Bán Tiên

Chương 270: Chưởng môn gởi thư




Sở dĩ dám hạ nặng tay như thế là bởi vì phu nhân chi thứ hai đã nói rồi, Văn Khôi còn không thể chết được!

Ý đại khái là có một số thứ còn chưa có tìm được.

Nói cách khác, chỉ cần không đùa chết người thì làm thế nào cũng được.

Cái gì gọi là hạ nhân? Chính là người hiểu được ý người bên trên.

Có một số việc không cần phải giải thích, những kẻ làm hạ nhân này ở phương diện nào đó đặc biệt mẫn cảm, là có thể cảm giác được, chi thứ hai không thích Văn Khôi, khi chi thứ hai làm đương gia thì sẽ không tiếp tục để cho Văn Khôi trở mình.

Trên thực tế đã nói rõ rồi, chi thứ hai đã bắt đầu làm đương gia rồi!

Sau một quyền, không cho Văn Khôi trogn cơn đau đớn lấy lại hơi, âm thanh roi quất lại tiếp tục vang lên...

"Phu nhân, đã gửi thư đi rồi, phía bên thôn trang đã phái người đi đến."

Trong phòng khách Chi thứ hai, thiếp thân nha hoàn vội vã trở về, bẩm báo một tiếng cho Văn Quách Thị.

Văn Quách Thị khẽ gật đầu.

Thư là Văn Quách Thị tự tay viết, là thư viết cho nhà mẹ đẻ của mình xin giúp đỡ, nhà mẹ đẻ của ả ta mặc dù so ra kém Văn thị, nhưng cũng là một phương vọng tộc, ả ta xin huynh trưởng của mình giúp đỡ phái người chạy tới nhà chồng tương lai của Văn Hinh, mai phục tại trên đường đi đến Vũ Văn gia, một khi phát hiện Văn Hinh thì lập tức bí mật chặn lại.

Sự việc đã đến tình trạng này, bốn phía hơi có biến động nhỏ đều sẽ khiến cho người bất an, ả ta đã cảm giác được trên người Văn Hinh có vấn đề, không đem vấn đề khống chế tại trong tay mình thì cuộc sống hàng ngày khó an. Ả ta cảm thấy Văn Hinh trốn tới Vũ Văn gia là an toàn nhất, cho nên cảm thấy đó là phương hướng Văn Hinh có khả năng chạy trốn, không thể không sớm chuẩn bị.

Về phần bên thôn trang kia, là thôn trang thuộc sản nghiệp của chính ả ta, vốn là của hồi môn của ả ta khi xuất giá, nhân thủ trong thôn trang đều là nhân thủ của chính ả ta, hiện tại ả ta phải khẩn cấp thuyên chuyển một nhóm nhân thủ tin cậy của chính mình tới đây nghe sai phái.

Đến lúc này, cảm thấy đều đã chuẩn bị không sai biệt lắm rồi, thân thể bị thương tăng gấp bội cảm giác thể xác và tinh thần uể oải, ráng đến trời tờ mờ sáng, Văn Quách Thị cuối cùng chịu không nổi nữa, mơ màng chìm vào cơn ngủ say, nhưng mà một mực đắm chìm trong ác mộng.

Kết quả mơmơ màng màng ngủ còn chưa được một canh giờ, thì lại bị đánh thức rồi.

Nha hoàn tiểu Hồng của Văn Hinh bị bắt trở về!

"Ngươi làm gì? Buông ta ra, mau buông!"

Bị xách tới giống như con gà con, tiểu Hồng giãy giụa kêu loạn, nàng ta còn chưa từng trải qua tình trạng thất thế, tại trước khi nàng ta chạy ra Văn thị, dính quang vinh của Văn Hinh, nào có người nào dám đối với nàng ta như vậy, vì vậy mà khiến nàng ta vô cùng căm tức.

Cuối cùng bị người ném tại trên đất, té xuống kêu ôi ôi, khi ngẩng đầu lên, phát hiện Văn Quách Thị đang đứng ở trước mặt nàng từ trên cao nhìn xuống.

Năm chiếc xe ngựa chạy ra Văn phủ, nhân thủ phái ra đã truy tra được rồi, trong đó có bốn chiếc chỉ tìm thấy xe, người thì không biết đã chạy đi đâu, ngay cả xa phu cũng tìm không được. Điều này khiến cho Văn Quách Thị càng thêm thấy bất an, cho dù Văn Khôi chưa làm ra bất cứ phản kháng gì, nhưng ả ta y nguyên cảm thụ được Văn Khôi đem tới cho ả ta thật lớn uy hiếp, ý thức được ra khỏi Văn phủ này, cách khỏi tầm mắt của chủ tử là ả ta, tại địa phương ả ta nhìn không thấy, sức ảnh hưởng của Văn Khôi đối với thế lực Văn thị không phải nàng có thể so sánh.

