Bán Tiên

Chương 247: Vị hôn phu




Khóa cửa kêu lách cách, cửa mở ra, người tới không phải ai khác, chính là Tống Bình Bình tại trên tháp nghe được tiếng tiểu cẩu kêu.

Không phải đã bị cột miệng rồi sao? Tại sao kêu ra tiếng được?

Chạy về tới, đẩy cửa tiến vào nhìn, phát hiện sợi dây cột miệng tiểu cẩu quả nhiên đã lỏng rơi ra.

Đây chỉ là thứ yếu, trọng điểm là sợ tiểu cẩu lại đem Nghiệt Linh đan nhổ ra, giá trị Nghiệt Linh đan không ít, đó cũng không phải là "Cẩu thực", cũng không thể lãng phí, nếu không cần gì phải cố ý lưu lại một người tại nơi này trông chừng.

Lúc này nàng xách lồng sắt lên kiểm tra, phát hiện trong lồng không có, ánh mắt lại nhanh chóng đảo qua bên trong phòng.

Cũng may gian tĩnh thất này chỉ có mấy cái bàn, đơn giản rõ ràng, không có bố trí gì dư thừa, cúi người nhìn lui nhìn tới mấy lần sàn nhà bên trong phòng, quan sát rõ rõ ràng ràng.

Không nhìn thấy được Nghiệt Linh đan, Tống Bình Bình thở phào nhẹ nhõm, đánh giá là bởi vì đã ăn vào lâu như vậy nên không có nhổ ra.

Nói chung không quản thế nào, đều phải là đem miệng tiểu cẩu trói lại, vạn nhất vẫn chưa kịp nhổ ra thì sao chứ?

Bắt tiểu cẩu ra khỏi lồng, cầm lấy sợi dây trói lại, lần này đã có kinh nghiệm, đem đầu dây thừng buộc vào trên cổ tiểu cẩu, đề phòng lại bị nó lay cào xuống.

Bị ném trở vào trong lồng, tiểu cẩu lại bắt đầu rên rỉ ô ô, rất nhanh liền khóc ướt hai mắt.

Liều mạng dày vò cũng vô dụng, Tống Bình Bình sẽ không cho nó tự do...

Một ngọn cô đăng, hai tay làm gối, bên trong hiên các, Dữu Khánh nằm ở trên giường khó ngủ, bên ngoài truyền đến tiếng đàn du dương.

Hắn biết là Văn Hinh đang đánh đàn, nữ nhân đó cầm kỳ thư họa mọi thứ đều biết.

Theo trong lỗ đấu củng bò ra, Đầu To bay trở về hạ xuống, Dữu Khánh ngắm nhìn, ít nhiều có chút kỳ quái, cảm giác hôm nay Đầu To trở về có phần hơi sớm.

Rất nhanh, liền phát hiện thấy bụng Đầu To căng tròn bay trở về, hắn không khỏi ngồi dậy.

Đầu To trực tiếp bay rơi tại một góc bàn, sau đó liền nằm úp sấp ở đó bất động.

Tình huống gì? Dữu Khánh hiếu kỳ, đứng dậy quan sát một chút, không biết Đầu To lần này là chạy đi ra ăn thứ gì đó trở về.

Trọng điểm là, chưa bao giờ thấy Đầu To bay với cái bụng to, nó hóa thực rất nhanh, hơn nữa là cực nhanh vô cùng, trong bụng giống như là cái lò thiêu, phóng cái rắm, bao tử liền bình thường trở lại.

Ôm cái bụng bự bay trở về, đã ăn phải thứ gì khó tiêu hóa hay sao?

Hắn nhìn chằm chằm Đầu To tỉ mỉ quan sát một hồi, còn đưa tay bắt lên liên tục nhìn nhìn nhiều lần, phát hiện Đầu To rất bình thường, cũng không có thể hiện ra bất cứ dấu hiệu gì không khỏe.

Lại đem Đầu To thả lại trên bàn quan sát, cảm giác chỉ là không thích động đây.

"Đầu To, xuất môn cũng không thể ăn bậy ăn bạ a!" Dữu Khánh nói thầm thể hiện sự lo lắng của mình.

Một đêm này, hắn không ngủ, gần như một mực chú ý quan sát, Đầu To đã là thứ đáng giá nhất của hắn, nếu như xảy ra vấn đề gì, vậy thì hắn sẽ gặp tổn thất lớn.

