Bán Tiên

Chương 235: Đại cục làm trọng




"Cọt kẹt cọt kẹt..."

Dây thừng lay động không ngừng phát ra thanh âm cổ quái.

Treo ở phía dưới dây thừng, con nhộng sống nặng trĩu cũng đang liên tục vặn vẹo nhúc nhích không ngừng.

Đám kiến lúc nhúc ở nửa dưới Hoạt nhộng đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi, có máu tươi lách tách chảy ra từ đàn kiến, mùi máu tươi nồng nặc.

Bầy kiến cũng không phải kẻ mù, còn có lượng lớn dùng thế phô thiên cái địa tràn tới phía Dữu Khánh.

Dữu Khánh đã nắm giữ một số biện pháp ứng đối, lắc mình lui về phía sau, thối lui đến trong đám mùi hương kỳ dị.

Giống như trước đây, bầy kiến vọt tới phạm vi mép mùi hương tràn ngập liền dừng lại, bị lực lượng vô hình ngăn cản tại khu vực bên trong.

Dữu Khánh dập tắt mồi lửa, từ trong bao lấy ra Huỳnh thạch để chiếu sáng.

Không bao lâu sau, bầy kiến lại giống như thủy triều rút lui, kể cả đám kiến treo ở trên dây thừng kia, tới như thế nào thì rút đi như thế nào đó.

Tới đột ngột, đi cũng đột ngột.

Âm thanh cọt kẹt cọt kẹt vẫn còn, treo phía dưới dây thừng đã biến thành một bộ xương mặc y phục.

Dữu Khánh lắc mình, rơi tại trên bậc thang, dùng Huỳnh thạch chiếu đến, trên thân bộ xương gần như không nhìn thấy bất kì vết máu nào, đó là loại màu trắng hếu mới mẻ, ngay cả những màng xương tươi mới mẻ cũng bị đám kiến kia gặm nhấm sạch sẽ, không chút dư thừa, khắp nơi trên xương cốt là những vết cắn mảnh nhỏ.

Người đến gần, tựa hồ còn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể còn giữ lại trên bộ xương.

Một nam tử râu quai nón, đảo mắt liền biến thành một cái bộ xương trắng hếu, đám kiến kia gặm ăn cực nhanh, khiến hắn có cảm giác sởn tóc gáy.

Lúc trước hắn còn nghĩ tới việc diệt khẩu, cái vụ này trái lại bớt việc rồi.

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, lắc mình rời đi, tại bên trong địa đạo lao nhanh, trực tiếp chạy tới vị trí miệng ra vào thông với bếp lò nhà bếp.

Trước tiên đến phía dưới bản đá cảm thụ một chút nhiệt độ cao, nghiêng tai lắng nghe, có thể cảm giác được đám hạ nhân đã dậy sớm, đã đang nhóm lửa chuẩn bị hầu hạ chủ nhân rồi.

Quay đầu lại, hắn lại xuống bậc thềm đi đến đầu đường, cầm Huỳnh thạch cúi đầu nhìn kỹ, lại nhìn thấy được một tầng hơi mù nhàn nhạt chỉ tụ tập từ đầu gối trở xuống.

Cho tới tận bây giờ, hắn còn chưa có tại nơi khác trong địa đạo nhìn thấy được cảnh tượng này.

Lúc đầu khi hắn mới nhìn thấy thì phán đoán tại địa phương này, có khả năng bởi vì nóng lạnh đan xen mới làm cho thứ gì đó hiện hình.

Cho nên lại lần nữa chạy tới nhìn xem vùng mù mịt này, là bởi vì lúc trước khi chạm đến đám hơi mù mịt này thì Đầu To từng kêu to cảnh báo.

Lúc đó hắn còn không biết là chuyện gì xảy ra, về sau cũng một mực không có phát hiện ra có vấn đề gì, thẳng đến khi tao ngộ vừa rồi, nhìn thấy râu quai nón kia hóa thành bạch cốt, hắn mới ý thức được chút gì, ý thức được nam tử râu quai nón si ngốc ngây ngô cười cười kai là xảy ra chuyện gì.

Hắn tại trong đám hơi mù đi lui đi tới mấy bước, chỉ thấy hơi mù lập tức bị quấy nhiễu bốc lên.

Hắn đã minh bạch, chỉ cần có người tự tiện xông vào trong địa đạo này, không quản là ngươi cố ý hay là vô tình tiến vào, gần như sẽ không có người có thể tránh thoát được một kiếp.

Từ xiêm y của đám hài cốt trong hố kia có thể thấy được, người chết có hạ nhân của Văn gia, cũng có đệ tử Thanh Liên sơn, trời mới biết trong đám hài cốt chất thành đống kia lúc sinh tiền còn có những loại người nào. Xem ra là không quản người tới là ai, người chưa cho phép xâm nhập vào đây đều như nhau bị giết không tha.