Còn lại một chiếc xe ngựa, cũng chỉ bắt được một mình tiểu Hồng.

Thấy là ả ta, tiểu Hồng lập tức muốn đứng lên hành lễ, nào ngờ Văn Quách Thị lại một cước dẫm tại trên mu bàn tay của nàng.

"A!" Tiểu Hồng đau đớn nhe răng.

Trên mặt Văn Quách Thị hiện lên khoái ý, trước đây Văn Hinh ỷ vào được lão gia tử sủng ái, ngay cả hạ nhân bên người cũng đè ép hạ nhân bên này một đầu, ngay cả ả ta nhìn thấy cũng phải khách khách khí khí đối với một tiểu nha đầu như thế, bây giờ chân chính là dẫm tại dưới chân mình.

Ả ta chậm rãi ngồi xổm xuống, hờ hững hỏi: "Nói, Văn Hinh ở đâu?"

Tiểu Hồng không rút tay ra được, đau đớn trả lời: "Phu nhân, ta thật sự cái gì cũng không biết, quản gia an bài ta lên một chiếc xe ngựa, bảo ta không nên hỏi gì cả, bảo ta cùng xa phu rời đi là được..."

Bốp! Văn Quách Thị vung tay hung hăng tát tiểu Hồng một cái bạt tai, "Còn dám mạnh miệng!"

Dứt lời liền đứng dậy, nghiêng đầu ra hiệu một cái, bên cạnh ả ta lập tức chen lấn một đám, đem tiểu Hồng gắt gao ấn tại trên mặt đất, một người tìm được tú hoa châm liền đâm vào trong móng tay tiểu Hồng, hiện trường lập tức vang lên tiếng tiểu Hồng kêu thảm thiết thê lương...

Đến buổi trưa, có một con chim to từ trên trời giáng xuống, hóa thành hình người rơi xuống Văn phủ, Thiên Lý lang đến, đưa thư tới.

Thư đến từ Thanh Liên sơn, người nhận thư là Phiền Vô Sầu.

Thư là do chính tay Thanh Liên sơn Chưởng môn viết, là nhận được Phiền Vô Sầu truyền tin, biết được Văn thị bị kinh biến thì viết hồi âm.

Trong thư chỉ hai câu lời nói, đầu tiên là yêu cầu bên này cần phải bảo vệ tốt Văn Hinh, việc khác thì là Chưởng môn biểu thị ngày mai sẽ tự mình dẫn người chạy tới.

"Sư phụ, thế nào rồi?" Trâu Vân Đình tới đây hỏi một câu, gã cũng là có tật giật mình, muốn nắm giữ được nhiều một chút tin tức.

Phiền Vô Sầu tiện tay đưa thư cho gã xem.

Trâu Vân Đình nhìn xong nói: "Xem ra, nhóm người Chưởng môn đã đang trên đường tới đây rồi."

Phiền Vô Sầu ừ một tiếng, tâm tư y nguyên vẫn đang nghiền ngẫm nội dung trên thư, trên thư chỉ hai câu như thế, lời ít mà ý nhiều, nhưng lão có thể cảm giác được, chữ càng ít sự tình càng lớn.

Chưởng môn muốn pháp giá đích thân tới, mà liệt kê tại phía trước chính là bảo hộ Văn Hinh, bảo hộ Văn Hinh đặt ở vị trí trọng điểm cường điệu đầu tiên!

Đầu tiên là Văn Khôi tình nguyện bị quản chế cũng không chịu bộc lộ Văn Hinh, rõ ràng có ý đồ bảo hộ Văn Hinh, bây giờ Chưởng môn lại đang cường điệu bảo hộ Văn Hinh, lão đã ý thức được, trên người Văn Hinh tựa hồ có ý nghĩa gì đó không tầm thường.

Cũng bởi vậy mà tỉnh ngộ lại đây, chợt quay đầu lại, trầm giọng nói với Trâu Vân Đình: "Ngươi, tự mình dẫn người đi đến phái bên chi thứ hai, lập tức dẫn Văn Khôi tới đây, vi sư muốn đích thân thẩm vấn."

