Bán Tiên

Chương 276: Giải thích




Đưa mắt thấy không quen, đều là địch?

Những lời này khiến Văn Hinh chấn động, trên mặt vẫn còn đau rát.

Những lời Văn Khôi nói lcú trước dù có nhiều đến đâu cũng không có khiến cho nàng chấn động mãnh liệt bằng một câu nói này.

"Tiểu thư, lão nô lớn tuổi rồi, không ở tại bên người ngài quá lâu. Phía sau Văn thị còn có Thanh Liên sơn, lão nô hiện tại nói mấy câu, người phía dưới có lẽ còn có thể nghe một chút, thời gian lâu dài, nhân tâm ủng hộ hay phản đối quyết định thành bại, thế nếu như không tại phía bên chúng ta thì những nhân thủ lão gia sử dụng lúc sinh tiền kia sớm muộn cũng sẽ dần dần rời xa, lời lão nô nói sớm muộn cũng sẽ không có tác dụng."

Văn Hinh nhìn khuôn mặt an tường của Văn Mậu, "Ta làm không được."

Văn Khôi: "Tiểu thư, trên đời đa số sự tình không có tuyệt đối, vừa phức tạp lại đơn giản, chỉ cần dựa theo ý ngài cho là đúng để đi làm là được..."

Mệt rồi, nghỉ ngơi.

Hai ngày hai đêm không chợp mắt, cuối cùng Văn Hinh mờ mịt thiếp đi, một giấc ngủ này liền ngủ đến bầu trời đen kịt.

Văn Khôi không quấy rầy nàng, biết nàng đang rất cần một trận nghỉ ngơi, biết rõ nàng cần phải có đầy đủ sức lực để lần nữa đối diện và tiếp nhận tất cả chuyện này.

Người của Thanh Liên sơn cũng không có quấy rầy, Nhiệm Thiên Hàng căn bản không hỏi chút gì, cứ ở tại trong khu vườn nơi Thanh Liên sơn đóng quân đứng nhìn, giống như chuyện tại Văn thị thật sự không có quan hệ gì với bọn họ vậy.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, phía sau sự bình tĩnh có lẽ đang chuẩn bị cái gì đó.

Âm thầm cảm thấy kinh nghi còn có cả Phiền Vô Sầu, hai đệ tử của lão ta cũng không thấy rồi...

Khi Văn Hinh lần nữa tỉnh lại, lại đi tới linh đường, Văn Mậu đã được chính thức liệm vào trong quan tài.

Văn Hinh chậm rãi quỳ gối trước linh cửu, đối diện linh cữu, nước mắt xém hcút nữa lại chảy ra, thì thào lẩm bẩm: "Gia gia, Hinh nhi nhất định tận lực làm tốt, ngài ở trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ Hinh nhi."

Lúc này Văn Khôi cũng chạy tới nơi, việc thẩm vấn nhân viên liên quan chi thứ hai đã có kết quả, đưa kết quả cho Văn Hinh xem.

Thiếp thân nha hoàn của Văn Quách Thị miệng thực sự cứng, đối diện với cực hình vẫn một mực gánh chịu, khi Văn Khôi biết được liền đem thi thể Văn Quách Thị tới bày ra trước mặt nàng ta, rồi cho thêm điều kiện rộng rãi, lúc đó nha hoàn kia mới sụp đổ, cuối cùng cái gì cũng khai hết ra.

Đã mất đi trụ cột, trời đã sụp, không còn có hi vọng, người phía dưới là rất khó chống lại được.

Cơ bản xác nhận được độc thủ phía sau màn hạ độc tại yến tiệc đêm tối đó chính là Văn Quách Thị, sở dĩ có thể thành công là bởi vì có sự hiệp trợ của Trâu Vân Đình đem tới tác dụng rất lớn.

Về việc Văn Quách Thị và Trâu Vân Đình thông gian, nha hoàn mặc dù không tận mắt xác nhận, nhưng cũng có thể dựa vào suy đoán để xác nhận, bởi vì bình thường nàng ta đảm nhiệm nhân vật kết nối.

Về chuyện gian tình này, kỳ thực Văn Khôi nắm chứng cứ trong tay còn nhiều hơn cả nha hoàn.

Nguồn gốc độc vật cơ bản cũng có thể xác định được là đến từ Tần Quyết, nhưng mà nha hoàn cũng không có tận mắt trông thấy Tần Quyết và Văn Quách Thị qua lại, Tần Quyết có lưu lại đường lui, khi gặp mặt Văn Quách Thị thì đã dịch dung. Lúc song phương gặp mặt thì cũng không có ngoại nhân tại đó, chỉ có hai người Tần Quyết và Văn Quách Thị.

