Bán Tiên

Chương 249: Hắn không thắng được




Đối với việc tiểu Hồng đánh giá kỳ nghệ của Dữu Khánh, Văn Hinh có thể lý giải, nàng đã xem qua hai người chơi cờ, Dữu Khánh quả thực đánh không thắng tiểu Hồng.

Nói thật, đối với việc này nàng là nửa tin nửa ngờ.

Trái lại không phải bởi vì tiểu Hồng là hạ nhân mà khinh thường, mà hạ nhân quả thực là không có thời gian gì cho mình, không quản là vì mưu sinh hay là làm việc vô cùng vất vả, phương thức chơi cờ chậm rãi nhàn hạ như vậy quả thực không thích hợp với người không có thời gian rảnh.

Nói đến cùng chính là tiếp xúc ít, sự học tập và lịch lãm về phương diện này đều không đủ, kỳ nghệ tự nhiên không cao được đến đâu, huống hồ cái trò này quả thực cần có đầu óc.

Vì vậy mà việc tiểu Hồng có thể đánh cờ thắng người nàng đang hoài nghi có thân phận kia, nàng là nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng lại nhìn không ra kẽ hở gì, nhìn kỳ nghệ rõ ràng Dữu Khánh bại là lẽ đương nhiên.

Chiếu theo dạng đó mà nói, Dữu Khánh quả thực có khả năng là đánh không thắng Vũ Văn Uyên.

Nhưng nếu như dùng thân phận địa vị để luận kỷ nghệ cao thấp thì nàng không cho rằng Vũ Văn Uyên có thể thắng được Dữu Khánh.

Một người là hậu nhân của văn đàn túc lão, một người có thể là thiên hạ đệ nhất tài tử, luận thân phận chỉ sợ người sau phần thắng còn phải càng lớn hơn một ít.

Hai người kia ngồi đó cùng đánh cờ với nhau, một người là vị hôn phu của mình, một người có thể là ngam nhân mình ngưỡng mộ, nàng vẫn là có chút giật mình.

Vì vậy mà trong lúc nhất thời đã quên xấu hổ, bước nhanh đến cửa vào, rồi lại không dám đứng tại cửa vào nhìn xung quanh, cuối cùng đi tới bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe có thể nhìn thấy, quan sát hai người đang đánh cờ trong đình.

Với Dữu Khánh, nàng tự nhiên là dẵ quen thuộc, một nam tử thanh sam khác nàng nhìn nhiều mấy lần, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt bên, thấy không rõ toàn diện, nhưng cũng có thể nhìn ra được dáng vẻ tao nhã không tầm thường, giở tay nhấc chân đều thể hiện được là người có giáo dưỡng.

Tiểu Hồng đi tới một bên cười vui, "Tiểu thư, nhìn thấy được không, tướng mạo Vũ Văn công tử không tệ a."

"Không nên nói lung tung." Văn Hinh ngượng ngùng trách cứ một câu.

"Được rồi, nếu không dâng trà, về sau Văn quản gia lại sẽ răn dạy ta a. Ai, A Khánh kia a, một hồi để xem ta giáo huấn hắn như thế nào." Tiểu Hồng hừ một tiếng, bước nhanh rời đi, không quên đem cửa thư phòng đóng lại, biết rõ tiểu thư vẫn còn xấu hổ.

Văn Hinh thì tại thư phòng tiếp tục len lén quan sát, chỉ thấy khi Vũ Văn Uyên nhấc tay hạ cờ thì lộ ra vẻ chần chừ, mà Dữu Khánh thì cho nàng có cảm giác sát phạt quyết đoán, đối phương trầm ngâm rồi mới hạ một quân cờ, Dữu Khánh bộp một tiếng liền nhanh chóng hạ cờ ngay theo sau, tốc độ cực nhanh, khác hẳn với lúc chơi cờ với tiểu Hồng.

Điều này làm cho nàng mơ hồ nhận thấy được một ít không đúng, thật sự rất muốn đi đến nhìn xem trận ác chiến giữa hai người sẽ là cục diện như thế nào, thế nhưng mà quả thực có xấu hổ.

Pha trà xong, tiểu Hồng bưng khay đi tới trong đình, một chén trà dâng cho khách nhân Vũ Văn Uyên, "Công tử dùng trà."

Thế nhưng Vũ Văn Uyên đã tập trung toàn bộ sự chú ý tại trên bàn cờ, căn bản không nghe đến, tự nhiên cũng không để ý đến.

Tiểu Hồng hơi cảm ngoài ý muốn, tiếp đó lại dâng trà cho Văn Khôi, "Tổng quản dùng trà."