Trâu Vân Đình tức thì do dự, "Nữ nhân chi thứ hai kia bị chết nhiều người nhà như vậy, đã giống như người điên, nếu là cố chấp không cho thì làm sao bây giờ?"

"Cố chấp?" Phiền Vô Sầu quay đầu nhìn lại, lạnh lùng hỏi: "Vi sư muốn đích thân thẩm vấn, bảo ngươi dẫn người đi đòi người, ngươi nghe không hiểu sao?"

Trâu Vân Đình lập tức hiểu rồi, chắp tay một tiếng, "Vâng."

Phiền Vô Sầu lại nói: "Còn có tiểu Hồng mới bắt về kia, cũng cùng nhau đem lại đây!"

Thấy được thư của Chưởng môn, thái độ của lão bắt đầu nghiêng về một phương, bắt đầu bảo hộ phía bên liên quan với Văn Hinh.

"Vâng." Trâu Vân Đình đáp, xoay người phất tay kêu gọi mấy người đồng thời rời đi.

Chỉ chốc lát sau, một nhóm vội vã liền xông vào địa lao tư gia của Văn thị, cưỡng ép đem Văn Khôi cứu xuống khỏi giá hình phạt.

Thân thể Văn Khôi đã bị giày vò không còn giống hình người nữa rồi, có cảm giác như hơi thở chỉ còn thoi thóp, là dùng nửa phiến ván cửa để khiêng đi ra ngoài.

Tên giày vò Văn Khôi một đêm kia, mắt mở trừng trừng nhìn người của Thanh Liên sơn đưa Văn Khôi đi, mặt đầy kinh nghi bất định, trong ánh mắt cũng hiện ra vẻ sợ hãi.

Tiểu Hồng cũng là được nửa phiến ván cửa khiêng đi, khi được giải cứu xuống thì đã hôn mê rồi, trên người khắp nơi là vết máu.

Người của Thanh Liên sơn tự mình đứng ra, một ít hộ vệ giữ nhà của Văn phủ cũng không dám ngăn cản, Văn Quách Thị vội vã chạy tới cũng ngăn không được, ả ta chỉ có thể quát lên, "Trâu công tử, thỉnh cầu mượn một bước nói chuyện!"

Trâu Vân Đình cũng đang muốn tìm ả ta để tính sổ, lúc này phất tay ra hiệu cho người khác đưa Văn Khôi trở về trước, mình thì theo Văn Quách Thị đến hành lang bên kia thả bước nói chuyện.

Bên cạnh không còn có ngoại nhân, Văn Quách Thị lập tức hỏi: "Có ý gì?"

Trâu Vân Đình trầm giọng nói: "Ta còn muốn hỏi ngươi có ý gì, ngươi nói buông tha cho Văn Hinh, vì sao còn cắn chết nàng không thả?"

Văn Quách Thị hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Ta đã đưa thư cho huynh trưởng nhà mẹ đẻ ta, bảo bọn họ phái người ngăn chặn trên đường đi tới Vũ Văn gia, nói chung không thể để cho Văn Hinh đến Vũ Văn gia, một khi người đi đến nơi, vậy thì thật sự trở thành nữ nhân của Vũ Văn Uyên, cùng ngươi không còn nửa phần liên quan nữa. Nếu là ngươi không tin, ta hiện tại liền đem thiếp thân nha hoàn của ta gọi tới để cho ngươi chất vấn đối chất."

Trâu Vân Đình bị ả ta làm cho sửng sốt, đại khái đã hiểu ý của đối phương, thì ra mục đích làm như vậy còn là vì để thực hiện hứa hẹn với gã, nhưng nghĩ lại một chút liền cảm thấy không đúng, trầm giọng hỏi: "Vậy ngươi vì sao phải chụp mũ hạ độc lên đầu nàng?"

Trên khuôn mặt diễm lệ của Văn Quách Thị nhảy ra nét trào phúng, "Ngươi có phải ngốc hay không? Danh bất chính ngôn không thuận dựa vào cái gì vận dụng lực lượng của Văn thị đi đem vị Tam tiểu thư kia bắt trở về? Chỉ cần người trở về rồi, rất dễ dàng khôi phục thuần khiết, tùy tiện tra xét liền có thể biết rõ nàng căn bản không có khả năng, không có năng lực làm ra chuyện hạ độc, nàng ta cũng không có cần thiết làm chuyện như vậy."

Trâu Vân Đình cho dù còn nửa tin nửa ngờ nhưng đã không biết nói gì, lâu dài tới nay không thể thoát khỏi Văn Quách Thị dây dưa không phải không có nguyên nhân.

