đơn lực bạc, pháp lực thấp kém, khó địch ngoại giới cao thủ nhiều như mây, e lực không bằng, thỉnh thượng tiên minh giám!"

Bạch y nữ tử: "Cao thủ nhiều như mây? Trong mắt Bản tọa đều là con kiến hôi! Đã muốn thành toàn ngươi, đương nhiên có đồ vật để thành toàn ngươi. Đồ vật bên trong Vân cung từ lâu đả dời sạch, chỉ là một đống phế tích, một đám con kiến hôi uổng phí sức lực mà thôi. Đồ vật đã được tồn giữ nơi khác, sau khi ngươi được di vật của Vân cung, thực lực tự nhiên có thể đột nhiên tăng mạnh, quét ngang một giới này là không thành vấn đề."

Tần Quyết kinh hỉ vạn phần liên tục dập đầu, có thể nói là đập vang thùng thùng, "Tạ thượng tiên thành toàn, tiểu bối nhất định muôn lần chết không chối từ!"

Bạch y nữ tử miệt thị với việc y dập đầu, "Ngươi cũng không nên cao hứng quá sớm, muốn được đến vật do bản tọa di lưu, trước tiên phải xuất ra năng lực của ngươi, để bản tọa biết được ngươi xứng hay là không xứng. Bản tọa hỏi ngươi, quả đào tại phiến đào viên kia, ngươi có trúng ý hay không?"

Tần Quyết ngẩng đầu, ngớ ra một cái, đại khái đã nghe biết đối phương là muốn khảo nghiệm mình, nhưng không biết cùng đào viên có quan hệ gì, chần chừ đáp: "Tự nhiên là thứ tốt, thế nhưng bị tà khí ô nhiêm, không thể dùng, đáng tiếc."

Bạch y nữ tử: "Bản tọa liền trước tiên truyền cho ngươi phương pháp khư tà, để ngươi có thể tận hưởng tiên đào mỹ vị, trợ giúp ngươi sớm ngày đặt vững căn cơ tu hành."

Tần Quyết vui mừng, lại dập đầu, "Tạ thượng tiên thành toàn."

Bạch y nữ tử: "Bản tọa đã nói rồi, không nên cao hứng quá sớm. Trên đường ngươi đây từng hô lên 'Hỏa Tất Xuất', có thể thấy ngươi nhận biết vật đó."

Tần Quyết sửng sốt, không nghĩ tới vị này ngay cả cái này cũng biết rõ, ngay lập tức gật đầu, "Vâng, đó vốn là đồ vật của tiểu bối, là tiểu bối dùng tiền mua về từ trên tay đối phương, trông chừng sơ sót bị chạy mất, không nghĩ tới lại chạy về đến trên tay đối phương, lần này tiến vào Tiểu Vân gian chợt trông thấy, nhịn không được thốt ra miệng, không ngờ bị thượng tiên biết được."

Bạch y nữ tử: "Thì ra là thế, xem ra kẻ nắm giữ con Hỏa Tất Xuất kia không phải thứ gì tốt! Hỏa Tất Xuất là Địa hỏa chi tinh, địa hỏa linh khí dựng dục mà thành, là vật chí dương, bách tà bất xâm, tám trăm năm mới chui ra địa hỏa xuất hiện một lần. Vật này có thể hóa giải tà khí trên tiên đào, ngươi đem vật này cầm tới, bất luận chết sống, đến lúc đó bản tọa sẽ truyền cho ngươi phương pháp sử dụng, có thân thể bách tà bất xâm, mới có thể lấy đi vật di lưu nơi đây."

Hưng phấn không thôi, Tần Quyết dần dần trở nên chần chừ, y còn không có triệt để bị hưng phấn làm cho mê muội đầu óc, Dữu Khánh bị ba phương thế lực trông giữ, muốn từ trên tay Dữu Khánh đoạt được Hỏa Tất Xuất, cơ bản là chuyện không có khả năng.

Then chốt là địa vị của y tại trucớ mặt ba phương thế lực thì quá thấp kém, hoàn toàn không có bất cứ quyền nói chuyện gì, sự việc bị tát rụng mấy cái răng hàm vẫn còn khắc sâu như mới, làm gì đến lượt y tới gian lận.

"Đi thôi, trước tiên lấy 'Hỏa Tất Xuất' tới đây, nếu như ngay cả chút việc nhỏ này cũng làm không được, thì bản tọa làm sao tin ngươi có năng lực đại chưởng trật tự vạn vật thế gian này? Nhớ kỹ, không thể tiết lộ sự tồn tại của bản tọa, không cho phép dùng cờ hiệu của bản tọa để đi tranh giành, trừ điểm đó ra, không quản ngươi dùng biện pháp gì, đều xem như là bản lĩnh của ngươi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"

Tần Quyết đã minh bạch, đây là khảo nghiệm dành cho y, lúc này lại dập đầu đáp: "Vâng!" Người đã bình tĩnh hơn không ít, khi ngẩng đầu lên lại, nhịn không được lại thử hỏi ra nghi hoặc trong lòng, "Dám hỏi thượng tiên, vì sao chọn trúng tiểu bối dốc sức cho thượng tiên?"

Bạch y nữ tử: "Đêm qua tiến vào động phủ khi ba người các ngươi tách ra nói chuyện với nhau, chẳng lẽ cho rằng có thể giấu giếm được bản tọa? Bản tọa biết ba người các ngươi cùng ba nhóm người kia không phải cùng một tốp, trong ba người, ngươi cũng loại tâm tư sâu nhất. Cũng không phải là nhất định phải chọn ngươi, nếu như ngươi không được, bản tọa đượng nhiên sẽ thay đổi người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.