Lúc này mới minh bạch cái địa đạo bốn phương thông suốt này nhìn như yên tĩnh không gì quấy nhiễu, kì thực có giấu giếm rất lớn sát cớ vô hình.

Giết không tha, vả lại sát nhân trong vô hình, đây mới là sự kinh khủng chân chính!

Về phần vì sao mình không có việc gì, tại trong Phong Thanh Dương cổ mộ, hắn đã từng có tao ngộ tương tự, hắn là có điều suy đoán.

Về phần tên râu quai nón kia là ai, hắn cũng không có lòng đi thăm dò, xoay người bước nhanh rời đi.

Chạy về nhập khẩu, luồn trở về Tạp vật gian, lần nữa đem nhập khẩu che lấp kỹ.

Tại trong bóng tối lặng im yên lặng lắng nghe kỹ một hồi, rồi mới đem cái bao và kiếm mình tùy thân mang đến giấu vào chỗ sâu trong đống tạp vật.

Đi ra kho chứa, tới cổng rút cành cây khô chèn dưới cánh cổng ra, cài lại then cổng, lúc này mới trở về phòng ngủ của mình.

Sau khi đóng cửa, bỏ đồ vật xuống trên bàn, đốt sáng lên ngọn đèn trong phòng ngủ, rồi mới từ dưới giường kéo lồng sắt ra, lôi tiểu cẩu bị trói khỏi lồng, cời sợi ddây quấn chặt miệng và tứ chi của nó, ném lại trên mặt đất.

"Ngao ô ngao ô..."

Tiểu cẩu phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, lung lay lắc lắc đứng lên lại bị lật đổ, bò đứng lên lại như uống say lảo đảo đổ xuống.

Dữu Khánh không lý tới nó, phỏng chừng là bị trói lâu, chân cẳng tê dại rồi, không có việc gì, hắn chúi đầu mở ra gói gà nướng.

Đã hơi chút hoạt động được, cuối cùng tiểu cẩu đã có thể đứng lên, giống như kẻ què di chuyển thân thể, vô cùng gian nan nhưng cũng đi được tới cửa vào, bắt đầu dùng móng vuốt cào lay cửa phòng.

Muốn mở rộng cửa, muốn rời đi, ngay cả nhìn cũng không tiếp tục nhìn Dữu Khánh nhiều chút nào, dáng vẻ như đối với Dữu Khánh là đã triệt để không còn cảm tình.

Nó đời này cũng chưa từng chịu đau khổ lớn như vậy, cho dù là con chó cũng minh bạch được sự ác ý của Dữu Khánh, không bao giờ vẫy đuôi hân hoan với Dữu Khánh nữa rồi.

Dữu Khánh giựt ra một cái đùi gà cắn hai miếng, liên tục gật đầu, phát hiện mùi vị quả thực không tệ, liền tựa ở lưng ghế hưởng thụ mỹ vị, nhìn chung là được ăn thứ có chút hợp khẩu vị, thần thái có phần thỏa mãn.

Trông thấy tiểu cẩu đang cạy cửa, cầm đùi gã đã gặm mấy miếng trên tay ném tới, lạch cạch rơi tại bên cửa.

Ngẫu nhiên nức nở mấy tiếng, tiểu cẩu cũng chỉ là nghiêng đầu nhìn thoáng qua đùi gà, sau đó tiếp tục cạy cửa, về sau, mũi mấp máy mấy cái, móng vuốt chậm rãi từ trên cửa bỏ xuống, chậm rãi đến gần đùi gà, ngửi ngửi, ngay lập tức thử thăm dò liếm một miếng, chỉ một miếng liền phát ra âm thanh ngao ngao, đã biết được cái gì gọi là mỹ vị, bắt đầu nằm tại trên mặt đất cuồng cắn, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem Dữu Khánh cũng đang ăn đồ vật.

Dữu Khánh vặn cổ gà giựt đứt đầu gà ném tới, tiểu cẩu ngửi ngửi, lập tức hướng hắn hân hoan vẫy vẫy đuôi, ánh mắt cũng lập tức sáng lên, làm gì còn có thể nhìn thấy chút uất ức nào nữa.

Có thể là âm thanh gặm xương tương đối mẫn cảm, Đầu To cũng bay ra, rơi tại bên mép bàn, nhìn chằm chằm tiểu cẩu gặm xương ở phía dưới.

Tiểu cẩu cũng đã nhận ra, ngẩng đầu nhìn chăm chú Đầu To, miệng gặm lấy xương đùi gà đối mắt nhìn nhau.