Văn Quách Thị lại nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết năng lượng của Văn Khôi tại Văn thị không phải chuyện đùa? Ngươi đưa lão đi ra ngoài có biết hay không sẽ có hậu hoạn lớn cỡ nào?"

Trâu Vân Đình hừ lạnh, "Ngươi cũng có lúc sợ sao? Ta trái lại kỳ quái rồi, ngươi vậy mà không có diệt trừ lão."

Hiển nhiên là đang châm biếm, ngươi thế nhưng là người mà ngay cả trượng phu và nữ nhi của mình đều có thể hạ độc thủ.

Văn Quách Thị cắn răng, "Họ Tần muốn tra điều gì không phải ngươi không biết, lão gia tử không còn nữa, kẻ biết tình hình sợ rằng chỉ còn có lão gia hỏa này. Không đưa ra được lời giải thích với họ Tần, dù cho hắn không dám bộc lộ, những gì nắm giữ được cũng đủ để cho chi thứ hai không kế thừa được Văn thị."

Trâu Vân Đình: "Ngươi không phải đã đáp ứng người ta sau khi nắm giữ Văn thị thì sẽ vận dụng thế lực Văn thị tại Ninh châu giúp hắn tìm được người sao?"

Văn Quách Thị: "Văn Khôi biết rõ rất nhiều bí mật của Văn thị, tín vật của gia chủ cũng bị lão giấu đi rồi, hiện tại không nên kéo nhiều nữa, nói mau, sư phụ ngươi đột nhiên yêu cầu hai người đó là có ý gì?"

"Có khả năng liên quan tới thư Chưởng môn gởi tới..."

Trâu Vân Đình hơi chút trầm mặc một hồi, cuối cùng còn là đem nội dung thư nói ra cho biết.

"Bảo hộ Văn Hinh! Thanh Liên sơn Chưởng môn dặn bảo hộ Văn Hinh..." Văn Quách Thị ngây ngẩn cả người, trong miệng thì thào, sắc mặt thay đổi dần, cắn răng nói: "Một tên nha đầu không rành thế sự, lão gia tử sủng ái nàng ta, Văn Khôi liều mạng bảo vệ nàng ta, Thanh Liên sơn Chưởng môn cũng muốn bảo vệ nàng ta, dựa vào cái gì? Tín vật đại biểu gia chủ cũng không thấy nữa, bên trong này tuyệt đối có vấn đề, nha đầu kia không thể lưu lại rồi."

Trâu Vân Đình sắc mặt trầm xuống, "Ngươi muốn giết nàng?"

Đôi mắt Văn Quách Thị sáng lên thâm trầm nhìn gã chằm chằm, "Lời của ngươi đã nhắc nhở ta, Văn Hinh được trọng điểm bảo hộ như thế, thế nào sẽ đơn giản chỉ lên một chiếc xe ngựa rời đi, thiếp thân nha hoàn của nàng rời đi vậy mà cũng không đi cùng với nàng, chúng ta có khả năng đã trúng thủ thuật che mắt của Văn Khôi rồi, Văn Hinh rất có khả năng vẫn còn núp tại bên trong Văn phủ. Nhất định cần phải tìm xem bên trong Phủ, tìm được nàng, hoặc là ngươi giết chết nàng, hoặc là ngươi dẫn nàng cao chạy xa bay, hoặc là ngồi đợi chuyện ngoài ý muốn xuất hiện ngươi ta đồng thời xong đời, như vậy thì ngươi cái gì đều không chiếm được, chính ngươi nhìn mà làm."

Gương mặt Trâu Vân Đình căng ra, hiện tại chỉ muốn giết chết nữ nhân đối diện này.

Văn Quách Thị tiếp tục nói: "Người có liên quan cùng Văn Hinh, ta đều đang nhìn chằm chằm, bây giờ nghĩ đến, sư muội kia của ngươi rất không bình thường, xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn có thể ung dung điềm tĩnh một mình ở tại Ngọc viên. Dựa vào quan hệ giữa nàng và Văn Hinh cũng không thấy có bất cứ sốt ruột gì. Ta hiện tại hoài nghi nàng có phải là biết chút gì hay không. Nàng là đệ tử Thanh Liên sơn, nhân thủ trong phủ cũng không tiện làm gì nàng, ngươi là sư huynh của nàng, nàng lại thích ngươi, ngươi bỏ công sức vào nàng sẽ tương đối dễ dàng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.