Về phần Văn Quách Thị vì sao đột nhiên muốn hạ độc thủ như vậy, bản thân nha hoàn cũng không rõ ràng, chỉ là cảm giác thấy gần đây trạng thái tinh thần Văn Quách Thị rất không bình thường.

Theo lời nha hoàn nói, đã lấy được lời khai, bằng chứng chửa những người tham gia có liên quan, thí dụ như người được phái đi khách sạn truyền tin cho Tần Quyết.

Toàn nhà gia gia vậy mà là bị con dâu của mình hạ độc thủ, Văn Hinh muốn kiên cường hơn một ít như vẫn không nhịn được rơi lệ xuống.

Văn Khôi ở bên nói: "Tiểu thư, những lời chứng này, lão nô cảm thấy không thích hợp công khai ra, vẫn nên thu hồi lại mới tốt. Nếu thật sự công khai ra, đệ tử của Phiền trưởng lão vậy mà lại tham dự vào chuyện diệt môn Văn thị, Phiền trưởng lão ước thúc đệ tử không tốt, khó từ trách nhiệm, sợ là sẽ bị môn quy liên lụy. Bây giờ thái độ của Thanh Liên sơn đối với việc tiểu thư chấp chưởng Văn thị vần còn chưa rõ ràng, chúng ta cần Phiền trưởng lão hỗ trợ nói chuyện, còn có một đoạn thời gian trong tương lai, tiểu thư phải đối diện với rất nhiều chuyện, e rằng cũng sẽ không thuận lợi, cho nên không ngại lén lút đưa cho Phiền trưởng lão xem."

Văn Hinh nhấc tay áo gạt lệ, nhìn linh cữu của gia gia, tại trong loại chuyện này, nàng hiếm thấy mà lắc lắc đầu, hiếm thấy mà trên mặt biểu đạt thái độ của mình, trong thần thái thậm chí có nét bi phẫn, "Trâu Vân Đình tham dự mưu hại gia gia ta, hại chết cả nhà Văn thị ta hơn năm mươi người, Phiền trưởng lão khó từ trách nhiệm! Văn thị hàm oan không được giải, còn phải giấu giếm giúp hắn, nào có thể có cái lý này?"

Ai! Văn Khôi trong lòng thầm than, phát hiện thật đúng là tâm tính thanh niên nhân, lúc này khuyên nhủ: "Tiểu thư, náo loạn quá cứng với trưởng lão Thanh Liên sơn tọa trấn Văn thị, thật sự không thích hợp."

Văn Hinh thái độ kiên quyết, "Thanh Liên sơn trông coi tự trộm, tội không thể tha, phải chịu trách nhiệm tương ứng, để cảnh cáo hậu nhân không thể tái phạm! Khôi gia gia, ngài không phải đã nói cho ta, chỉ cần ta cảm thấy đúng thì có thể làm sao?"

"..."

Văn Khôi á khẩu không trả lời được, bị một câu nói sau cùng của nàng chặn kín miệng.

Văn Hinh lại nói: "Sau khi đưa đi thể Bình Bình tỷ ra thì phải hậu táng!"

"A?" Văn Khôi kinh hãi, nhanh chóng khuyên nhủ: "Tiểu thư, trăm triệu không thể, hậu táng tất nhiên sẽ hưng sư động chúng, đến lúc đó làm sao có thể giải thích được cái chết của Tống Bình Bình với Thanh Liên sơn? Mật đạo trong lòng đất của Văn thị e rằng sẽ bị bộc lộ."

Văn Hinh: "Khôi gia gia, ta đã nói ta thật sự làm gia chủ không được, nếu như quả thật do ta làm gia chủ, ta chắc chắn hậu táng Bình Bình tỷ. Chuyện xấu giữa Trâu Vân Đình và Văn Quách Thị bị công khai ra, Bình Bình tỷ cùng lúc biến mất không thể tự biện luận thuần khiết, e rằng sẽ bị làm sai lệch làm bẩn. Bình Bình tỷ vì hộ ta mà chết, ta há có thể để cho nàng bị oan ức? Nếu như ta làm chủ, tất nhiên hậu táng!

