Bán Tiên

Chương 226: Bầy Kiến




Bộ xương đã ngủm củ tỏi tự nhiên là sẽ không đưa tay sờ tìm hắn, hắn trái lại còn cầm đèn đi soi chiếu cái đầu bộ xương, còn hơi cúi người đi chiếu sáng khuôn mặt bộ xương.

Bởi vì do có bậc thang, vị trí hắn đứng còn cao hơn một chút so với vị trí treo bộ xương.

Tỉ mỉ kiểm tra có thể phát hiện thấy bộ xương quả thực có chút không bình thường, trên bộ xương có rất nhiều vết xước nhỏ mảnh dày đặc chi chít, không biết do thứ gì tạo thành, không giống như là người làm, nhưng khẳng định cũng không phải tự nhiên.

Bộ xương không sờ hắn, hắn trái lại nhịn không được giơ tay, thử dùng ngón tay sờ sờ tại trên đầu bộ xương, sự việc dùng con mắt nhìn không rõ thì dùng cảm xúc trên tay thử xem những cết xước mảnh nhỏ này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Đầu To đột nhiên lắc mình, cũng nhảy tới trên bộ xương, bị Dữu Khánh vung tay bắt trở về, thứ này cũng là ngươi có thể ăn sao?

Vừa đụng vào, bộ xương liền động rồi.

Là dao động.

Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn, sợi dây treo bộ xương này cũng kỳ quái, xác thực mà nói là địa điểm treo sợi dây có phần kỳ quái, dĩ nhiên là hai cái vòng móc vào nhau, dao động cũng đến từ vị trí đó, còn hơi hơi phát ra âm thanh ma sát "Cọt kẹt cọt kẹt " cổ quái.

Ánh mắt quay trở lại trên bộ xương, hắn có thể cảm giác được thời gian mà thi thể này biến thành bộ xương cũng sẽ không quá lâu, bằng không thì sẽ không tản mát ra mùi vị tanh tưởi như vậy.

Mùi tanh tưởi càng nhiều chính là đến từ y phục của bộ xương, hẳn phải là bởi vì dính máu, là mùi vị sau khi máu bị thối rữa.

Nguyên nhân chính là vì như thế, hắn mới kỳ quái, cái thi thể này chết đi không quá lâu, tại sao sẽ biến thành một cái bộ xương sạch sẽ như thế?

Nhìn vết xước trên bộ xương cốt, chẳng lẽ là người nào cạo sạch sẽ hay sao?

Bên trong mật đạo trong lòng đất tại một cái Văn phủ to như vậy, lại có người làm ra loại chuyện cực kỳ tàn ác vậy sao?

Mật đạo như thế, lại có người làm ra loại chuyện loại này, lại nhìn nhìn số lượng hài cốt phía dưới hố, nơi đây sợ rằng đã tồn tại rất nhiều năm, nếu như nói gia chủ Văn thị không biết, hắn có phần không tin.

Nếu như biết rõ còn mặc kệ nó, hoặc là nói có khả năng chính là người biết tình hình làm ra, ý nghĩ nổi lên, hắn suy nghĩ cũng có chút sởn tóc gáy, phía sau khung cảnh phú quý lại là giấu giếm loại này hay sao?

Nhưng kỳ quái chính là xương cốt bị cạo sạch sẽ rồi, vì sao còn mặc y phục?

Sau khi cạo sạch sẽ lại giúp bộ xương mặc vào quần áo hay sao? Việc này sợ rằng chỉ có kẻ biến thái mới có thể làm ra được.

Còn có những hài cốt chồng chất trong hố kia, có thể nhìn ra được cơ bản cũng đều mặc y phục, khác biệt ở chỗ xương sọ và thân người đều đã tách ra rồi.

Bộ hài cốt treo trước mắt này, đưa ngọn đèn tới gần, lại lần nữa chiếu sáng để xác nhận, giống như chính là y phục của gia đinh Văn phủ. Sau khi xem kỹ, xác nhận không sai, đây còn là y phục của thanh y gia đinh, chỉ là bị máu nhuộm đẫm mà đổi màu mà thôi.

Liền ngồi xổm xuống, tận lực để cho ánh sáng ngọn đèn chiếu sáng rõ ràng y phục của hài cốt trong hố, phát hiện y phục muôn hình muôn vẻ, cả trai lẫn gái đều có.

Ánh mắt hắn chợt dừng lại tại trên tay áo một kiện y phục, mặt trên giống như có thêu biểu tượng một đóa thanh liên, vừa nhìn liền nhận ra là tiêu chí của một số môn phái, hơi suy nghĩ, lập tức giật mình, chẳng lẽ là hài cốt của đệ tử Thanh Liên sơn hay sao?