Văn Khôi gật đầu ừ một tiếng, ánh mắt cũng không có rời bàn cờ, ông ta cũng đã ngồi xuống, đang nghiêm chỉnh quan tâm cục diện giao phong trên bàn cờ.

Dữu Khánh dõi đôi mắt trông mong nhìn về phía tiểu Hồng, người sau lại trừng mắt lườm hắn, chỉ có trà cho Vũ Văn Uyên và Văn Khôi, không có trà cho Dữu Khánh hắn.

Bỏ khay xuống đứng ở một bên, tiểu Hồng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, sau khi ánh mắt đảo qua ba người đang ngồi thì mới ý thức được không thích hợp ở điểm nào, tổng quản và Vũ Văn công tử là hết sức chăm chú tại trên bàn cờ, dáng vẻ rất chuyên tâm, mà tên gia hỏa A Khánh vậy mà lại còn có tâm tư dõi mắt nhìn nàng bày tỏ sự thương cảm.

Chuyện gì xảy ra? Tiểu Hồng ngay lập tức nhìn kỹ, phát hiện thấy ván cờ này tựa hồ vẫn là nguồn gốc từ ván cờ giữa nàng và Dữu Khánh đang đánh lúc trước, hơi hơi ước lượng số lượng quân cờ trên bàn cờ, có thể khẳng định là đánh tiếp ván cờ kia của nàng và Dữu Khánh, nếu không trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đánh ra được nhiều cờ như vậy.

Lại nhìn ván cờ, thế cục tựa hồ đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lật đất, cục diện lúc trước là nàng hơi chiếm thượng phong, bây giờ tại trên tay Vũ Văn Uyên thì đã là toàn diện rơi xuống hạ phong, vả lại còn cận kề nguy hiểm.

Tiểu Hồng âm thầm kinh ngạc, nhịn không được nhìn Vũ Văn Uyên nhiều mấy lần, vậy mà ngay cả kỳ nghệ kém cỏi, nhiều thiếu sót như A Khánh cũng đánh không thắng? Bỗng nhiên cảm thấy kỳ nghệ của Vũ Văn công tử tựa hồ cũng không có tốt như tướng mạo của gã.

Ván cờ đã là sắp phân ra thắng bại, nàng không biết quá trình nhưng Văn Khôi ở một bên nhìn xem thì chau mày.

Là người đứng xem từ đầu tới đuôi, Văn Khôi thật sâu sắc biết rõ Vũ Văn Uyên đã trải qua cái gì, đó là một trận hạo kiếp, trời long đất lở!

Tàn cuộc lúc ban đầu, Vũ Văn Uyên còn hơi chiếm ưu thế, cũng là không muốn chiếm tiện nghi của Dữu Khánh, chỉ là tiện tay tiếp tục thế cờ của tiểu Hồng mà thôi.

Sau khi thay đổi người, theo song phương ngồi xuống đối diện giao phong, theo Dữu Khánh một quân lại một quân cờ rất nhanh hạ xuống, ván cờ dần dần xuất hiện biến hóa trời sụp đất lở.

Những quân cờ đen vốn nằm trong khuôn mẫu, lần lượt diễn biến thành sát thủ ngầm ẩn phục.

Từng quân cờ đen theo tay hạ xuống, bộ bộ sinh liên, tại trên ván cờ phiên vân phúc vũ, ấp ủ ra từng lớp kinh đào hãi lãng, dần dần đem cờ trắng đánh giết không còn sức chống đỡ.

Nét mỉm cười trên mặt Vũ Văn Uyên lúc ban đầu đã dần dần biến mất, tiếp đó là sự bình tĩnh ung dung trong ngôn ngữ cử chỉ cũng biến mất không còn, cờ trên tay càng lúc hạ xuống càng chậm.

Thẳng đến lúc này, Vũ Văn Uyên đã là do dự toát mồ hôi lạnh đầu đầu.

Một lúc lâu sau sau, vô năng vô lực, Vũ Văn Uyên ngẩng đầu, hướng Dữu Khánh đẩy ra nụ cười gượng ép, đôi mắt trông mong nói: "Một bàn nữa đi?"

Giọng điệu càng giống như là khẩn cầu, cũng có vẻ không cam lòng.

Ý tức trong những lời này, mọi người đều hiểu, chính là đã chịu thua.