Kéo dài đến hừng đông, bao tử Đầu To vẫn căng tròn, vẫn là không thể phóng ra rắm, tựa tại một góc bàn, không chút động đậy, có khi khiến người có cảm giác như là có phải đã chết rồi hay không, đưa tay đụng một cái, lại phát hiện vẫn còn sống.

Trời đã sáng lên rồi, hắn còn có việc phải làm, không thể một mực trông chừng Đầu To, trước tiên vội vã đi rửa mặt, về sau bắt đầu tại Ngọc viên tuần tra.

Nếu có nơi nào không sạch sẽ thì sẽ gọi người quét dọn lần nữa, có địa phương không thích hợp thì sẽ gọi người đến chỉnh lý lại, trong trong ngoài ngoài, mấy chuyện lặt vặt linh tinh thượng vàng hạ cám cũng rất nhiều.

Bây giờ chức trách của hắn đã tương tự quản gia Ngọc viên, đây cũng là chuyện hắn muốn, về sau khi Văn Hinh lập gia đình, Vũ Văn gia khẳng định sẽ không dùng người của Văn phủ làm quản gia, vậy thì hắn liền có thể sẽ đi giúp Văn Hinh giám thị quản lý sản nghiệp trong tay rồi.

Chờ đến khi Văn Hinh lộ diện đi ăn sáng, Dữu Khánh đã đem một ít việc vặt vãnh xử lý không sai biệt lắm rồi.

Sau khi ăn sáng trở về, ánh nắng đẹp đẽ, Văn Hinh theo thường lệ một mình tại trong vườn đi dạo vài vòng, không cần bất cứ kẻ nào đi cùng, kể cả tiểu Hồng.

Dữu Khánh cũng chỉ có thể là đứng ở trong vườn nhìn từ xa xa.

Tiếp xúc lâu, liền sẽ phát hiện, đây tựa hồ là một thói quen sinh hoạt của Văn Hinh, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, có khi là đi dạo tại lúc chạng vạng tối.

Đi vài vòng trở về, Văn Hinh lại tiến vào trong đình ngồi xuống, trên bàn đá có trà ngon tiểu Hồng pha sẵn.

Mà bản thân tiểu Hồng thì không biết đang trò chuyện với người nào phía bên chính viện.

Không bao lâu sau, tiểu Hồng có vẻ vô cùng hưng phấn chạy tới, lớn tiếng ồn ào vừa chạy vào trong đình vừa báo hỉ: "Tiểu thư tiểu thư, tới rồi, Vũ Văn công tử tới rồi."

Cách đó không xa, Dữu Khánh cũng nghe được, nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn đến, kinh ngạc.

Văn Hinh thoáng sửng sốt, ngay lập tức mặt chợt ửng đỏ, "Nhỏ giọng chút, la to làm gì?"

Tiểu Hồng: "Vũ Văn công tử đang nói chuyện phiếm với tộc trưởng gia gia a, tiểu thư, chúng ta có nên đi nhìn lén một chút hay không?"

Văn Hinh phì một tiếng, "Không biết xấu hổ không ngượng sao, nói gì vậy chứ?"

Tiểu Hồng: "Không phải a, là ý của phía bên chính viện, để cho tiểu thư ngươi an tâm."

Ngay cả trong ánh mắt đều cất giấu bối rối, Văn Hinh cấp tốc thoáng nhìn Dữu Khánh phái bên này, lại phù phù nói, "Nói bậy gì chứ?"

Dứt lời liền cấp tốc đứng dậy, bước nhanh rời đi, mang theo một cổ mùi thơm nhàn nhạt đi qua trước mặt Dữu Khánh, vội vã tiến vào thư phòng, cót két đóng cửa lại.

Tiểu Hồng cũng đã đi tới, buông tiếng thở dài, "Hết rồi, chỉ sợ ngay cả bữa trưa tiểu thư cũng sẽ không đi ra ăn rồi."

Dữu Khánh thử hỏi: "Tiểu thư và Vũ Văn công tử chưa từng gặp mặt sao?"

Tiểu Hồng lắc đầu: "Trước khi xuất giá không tiện gặp mặt đi?"

Dữu Khánh suy nghĩ cũng phải, đại hộ nhân gia nhiều quy củ, lúc trước tại kinh thành, Chung gia giống như cũng là như thế, đến nay hắn còn chưa thấy qua dung mạo Chung Nhược Thần như thế nào. Hắn lại có điểm không lý giải được, "Hôm nay không phải cũng là chưa gả sao? Vì sao lại có thể gặp rồi?"