Trong mật đạo dưới lòng đất của Văn thị có đệ tử Thanh Liên sơn chết thảm, địa phương quỷ quái này đến tột cùng là chuyện gì gì?

Lại đứng lên nhìn nhìn bộ xương đang treo này, chợt nhìn nhìn dưới chân mình, lại cảm thấy có chút kỳ quái, từ việc bậc thang và dây treo tương xứng cao độ đến xem, tại sao có cảm giác bậc thang dưới chân được xây dựng chính là vì phối hợp với sợi dây thừng treo này.

Nếu không phải là như thế, vị trí xây dựng bậc thang này không khỏi có phần đột ngột, bậc thang này có cảm giác giống như là bậc cấp chuyên dành cho người dùng để treo cổ.

Âm thanh lay động "Cọt kẹt cọt kẹt" vẫn còn, bộ xương vẫn đang nhẹ nhàng đung đưa, mức độ trơn nhẵn của vòng treo bên trên kia cũng khiến Dữu Khánh cảm thấy kinh ngạc.

Bỗng nhiên, có âm thanh rất nhỏ vang lên, sột soạt sột soạt, giống như là hạt cát đang chảy.

Hơi lắng nghe, không cần tận lực cầm ánh lửa soi chiếu cũng nhìn thấy được, phía dưới hố sâu đột nhiên tuôn ra một đám bóng trắng bạc, rất nhanh tuôn ra bốn phía, dùng phương thức lan tràn để tràn lên vách đá.

Thứ gì vậy? Cao độ đề phòng, Dữu Khánh đưa ngọn đèn ra ngoài nhìn, phát hiện là lượng lớn con kiến, lại có phần giống như con nhện, màu trắng bệch, hơi lớn hơn chút so với hạt đậu xanh, cùng tràn ra theo bầy kiến dũng mãnh tuôn ra này, còn có hơi mù nhàn nhạt.

"Tích tích tích..."

Vào lúc này, Đầu To lại quỷ quái kêu lên, lại khiến cho Dữu Khánh giật mình luống cuống tay chân, một tay xiết chặt lại, nhưng mà Đầu To cũng đã kêu ra tiếng rồi.

Cũng bởi vì có âm thanh này nhắc nhở, Dữu Khánh cảm giác được bầy kiến này khẳng định không phải loại bình thường, nhìn thấy bầy kiến cũng bò lên bậc thang dưới chân, hắn cấp tốc lóe lên nhay ra sau, rơi xuống dưới đất.

Vừa muốn biết rõ bầy kiến này là như thế nào, lại lo lắng tiếng kêu của Đầu To dẫn tới người nào đó, hắn thỉnh thoảng quay đầu lại sau phía nhìn.

Vô số con kiến bò lên vách tường, thậm chí là bò ngược người trên đỉnh tường, tại trên vòng treo tụ thành một đường, rồi theo dây thừng bò xuống dưới, tuôn lên trên bộ xương đang treo, chui vào trong các lỗ, hốc trên xương sọ, chui vào trong quần áo.

Dữu Khánh trong nháy mắt liền bừng tỉnh đại ngộ, đã minh bạch những vết xước nhỏ mảnh trên xương hài cốt là chuyện gì xảy ra, tất cả đều là những vết cắn của đám kiến này.

Có thể tại trên xương cốt cắn ra dấu vết, lực cắn của loại kiến này hiển nhiên không phải tầm thường.

Ca!

Có lẽ là số lượng kiến bò lên bộ xương quá nhiều, xương khô không chịu nổi tải trọng, chỗ xương cổ tách ra, thân đầu chia lìa rầm rầm nện xuống rơi vào bên trong hố sâu, làm cho hắn minh bạch vì sao hài cốt trong hố đều là cái đầu thân khác nơi.

Còn có lượng lớn con kiến tại trên mặt đất và trên vách tường lan tràn, rất nhanh bò về phái hắn.

Có thể khiến cho Đầu To phát ra tiếng kêu, Dữu Khánh làm không rõ những con kiến này gì quỷ quái, không dám dễ dàng trêu chọc, cấp tốc lui về phía sau tách ra khỏi chúng.

Rất nhanh, đám bóng trắng bạc đang tuôn trào đến từ trên mặt đất, trên vách, trên đỉnh đột nhiên ngừng tiến lên, đám kiến ở mặt sau chồng chất tràn đến cũng dừng lại tại một vị trí, giống như là bị vật thể vô hình nào đó ngăn cản lại.

Chuyện gì xảy ra?

Dữu Khánh hơi giật mình, chợt nghĩ đến cái gì, chậm rãi thả lỏng hô hấp của mình, quả nhiên, mình đã thối lui đến khu vực tỏa ra mùi hương kia.