Lại xé cánh gà ra gặm, Dữu Khánh thoáng nhìn phản ứng của hai tên gia hỏa đó một cái, phát hiện lại bắt đầu giằng co rồi, không oán không cừu, không biết hai tên gia hỏa này vì sao luôn làm ra vẻ giống như oan gia vậy.

Sau đó, tiểu cẩu cũng không tiếp tục tính toán cùng Đầu To, trước tiên hưởng thụ mỹ vị rồi nói tiếp, nhổ miếng xương ra khỏi miệng, lại kéo đến một bên đầu gà cổ gà, gặm ăn.

Đầu To lập tức vẫy cánh bay xuống, bay về phía xương đùi gà mà tiểu cẩu vứt bỏ.

Ánh mắt tiểu cẩu chợt lóe, đột nhiên hai trảo chụp giữ xương cốt, hướng Đầu To "ngao ngao" há ra một miệng đầy răng trắng, phát ra nghiêm chỉnh cảnh cáo.

Đầu To lơ lững giữa trời tại trước mặt nó, rồi đột nhiên hướng mũi nó "Tích tích" hai tiếng, hai luồng đốm lửa phun ra.

"Ngao... Ngao..."

Giật nảy mình, tiểu cẩu cũng bị kích thích, kêu thảm nhảy loạn nhảy loạn tránh đi, trốn ở dưới giường hai trảo che mũi gạt gạt không ngừng, hiển nhiên là đã bị đốt đau.

Đầu To thì không chút hoang mang mà rơi tại trên xương đùi gà, bắt đầu rôm rốp rôm rốp gặm cắn.

Dữu Khánh nhìn thấy liền vui vẻ, một đứa oắt con cũng dám cùng người già đời đùa giỡn ngang tàng, tự tìm mất mặt.

Sau một lúc ở dưới giường bình tĩnh lại rồi, tiểu cẩu vẫn là không thể chống chịu được sự cám dỗ ăn uống, lại xám xịt chạy đi ra, thử tới gần cái cổ gà của mình.

Tựa tại trên xương gà, Đầu To lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm nó.

Một trùng một cẩu hơi chút giằng co như vậy một hồi, sau đó Đầu To lại tiếp tục gặm cục xương của mình.

Lúc này tiểu cẩu mới dám tới gần đi kéo cái cổ gà của mình gặm ăn...

Ba con gà nướng, Dữu Khánh ăn không hết, hắn cũng chỉ nếm thử mùi vị, phần nào ăn ngon thì ăn, đầu gà, cổ gà, mông gà và những phần nhiều xương không dễ gặm thì đều ném hết ra mặt đất, tiện nghi cho tiểu cẩu.

Văn Hinh kêu hắn hỗ trợ dưỡng Linh sủng, hắn dùng tiền mua gà nướng cho Linh sủng nếm, ăn còn ngon hơn cả người bình thường, tự nhận cũng không có bạc đãi Linh sủng của Văn Hinh đi.

Tiểu cẩu thì có cảm giác như ăn ngon đến muốn điên, thỉnh thoảng kêu ‘ngao ngao’ ngẩng đầu hướng Dữu Khánh vẫy vẫy đuôi.

Nó cũng học được cách chia sẻ, Đầu To muốn tới đây gặm xương nó ăn còn thừa lại, nó lập tức tránh ra, gặm thịt trên phần xương khác.

Ăn uống một trận thỏa mãn cơn thèm ăn, Dữu Khánh không quản tới hai chúng nó, mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài sắc trời đã tảng sáng.

Tới giếng múc nước rửa sạch tay, lại xách một thùng nước vào trong phòng.

Đóng cửa lại, Dữu Khánh tại trong thùng nước vỗ vỗ mặt nước vang lên âm thanh, Đầu To ăn đã căng tròn cái bụng lập tức nghe tiếng bay tới, lướt vào trong đánh rắm vào trong nước, tro bụi chìm vào nước, bụng mình thì đang lần lượt biến nhỏ, có thể nói đã luyện ra được rồi.

Sau khi bụng xẹp xuống, lại bay đến đống xương gặm ăn.

Bầu trời đã trở nên sáng sửa, bụng tiểu cẩu lại căng tròn lên, một ngày ba bữa thực sự ăn no. Dữu Khánh túm gáy nó, xách đi ra ngoài lại ném vào bên cạnh giếng, thả gàu múc nước giếng lên, một thùng lại một thùng nước giúp nó giội rửa.

Không có cách nào, ngày hôm qua nằm úp sấp trong nồi ăn cơm thừa, có chút đồ ăn còn dính ở trên người, được tắm rửa sạch sẽ xong trông vẻ ngoài cũng tốt hơn một chút, còn có gà nướng để ăn, rõ ràng nhìn ăn còn ngon hơn cả người, tránh cho rằng hắn bị ngược đãi.