Phía dưới Văn phủ có địa đạo, rất có thể thoải mái nói cho Thanh Liên sơn biết, nhưng nói rõ ràng ra cho biết, nơi đó là mật địa của Văn thị, đối với bên ngoài giữ bí mật không thể tuyên bố, đệ tử Thanh Liên sơn cũng không thể tự tiện xông vào. Khôi gia gia, Hinh nhi là không hiểu chuyện, Hinh nhi cũng không minh bạch, lẽ nào thiết lập quy củ không tốt hơn lén lút sao?

Khôi gia gia, Hinh nhi thật là không rõ, Văn thị ta sừng sững nghìn năm, lẽ nào thật sự chỉ là dựa vào mật đạo trong lòng đất không thể công khai hay sao? Nếu như Văn thị không ngừng vươn lên, không có mật đạo thì có sao chứ? Văn thị nếu như vô năng, nếu như không tự cường, có trăm nghìn cái mật đạo lại có tác dụng gì?

Khôi gia gia, ngài cũng từng nói, trong lịch sử Văn thị, vị trí gia chủ từng mấy lần đổi sang bàng chi, một chi chúng ta đây cũng từng là bàng chi của Văn thị, bình thường mà nói Văn thị kỳ thực từ lâu đã bại vong rất nhiều lần. Có thể thấy, mật đạo cũng không thể bảo toàn Văn thị, chân chính bảo toàn Văn thị chính là người!"

"..."

Văn Khôi lại lần nữa bị nói cho á khẩu không trả lời được, chân chính là không lời chống đỡ.

Thấy nàng lại dời ra kiểu nói 'Làm gia chủ không được ', lão đành phải khom người nói: "Vậy thì làm theo ý của tiểu thư."

Sau khi đã quyết định như thế, một ít chuyện trái lại dễ làm hơn.

Người nhà mẹ đẻ của Văn Quách Thị đã đến rồi, người tới là huynh trưởng của ả ta, nghe nói muội muội mình bị thất tung, liền khí thế rào rạt dẫn người đi đến, muốn vì muội muội đòi lời giải thích.

Văn Hinh tự mình đứng ra, ung dung đợi gặp, bảo người đem hai người Văn Ngôn Thượng và Văn Ngôn Bình cùng mang đến.

Hai người vừa nhìn thấy cậu đã tới, lập tức kêu gào uất ức, chỉ vào mặt mũi Văn Hinh và Văn Khôi mắng xối xả, muốn Quách thị gia tộc phái bên cậu làm chủ cho mình.

Văn Hinh lại bảo người đem thiếp thân nha hoàn của Văn Quách Thị dẫn đến, sau đó đem lời chứng và chứng cứ liên quan giao cho bọn họ nhìn xem, để cho Quách gia nhìn xem muội muội của mình đã làm ra chuyện gì, để cho hai vị ca ca chi thứ hai nhìn xem mẫu thân của mình đã làm ra chuyện tốt gì.

Cùng người khác yêu đương vụng trộm, còn hạ độc mưu hại Văn thị tộc trưởng cùng hơn năm mươi người trên dưới, ngay cả trượng phu, nữ nhi và ngoại tôn của mình cũng không có buông tha.

Sau khi dò hỏi và xác định, hai huynh đệ chi thứ hai có thể nói là đầu đầy mồ hôi lạnh, người cậu Quách gia cũng vô cùng lo sợ.

Chỉ dựa vào chuyện mưu hại Văn thị tộc trưởng đã là chuyện cực lớn, Quách gia còn chạy tới đây, là đồng mưu sao?

Chỉ với một chuyện cùng người yêu vụng trộm mưu hại chồng, liền sẽ đối với gia tộc nhà mẹ đẻ gây ra ảnh hưởng rất lớn về danh dự, một khi truyền ra ngoài, về sau nhữ nhi Quách gia gả đi ra ngoài đều sẽ bị người chỉ trỏ.

Quách gia đại ca vấn tội không thành, chuyển thành muốn lấy lại của hồi môn của muội muội, dù sao năm đó vì để gả muội muội vào Văn thị được phong phong quang quang, Quách thị gia tộc tại trên chuyện của hồi môn của nữ nhi không muốn để người xem thường, thế nhưng là hạ đủ vốn gốc.

Văn Hinh đại biểu Văn thị đưa ra quyết định, của hồi môn của Văn Quách Thị sung nhập vào Văn thị, cũng tịch thu toàn bộ tài sản của chi thứ hai, đem chi thứ hai biếm thành Văn thị bàng chi, sau đó chuyển giao của hồi môn của Văn Quách Thị cho hai huynh đệ chi thứ hai, để cho bọn họ tự sinh tự diệt.