Mùi hương này vậy mà lại có thể ngăn cản những con kiến kia khuếch tán ra?

Nghĩ lại cũng phải, cũng không bất ngờ, những thi thể kia rõ ràng đều là bị những con kiến này ăn tươi nuốt sống, nếu như không có thủ đoạn khống chế đám kiến ăn thịt người này thì nào dám nuôi dưỡng tại trong lòng đất ở dưới nền nhà có lượng lớn nhân khẩu sinh sống, nếu để chúng bò đi ra ngoài vậy thì thực kinh khủng rồi.

Cũng bởi vì vậy, có thể tuyệt đối xác nhận, tất cả mọi thứ trước mắt đều là được cố ý tạo ra, đám kiến ăn thịt người này là có người nuôi dưỡng tại đây.

Tại mép khu vực tỏa ra mùi hương giằng co không bao lâu, bầy kiến lại giống như thủy triều sàn sạt lui về, giống như chảy ngược về trong cái hố kia.

Nhìn thấy hơi mù nhàn nhạt tràn ngập, Dữu Khánh cũng không dám nán lâu ở trong đó.

Bản thân cũng cảm giác thấy thời gian mình xuống đây lần này đã đủ lâu, lần đầu đi xuống tìm hiểu tình hình lại không thể nắm giữ tình huống ngoại giới, xuống quá lâu thì không thích hợp.

Liền cấp tốc rút lui.

Trên đường trở về, tiện đường hắn rẽ vào mật đạo thông tới từ đường, lại lần nữa đứng ở trước khe hở nhìn ra bên ngoài rình coi, phát hiện ở bên ngoài ánh đèn đã mờ tối đi không ít, đám tấm đệm phía sau màn che màu vàng kia cũng được xếp chồng lại rồi, về phần đôi nam nữ trần truồng kia đương nhiên cũng không còn thấy nữa rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng trần truồng đó, sắc mặt Dữu Khánh có phần đỏ tới mang tai, miệng lưỡi phát khô, cảm giác trong cơ thể có xao động.

Sau khi xác nhận bên trong từ đường đã không còn người nào, hắn triệt thoái lui phía sau, bắt đầu di chuyển bức tường xoay tròn chặn kín kia. Khi nó đã chuyển động về đúng vị trí thì có một tiếng lách cách rất nhỏ vang lên, nó đã lần nữa được kẹp cứng lại.

Đem hiện trường trả về lại vị trí cũ, hắn mới nahnh chóng rút lui khỏi.

Một đường vừa đi vừa nhổ các đánh dấu trên kẽ tường ra, khi chạy về đến ngã giao thông tới gian Tạp vật thì hắn lại nâng đèn hướng về phía địa đạo không biết thông tới nơi nào ở ngoại giới kia, chiếu chiếu nhìn, rất hiếu kỳ, muốn đi xem, nhưng nghĩ lại một chút, còn là kìm nén lại lòng hiếu kỳ của mình.

Dù sao còn có thời gian, lần sau lại đến cũng không muộn.

Ổn định tâm thần, cấp tốc luồn trở về, dập tắt đèn, bò về trong kho chứa.

Lặng im tại cửa động nín thở ngưng thần một hồi, khi đã xác nhận không có động tĩnh gì khác thường thì mới chậm rãi đập nắp sắt lại, chậm rãi xếp gạch về vị trí cũ.

Sờ soạng xử lý xong hết tất cả, đi ra kho chứa, lại rón ra rón rén tới cổng, sờ sờ tìm cành khô dưới cổng, vẫn còn, hẳn là không có người nào đến, lúc này mới yên tâm dời cành khô đi, rồi nhẹ nhàng cài then cổng lại, lúc này mới lặng yên trở về phòng mình.

Khoanh chân ngồi xuống trên giường, chỉnh lý lại tình hình tra xét được trong lần vào động này, căn cứ vào những đường rẽ mình phát hiện thấy dưới lòng đất đến xem, trong đêm nay mình đã dò xét được điểm có cửa ra vào chỉ sợ cũng đến mười một mười hai cái.

Nghĩ đến cửa kho khóa chặt, thủy lộ xếp lớp loạn thạch, còn có cái hố có người treo cổ kia, cũng không biết trong lòng đất Văn phủ này đến tột cùng ẩn giấu bao nhiêu bí mật.

Định khoanh chân đả tọa tiếp tục tu luyện lại phát hiện mình thủy chung khó mà tĩnh tâm được, trong đầu luôn có hình ảnh.

Không phải là hình ảnh nam nữ tầm hoan trong gian từ đường kia mà là hình dáng Văn Hinh cứ xuất hiện tại trong đầu.

Suy nghĩ càng nhiều, càng là ý loạn, vô pháp tĩnh tâm tu luyện, lật qua lật lại cũng vô tâm chìm vào giấc ngủ.