Tiểu cẩu không phải lần đầu tiên trải qua, đã hiểu, sau khi tắm xong thì chạy sang một bên dùng sức rung người hất văng bọt nước khỏi người, sau đó lại chạy đến dưới mái hiên vù vù ngủ say, thỉnh thoảng nhắm mắt nhưng lại lè lưỡi liếm miệng, lần này là ăn thật ngon rồi.

Cầm chổi trở về gian phòng, Dữu Khánh đuổi Đầu To đi, đem gian phòng quét dọn nền nhà, sau đó mở cổng, đi ra ngoài quét dọn con đường bên ngoài, đem một ít xương gà còn chưa ăn hết đổ lẫn lộn vào trong đống rồi cùng nhau xử lý.

Vừa làm xong công việc quét dọn bên ngoài, liền trở về cầm bát ăn cơm đi ăn điểm tâm.

Hắn cũng không có đi thẳng đến nhà ăn, mà là tìm người hỏi thăm, sau đó trực tiếp tìm đến Lưu Quý đang ngồi đăn điểm tâm sáng trong phòng của mình.

"Xin nghỉ?"

Lưu Quý mời hắn ngồi còn tự mình châm trà rót nước, vừa nghe được ý đồ đến đây thì mặt đầy kinh ngạc.

Đẩy tay không cần, Dữu Khánh gật đầu nói: "Đi ngay trong sáng hôm nay. Lúc trước cũng đã hẹn sẵn với lão nương rồi, sáng nay lão nương của ta có khả năng sẽ tới cổng bên tìm ta. Lưu huynh, ba tháng không thể về nhà, ta phải tại ngoài cổng chờ lão nương thông báo bình an, thuận tiện dặn dò một ít chuyện trong nhà, làm phiền giơ cao đánh khẽ."

Cũng đã lén lút xưng huynh gọi đệ rồi, hắn đánh giá với chút việc nhỏ này Lưu Quý không có khả năng cự tuyệt, khẳng định sẽ giúp hắn việc này.

Bộp! Lưu Quý nhấc tay vỗ đùi, than thở: "Ngưu huynh, không phải ta không muốn giúp ngươi việc này, mà vì ngươi xin nghỉ lúc nào không được, vì sao hết lần này tới lần khác lại là hôm nay? Hôm nay là thật sự không được."

Dữu Khánh không hiểu, hỏi, "Vì sao hôm nay thì không được?"

Lưu Quý chỉ ra bên ngoài, "Vừa rồi, Phùng quản sự phái người tới báo cho biết, nói phía bên Ngọc viên, Tam tiểu thư chuyển lời tới, nói là buổi sáng hôm nay sẽ cùng quý khách tới Tạp vật gian xem Linh sủng, bảo Linh sủng và ngươi đều cần phải tại đó chuẩn bị, ta còn đang định đi tìm ngươi thông báo một tiếng, ai ngờ chính ngươi tới tìm ta trước rồi."

Quý khách? Dữu Khánh vừa đoán liền biết là ai, lập tức có chút gấp gáp, "Lưu huynh, ta và lão nương gặp một lần không dễ dàng, nhìn xem Linh sủng thì thật đơn giản a, ta tại hay không tại không quan hệ gì, ngươi tùy tiện đổi một người khác tới trông chừng cũng được a."

Lưu Quý chắp tay xin tha, "Ngưu huynh, ngươi chớ giỡn chơi có được hay không, đã chỉ định là muốn ngươi và Linh sủng chuẩn bị sẵn sàng tại đó, có khách quý tới, Phùng quản sự còn cố ý phái người thông báo cho ta. Đến lúc đó ngươi không có mặt, hơn nữa còn là ta cho phép ngươi, vạn nhất tại đó hỏi đến việc gì mà chỉ có ngươi mới biết rõ, không có người có thể trả lời được, ta có phải hay không phải đi tìm cái sợi dây đem mình tươi sống treo cổ mới có thể làm cho Phùng quản sự bớt giận? Ngưu huynh, ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi không thể hại ta a!

Chuyện của lão nương ngươi thì dễ xử lý a. Ta tìm một người tin cậy ra ngoài cổng nhìn chằm chằm, chỉ cần có lão thái thái tới đây thì trước tiên để cho người xác nhận, chỉ cần lão nương của ngươi tìm tới, đảm bảo giúp ngươi chiêu đãi tốt, chờ ứng phó Tam tiểu thư và quý khách xong, lập tức sẽ an bài ngươi đi gặp mặt lão nương, như vậy là được rồi đi? Huynh đệ, đại cục làm trọng a!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.