Tiểu Hồng than thở: "Lúc đầu, khi tộc trưởng tìm Vũ Văn gia đính hôn, Vũ Văn gia đã nói rồi, để Vũ Văn công tử trước tiên lấy công danh rồi cưới vợ, sau khi đề danh Bảng Vàng sẽ thành thân, đó là hôn kỳ. Vốn là năm nay tiểu thư đã tiến vào cửa Vũ Văn gia rồi, nào ngờ năm ngoái trước khi vào kinh thành đi thi, Vũ Văn công tử đột nhiên sinh bệnh, bỏ lỡ kỳ thi kia, vì vậy, bây giờ hôn kỳ cũng bị kéo dài ra, tối thiểu phải qua hai năm, chờ xong kỳ thi tới đã. Tiếp tục kéo dài hai ba năm a, có khả năng ý của tộc trưởng là để cho hai người gặp một lần, cũng an tâm."

Dữu Khánh nhíu mi: "Gặp một lần thì có thể an tâm cái gì?"

Tiểu Hồng ôi chao, nói: "Dung mạo Tiểu thư chúng ta không xinh đẹp sao? Tài mạo song toàn! Vũ Văn công tử nhìn thấy, tự nhiên sẽ an tâm, tự nhiên sẽ không dễ dàng có ý nghĩ khác. Nghe nói tướng mạo Vũ Văn công tử cũng rất tốt, tiểu thư trông thấy người tự nhiên cũng sẽ tâm lý kiên định a."

Dữu Khánh hắc hắc hai tiếng, "Vào kinh thành đi thi không có dễ dàng như vậy, hắn đã bỏ lỡ một kỳ rồi, một kỳ tiếp theo cũng vị tất có thể thi đâu."

Tiểu Hồng: "Làm sao có khả năng, Vũ Văn lão tiên sinh là văn đàn túc lão, cháu trai của ông ấy làm sao có khả năng thi không đậu, chỉ cần tham gia thì nhất định có thể thi đâu."

Dữu Khánh cười ha hả, "Vậy thì không nhất định, có một số người chính là không nghiêm chỉnh lên được mặt bàn, có một số người trước lúc nhập kinh kết quả thi rất tốt, nhưng một khi tham gia thi Hội, có người thi liên tục năm sáu bảy tám lần đều thi không đậu. Nếu như hắn vĩnh viễn thi không đậu, chẳng phải là tiểu thư sẽ phải vĩnh viễn chờ đợi?"

"Phi phi phi!" Tiểu Hồng nhổ liền mấy lần, chọc vào ngực Dữu Khánh, "A Khánh, miệng ngươi quá thối đi, ngươi là đang chú cho tiểu thư chúng ta không gả ra được sao?"

"Ách..." Dữu Khánh ý thức được đã nói quá lời rồi, vội giải thích: "Ta không phải có ý này, ta là cảm thấy, Vũ Văn gia uổng phí làm lỡ thanh xuân của tiểu thư, hôn kỳ mà bọn họ định ra kia không khỏi khinh người quá đáng, đường đường Văn thị, là nghìn năm gia tộc, làm gì cần phải nịnh bợ bọn họ?"

Tiểu Hồng hừ một tiếng, nhưng mà ngay lập tức lại thì thầm oán giận mấy câu, "Đợi tiếp hai ba năm, khi tiểu thư xuất giá thì tuổi là có hơi lớn rồi, sợ là sẽ khiến người chê cười a." Nàng ta lắc đầu, buông tiếng thở dài rồi cất bước đi về phía thư phòng.

Dữu Khánh đứng im nguyên chỗ, âm thầm nhắc nhở mình, vừa rồi mình là bị làm sao rồi, nói một đống lời vô dụng, không nên a!

Cho dù biết rõ nhắc nhở mình, nhưng hắn phát hiện thấy nỗi lòng mình y nguyên là khó bình tình.

Lúc trước chỉ biết Văn Hinh có một vị hôn phu, tâm tính còn đỡ, vừa rồi đột nhiên nghe nói vị hôn phu kia đã tới, hơn nữa còn sẽ gặp mặt Văn Hinh, tâm tình hắn khó giải thích mà có phần không khống chế được, nói chung chính là cảm giác trong lòng rất uất ức.

Lúc trước liên tục nhắc nhở chính mình, mình là hướng về phía của hồi môn của Văn Hinh mà tới, hiện tại mới phát hiện thấy có một số việc thì ra là khó mà bỏ xuống như thế.