Về sau liền đi ra cửa, lấy cái ghế ngồi ở trong sân, nhìn ánh trăng, thần tình khi thì cười ngây ngô, khi thì ưu thương, khi thì phiền muộn than thở.

Tiểu đạo sĩ xuất sơn, lần đầu tiên gặp được nữ tử tuổi xấp xỉ, dung mạo coi được, lại cảm thấy mọi mặt đều hợp mắt thuận duyên.

Chỉ dựa vào khí chất kia, hắn đã cảm thấy thật tốt, dù cho nhìn càng nhiều đều cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Nói chung đã nhập vào tâm trí, cảm thấy cái gì cũng đều tốt.

Nhưng vừa nghĩ đến việc người ta đã đính hôn, hắn liền không nhịn được thấy tim co thắt.

Đời này, lần đầu bởi vì một nữ nhân không quen thuộc mà cảm thấy đau lòng. Hiện tại hắn rất muốn nhìn xem vị hôn phu của Văn Hinh đến cùng là mặt hàng gì, mẹ nó, phỏng chừng cũng không có bản lĩnh gì đi, không phải là vì có xuất thân tốt hơn lão tử sao, dám cùng lão tử lên sân khấu đơn đấu không?

Dưới ánh trăng, Dữu chưởng môn khi thì hai tay che mặt, khi thì hai tay ôm ngực, khi thì thở ngắn than dài, tên tiểu tử giết người không chớp mắt kia trở nên rất không bình thường...

----- bachngocsach -----

Ngọc viên.

Trời vừa mới sáng lên, Văn Hinh đã sớm dậy rồi, chồm hổm tại trước mặt lồng sắt dưới mái hiên.

Tiểu gia hỏa trong lồng tự dày vò đến mệt liền ngủ, khi trong bụng rột rột vang tỉnh dậy thì lại gào thét kêu gào.

Toàn bộ người trong Ngọc viên đều bị nó dày vò muốn điên rồi, làm cho người tại Ngọc viên căn bản không có cách nào an tâm đi vào giấc ngủ.

Một đêm lại một đêm làm ầm ĩ, Văn Hinh đều bị nó làm cho viền mắt thâm đen, tiểu Hồng cùng tới đây vừa ngồi xổm nhìn vừa ngáp thì càng thêm tiều tụy hơn.

Tiểu gia hỏa liên tục kêu gào ngao ngao, giờ giọng gào đã là hữu khí vô lực rồi.

Thấy có người tới, lập tức hướng lên trời nằm quậy, bốn cái chân nhỏ hướng lên trời đạp không ngừng, còn lật tới lật lui, lăn qua lăn lại, còn nhào tới thành lồng, dùng đầu liều mạng mà muốn chui ra bên ngoài, thấy thực sự ra không được thì co mình ở trong góc nức nở rơi lệ, khóc ướt khóe mắt ướt lông mi.

Ôi uy, nhìn tiểu gia hỏa lông nhung mũm mĩm thương tâm rơi lệ đó, thiếu một chút khiến cho nỗi lòng Văn Hinh khóc tan vỡ rồi.

Thật sự là nhìn không nổi nữa, nàng nói với tiểu Hồng: "Đi mời Bình Bình tỷ tới."

Tiểu Hồng lập tức rời đi, chỉ chốc lát sau ương ngạnh lôi kéo Tống Bình Bình mặt ủ mày chau tóc tai bù xù tới, nàng ta cũng ở tại bên trong Ngọc viên.

"Ầm ĩ muốn chết rồi, không nuôi nữa, làm thịt hầm ăn cho rồi." Vẻ mặt không tình nguyện, Tống Bình Bình vừa đi tới trong miệng vừa thì thầm oán giận.

Văn Hinh đứng dậy, thương lượng với nàng ta: "Bình Bình tỷ, hay là thả nó ra đi."

Tống Bình Bình lập tức thanh tỉnh hơn một ít, than thở: "Tam tiểu thư của ta a, sư phụ ta đã nói rồi, hiện tại chính là thời gian cai sữa, sẽ giống như tiểu hài tử vậy, chính là sẽ quậy a, không thể luôn chiều theo nó nha, nếu để thành thói quen rồi, khi không đúng ý nó, nó sẽ quậy ầm ĩ, vậy còn được sao?"

Văn Hinh bắt lấy tay nàng, "Không phải, Bình Bình tỷ, ta là nghĩ như vậy, mỗi lần nó chạy trốn ra ngoài, khi tìm được trở về thì trở nên ngoan ngoãn, có phải là có nguyên nhân gì đó hay không. Chúng ta thả nó ra rồi đi theo nhìn xem, xem có tìm ra được nguyên nhân không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.