Ngoại nhân không biết tình huống như thế nào, đám người Thanh Liên sơn Chưởng môn đứng ngoài quan sát cũng chỉ thấy một đám người Quách thị khí thế rào rạt xông tới, lại xám xịt rời đi.

Trước mắt, gia sự bên trong Văn thị, Thanh Liên sơn Chưởng môn còn ngồi lại được, tiếp sau đó phong ba đến từ ngoại giới không ngừng tập kích bắt đầu khiến Nhiệm Thiên Hàng cũng chịu không nổi, Bích Hải Thuyền Hành nhằm vào Văn thị chèn ép bắt đầu khiến cho Văn thị cảm thấy đau đầu, việc này trực tiếp liên quan đến lợi ích căn bản của toàn bộ Thanh Liên sơn.

Toàn bộ mạng lưới kinh doanh của Văn thị trong nháy mắt cảm nhận được áp lực cực lớn, phần áp lực này cũng phản hồi đến trên người Văn Hinh, sự việc kéo theo nhau mà đến gần như không cho nàng bất cứ cơ hội thở dốc lấy hơi nào, có thể nói là không lưu tình chút nào mà đánh tan trạng thái sinh hoạt trước đây của nàng.

Lúc này, Nhiệm Thiên Hàng gọi người của Văn thị muốn nói rõ, đầu tiên tối thiểu phải biết được là chuyện gì xảy ra?

Văn Hinh và Văn Khôi đồng thời tới.

Chuyện về Bích Hải Thuyền Hành trước đó đặt ở một bên, tại Văn Hinh thể hiện, Văn Khôi trước tiên đem sự việc Văn phủ tao ngộ kịch biến nói rõ ra cho Thanh Liên sơn biết.

Xem hết toàn bộ chứng cứ, kiểm chứng tình huống, Chưởng môn Thanh Liên sơn mặt đen lại, một đống lời chứng trực tiếp vỗ vào trên người Phiền Vô Sầu, "Phiền trưởng lão, ngươi không phải tìm không được đồ đệ của mình sao? Tữ mình nhìn xem đi!"

Phiền Vô Sầu không hiểu ra sao, lúc này lật xem, những người có tư cách tới gần khác cũng vây quanh xung quanh vươn đầu nhìn nội dung trên giấy.

Không bao lâu sau, gương mặt Phiền Vô Sầu liền biến màu như gan heo, nuốt khan nước bọt, "Điều này sao có thể?"

Người ở xung quanh sau khi nhìn xem thì sắc mặt cũng âm trầm.

Văn Khôi: "Phiền trưởng lão nếu như cảm thấy lời thông báo của Văn thị có vấn đề gì, về sau có thể tùy tiện xác minh nghiệm chứng. Hiện tại trước nói về chuyện Bích Hải Thuyền hành đã, việc Bích Hải Thuyền hành làm ra lần này, cùng với chuyện Tần Quyết kia làm, xét đến cùng là cùng vì một chuyện, đều là tới vì Thám Hoa lang kia..." Lúc này lão đem chuyện hai nhóm người lục tục tìm tới cửa nói ra.

Nghe xong tình huống, mọi người Thanh Liên sơn một trận rộ lên.

Có người trầm giọng nói: "Nói cách khác, Thanh Liên sơn cùng lúc đối điện với Xích Lan các và Bích Hải Thuyền Hành?"

"Các chủ Xích Lan các, đó từng là tình nhân của Yêu giới đại thánh, động đến Xích Lan các, chỉ sợ sau này người của Yêu giới đều sẽ đối với Thanh Liên sơn chúng ta phân biệt đối xử."

"Phía sau Bích Hải Thuyền Hành chính là Ân quốc hoàng gia, nháo lật mặt, càng thêm phiền phức."

"Văn thị các ngươi làm chuyện quỷ gì, đang rất tốt đụng chạm đến Thám Hoa lang kia làm gì? Đó là kẻ dám ở hoàng thành vứt quan mà đi, ngay cả mặt mũi của hoàng đế cũng không cho, nghe nói còn giết chết tướng thủ thành tại kinh thành, loại người này phải lộn xộn cỡ nào a? Nghe nói còn đắc tội đệ tử thân truyền của Địa Mẫu! Rước loại người này vào cửa, không phải là tự tìm phiền phức sao? Hiện tại hay rồi, ngay cả Thanh Liên sơn đều phải bị các ngươi liên lụy vào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.