Rõ ràng đã thuyết phục bản thân mình, mộng tưởng hão huyền không hiện thực, mình chính là tới đây vì tiền, mình là một người chưởng môn, không có trách nhiệm nào trọng yếu hơn để gánh vác, thế nhưng là vì sao còn sẽ có cảm giác đau lòng?

Hắn vẫn còn kinh ngạc ngây ra, tiểu Hồng rồi lại đã đi ra khỏi thư phòng, trong tay còn bưng theo bàn cờ.

Khi chạm mặt, tiểu Hồng nhún vai: "Tiểu thư sợ là cũng tâm loạn rồi, nhất thời nửa hội là ra không được, chúng ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nào, lại cho ngươi một cái cơ hội luyện tập nâng cao."

Dữu Khánh đương nhiên biết rõ việc được gọi là luyện tập kia chính là chuyện gì, còn không phải là chơi cờ sao, lúc này xua tay nói: "Được rồi được rồi, ta làm tốt công việc của mình là được, thật sự không cần tiếp tục nâng cao."

Mấy ngày nay, hai người từng đánh mấy lần, Dữu Khánh đã quá biết rõ trình độ của nha hoàn này, so với mình, đó thật sự là một trời một vực, chơi cờ cùng loại người này có thể có được thú vị gì? Huống hồ hắn còn không dám tỏ vẻ mình rất lợi hại, còn phải hao hết tâm tư để nhường đối phương, làm cho đối phương bất động thanh sắc giành chiến thắng, việc này so với để mình thắng còn khổ cực hơn nhiều.

Hết lần này tới lần khác, tiểu Hồng dù trình độ chơi cờ vừa dở vừa thiếu sót nhưng lại thắng hắn thắng đến nghiện luôn rồi, hơi một chút liền nghĩ đến việc dạy hắn thế nào làm người.

Tiểu Hồng trừng mắt: "Cái gì gọi là không cần nâng cao? Người bên cạnh tiểu thư, cầm kỳ thư họa đều phải biết một chút, đi ra ngoài không thể khiến tiểu thư mất mặt, hiểu hay không? Nhanh chóng lại đây." Dứt lời trực tiếp đi vào trong đình bày cờ ra.

Dữu Khánh không biết nói gì, hắn chơi cờ đã sớm chơi chán ngấy rồi, chơi cờ vốn là một trong những việc hắn ghét nhất, loại cảm giác này hình dung như thế nào chứ? Cứ giống như mọi người khi còn bé đều thích chơi đùa bùn, về sau lớn lên, đã là người trưởng thành thì sau đó lại bị một đám tiểu hài tử níu kéo đòi cùng đi chơi bùn, làm sao có khả năng còn có hứng thú, thật sự là ngay cả việc qua quít cho qua cũng lười.

Nếu là ở nơi khác, hắn khẳng định lười để ý tới, nhưng trước mắt, hắn còn phải ôm bắp đùi tiểu Hồng, chỉ có thể miễn cưỡng vui cười mà tiến đến.

Nam nữ ngồi đối diện, ngươi tới ta đi đẩy tay, liên tục đan xen hạ cờ.

Sau một lúc đánh cờ, Dữu Khánh đã bắt đầu giả bộ kinh sợ, tính kế để tiểu Hồng chiếm thượng phong tới nghiền áp mình, hết lần này tới lần khác tiểu Hồng vẫn còn tại đó nói nói cười cười mà chỉ điểm hắn, hắn thì phải phối hợp tiếp tục biểu diễn.

Ngay tại lúc hắn cảm thấy chán ngấy, buồn nôn, đã sắp bị độc lật đổ, ánh mắt khẽ động, chỉ thấy trên con đường bọn họ thường đi chính viện ăn cơm kia có hai người đang chậm rãi tản bộ đi đến.

Một người là hắn nhận biết, nhân vật số 2 Văn thị, quản gia Văn Khôi.

Còn có một người trẻ tuổi hắn chưa từng bao giờ gặp qua, tao nhã, da bạch thanh tú, một bộ thanh sam phong nhã bắt mắt, nhìn qua liền thấy ngọc thụ lâm phong, giở tay nhấc chân đều có một cổ giáo dưỡng thấm vào trong xương cốt, vừa nhìn liền biết không phải con cháu gia đình bình thường có thể điều dạy dỗ ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.