Vũ Văn công tử thua rồi? Tiểu Hồng kinh ngạc, cho dù nàng cũng đã nhìn ra Vũ Văn Uyên nhất định thua nhưng vẫn khó mà tiếp thu kết quả này, Vũ Văn công tử vậy mà lại bại trong tay A Khánh? Nam chủ nhân tương lai vậy mà lại không bằng A Khánh?

Đối với yêu cầu này của khách nhân, Dữu Khánh không có ý kiến, chi bằng nói là cầu còn không được.

Ngay từ đầu, hắn không biết Vũ Văn Uyên sâu cạn, là rất thận trọng. Cũng là câu cách ngôn kia, hắn biết mình chơi cờ hẳn là không tệ, nhưng dù sao chưa giao thủ với nhiều người, chuyện nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên là khó nói rõ, nói không chừng liền sẽ gặp gỡ.

Về sau phát hiện Vũ Văn Uyên chẳng qua chỉ như thế, nếu tiếp tục có cơ hội thì hắn tự nhiên sẽ không khách khí.

Đương nhiên, hắn vẫn là nhìn về phía quản gia Văn Khôi, đang trưng cầu ý kiến của ông ta.

Văn Khôi cau mày, nói thật, theo nửa ván cờ vừa rồi ông ta đã nhận ra, Dữu Khánh nghịch thế ngược lên, là người nghịch thế phiên vân phúc vũ, sau cùng nghịch chuyển Càn Khôn, đây chính là cao thủ chân chính, Vũ Văn Uyên căn bản không phải là đối thủ của Dữu Khánh, kỳ lực khác biệt quá xa.

Ngay cả đang chiếm thượng phong cũng vẫn bị thua, còn muốn người ta bày cờ đánh lại từ đầu, đó chẳng phải là tìm kích thích sao?

Nhưng mà bản thân người chơi cờ Vũ Văn Uyên lại không nghĩ như vậy, cho rằng sở dĩ thua thành như vậy là bởi vì nửa bố cục lúc đầu không phải do chính mình bố cục có quan hệ rất lớn, nếu làm lại từ đầu, thế cục rất quen thuộc tại trong lòng, hưu chết bởi tay ai còn chưa biết.

Nhìn dáng vẻ của Vũ Văn Uyên, Văn Khôi khẽ khàng buông tiếng thở dài, đại khái đã hiểu tâm tình đối phương, nếu không cho đối phương đánh tiếp một ván thì sợ là sẽ không cam tâm.

Nghĩ lại một chút, dù sao cũng đã thua rồi, thua nhiều thêm một ván cũng không quan trọng, cũng sẽ không nói cái gì.

Thấy ông ta không hé răng, Dữu Khánh gật đầu nói: "Được."

Sau đó hai người người nhanh nhẹn nhặt cờ, Vũ Văn Uyên vừa nhặt cờ vừa nhấc tay áo chà lau mồ hôi rịn ra trên trán và trên mặt, còn liên tục thở mạnh, tựa hồ đang nỗ lực khôi phục tâm thần.

Tiểu Hồng cầm khay nhẹ nhàng lui bước rời đi, bước nhanh quay trở về thư phòng.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy tiểu thư còn tại trước cửa sổ quan sát, cũng không biết có thấy rõ ràng hay không, lập tức đóng cửa đi đến, nhắc nhở: "Tiểu thư, A Khánh hắn..." Có chút khó mà mở miệng.

Văn Hinh: "Đã nhìn thấy, Vũ Văn Uyên thua rồi."

Tiểu Hồng đi tới bên cạnh nàng, lầm bầm, "Vũ Văn công tử là đánh tiếp ván cờ mà ta đang chiếm thượng phong, vậy mà còn là đánh thua. Xem ra bình thường Vũ Văn công tử không có chơi cờ, đã để cho A Khánh nhặt được tiện nghi. Người tới là khách, A Khánh một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng đều không hiểu, xem ta sau này trừng trị hắn như thế nào."

"Ván cờ ngươi đang chiếm thượng phong?" Trong đầu Văn Hinh hiện lên chữ Dữu Khánh viết, một bức thật, một bức giả, không khỏi khẽ lắc đầu, "Ngươi thật sự cho rằng A Khánh trước đây đánh không thắng ngươi sao? Hắn chỉ là không muốn thắng ngươi mà thôi, hắn cố ý ngường cho ngươi thắng, hơn nữa là nhường mà không lộ vết tích. Không phải nói ngươi, lúc trước ngay cả ta đều nhìn không ra kẽ hở, từ đây có thể thấy, kỳ lực của hắn vô cùng cao, hơn nữa là cao hơn xa chúng ta nên mới có thể khiến cho chúng ta không nhìn ra được. Vũ Văn Uyên..."

Nói đến tên này, thần tình nàng có chút phức tạp, hơi dừng một chút, mới nói: "Nếu như A Khánh không muốn nhường hắn, hắn không thắng được."

Hình ảnh vừa rồi đã khắc sâu ấn tượng vào nàng, dáng vẻ A Khánh thì ung dung điềm tĩnh, mà Vũ Văn Uyên thì đánh cờ rịn ra một đầu mồ hôi, ngay cả phong độ cũng không cần, giơ ống tay áo lên lau mồ hôi. Thử hỏi, khác biệt như vậy, nếu như A Khánh không muốn nhường cho Vũ Văn Uyên thắng thì Vũ Văn Uyên làm sao thắng được?

Nếu như nói lúc trước nàng còn muốn đi ra ngoài nhìn xem hai người đánh như thế nào, vậy thì lúc này nàng không muốn đi ra ngoài nữa rồi, sợ khiến cho Vũ Văn Uyên khó chịu nổi.

Tiểu Hồng trừng lớn mắt, "Hoắc, A Khánh nào có lợi hại như tiểu thư nói vậy?"

Văn Hinh hơi hất cằm, "Chính ngươi đi xem đi, nhìn dáng vẻ hắn chơi cờ hiện tại so với lúc hắn chơi cờ với ngươi, có giống nhau sao?"

Lúc này Tiểu Hồng đem cửa sổ trước mặt mình đẩy mở ra thêm một chút, được nhắc nhở như thế, đưa mắt nhìn xem liền phát hiện được sự không thích hợp, Dữu Khánh hạ cờ rất nhanh, Vũ Văn Uyên thì cân nhắc rất lâu mới hạ cờ xuống, Dữu Khánh không chút do dự gần như ngay lập tức liền hạ cờ đuổi theo, sau đó chậm rãi chờ Vũ Văn Uyên suy nghĩ, ngẫu nhiên còn phân tâm nhìn quanh nhìn quất, đa số thời gian tựa hồ là bình thản ung dung mà ngắm nhìn thưởng thức Vũ Văn Uyên ở đối diện.

Tiểu Hồng phát hiện, quả nhiên là không giống với khi chơi cờ với mình, lúc đó, A Khánh thường xuyên do dự, vò đầu bứt tai suy nghĩ...

Trong đình, cuối cùng Văn Khôi cũng nhớ đến việc nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đồng thời quan sát hai người đánh cờ hai bên.

Lúc đầu ván cờ mới, khi đánh những nước cờ đầu tiên thì vốn tâm tính đoan chính, Vũ Văn Uyên hạ cờ xem như có tiết tấu, không chút hoang mang, thế nhưng là theo số lượng quân cờ trên bàn cờ càng ngày càng nhiều thì tôc độ Vũ Văn Uyên hạ cờ càng ngày càng chậm.

Trên trán lại bắt đầu rịn ra mồ hôi, một con cờ hướng vị trí bên này nhứ nhứ, không hạ xuống được, lại nhứ nhứ bên kia, vẫn không dám hạ xuống, thật vất vả hạ xuống một con, tâm thần mình còn chưa kịp bình thường trở lại, tay cũng còn chưa có hoàn toàn nhấc lên, kẻ đối diện liền cách một tiếng, đã là con cờ dứt khoát hạ xuống, không cho gã có chút cơ hội lấy hơi nào, làm cho gã một mực duy trì trạng thái.

Vũ Văn Uyên là lần đầu đụng phải người chơi cờ như vậy, gấy ra cho gã cảm giác áp bách quá cường liệt.

Mà Văn Khôi sở dĩ đã có lòng thanh thản uống trà là bởi vì tâm tư đã không còn đặt tại ván cờ, bởi vì ông ta phát hiện một vấn đề, khi Dữu Khánh có thể kết ăn cờ thì thường sẽ giơ cao đánh khẽ buông tha Vũ Văn Uyên, đây là có ý muốn nhường sao?

Đã có cảm giác như vậy, Văn Khôi yên tâm không ít.

Không biết rằng, Dữu Khánh không có lòng tốt như vậy, hắn muốn khiến cho Vũ Văn Uyên muốn sống không dễ, muốn chết lại không chết hẳn, muốn làm cho Vũ Văn Uyên một mực bị dày vò tại trong loại trạng thái này, hôm nay nếu không "Chôn sống" được Vũ Văn Uyên một lần, hắn cảm giác có lỗi với chính mình đã làm hạ nhân tại Ngọc viên những ngày qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.